Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 109: Ta cũng muốn đòi công bằng
Không cần Tôn thị nháy mắt, Tôn Thúy Châu lập tức nhào qua: "Nương, nương người sao vậy? Bị thương ở đâu?"
Tôn Thúy Nga cũng nôn nóng.
"A, cái eo của ta, eo của ta đau quá... Không được, ta sắp thở không nổi rồi." Tôn thị nằm liệt xuống đất, hét to.
Những kẻ bên cạnh lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đại thẩm Tôn gia, đừng giả bộ nữa!" Quả Nhi đứng ra vạch trần, "Ngươi nói em ngươi đau? Nhưng vừa rồi ta căn bản không đụng tới eo ngươi! Người bị ta nhấc chân đá là nữ nhi của ngươi Tôn Thúy Châu. Cho dù ngươi muốn vu oan cho người ta, cũng phải có cái cớ hợp lý mới được."
Quả nhi vừa dứt lời, tiếng khóc của Tôn thị hơi dừng lại, nhưng rất nhanh, bà ta lại gân cổ kêu: "Eo của ta đau không phải do ngươi đá, mà thời điểm ngươi đẩy ta, té ngã! Ai da, cái eo của ta, đau chết mất..."
Quả Nnhi sửng sốt, không ngờ bà ta không biết xấu hổ như thế: "Ngươi..."
Lúc này, Vân Trân giơ tay cản nàng ấy lại, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay đầu nói với Tôn thị: "Tôn đại thẩm, ta vừa lúc biết chút y thuật, nếu ngươi thật sự té ngã bị thương ở đâu, không bằng để ta xem xem."
"Đúng vậy đúng vậy! Trân Nhi biết xem bệnh, ngươi nói eo ngươi đau, vậy để nàng ấy xem giúp ngươi đi! Nhìn xem ngươi rốt cuộc có thật sự đau eo không!" Quả Nhi nói.
Tôn thị chột dạ qua đầu nhìn nữ nhi Tôn Thúy Châu.
Tôn Thúy Châu nhấp môi, lắc đầu.
"Ngươi bảo ả xem giúp ta? Ai biết ả có bao che cho ngươi không?" Khí thế của Tôn thị yếu đi một chút, "Có điều, nếu các ngươi không muốn ta bẩm báo việc hôm nay với nương nương, vậy phải đồng ý với ta một điều kiện. Trân Nhi, ngươi tự mình đi thỉnh cầu thiếu gia, bảo ngài ấy thả chất nhi của ta ra!"
"Ngươi đúng là tưởng bở!" Quả Nhi bĩu môi.
Tôn thị mặc kệ nàng, đôi mắt vẫn nhìn Vân Trân chằm chằm: "Trân Nhi cô nương, ngươi thấy thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chuyện này nháo tới trước mặt Tô phi nương nương?"
Tôn gia trước đó độc chiếm sơn trang còn không bị Tô trắc phi giải lên quan phủ, vậy chứng minh Tôn thị không phải phụ nhân bình thường, cái gì cũng không biết.
Bà ta hiện tại nói như vậy chính là đoán được Vân Trân không dám đem chuyện này nháo đến trước mặt Tô trắc phi.
"Trân Nhi, ngươi đừng bị bà ta hù dọa. Cho dù tới trước mặt nương nương, ta cũng có thể để ngươi làm chứng!" Ở bên cạnh, Quả Nhi nói.
Tôn thị nghe xong, khinh thường liếc nhìn Quả Nhi.
Đúng là nha đầu ngu dốt!
"Trân Nhi cô nương..."
"Một khi đã thế, vậy cùng đi đi."
Tôn thị còn muốn uy hiếp mấy câu, nhưng đúng lúc này, Vân Trân lên tiếng.
"Cái... Cái gì?" Tôn thị há miệng thở dốc, vẻ mặt không thể tin được.
Tôn Thúy Châu cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Nàng... Thế mà đồng ý?
"Ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng ta đang dọa ngươi sao?" Tôn thị cả giận mắng.
"Không phải." Vân Trân bình tĩnh nói, "Ta tin rằng Tôn đại thẩm nói được nhất định làm được, chẳng qua vừa lúc ta cũng muốn cầu xin nương nương thay ta làm chủ."
Dứt lời, nàng vén ống tay áo, để lộ cánh tay.
Trên cánh tay trắng nõn như ngọc xuất hiện vết bầm tím. Người sáng suốt vừa thấy, liền biết là bị ai đó niết.
Mẫu nữ Tôn gia thấy vậy, đều sửng sốt.
Vân Trân nhàn nhạt nâng tay lên, quơ quơ, nói: "Tới trước mặt nương nương, vừa lúc có thể hỏi thăm đại thẩm một chút một chút, thời điểm vừa tới đây, ngươi đã làm gì ta? Còn nữa, gần đây trong sơn trang xuất hiện một vài lời đồn, rốt cuộc truyền ra từ đâu? Ta nghĩ nương nương nhất định cũng rất muốn biết."
"Ngươi, ngươi..."
Tôn thị nhìn Vân Trân, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Tôn Thúy Nga cũng nôn nóng.
"A, cái eo của ta, eo của ta đau quá... Không được, ta sắp thở không nổi rồi." Tôn thị nằm liệt xuống đất, hét to.
Những kẻ bên cạnh lại bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Đại thẩm Tôn gia, đừng giả bộ nữa!" Quả Nhi đứng ra vạch trần, "Ngươi nói em ngươi đau? Nhưng vừa rồi ta căn bản không đụng tới eo ngươi! Người bị ta nhấc chân đá là nữ nhi của ngươi Tôn Thúy Châu. Cho dù ngươi muốn vu oan cho người ta, cũng phải có cái cớ hợp lý mới được."
Quả nhi vừa dứt lời, tiếng khóc của Tôn thị hơi dừng lại, nhưng rất nhanh, bà ta lại gân cổ kêu: "Eo của ta đau không phải do ngươi đá, mà thời điểm ngươi đẩy ta, té ngã! Ai da, cái eo của ta, đau chết mất..."
Quả Nnhi sửng sốt, không ngờ bà ta không biết xấu hổ như thế: "Ngươi..."
Lúc này, Vân Trân giơ tay cản nàng ấy lại, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó quay đầu nói với Tôn thị: "Tôn đại thẩm, ta vừa lúc biết chút y thuật, nếu ngươi thật sự té ngã bị thương ở đâu, không bằng để ta xem xem."
"Đúng vậy đúng vậy! Trân Nhi biết xem bệnh, ngươi nói eo ngươi đau, vậy để nàng ấy xem giúp ngươi đi! Nhìn xem ngươi rốt cuộc có thật sự đau eo không!" Quả Nhi nói.
Tôn thị chột dạ qua đầu nhìn nữ nhi Tôn Thúy Châu.
Tôn Thúy Châu nhấp môi, lắc đầu.
"Ngươi bảo ả xem giúp ta? Ai biết ả có bao che cho ngươi không?" Khí thế của Tôn thị yếu đi một chút, "Có điều, nếu các ngươi không muốn ta bẩm báo việc hôm nay với nương nương, vậy phải đồng ý với ta một điều kiện. Trân Nhi, ngươi tự mình đi thỉnh cầu thiếu gia, bảo ngài ấy thả chất nhi của ta ra!"
"Ngươi đúng là tưởng bở!" Quả Nhi bĩu môi.
Tôn thị mặc kệ nàng, đôi mắt vẫn nhìn Vân Trân chằm chằm: "Trân Nhi cô nương, ngươi thấy thế nào? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn chuyện này nháo tới trước mặt Tô phi nương nương?"
Tôn gia trước đó độc chiếm sơn trang còn không bị Tô trắc phi giải lên quan phủ, vậy chứng minh Tôn thị không phải phụ nhân bình thường, cái gì cũng không biết.
Bà ta hiện tại nói như vậy chính là đoán được Vân Trân không dám đem chuyện này nháo đến trước mặt Tô trắc phi.
"Trân Nhi, ngươi đừng bị bà ta hù dọa. Cho dù tới trước mặt nương nương, ta cũng có thể để ngươi làm chứng!" Ở bên cạnh, Quả Nhi nói.
Tôn thị nghe xong, khinh thường liếc nhìn Quả Nhi.
Đúng là nha đầu ngu dốt!
"Trân Nhi cô nương..."
"Một khi đã thế, vậy cùng đi đi."
Tôn thị còn muốn uy hiếp mấy câu, nhưng đúng lúc này, Vân Trân lên tiếng.
"Cái... Cái gì?" Tôn thị há miệng thở dốc, vẻ mặt không thể tin được.
Tôn Thúy Châu cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Nàng... Thế mà đồng ý?
"Ngươi có ý gì? Ngươi cho rằng ta đang dọa ngươi sao?" Tôn thị cả giận mắng.
"Không phải." Vân Trân bình tĩnh nói, "Ta tin rằng Tôn đại thẩm nói được nhất định làm được, chẳng qua vừa lúc ta cũng muốn cầu xin nương nương thay ta làm chủ."
Dứt lời, nàng vén ống tay áo, để lộ cánh tay.
Trên cánh tay trắng nõn như ngọc xuất hiện vết bầm tím. Người sáng suốt vừa thấy, liền biết là bị ai đó niết.
Mẫu nữ Tôn gia thấy vậy, đều sửng sốt.
Vân Trân nhàn nhạt nâng tay lên, quơ quơ, nói: "Tới trước mặt nương nương, vừa lúc có thể hỏi thăm đại thẩm một chút một chút, thời điểm vừa tới đây, ngươi đã làm gì ta? Còn nữa, gần đây trong sơn trang xuất hiện một vài lời đồn, rốt cuộc truyền ra từ đâu? Ta nghĩ nương nương nhất định cũng rất muốn biết."
"Ngươi, ngươi..."
Tôn thị nhìn Vân Trân, trong mắt lộ rõ sự kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương