Cùng Người Yêu Cũ Xuyên Đến 23 Năm Sau

Chương 30



(*) Lấy ý từ bài ca dao “Cải thìa”dùng để chỉ số phận tội nghiệp của đứa bé gái mồ côi mẹ không ai yêu thương.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

“Sao lại ăn khoai tây sợi, tôi cho cậu mượn tiền rồi mà, hết rồi à?” Chử Tình hỏi.

Thích Mộ Dương nhìn thoáng qua Thích Vị Thần, ‘khụ’ một tiếng ra vẻ bình tĩnh nói: “Nướng BBQ không rẻ, Nhóc Mập lại ăn nhiều như vậy, ăn xong cũng không thừa bao nhiêu, hai ngày cuối tuần này lại mua một ít đồ dùng học tập, cho nên mới… "

“Khoan đã!” Chử Tình ngắt lời cậu ta, nhướng mày hỏi “Mua cái gì cơ?”

Tầm mắt của Thích Vị Thần dừng trên người cậu ta, sau lưng Thích Mộ Dương ra một tầng mồ hôi dày. Cậu ta ‘khụ’ một tiếng, trấn định nói: “Mua chút đồ dùng học tập, có vấn đề gì sao?”

“Phụt, cậu nạp thẻ chơi game thì có, còn dám nói là đồ dùng học tập.” Chử Tình cười haha, hoàn toàn không cho cậu ta mặt mũi.

Thích Vị Thần trầm ngâm nhìn chằm chằm cậu ta: “Thật à?”

“… Cậu ấy nói bậy, tôi mua đồ dùng học tập.” Thích Mộ Dương cố gắng bình tĩnh lại, kết quả Chử Tình cười càng ngày càng vui vẻ, cậu ta cực kỳ muốn che miệng cô lại diệt khẩu, nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thích Vị Thần lại cảm thấy bản thân đừng nên tùy tiện ra tay.

Nhỡ đâu bị giết ngược lại thì làm sao bây giờ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ.

Đúng lúc cậu ta đứng ngồi không yên thì Nhóc Mập vừa mua bánh xong chuẩn bị về úp mì gói nhìn thấy họ, ánh mắt sáng lên đi đến chào hỏi: “Mọi người đang ăn sao, úi chà, Chử gia vẫn ăn uống phong phú như vậy!”

“Tạm được, cậu ăn cái này sao?” Chử Tình cười vui vẻ nhìn bánh trong tay cậu ta.

Nhóc Mập cười hì hì: “Đúng vậy, cũng đừng đau lòng tôi, Gian Thần ngay cả bánh cũng không có, ăn mỗi mì gói, còn chưa bằng tôi đâu.”

“Vậy nên bình thường tiết kiệm chút, đừng ăn tiêu phung phí.” Chử Tình nghiêng đầu nhìn cậu ta, đưa thẻ của mình ra: “Mua thêm chút gì đi, mang cho cả Gian Thần và Trần Tú nữa, ăn mỗi mì gói sao no được.”

“Cảm ơn Chử gia, nhưng không cần đâu, bọn tôi ăn mì gói là được.” Nhóc Mập cười khì khì, từ khi biết cuộc sống của Chử Tình khó khăn đến mức nào, cậu ta cũng ngại lấy đồ của cô.

Vốn dĩ nói đến đây là xong nhưng cậu ta không nhịn được lại thêm một câu: “Nhưng mà Chử gia nói đúng, bọn tôi thật sự nên tiết kiệm, nếu biết phải ăn mì gói nhanh như vậy thì bọn tôi đã không đổ hết tiền vào game… A! Đại ca véo em làm gì?!”

Cậu ta bị véo đột ngột, nhất thời không khống chế âm lượng giọng nói của mình, vừa hoảng sợ vừa vô tội nhìn về phía Thích Mộ Dương. Tiếng rống của Nhóc Mập đem sự chú ý của mọi người chuyển dời lên người Thích Mộ Dương một lần nữa.

Tai Thích Mộ Dương đỏ ửng, cậu ta im lặng một lát rồi nói: “Tôi không nạp hết vào game, vẫn để lại tiền ăn cơm, chỉ là để ít.”

“… Cũng không ai nói gì cậu, giải thích làm gì?” Chử Tình khó hiểu hỏi.

Thích Mộ Dương vô thức nhìn Thích Vị Thần, thấy cậu đang nhìn chằm chằm mình thì nhanh chóng dời mắt: “Không có gì, chỉ là muốn nói thôi.” Nói xong nhìn Nhóc Mập, nghiến răng: “Mày đi đi, còn không về kiểu gì mì gói cũng lạnh.”

Nhóc Mập định nói cậu ta về ký túc mới úp mì, nhưng nhìn vẻ mặt của Thích Mộ Dương thì lập tức quay đầu chạy.

Nhóc Mập vừa đi thì Thích Mộ Dương hắng một tiếng, cúi đầu ăn cơm. Chử Tình nhìn chằm chằm cậu ta một lát, chậc chậc hai tiếng rồi gắp một ít thịt bò trong đĩa của mình sang cho cậu ta, sau đó đi mua cho cậu ta thêm một cái đùi gà. Thích Mộ Dương đang do dự có nên trả lại cho cô không thì hai miếng cá hun khói xuất hiện trong khay.

Đĩa cơm vốn chỉ có khoai tây sợi giờ có thịt, có cá, có cả gà, nhìn phong phú hơn của bất cứ ai. Thích Mộ Dương hít hít mũi, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ hai người đang đi công tác.

“Cảm ơn!” Đầu Thích Mộ Dương cúi thấp đến nỗi sắp vùi vào mâm, giọng nói cũng khá rầu rĩ.

Tuy rằng mọi chuyện diễn ra trong mấy ngày nay nghe rất khó tin, nhưng khi nhìn thấy kết quả xét nghiệm ADN thì cậu ta biết hai người kia chắc chắn là bố mẹ bản tuổi trẻ. Lúc trước cậu ta từng tưởng tượng, cảm thấy hai người di truyền hoàn toàn gen của bố hoặc mẹ. Nhưng cảm giác hai người mang lại cho cậu, sự quen thuộc cùng sự thân mật đến từ tinh thần này tuyệt đối không phải thứ khoa học kỹ thuật có thể giải thích.

… Hay là nhận họ đi, cậu ta thật sự cảm thấy hơi nhớ bố mẹ, dù không có bản trưởng thành nhưng tạm chấp nhận bản tuổi trẻ cũng không tệ.

Thích Mộ Dương suy nghĩ rất tập trung. Chử Tình thấy cậu ta lúc thì nhíu mày lúc lại trầm tư, giống như đang buồn rầu chuyện gì đó thì không khỏi cảm thấy tò mò, định hỏi thăm nhưng nghĩ đến gần đây cô cũng đã hỏi mấy lần, nếu cậu ta muốn nói đã nói rồi.

Nghĩ vậy, Chử Tình không rối rắm nữa, cúi đầu tỉ mỉ nhặt ớt xanh trong khay cơm ra. Nhà ăn trường học được nhận thầu bên ngoài, hương vị khá ổn nhưng khổ nỗi làm món gì cũng cho ớt xanh, mà cô lại không thích ăn ớt xanh tí nào, vậy nên lần nào cũng phải nhặt ra.

Lúc cô đang nhặt ớt bỏ ra ngoài thì Thích Vị Thần bên cạnh đột nhiên nói: “Đừng kén ăn.”

Chử Tình dừng lại, chưa kịp nói gì đã nhận ra cơ thể Thích Mộ Dương ngồi đối diện đã cứng lại, ngẩng đầu lên thì thấy Thích Mộ Dương cũng đang nhặt ớt xanh trong khoai tây sợi ra.

Cô không xác định Thích Vị Thần vừa rồi đang nói ai, chớp chớp mắt nhìn về phía Thích Vị Thần: “Cậu đang nói ai đó?”

“Cả hai.” Thích Vị Thần nhàn nhạt nói.

Thích Mộ Dương nghe vậy lập tức gắp ớt xanh đã nhặt ra vào đĩa cơm, ăn từng chút một như đang uống thuốc đắng. Chử Tình im lặng một lúc, cô thật sự không thích mấy món này.

“Ăn nhiều rau dưa tốt cho sức khỏe." Thích Vị Thần chậm rãi nói.

Vẻ mặt Chử Tình hơi khó xử: “Nhưng tôi không thích ớt xanh, mùi rất lạ, giống như rỉ sắt vậy.”

Thích Vị Thần im lặng, sau đó gắp cải thìa trong khay cơm của mình cho cô rồi gắp ớt xanh của cô về khay của mình: “Ăn đi.”

“… Cảm ơn.” Chử Tình không còn lời nào để nói, chỉ đành yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Thích Mộ Dương chứng kiến một màn này, nhìn về đám ớt xanh bản thân gắp lúc lâu nhưng không muốn cho vào miệng, lấy hết can đảm nói: “Tôi, tôi cũng không thích ớt xanh, cậu đổi với tôi được không?”

Chử Tình không ngờ Thích Mộ Dương sẽ đưa ra yêu cầu như vậy với Thích Vị Thần, sửng sốt một lúc rồi nhìn Thích Vị Thần. Cậu nâng mí mắt lên nhìn Thích Mộ Dương, từ từ nói: “Không được.”

Thích Mộ Dương: “…” Vì sao! Chẳng lẽ bố quên con là đứa con trai thân yêu của bố rồi sao?!

Sau khi bị từ chối thì cảm giác bi phẫn trong lòng cậu ta một lần nữa trào ra. Tiếc rằng cậu ta còn chưa buồn bã bao lâu thì phát hiện Thích Vị Thần đang nhìn mình chằm chằm, đành phải bình phục tâm trạng, tâm như tro tàn ăn sạch đĩa cơm.

Bao gồm cả ớt xanh.

Chút tưởng niệm của Thích Mộ Dương đối với bố mẹ cứ vậy bị ớt xanh phá hỏng. Sau khi ăn hết ớt xanh, hai mạch Nhâm Đốc* của cậu ta cũng như được khơi thông, đột nhiên thông suốt một việc ――

*Theo quan niệm của Y học cổ truyền Trung thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm). Theo Hoàng đế nội kinh (sách thuốc của Hoàng đế) thì “Nhâm đốc thông thì bách mạch tất thông từ đó có khả năng cải thiện thể chất, cường gân kiện cốt, xúc tiến tuần hoàn”, ở đây có thể hiểu là sau khi khơi thông hai mạch Nhâm Đốc thì máu của TMD đã lên não, suy nghĩ đã được liền mạch, thông suốt:))))

Nếu giờ cậu ta nhận bố mẹ thì đồng nghĩa với việc hơn một năm tiếp theo đều phải dùng thân phận con trai đối diện với họ, không những đi học bị nhìn chằm chằm, ngay cả ăn cơm cũng không được tự do bỏ ớt xanh đi.

… Cho nên, đầu óc cậu ta có vấn đề mới nhận họ, kiên quyết không nhận! Chỉ cần không thừa nhận thì họ sẽ chỉ là bạn học, bố mẹ phiên bản tuổi trẻ không có tư cách quản cậu ta!

Quyết định xong, cậu ta bắt đầu xây dựng phòng tuyến tâm lý cho mình, cố gắng quên chuyện xét nghiệm ADN, cũng cố gắng quên những lời Thích Vị Thần nói với mình. Không biết có phải cậu ta giỏi lừa mình dối người hay không mà sau khi xây dựng phòng tuyến tâm lý xong, vào tiết học tiếp theo cậu ta đã có thể cư xử với Chử Tình tự nhiên như trước kia.

“Tâm trạng của cậu có vẻ tốt hơn nhiều." Chử Tình bình luận.

Thích Mộ Dương xì một tiếng: “Tâm trạng của tôi vẫn luôn tốt.”

… Lúc trước không biết ai như cái núi lửa, hơi tí là phun dung nham? Chử Tình cười tủm tỉm, không vạch trần cậu ta: “Tâm trạng tốt là được rồi." Nói xong cô đưa tay vào túi lấy một chiếc kẹo cao su đưa cho cậu ta.

Thích Mộ Dương rũ mắt nhìn kẹo cao su trong tay cô, dừng tầm mắt ở đó một lát rồi lại nhìn mặt cô. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, Chử Tình chớp chớp mắt với cậu ta.

“… Không chín chắn chút nào!" Thích Mộ Dương hơi bất mãn, tức giận, nhưng tức giận xong đột nhiên nghĩ đến, năm 2042 mẹ đã bốn mươi mốt tuổi nhưng cũng không chín chắn là bao, càng đừng nói đến năm mười tám tuổi.

Thích Mộ Dương thở dài, ngẩng đầu nhìn lên, không cẩn thận nhìn vào chiếc gương để ở bàn trên, bất ngờ đối diện với đôi mắt của Thích Vị Thần.

Thích Mộ Dương: “…” Đáng sợ hơn cả phim kinh dị.

Bởi vì sợ hãi, hai tiết tiếp theo cậu ta khá ngoan ngoãn, dù đầu óc trống rỗng nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc nghe giảng. Chử Tình liên tục cảm thấy đầu óc cậu ta có vấn đề.

Đến lúc nghỉ giữa giờ, Chử Tình rủ cậu ta đi siêu thị mua kem, Thích Mộ Dương chịu đựng suốt hai tiết nằm liệt trên bàn, sống chết cũng không chịu động đậy: “Tôi không đi, tôi muốn ngủ một lát.”

“Được, cậu muốn ăn không? Tôi mua cho cậu một cái.” Chử Tình hỏi.

Thích Mộ Dương do dự một lát: “Ăn.”

“OK.” Chử Tình lập tức đi ra ngoài.

Thích Mộ Dương thở dài, bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc gục xuống bàn, chưa kịp ngủ thì đã cảm thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm. Cậu ta im lặng ngẩng đầu, lúc đối diện với Thích Vị Thần, cậu ta bị dọa sợ nhưng giờ đã không có phản ứng quá khích.

“… Cậu có việc sao?” Thích Mộ Dương nghĩ đến kế hoạch của mình, lấy hết can đảm hỏi.

Thích Vị Thần không trả lời câu hỏi của cậu ta mà hỏi lại: “Có kết quả xét nghiệm chưa?”

“Đã nói là không có rồi, cậu hỏi cái gì mà hỏi!” Dưới tiền đề bản thân đã biết kết quả, Thích Mộ Dương cảm thấy làm bộ không kiên nhẫn thật sự rất khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất.

Thích Vị Thần nhướng mắt đối diện với cậu ta, ánh mắt lạnh nhạt như có sức mạnh nhìn thấu lòng người. Yết hầu của Thích Mộ Dương giật giật, dù liên tục thôi miên bản thân là đừng sợ thì đồng tử vẫn chấn động. Lúc cậu ta sắp không kiên trì nổi nữa định chạy trốn thì Nhóc Mập chạy vào: “Đại ca, bên ngoài có một nam sinh lớp 11 đang tỏ tình, đại ca muốn đi xem không?”

“Ngày nào chả có người tỏ tình, một đám ngu dốt thích yêu sớm, có gì hay mà xem?” Có Nhóc Mập làm chỗ trút, Thích Mộ Dương cuối cùng có thể tức giận: “Cả ngày mày không làm gì, lúc nghiên cứu yêu sớm, lúc chú ý yêu thầm, có gì hay sao?!”

Nhóc Mập bị mắng một trận nhưng không tức giận, chỉ là vô tội nhìn cậu ta: “Nhưng đối tượng cậu ta tỏ tình là Chử gia.”

Thích Mộ Dương sửng sốt: “Ai?”

“Chử, gia.” Nhóc Mập gằn từng chữ, còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã chạy ra ngoài trước.

Thích Mộ Dương: “…” Cmn mày, dám tơ tưởng mẹ ông, ông đây giết chết mày!
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...