Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi
Chương 22: Xuân Nha
"Tỷ là..." Vân Trân nghi hoặc.
Nha hoàn kia nhìn chén thuốc trong tay nàng, nói: "Ta là Xuân Nha, muội cứ gọi ta là Xuân Nha tỷ tỷ là được. Muội là đang lấy thuốc cho Trương ma ma sao?"
Nghe giới thiệu, Vân Trân liền biết thân phận của đối phương.
Đây là một trong bốn nha hoàn nhị đẳng được vương phủ phái tới mấy ngày trước, ba người còn lại lần lượt tên Xuân Trà, Xuân Miêu, Xuân Nhụy, ngoài ra còn có bà tử họ Lý, xưng là Lý ma ma.
"Đây đúng là thuốc của Trương ma ma." Vân Trân đáp.
Xuân Nha nhìn nàng, mặt mày tiếu lệ: "Nghe nói khoảng thời gian trước muội cùng Tứ công tử ra ngoài, kết quả bị Tô trắc phi nương nương phạt. Ta qua phòng muội đợi muội quay lại, nhớ kể ta nghe chuyện hôm đó đấy!"
Dứt lời, không đợi Vân Trân từ chối, Xuân Nha liền xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn theo, không khỏi nhíu mày.
"Xem ra nha đầu Xuân Nha này không chịu an phận."
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng khinh thường.
Vân Trân quay đầu, thấy một nha hoàn ăn mặc tương tự Xuân Nha.
Người nọ thấy nàng nhìn mình, bĩu môi, nói: "Ta là Xuân Miêu."
"Xuân Miêu tỷ tỷ." Vân Trân gật đầu chào hỏi.
"Nha đầu Xuân Nha kia tâm tư bất chính, sau này ngươi bớt đi lại với nàng ta đi."
Vân Trân nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
Xuân Miêu thấy thế, tưởng nàng không tin, hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Không tin thì thôi! Coi như ta xen vào việc người khác." Nói xong, nàng liền xoay người bỏ đi.
"Muội không phải..."
Xem ra mọi việc khác với suy đoán lúc trước.
Vân Trân vốn cho rằng những người này do vương phi đưa tới, vậy hẳn đều là người của vương phi.
Nhưng hôm nay nhìn Xuân Nha và Xuân Miêu, nàng mới phát hiện, tuy những người này đều được vương phi đưa tới, trước khi tới, khẳng định cũng chịu răn dạy, nhưng Nam Hoang cách xa kinh thành, thời điểm ở vương phủ là tình hình khác, tới Nam Hoang rồi, chỉ sợ trong lòng những nha hoàn này cũng đắn đo cho tương lai của mình.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần an phận làm tốt công việc của mình, không để dính vào phân tranh, nàng có thể an ổn. Nhưng nếu có cơ hội, nàng vẫn muốn nhanh chóng thoát khỏi nô tịch, rời khỏi nơi này.
...
Trưa hôm đó, không biết vì nguyên nhân gì, Xuân Nha vẫn không tới tìm nàng.
Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp theo, nàng lần lượt gặp Xuân Trà, Xuân Nhụy, Lý ma ma cùng hai nha hoàn làm việc nặng bị bắt về.
Xuân Trà là người mang cảm giác tồn tại thấp nhất, không giống những nha hoàn thích náo nhiệt khác.
Trù nghệ của Xuân Nhụy rất tốt, mới đến không lâu, Bích Diên đã giao việc phòng bếp cho nàng ấy.
Lý ma ma chỉ ăn không làm, thích làm người chỉ huy, lại hay đoạt công lao của hạ nhân, mọi người đều không thích bà ta.
Còn lại là hai nha hoàn làm việc nặng, lần lượt tên Quả Nhi và Châu Nhi. Có lẽ lúc đưa về đã bị giáo huấn một hồi, gần đây vô cùng ngoan ngoãn.
Thanh Lương sơn trang đột nhiên có nhiều người tới như vậy, công việc trong tay Vân Trân giảm bớt, cũng không cần phải tới trước mặt Tô trắc phi hầu hạ. Bởi vậy mấy hôm nay, nàng không gặp nhóm người Triệu Húc.
Sau khi lành thường, lần đầu tiên nàng gặp lại Triệu Húc là lúc Tô trắc phi triệu tập bọn hạ nhân trong đại sảnh, phân phó chuyện trừ tịch.
Thời điểm nàng tới, Triệu Húc mặc áo bông màu xanh biển ngồi bên cạnh Tô trắc phi.
Hơn nửa tháng không gặp, hắn thoạt nhìn gầy đi một chút, mà ánh mắt càng trở nên trầm mặc. Như phát hiện ra, Triệu Húc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhưng rất nhanh, hắn lại gục đầu xuống, nhìn chằm chằm trà nóng trên bàn.
Nha hoàn kia nhìn chén thuốc trong tay nàng, nói: "Ta là Xuân Nha, muội cứ gọi ta là Xuân Nha tỷ tỷ là được. Muội là đang lấy thuốc cho Trương ma ma sao?"
Nghe giới thiệu, Vân Trân liền biết thân phận của đối phương.
Đây là một trong bốn nha hoàn nhị đẳng được vương phủ phái tới mấy ngày trước, ba người còn lại lần lượt tên Xuân Trà, Xuân Miêu, Xuân Nhụy, ngoài ra còn có bà tử họ Lý, xưng là Lý ma ma.
"Đây đúng là thuốc của Trương ma ma." Vân Trân đáp.
Xuân Nha nhìn nàng, mặt mày tiếu lệ: "Nghe nói khoảng thời gian trước muội cùng Tứ công tử ra ngoài, kết quả bị Tô trắc phi nương nương phạt. Ta qua phòng muội đợi muội quay lại, nhớ kể ta nghe chuyện hôm đó đấy!"
Dứt lời, không đợi Vân Trân từ chối, Xuân Nha liền xoay người rời đi.
Vân Trân nhìn theo, không khỏi nhíu mày.
"Xem ra nha đầu Xuân Nha này không chịu an phận."
Đúng lúc này, phía sau truyền tới một giọng khinh thường.
Vân Trân quay đầu, thấy một nha hoàn ăn mặc tương tự Xuân Nha.
Người nọ thấy nàng nhìn mình, bĩu môi, nói: "Ta là Xuân Miêu."
"Xuân Miêu tỷ tỷ." Vân Trân gật đầu chào hỏi.
"Nha đầu Xuân Nha kia tâm tư bất chính, sau này ngươi bớt đi lại với nàng ta đi."
Vân Trân nghe vậy, không khỏi sửng sốt.
Xuân Miêu thấy thế, tưởng nàng không tin, hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Không tin thì thôi! Coi như ta xen vào việc người khác." Nói xong, nàng liền xoay người bỏ đi.
"Muội không phải..."
Xem ra mọi việc khác với suy đoán lúc trước.
Vân Trân vốn cho rằng những người này do vương phi đưa tới, vậy hẳn đều là người của vương phi.
Nhưng hôm nay nhìn Xuân Nha và Xuân Miêu, nàng mới phát hiện, tuy những người này đều được vương phi đưa tới, trước khi tới, khẳng định cũng chịu răn dạy, nhưng Nam Hoang cách xa kinh thành, thời điểm ở vương phủ là tình hình khác, tới Nam Hoang rồi, chỉ sợ trong lòng những nha hoàn này cũng đắn đo cho tương lai của mình.
Nhưng dù thế nào, chỉ cần an phận làm tốt công việc của mình, không để dính vào phân tranh, nàng có thể an ổn. Nhưng nếu có cơ hội, nàng vẫn muốn nhanh chóng thoát khỏi nô tịch, rời khỏi nơi này.
...
Trưa hôm đó, không biết vì nguyên nhân gì, Xuân Nha vẫn không tới tìm nàng.
Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp theo, nàng lần lượt gặp Xuân Trà, Xuân Nhụy, Lý ma ma cùng hai nha hoàn làm việc nặng bị bắt về.
Xuân Trà là người mang cảm giác tồn tại thấp nhất, không giống những nha hoàn thích náo nhiệt khác.
Trù nghệ của Xuân Nhụy rất tốt, mới đến không lâu, Bích Diên đã giao việc phòng bếp cho nàng ấy.
Lý ma ma chỉ ăn không làm, thích làm người chỉ huy, lại hay đoạt công lao của hạ nhân, mọi người đều không thích bà ta.
Còn lại là hai nha hoàn làm việc nặng, lần lượt tên Quả Nhi và Châu Nhi. Có lẽ lúc đưa về đã bị giáo huấn một hồi, gần đây vô cùng ngoan ngoãn.
Thanh Lương sơn trang đột nhiên có nhiều người tới như vậy, công việc trong tay Vân Trân giảm bớt, cũng không cần phải tới trước mặt Tô trắc phi hầu hạ. Bởi vậy mấy hôm nay, nàng không gặp nhóm người Triệu Húc.
Sau khi lành thường, lần đầu tiên nàng gặp lại Triệu Húc là lúc Tô trắc phi triệu tập bọn hạ nhân trong đại sảnh, phân phó chuyện trừ tịch.
Thời điểm nàng tới, Triệu Húc mặc áo bông màu xanh biển ngồi bên cạnh Tô trắc phi.
Hơn nửa tháng không gặp, hắn thoạt nhìn gầy đi một chút, mà ánh mắt càng trở nên trầm mặc. Như phát hiện ra, Triệu Húc ngẩng đầu nhìn về phía nàng, nhưng rất nhanh, hắn lại gục đầu xuống, nhìn chằm chằm trà nóng trên bàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương