Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất
Chương 38.1: Tell Me.
Mưa vô tình… lòng nhói đau Mưa lạnh lẽo… thấu tận tim gan Mưa gột rửa… phiền não của thanh xuân Mưa đêm mãi không dứt… . . - Vương Nguyên Nhi, về thôi. Mãi lo suy nghĩ, Nguyên Nguyên nghe người bạn thân gọi mà bất giác ngơ ra, trông mặt cứ như kiểu hồn đi ngao du thiên hạ chưa về. Cậu “hả” một tiếng, một lúc sau định thần lại mới cười nhẹ bảo: - Tử Ngư, cậu cứ về trước đi. Tớ muốn đi dạo trong khuôn viên trường một chút… Tử Ngư nhìn cậu, đôi mắt thoáng chút nét lo lắng, bản thân y lại không kiềm chế được mà lên tiếng hỏi: - Cậu sao vậy? Dạo gần đây tớ thấy cậu không ổn lắm, có chuyện gì rồi phải không? - Tớ không sao… - Nếu như có chuyện gì không vui thì cứ nói ra, tớ sẵn sàng lắng nghe cậu, có biết không? Nguyên Nguyên hướng mắt xuống, nhìn vào đôi tay người bạn đang đặt trên vai mình. Tình bạn thật đẹp có phải không? Chính là thành tâm quan tâm nhau như vậy… Trong lòng Nguyên Nguyên bất giác được sưởi ấm, cậu mỉm cười, đôi môi ôn nhu cong lên: “Tớ biết rồi. Cảm ơn cậu, Tử Ngư”. Mấy ngày qua Nguyên Nguyên cứ lo lắng thấp thỏm, Tử Ngư nhìn thấy rất lo. Hôm nay cậu có thể cười như vậy, quả thật trong lòng y cũng nhẹ nhõm hẳn ra. Y thở dài, vội chuyển chủ đề, trao cho Nguyên Nguyên một khoảng không riêng tư: “Haizz… Ngày mai về Trùng Khánh rồi, đi dạo một chút cũng tốt. Được rồi, tớ về trước đây!” Lặng lẽ nhìn người bạn khuất dần rồi Nguyên Nguyên cũng rời đi… Cậu đi dạo? … Cậu, căn bản cũng chỉ là đang bày ra một cái cớ để đi tìm người thôi… Cậu, căn bản cũng chỉ là đang bày ra một cái cớ để đi tìm người thôi… . . Ba phút… Năm phút… Mười lăm phút… Ngốc! Nguyên Nguyên cậu đã ngồi ở đây rất lâu rồi đấy! Cậu có cần phải như vậy không? Đôi mắt chăm chăm nhìn về một hướng, khuôn miệng nhỏ khẽ cong, bàn tay mân mê hộp nhỏ màu trắng. Nguyên Nguyên làm sao rời đi đây? Người đó, Lâm Lâm vẫn còn đang ngủ mà. Khung cảnh ấy, một khu vườn đầy cỏ xanh mướt, một cô gái nhỏ say giấc dưới tán cây, một thiếu niên ôn nhu mỉm cười, đẹp thật! Nguyên Nguyên ngồi trên hàng ghế đá hướng mắt về phía Lâm Lâm dưới tán cây ngân hạnh, an an tĩnh tĩnh. Được một lúc, Lâm Lâm đang trong giấc say bị giật mình, dáng ngủ không tốt, cả người sắp ngã sang bên. Không khỏi lo lắng, Nguyên Nguyên cũng nhanh chóng đứng dậy, vội lao tới bên đỡ Lâm Lâm. Hai bàn tay cậu giữ lấy vai cô, đôi mắt thoáng chút lo lắng, lại như kiểu đang muốn trách yêu cô vì ngủ không đúng chỗ. … Đôi mắt nâu chầm chậm mở, nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trước mặt mình, bất giác lại chớp chớp vài cái trong ngơ ngác. Lâm Lâm đưa tay dụi dụi mắt, cô căn bản là không nghĩ đến việc cậu sẽ ở trước mặt mình một cách đột ngột như vậy. Thấy cô đã an toàn trong tay, Nguyên Nguyên bấy giờ mới lên tiếng hỏi han: “Không sao chứ?”. Lâm Lâm khẽ lắc đầu, ngây ngốc chớp mắt. Cậu lại tiếp: - Cậu có bị ngốc không vậy? Hôm qua trời mưa lớn, hôm nay lại ra đây ngồi, bộ cậu muốn bị cảm sao? Lại còn ngủ ở đây nữa. Nguyên Nguyên vừa trêu vừa ngồi xuống cùng với Lâm Lâm, môi nhỏ mỉm cười ranh mãnh. Nhìn biểu tình của cậu, Lâm Lâm có chút hờn, lại vì chuyện mấy hôm trước nên vội đứng dậy phủi người: - Vậy… tớ xin phép vào lớp. - Nè! Dù gì cũng ở đây rồi, nán lại một chút cũng không sao mà! - Nguyên Nguyên vội kéo tay Lâm Lâm lại dỗ dành. Miễn cưỡng ngồi lại cạnh cậu, Lâm Lâm có chút khó chịu, ngượng ngập yên lặng. Còn Nguyên Nguyên thì đã không chờ được nữa, vội quay sang bên áp sát Lâm Lâm. Cậu chăm chăm nhìn rồi bảo cô nằm xuống.Nằm xuống? Nguyên Nguyên cậu muốn làm gì đây? Cậu là người như vậy sao? Làm sao có thể chứ?! Lâm Lâm nghe mà tái xanh mặt, cô vội rụt người từ chối cậu: “Nằm… Nằm… Nằm xuống làm gì chứ? Cậu muốn làm gì?”. Nghe đến đây, Nguyên Nguyên lại cười ồ lên. “Tớ đã làm gì đâu. Ngốc! Cậu đang nghĩ gì vậy?”, trong lòng cậu chính là đang cười trêu Lâm Lâm như vậy. Nguyên Nguyên thu người, vội ngồi đàng hoàng lại. Cậu sợ, sợ còn tiếp tục sẽ dọa chết cô mất!Chân phải duỗi thẳng, bàn tay đập nhẹ lên đùi, Nguyên Nguyên thở dài nói: - Nằm xuống đây đi, tớ giúp cậu thay băng trên trán. - Thay băng trên trán thì cần gì nằm xuống chứ?! - Lâm Lâm bĩu môi. - Thay băng trên trán thì cần gì nằm xuống chứ?! - Lâm Lâm bĩu môi. - Aiya! Ngoan, nằm xuống đi nào! Nguyên Nguyên một phát liền kéo tay Lâm Lâm, đè cô nằm xuống, gối đầu lên đùi mình. Cậu mở chiếc hộp màu trắng nhỏ và lấy ra trong đó một số vật dụng y tế. Bàn tay cậu liến thoắng, lau lau và băng lại vết thương một cách tỉ mỉ. Thấy cô không nói gì, cậu vừa làm vừa ôn nhu bảo: - Sao vậy? Giận tớ không mà im lặng vậy? - Không có. - Còn chuyện mấy hôm trước? - Vừa dứt câu, cậu vội giữ lấy cổ tay Lâm Lâm, - Đưa tay lên, tớ giúp cậu băng cả vết thương ở đây nữa. Không dám nhìn cậu, Lâm Lâm liếc mắt sang bên: “Không có. Cậu có làm gì sai đâu mà tớ phải giận. Hôm đó tớ chỉ là muốn yên tĩnh một chút… Nguyên Nguyên, xin lỗi vì đã khiến cậu lo lắng”. Nguyên Nguyên vừa nghe xong, trông mặt vui như nhặt được vàng. Cậu vui đến nỗi cuộn băng keo trong tay cũng cầm không chắc, làm nó rơi lên đầu cô một cái “cốp”. Lâm Lâm nhìn cậu, hờn giận mắng: - Nè, đồ đáng ghét, cậu định giết tớ à?! - Làm… Làm gì có. Tớ không cố ý. - Cậu vội khua tay. Vừa mới trở thành nam nhân “hảo soái, hảo ngầu” một chút đã gặp phải tình huống này, Nguyên Nguyên cậu ngượng chín cả mặt, tai cũng đỏ lên. Mất mặt, thật mất mặt! Còn Lâm Lâm thì lại bị biểu tình của cậu chọc cho cười một trận: “Tớ biết mà! Nhưng sao tự nhiên cậu lại chân tay lóng ngóng như vậy chứ?! Haha!”. - Đâu có… - Cậu vội quay mặt, buông cổ tay Lâm Lâm ra, - Băng xong rồi. Lần sau nhớ phải biết quan tâm bản thân nhiều vào. Con gái mà có nhiều sẹo sẽ không ai thích đâu!Lâm Lâm chống tay ngồi dậy, mỉm cười ôn nhu rồi cảm ơn người bạn tốt bụng đang ngồi cạnh mình. Đoạn, ngón tay trỏ Lâm Lâm chọt chọt vào đùi cậu: - Có tê không? - Cậu chỉ nằm có một chút, nhằm nhò gì chứ! - Nguyên Nguyên ngượng ngùng đáp, đoạn, quay sang hỏi - À phải rồi, dạo gần đây cậu thức khuya lắm hay sao mà lại ra đây ngủ vậy? Trông sắc mặt cậu xanh xao hẳn ra, bọng mắt cũng sưng lên hết rồi. - Tớ gặp ác mộng nên không ngủ được. Nguyên Nguyên tròn xoe mắt nhìn cô. Cậu lại đang suy diễn về cơn ác mộng mà cô nói và những thứ liên quan đến nó. Nghĩ không ra, Nguyên Nguyên bèn hỏi: “Ác mộng?” Nguyên Nguyên tròn xoe mắt nhìn cô. Cậu lại đang suy diễn về cơn ác mộng mà cô nói và những thứ liên quan đến nó. Nghĩ không ra, Nguyên Nguyên bèn hỏi: “Ác mộng?” - Ừm, tớ mơ thấy một người bạn cũ. - Lâm Lâm khi nói đến liền hạ giọng, vừa buồn lại vừa lưu luyến đưa mắt nhìn xa xăm. Bạn cũ là ác mộng? Đùa sao? Nguyên Nguyên căn bản là nghĩ không ra. Lẽ nào là cậu nghe lầm? Không, lời Lâm Lâm nói chính xác là như vậy. Nguyên Nguyên nhìn cô chăm chú, đôi mắt tròn khe khẽ chớp vài cái. Đưa mắt nhìn cậu, Lâm Lâm thở dài một cái rồi cười hỏi: - Cậu thử đoán xem, cảm giác của tớ khi vừa chuyển đến Trung Quốc sống là như thế nào. Nguyên Nguyên nhìn Lâm Lâm, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Chắc chắn là vui mừng phấn khởi rồi!”. - Ừm,… sai rồi. Lâm Lâm lắc đầu, đoạn, cô nhìn lên bầu trời kể lại chuyện của mình: “Tớ còn nhớ lúc đó là vào mùa xuân, khi tớ gần bảy tuổi, cả gia đình tớ đã chuyển đến đây vì công việc của cha. Lúc đó tớ rất bướng, ngay cả vài câu giao tiếp bằng tiếng Hán thông dụng cũng chẳng thèm học, sau đó liền tự mình cách ly với bạn học. Mỗi ngày tớ chỉ mong cho trời mau tối để trốn cha gọi điện về trò chuyện với cô hàng xóm cũ ở Việt Nam. Rồi tớ bị ông ấy phát hiện, kết quả là bị đánh cho một trận. Lúc đó thật rất ngốc! Và rồi vào một ngày nọ, có một người đã đến trước mặt tớ, giúp tớ hòa nhập. Cô ấy tặng cho tớ một cây viết chì và nói sẽ trở thành bạn của tớ. Một lời hẹn ước, hai người bạn thân…” - Là cái này hả? - Nguyên Nguyên cầm cây bút chì trên bảng vẽ của Lâm Lâm hỏi. - Không phải đâu, nó là món quà cuối cùng mà mẹ tớ tặng. Còn cái đó, tớ từ lâu đã bẻ gãy rồi. Bẻ gãy? Cậu lại nghe lầm nữa sao? Là quà tặng, sao lại bẻ? Nguyên nhân là gì? … Trong lúc cậu đang thắc mắc, Lâm Lâm lại tiếp: - Từ lúc cô ấy xuất hiện, khả năng giao tiếp của tớ được cải thiện rất nhiều. Và giống như những gì cô ấy đã nói, bọn tớ trở thành một cặp ăn ý, bạn thân đặc biệt. Hai người bọn tớ ở bên nhau chơi đùa, học tập,… còn cùng đi đánh nhau với bọn con trai nữa. Có người còn nói hai bọn tớ chính là chị em sinh đôi, lúc nào cũng dính nhau như sam… Năm mẹ mất, cô ấy chính là người ở bên cạnh an ủi tớ. Nhưng cũng chính cái năm đó, tất cả mọi thứ, sự tin tưởng và đoạn tình bạn hơn hai năm,… tất cả đều vỡ vụn trước mắt tớ. Co chân lại, Lâm Lâm tựa đầu lên hai cánh tay đang đặt trên gối. Thanh âm phát ra ngày càng nhỏ, giọng nói nghèn nghẹn, đứt quãng như sắp khóc: “Cô ấy, từ một đứa bé vô ưu vô lo bị cuốn vào trò chơi, tiền bạc mà thay đổi… Lấy cắp tiền chữa bệnh của mẹ mình để phục vụ cho những thứ vô bổ. Khi bà ấy mất, cô ấy đã bị biến đổi hoàn toàn… Và chính vì tiền mà cô ấy phá vỡ tình bạn đó, hùa theo một đám người ruồng bỏ tớ, ức hiếp tớ… Ông trời cũng rất biết sắp xếp, lúc tớ cần nhất lại đưa cô ấy đi, lúc tớ đặt niềm tin nhiều nhất lại dùng chính nó “đánh chết” tớ, nhấn chìm tớ… Có lẽ thời học sinh “khốn khổ” và cô đơn của tớ cũng bắt đầu từ lúc đó… Nguyên Nguyên, cậu nói xem, có phải tớ rất ngốc không? Đặt nhiều tình cảm như vậy…” ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương