Cùng Người Thực Vật Đại Lão Liên Hôn Sau Hắn Tỉnh

Chương 14



Edit: Thiennguyetnguyet

Beta: Kiwi

Cố Tiêu nói làm đầu óc Ngôn Hoài “Oanh” một tiếng, nổ tung.

Trong đầu phảng phất có vô số pháo hoa, phía sau nối đuôi phía trước châm ngòi, bùm bùm, giống như đêm giao thừa ồn ào, náo nhiệt, muôn ngàn sắc màu rực rỡ.

Ngôn Hoài nhận ra thiếu chút nữa bản thân mình bị bao phủ trong tiếng pháo hoa.

Cố Tiêu không tính buông tha cho Ngôn Hoài, lại đến gần cậu một chút, một chút ôn nhu mang theo ngữ khí lừa gạt, “Bảo bảo, mở miệng.”

Thời điểm đầu lưỡi cảpp hai chạm vào nhau, Ngôn Hoài cảm thấy một cổ điện lưu "xẹt xẹt" từ xương sống chạy dọc lên tới đỉnh đầu.

Tê tê dại dại, khiến người ta rùng mình.

Ngôn Hoài khẩn trương nhắm mắt lại, toàn bộ lộ trình đều bị Cố Tiêu lôi kéo, đầu lưỡi chạm nhau.

Nhắm mắt lại, cảm quan càng thêm mẫn cảm, Ngôn Hoài nghe thấy tiếng nước "tách tách", chỉ cảm thấy cả mặt nóng bỏng, không cần nhìn cũng biết cả mặt đỏ bừng, bất quá giống như rất thoải mái.

Cố Tiêu xuyên qua khoang miệng cậu từng chút từng chút một, cướp lấy khoang miệng trong không khí, Ngôn Hoài phát ra tiếng “Ô ô”, còn chưa hoàn toàn phát ra, đã bị Cố Tiêu chặn miệng nuốt sống.

Thời điểm Ngôn Hoài cảm thấy chính mình sắp hít thở không thông, Cố Tiêu mới dừng lại, hắn lúc này mới bắt đầu hô hấp trở lại, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Cố Tiêu nhìn nhìn Ngôn Hoài, vành tai hồng, môi hiện tại đang sưng lên, quá gợi cảm.

So với tưởng tượng của hắn không khác là bao, cặp kia môi thật sự đặc biệt, thực mềm mại.

Ngón tay Cố Tiêu xoa xoa vệt nước trên môi cậu, “Tôi chưa từng chán ghét em.”

……

Ngôn Hoài nằm ở trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, một hồi nhớ tới lời Cố Tiêu nói, lát sau lại nghĩ tới hình ảnh thân hình nóng bỏng của Cố Tiêu.

Ai nha nha, hảo thẹn thùng a, cậu vừa mới nhắm mắt lại mà, cậu thật sự muốn nhìn thân hình Cố Tiêu, lần sau nhất định sẽ không nhắm mắt lại.

Ngôn Hoài giống ổ bánh nướng lớn lăn một vòng, cậu như thế nào dám nghĩ đến chuyện tiếp theo a.

Cảm thấy xấu hổ.

Ngôn Hoài trùm chăn đi lăn lại, lăn lăn, nội tâm kích động như thế nào cũng không chịu vơi đi, một hồi không cẩn thận liền lăn xuống dưới giường.

Rầm một tiếng, Ngôn Hoài thế mà không cảm thấy đau, còn hắc hắc ngây ngô cười.

Cố Tiêu nói không chán ghét cậu, có phải là tỏ vẻ có một chút thích cậu đúng không?

Sẽ thích sao, sẽ thích sao, Ngôn Hoài không dám đi hỏi.

……

Ngày hôm sau là cuối tuần, Ngôn Hoài ngủ tới gần giữa trưa mới dậy.

Thời điểm xuống lầu liền thấy Cố Tiêu ngồi trên sô pha phòng khách, cầm máy tính, hẳn là xử lý chuyện công ty.

Không thể không nói Cố Tiêu khi mặc quần áo ở nhà, toàn thân trên dưới khí thế hoàn toàn không giống khí thế khi mặc tây trang, khi ở nhà, như là nhiều hơn một tia ôn nhu, đặc biệt có vẻ dễ dàng thân cận.

Cố Tiêu nghe thấy tiếng bước chân Ngôn Hoài xuống lầu, ngẩng đầu nhìn cậu, Ngôn Hoài không biết có phải chột dạ hay không, đem mặt quay sang một bên, không thấy được đường dưới chân, thiếu chút nữa từ trên cầu thang ngã xuống.

Cố Tiêu cau mày, “Nhìn đường, đừng để ngã.”

Trên bàn còn có sandwich Cố Tiêu thức dậy sớm để làm, đã lạnh, bên cạnh còn có một ly sữa bò.

Ngôn Hoài ngồi xuống ăn xong, rửa xong cái ly, cũng ngồi ở trên sô pha, ngồi đối diện Cố Tiêu.

Cuối tuần hai người một người không cần lên công ty, một người không cần đến trường học.

Trên màn hình tivi lớn, Ngôn Hoài ngồi ở trên sô pha ôm một cái gối.

Mỗi người làm một việc, không quấy nhiễu lẫn nhau, khung cảnh thật hài hòa.

Theo lý thuyết Ngôn Hoài dậy muộn như vậy đáng lí ra tinh thần phải thật tốt, kết quả nhìn màn hình tivi một hồi, nhìn nhìn liền mệt nhọc, đầu lệch về một bên, liền hướng tới thân ảnh Cố Tiêu bên kia mà gục xuống.

Cố Tiêu đã sớm chú ý tới Ngôn Hoài vừa rồi gục đầu, dứt khoát trực tiếp đem đầu cậu đặt ở trên vai hắn, điều chỉnh âm thanh TV xuống thật nhỏ.

Một bàn tay ôm bả vai Ngôn Hoài, một bàn tay xử lý văn kiện trong hòm thư.

Cố Tiêu cảm thấy cả người tràn đầy sự thỏa mãn. Truyện Phương Tây

Nếu nhìn kỹ mà nói, đáy mắt Cố Tiêu còn lưu lại rõ ràng quầng thâm mắt, hắn cơ hồ cũng một đêm ngủ không ngon, chống đỡ được đến 4-5 giờ, hắn mới ngủ được. (Kiwi: Đang nhớ đôi môi nhỏ xênh của con người ta chứ gì =]])

Cố Tiêu đồng hồ sinh học, tới đúng thời gian sẽ tự động tỉnh lại.

Ngay tối qua, Cố Tiêu nguyên bản rất có tinh thần, lại nghĩ đến tối hôm qua không thể khống chế được mà hôn cậu, tinh thần Cố Tiêu càng hưng phấn không chịu được, thời điểm Cố Tiêu tắm rửa, thuận tiện giải quyết một phen.

Xử lý xong văn kiện trong hòm thư, Cố Tiêu khép máy tính lại, đổi tư thế cho Ngôn Hoài, thả một cái gối đầu ở trên đùi hắn rồi đặt Ngôn Hoài nằm ở trên gối.

Hắn giống như lần đầu tiên nhìn Ngôn Hoài, tầm mắt dừng ở trên môi cậu, không thể tránh việc nhớ tới cảm giác tối hôm qua, thật sự rất mềm.

Cố Tiêu sờ sờ môi chính mình, nghĩ đến phản ứng của Ngôn Hoài lúc ấy, mặt đỏ rực, đáng yêu đến không chịu được.

Tối hôm qua sau khi trở về phòng, Cố Tiêu lập tức nhắn tin cho Trình Chiêu, đại khái ý tứ là, Trình Chiêu năm nay không thể trông cậy vào thưởng cuối năm. (Kiwi: Poor anh Trình =]])

Cách cuối năm còn không đến ba tháng, Trình Chiêu nhìn tổng tài phát gửi tin nhắn, đầy đầu hắc tuyến, hắn đây là lại làm sai chỗ nào?

Đương nhiên làm sai, Cố Tiêu chính là nghe hắn nói xong, đối với Ngôn Hoài lãnh đạm hết mức, kết quả, làm Ngôn Hoài hiểu lầm hắn chán ghét cậu, không cần cậu, không để ý tới cậu, làm bạn nhỏ cáu kỉnh rời nhà đi ra ngoài.

Hắn nghĩ rằng ý kiến Trình Chiêu đưa ra khá hay nên mới áp dụng.

Tính tình Ngôn Hoài Cố Tiêu cảm thấy cũng thực đáng yêu, tưởng tượng đến cảnh bạn nhỏ cáu kỉnh tự mình thu dọn hành lý trở lại trường học, lại đau lòng chịu không được.

Trình Chiêu ở trên phương diện tình yêu thật sự không đáng tin cậy, nhưng mặt khác, trên phương diện điều tra sự tình vẫn là đáng tin cậy.

Hắn vừa mới xem bưu kiện, trong đó chính là Trình Chiêu gửi cho hắn sự tình giữa Ngôn Hoài và Ngôn Sơn Huy tình huống.

Ngôn Hoài từ nhỏ mất mẹ, thời điểm mẹ qua đời còn chưa đến một tháng, Ngôn Sơn Huy liền rước một nữ nhân cùng một đứa trẻ trở về Ngôn gia.

Đúng là Lương Uyển Lệ cùng Ngôn Hằng.

Ngôn Sơn Huy thiên vị Ngôn Hằng, nhiều năm như vậy đối Ngôn Hoài lạnh nhạt đến cực điểm, không hề có trách nhiệm làm cha.

Càng quá đáng hơn là ngày Ngôn Hoài 18 tuổi, Lương Uyển Lệ cùng Ngôn Sơn Huy đem Ngôn Hoài đuổi ra gia môn.

Trình Chiêu ở trong hòm thư miêu tả sau khi Ngôn Hoài bị đuổi ra gia môn, thuê một gian phòng đơn sơ, trong phòng chỉ có một chiếc giường, cùng một phòng vệ sinh, còn lại liền không có.

Trình Chiêu còn kèm theo ảnh chụp căn nhà trọ đơn sơ mà lúc trước Ngôn Hoài ở, đúng thật mười phần đơn sơ, tiền thuê nhà một tháng một ngàn năm*.

(*) xấp xỉ khoảng 5.298.805 VNĐ

Ngôn Hoài bị đuổi ra ngoài, cơ hồ không xu dính túi, vì muốn kiếm học phí, muốn xin việc làm thêm, nhưng là, có mấy công ty nhận được vài ngày sau đó mượn cớ liền sa thải Ngôn Hoài, Ngôn Hoài một phân tiền đều không nhận được, cuối cùng Ngôn đại thiếu gia liền thành một shipper.

Ngôn đại thiếu gia chính là dựa vào công việc shipper một thân một mình kiếm tiền đóng học phí, Ngôn Hoài lúc ấy, một ngày ba bữa cơm trên cơ bản toàn là mì gói.

Cố Tiêu nhìn đến thông tin này, trong lòng khó chịu một trận, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ gầy của Ngôn Hoài, hai tháng trước cậu vậy mà ra nông nỗi này?

Cho nên Ngôn Hoài mới cho rằng bản thân bị chán ghét, cho nên mới dứt khoát kiên quyết rời đi như vậy.

Bởi vì cậu bị cha ruột vô tình đuổi ra gia môn, cho nên cậu mới không có cảm giác an toàn, cho rằng Cố Tiêu không thích mình, cũng muốn đem cậu đuổi đi sao? Cố Tiêu ở trong lòng lại nhớ bài báo cáo Trình Chiêu gửi tới.

Phía trên còn nói, sau khi Ngôn Hằng tới Ngôn gia, thường xuyên khi dễ Ngôn Hoài, thế nào cũng không đem anh trai này để vào mắt, Ngôn Sơn Huy chưa bao giờ quản, thời điểm quản cũng là hướng đến Ngôn Hằng, Lương Uyển Lệ kia càng không cần phải nói.

Ở thời điểm Cố gia phái người đi làm mai, Lương Uyển Lệ còn đối người Cố gia ba hoa bóc phốt Ngôn đại thiếu gia không phải người tốt đẹp, còn nhân cơ hội đem Ngôn Hằng đưa đến Cố gia.

Cố Tiêu cười lạnh một tiếng, Ngôn Hằng? Hắn cũng xứng?

Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, đôi mắt dính ở trên người Ngôn Hoài.

Hắn thề rằng đời này sẽ không để Ngôn Hoài rời bên người hắn, Ngôn gia không cần hắn, chỉ cần Cố Tiêu muốn, nhất định sẽ hảo hảo che chở Ngôn Hoài, không để cậu chịu khổ.

Môi Ngôn Hoài như có lực hấp dẫn cực lớn, hấp dẫn Cố Tiêu rất lâu, liền ở thời điểm Cố Tiêu vừa muốn đè lên người cậu, trên bàn trà, điện thoại Ngôn Hoài rung lên một chút.

Một tin nhắn WeChat được gửi tới.

Ngôn Hoài cũng không có quá nhiều bạn, Cố Tiêu thấy tin được gửi.

【 Lý Du: Ngôn Hoài, buổi tối có rảnh không, có thể hẹn cậu cùng nhau đi ăn không? 】
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...