Cưng Ơi, Yêu Anh Đi!
Chương 14: Mặt Nạ
Đến với tôi đi ... Cô ngạc nhiên tột độ , thật là đến lúc này rồi mà cô vẫn bị làm bất ngờ ... Cô cứ nghĩ tâm mình đã chết rồi chứ ...- Sao thế ? Em bị mấy người kia hù sợ rồi à ?Gã bình tĩnh quan sát khuôn mặt sưng phồng của của cô , gã vẫn điềm nhiên cầm dù ,chỉ che cho bản thân mình . Cô hơi hơi nhếch miệng , nhưng nơi khóe môi lại đau rát khiến cô cau mày khó chịu . Gã lại tiếp tục :- Em đang suy nghĩ gì thế ? Thân ái , em lên xe mau đi . Ở ngoài này em không sợ chết nhưng đôi giày Italy của tôi bị bùn bẩn rồi .Cô nhíu càng chặt hàng lông mày lá liễu , gã này là thể loại đàn ông gì vậy ? Không phải trai Tây rất ga lăng sao ? Nhưng cô không nói gì , chỉ nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo kia , theo gã về biệt thự . Bởi lẽ , cô đã mất hết tất cả rồi ! Hơn nữa , từ năm 4 tuổi cô đã không con tin vào cổ tích !......Căn biệt thự của gã nằm ở nội thành , ngay gần siêu thị trung tâm thành phố . Không rộng rãi thoáng mát , hòa mình với thiên nhiên như biệt thự nhà cô nhưng chỉ cần bước vào trong nhà , sự xa xỉ của nó vượt xa biệt thự Hàn thị . Cả sàn nhà được lót thủy tinh trong suốt , khắp nơi trưng bày đầy rượu , không cần nếm cô cũng biết toàn rượu quý lâu năm . Cô được gã dìu lên lầu hai , đưa vào một căn phòng xa hoa , trên này nhuộm nguyên một màu đỏ rực . Gường đỏ , bàn thủy tinh đỏ , ... Giờ cô mới chú ý toàn bộ đồ nội thất trong phòng gã đều trong suốt , đều là thủy tinh đỏ .Căn biệt thự của gã nằm ở nội thành , ngay gần siêu thị trung tâm thành phố . Không rộng rãi thoáng mát , hòa mình với thiên nhiên như biệt thự nhà cô nhưng chỉ cần bước vào trong nhà , sự xa xỉ của nó vượt xa biệt thự Hàn thị . Cả sàn nhà được lót thủy tinh trong suốt , khắp nơi trưng bày đầy rượu , không cần nếm cô cũng biết toàn rượu quý lâu năm . Cô được gã dìu lên lầu hai , đưa vào một căn phòng xa hoa , trên này nhuộm nguyên một màu đỏ rực . Gường đỏ , bàn thủy tinh đỏ , ... Giờ cô mới chú ý toàn bộ đồ nội thất trong phòng gã đều trong suốt , đều là thủy tinh đỏ .Sau khi tắm rửa thay đồ sạch sẽ , cô lấy chiếc khăn nhỏ lau lau tóc bước ra ngoài . Lại thấy gã ngồi lù lù trên ghế sô pha trầm tư suy nghĩ , nhưng khi nhìn thấy cô lại bày ra nụ cười yêu nghiệt , nhẹ giọng :- Em đến kia ngồi đi , tôi có một số chuyện muốn nói với em .Cô tao nhã ngồi đối diện , đôi mắt ánh lên vẻ mệt mỏi nhưng vẫn vô cùng sắc sảo . Cô biết nghĩ ngơi rồi cũng đã đến lúc bàn chuyện chính , chứ chẳng không gì mà gã lại cứu cô vô điều kiện cả . Cô hơi hơi ngẩng mặt , vẫn cứ kiêu ngạo như vậy , ưu nhã nói :- Cảm ơn đã cứu tôi . Vậy anh muốn gì ?Nụ cười trên môi gã tắt ngúm , còn lại chỉ là nét mặt trào phúng , gã chồm qua siết chặt cằm cô đến đau nhói , gã khinh miệt :- Em lại trưng ra cái nụ cười chán ngắt đó rồi . Em đúng là loại điển hình , luôn làm mấy thứ tầm phào vì bọn trẻ trâu chẳng ra gì .Cô bất động , gạt nhẹ cánh tay của gã , mỉm cười , má phồng lên đang yêu , nói :- Ha ha ... Anh làm tôi đau lòng đấy !Gã tỏ vẻ kinh ngạc giễu cợt :- Em thật sự là có sức chịu đựng vô cùng lớn đấy ! Còn có thể cười sau khi bị tôi nói như vậy , nhưng mà trong cái tâm hồn đục ngầu của em đang tức giận phải không ?- Em thật sự là có sức chịu đựng vô cùng lớn đấy ! Còn có thể cười sau khi bị tôi nói như vậy , nhưng mà trong cái tâm hồn đục ngầu của em đang tức giận phải không ?Cô tức giận đứng bật dậy , hét :- Tôi đã tỏ ra ngây thơ đấy , vậy thì sao nào ? Để mọi người yêu thích mình , thì như thế có gì sai ? Để là một người tỏa sáng và hòa nhã , dù đó không phải là bản chất thật của tôi thì ...Cô im lặng . Cô đang nói gì vậy ? Chỉ cần ở gần gã thì chiếc mặt nạ của cô hoàn toàn biến mất .- Thì sao ?Gã cười thâm độc :- Thật buồn tẻ ! Em đúng là một người hai mặt !
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương