Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 107: Trừng phạt
"Sao vậy? Ngươi không thích bọn họ lan truyền à?" Quả Nhi dừng lại, nghiêng đầu nhìn nàng, "Ta cảm thấy có thiếu gia che chở ngươi như vậy cũng rất tốt. Ngươi không biết đâu, rất nhiều người đều hâm mộ ngươi. Nghe nói nha đầu Xuân Nha kia khi trở về sắc mặt trắng bệch... Nàng ta trước giờ luôn muốn làm di nương..."
"Bọn họ còn nói gì nữa?" Vân Trân cố nhịn lửa giận trong lòng.
"Còn nói..." Quả Nhi nghĩ nghĩ, trả lời, "Hôm qua lúc ta đi ngang phòng bếp, nghe mấy nữ đầu bếp được mời đến nói thiếu gia rất sủng ái ngươi. Biểu ca của Tôn Thúy Châu chỉ không cẩn thận va chạm ngươi, kết quả đã bị lưu đày. Hiện tại ngươi lại làm việc ở Đào Uyển, nói không chừng ngày nào đó thiếu gia sẽ mở lời với nương nương, nâng ngươi lên làm di nương...."
"Đủ rồi!" Vân Trân nắm chặt hai tay, cắt ngang lời Quả Nhi.
Quả Nhi ngây ra một lúc: "Trân Nhi, ngươi không vui khi nghe mấy chuyện này sao?"
Vân Trân không đáp, mà cắn môi, giữa mày hiện ra sự lo lắng.
Sao lại có lời đồn như vậy?
Đây rõ ràng là nhắm vào nàng, muốn nàng bị mọi người ghen ghét! Càng truyền nàng được thiếu gia sủng ái thì càng đẩy nàng đến gần vực thẳm!
Nhưng điều hiện tại cần lo lắng không phải ai lan truyền tin đồn này, cũng không phải ai ở bên trong quạt gió thêm củi, mà sau khi biết chuyện này, Tô trắc phi sẽ làm gì!
Tô trắc phi hẳn đã biết.
Hiện tại Triệu Húc đang ở Tô trắc phi...
Nghĩ đến đây, lòng Vân Trân trầm xuống.
Ở Thanh Lương sơn trang này, người không muốn nghe thấy lời đồn này nhất chính là Tô trắc phi.
...
Bang!
Roi quất trên lưng rắn chắc của thiếu niên.
"Giữ gìn một hạ nhân?" Giọng Tô trắc phi vang lên.
Vừa dứt lời, lại "Bang" một tiếng, roi thứ hai quất xuống, trên lưng đã có một vết máu.
"Dùng đến tư hình?"
Bang!
Rơi lần nữa quất xuống.
"Còn dùng thân phận hoàng tộc?"
Theo sau là ba tiếng "Bang bang bang", roi không chút lưu tình quất lên lưng thiếu niên, để lại từng vết máu.
Lúc này, Triệu Húc trần trụi nửa người trên quỳ dưới đất, cắn chặt môi, chịu đựng từng rơi quất xuống.
"Nói, sao con lại làm như vậy?"
Triệu Húc cắn răng, nỗ lực thẳng sổng lưng, để giọng nói của mình nghe qua không đến mức run rẩy: "Vì công bằng! Mã Hữu Nhân đáng bị lưu đày! Chuyện này, cho dù người bị hại không phải Trân Nhi, nhi tử cũng sẽ làm như vậy!"
"Hay cho câu nếu không phải cũng sẽ làm như vậy!" Tô trắc phi hừ lạnh, "Nếu đổi thành kẻ khác, con sẽ đòi lại công bằng cho người ta sao? Con sẽ vì tìm người, vội vã dùng hết tai mắt của chúng ta ở quận thành Xích Thủy hả? Hay, hay lắm! Xem ra hôm nay con không định nói thật với mẫu phi rồi!"
Dứt lời, lại "Bang" một tiếng, rơi hung hăng quất xuống.
"A." Triệu Húc không nhịn được mà kêu rên.
"Con biết sai chưa?" Tô trắc phi hỏi.
"Cứu người không sai, bắt người cũng không sai." Triệu Húc đáp.
Bang!
"Con cảm thấy mình không sai?" Tô trắc phi tức giận đến bật cười, "Xem ra mấy năm nay mẫu phi không ở bên cạnh con, khiến con vênh váo đắc ý! Hôm nay, ta phải giúp con nhớ kỹ, con là ai? Mạng của con là của ai? Đồng thời cũng để con nhớ kỹ, trên đời này không có ai đáng để con thương hại, cho dù người đó có là bản thân con cũng không được! Muốn đạt thành tựu bá nghiệp, muốn trở thành vương giả, muốn không bị người ta hãm hại thì không thể để bản thân có bất kỳ nhược điểm gì!"
Bang!
Bang!
Bang!
Theo sau, tiếng roi vang khắp phòng thật lâu.
"Bọn họ còn nói gì nữa?" Vân Trân cố nhịn lửa giận trong lòng.
"Còn nói..." Quả Nhi nghĩ nghĩ, trả lời, "Hôm qua lúc ta đi ngang phòng bếp, nghe mấy nữ đầu bếp được mời đến nói thiếu gia rất sủng ái ngươi. Biểu ca của Tôn Thúy Châu chỉ không cẩn thận va chạm ngươi, kết quả đã bị lưu đày. Hiện tại ngươi lại làm việc ở Đào Uyển, nói không chừng ngày nào đó thiếu gia sẽ mở lời với nương nương, nâng ngươi lên làm di nương...."
"Đủ rồi!" Vân Trân nắm chặt hai tay, cắt ngang lời Quả Nhi.
Quả Nhi ngây ra một lúc: "Trân Nhi, ngươi không vui khi nghe mấy chuyện này sao?"
Vân Trân không đáp, mà cắn môi, giữa mày hiện ra sự lo lắng.
Sao lại có lời đồn như vậy?
Đây rõ ràng là nhắm vào nàng, muốn nàng bị mọi người ghen ghét! Càng truyền nàng được thiếu gia sủng ái thì càng đẩy nàng đến gần vực thẳm!
Nhưng điều hiện tại cần lo lắng không phải ai lan truyền tin đồn này, cũng không phải ai ở bên trong quạt gió thêm củi, mà sau khi biết chuyện này, Tô trắc phi sẽ làm gì!
Tô trắc phi hẳn đã biết.
Hiện tại Triệu Húc đang ở Tô trắc phi...
Nghĩ đến đây, lòng Vân Trân trầm xuống.
Ở Thanh Lương sơn trang này, người không muốn nghe thấy lời đồn này nhất chính là Tô trắc phi.
...
Bang!
Roi quất trên lưng rắn chắc của thiếu niên.
"Giữ gìn một hạ nhân?" Giọng Tô trắc phi vang lên.
Vừa dứt lời, lại "Bang" một tiếng, roi thứ hai quất xuống, trên lưng đã có một vết máu.
"Dùng đến tư hình?"
Bang!
Rơi lần nữa quất xuống.
"Còn dùng thân phận hoàng tộc?"
Theo sau là ba tiếng "Bang bang bang", roi không chút lưu tình quất lên lưng thiếu niên, để lại từng vết máu.
Lúc này, Triệu Húc trần trụi nửa người trên quỳ dưới đất, cắn chặt môi, chịu đựng từng rơi quất xuống.
"Nói, sao con lại làm như vậy?"
Triệu Húc cắn răng, nỗ lực thẳng sổng lưng, để giọng nói của mình nghe qua không đến mức run rẩy: "Vì công bằng! Mã Hữu Nhân đáng bị lưu đày! Chuyện này, cho dù người bị hại không phải Trân Nhi, nhi tử cũng sẽ làm như vậy!"
"Hay cho câu nếu không phải cũng sẽ làm như vậy!" Tô trắc phi hừ lạnh, "Nếu đổi thành kẻ khác, con sẽ đòi lại công bằng cho người ta sao? Con sẽ vì tìm người, vội vã dùng hết tai mắt của chúng ta ở quận thành Xích Thủy hả? Hay, hay lắm! Xem ra hôm nay con không định nói thật với mẫu phi rồi!"
Dứt lời, lại "Bang" một tiếng, rơi hung hăng quất xuống.
"A." Triệu Húc không nhịn được mà kêu rên.
"Con biết sai chưa?" Tô trắc phi hỏi.
"Cứu người không sai, bắt người cũng không sai." Triệu Húc đáp.
Bang!
"Con cảm thấy mình không sai?" Tô trắc phi tức giận đến bật cười, "Xem ra mấy năm nay mẫu phi không ở bên cạnh con, khiến con vênh váo đắc ý! Hôm nay, ta phải giúp con nhớ kỹ, con là ai? Mạng của con là của ai? Đồng thời cũng để con nhớ kỹ, trên đời này không có ai đáng để con thương hại, cho dù người đó có là bản thân con cũng không được! Muốn đạt thành tựu bá nghiệp, muốn trở thành vương giả, muốn không bị người ta hãm hại thì không thể để bản thân có bất kỳ nhược điểm gì!"
Bang!
Bang!
Bang!
Theo sau, tiếng roi vang khắp phòng thật lâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương