Cung Tường Vãn Tâm
Chương 42: Giấu giếm
"Chúc mừng nương nương, nương nương có hỉ rồi!"
"Cái gì?"
Lan phi nằm trên giường và Hồ Đức Hải đứng cạnh khiếp sợ cùng hỏi.
Thường thái y nói: "Nương nương đã mang thai hơn một tháng, lát nữa vi thần sẽ kê đơn thuốc an thai cho nương nương. Hai tháng tới nương nương cố gắng giữ tâm trạng tốt, đừng quá vui cũng đừng quá buồn, ngoài ra phải nghỉ ngơi nhiều, ít ra ngoài đi lại."
"Thường thái y, ông khẳng định bổn cung đang mang long thai sao?"
Thường thái y vừa dặn dò Lan phi đừng quá vui quá buồn, Lan phi đã không giữ được bình tĩnh, muốn kiểm chứng lại.
"Hồi nương nương, vi thần khẳng định, mạch tượng của nương nương là hỉ mạch."
"Ha ha, tốt quá, tốt quá! Không ngờ bổn cung lại là người đầu tiên mang long thai, nếu bổn cung sinh được hoàng tử thì đó chính là hoàng trưởng tử!"
"Nương nương đừng quá kích động. Nửa tháng nay nương nương bị bệnh triền miên, liên tục uống thuốc, việc này sẽ gây ảnh hưởng cho thai nhi trong bụng nương nương, vậy nên cần phải chú ý thật nhiều."
"Bổn cung mặc kệ! Thường thái y, ông bắt buộc phải giữ được đứa nhỏ trong bụng bổn cung. Đứa nhỏ này nhất định phải bình an chào đời, không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì."
"Nương nương yên tâm, vi thần sẽ tận tâm tận lực giúp nương nương an thai."
"Được, vậy sau này vất vả cho ông rồi. Hồ Đức Hải, mở hộp trang sức của bổn cung, lấy viên dạ minh châu Tây Vực ở tầng cuối cùng ban thưởng cho Thường thái y."
"Vâng."
Đứa bé phải hơn chín tháng mới chào đời, bây giờ mới mang thai hơn một tháng, tương lai còn phải tiếp tục dựa vào Thường thái y.
Vậy nên Lan phi hào phóng lệnh Hồ Đức Hải ban thưởng cũng để ông ta làm việc hết sức cho mình.
"Nương nương, như vậy không được. An thai cho nương nương, hỗ trợ nương nương thuận lợi sinh long tự là chức trách của vi thần, vi thần không thể nhận lễ vật quý giá như vậy."
"Chỉ là chút lòng thành của bổn cung, Thường thái y nếu từ chối thì là chê ít đấy."
"Vi thần không dám, vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh, tạ nương nương ban thưởng."
"Thế mới đúng! Hồ Đức Hải, lát nữa giúp bổn cung tiễn Thường thái y."
"Nương nương, nô tài có việc muốn nói." Thấy Thường thái y nhận dạ minh châu xong chuẩn bị đi, Hồ Đức Hải đứng cạnh đang âm thầm tính toán vội nói với Lan phi.
"Cẩu nô tài nhà ngươi sao đột nhiên nghiêm túc thế hả? Có gì mau nói đi!"
"Hồi nương nương, nô tài mới nghĩ đến một việc quan trọng. Nếu Thường thái y đã nói mạch tượng của nương nương đang không ổn định, cần nghỉ ngơi thêm hai tháng thì theo nô tài nghĩ, chuyện nương nương mang long thai liệu có nên tạm thời không nói với hoàng thượng và tuyên bố khắp hậu cung ổn thỏa hơn không? Hơn nữa dân gian cũng kiêng kị, phải chờ tròn ba tháng mới nói với người nhà, công khai với bên ngoài mới gặp may mắn."
Hồ Đức Hải vừa tính ngày tháng cho Lan phi, đứa bé này chắc chắn có vào hôm tiệc sinh nhật.
Đây không phải con của hoàng thượng!
Nếu không phải con của hoàng thượng, một khi hoàng thượng biết chắc chắn sẽ diệt trừ đứa con hoang này, nếu không sẽ để lại hậu hoạn.
Vậy nên Hồ Đức Hải định tranh thủ thời gian lén xử lý việc này.
Có điều Lan phi lại không muốn giấu giếm hỉ sự.
Tính cách của nàng ta trước giờ là vậy, chỉ cần có chuyện tốt là hận không thể cho trên dưới hoàng cung biết.
Do vậy nàng ta lập tức bác bỏ: "Chờ đủ ba tháng? Vậy không lẽ phải chờ thêm hai tháng mới chia sẻ tin vui này với hoàng thượng sao? Lâu quá, bổn cung không muốn chờ! Bổn cung đang hận không thể đi báo tin vui cho hoàng thượng biết, để hoàng thượng cùng vui."
"Nương nương, vi thần cảm thấy kiến nghị của Hồ công công khá chu toàn. Hai tháng tới nương nương vẫn phải tiếp tục nghỉ ngơi, nếu công khai chuyện mang long thai sớm, nương nương các cung khác chắc chắn sẽ đến chúc mừng quấy rầy nương nương, ngược lại không tốt cho nương nương an thai."
"Đúng đó nương nương, hơn nữa hậu cung lòng người khó dò, nương nương còn phải đề phòng kẻ muốn hại long thai."
"Được rồi, hai người các ngươi trái bất lợi phải bất lợi, vậy thì chờ tròn ba tháng, thai nhi hoàn toàn ổn định, bổn cung mới đi báo tin vui với hoàng thượng."
"Vâng."
Thấy cuối cùng đã thuyết phục được Lan phi, Hồ Đức Hải thầm thở phào.
Còn hai tháng, đủ để gã nghĩ cách khiến Lan phi thần không biết quỷ không hay sảy thai.
Lúc này muốn gạt việc mình mang thai với Lan phi mà nói khá dễ dàng, bởi vì nếu có người hỏi, nàng ta chỉ cần nói sức khỏe chưa hồi phục, vẫn cần tiếp tục nghỉ ngơi là được.
Nhưng không thể mượn tin mừng này đi tranh sủng với Tiêu Sát khiến Lan phi vô cùng khó chịu.
Hôm nay nàng ta ở Y Lan Điện thấy quá nhàm chán nên bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt dìu mình đến Ngự Hoa Viên đi dạo, hít thở không khí.
Mới đến Ngự Hoa Viên, nàng ta đã đụng mặt Lâm chiêu nghi và Tố Yên.
Lâm chiêu nghi tỏ ra thân thiết: "Tỷ tỷ, muội muội đang định đến Y Lan Điện thăm tỷ tỷ, không ngờ lại trùng hợp gặp tỷ tỷ ở đây. Tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?"
"Khụ khụ khụ... Muội muội có lòng, vẫn thế thôi." Lan phi cầm khăn che miệng mũi, cố tình ho mấy tiếng, giả vờ sức khỏe vẫn còn yếu.
"Thường thái y kia điều trị cho tỷ tỷ lâu như vậy sao tỷ tỷ vẫn chưa đỡ hơn chứ? Hay là tỷ tỷ đổi thái y khác đi."
"Đổi cũng vậy thôi, lúc nhỏ có lần tỷ tỷ trượt chân rơi xuống nước, từ đó để lại di chứng, lần này đột nhiên tái phát mà thôi. Có điều không sao, nghỉ ngơi thêm thời gian nữa là sẽ khỏe lại."
Lan phi tỏ ra nhu nhược, nhưng đôi mắt lại không cầm lòng được mà thể hiện tình thương của người mẹ, còn theo bản năng xoa bụng.
Tố Yên đứng đối diện nàng ta, khi thấy những chi tiết này, không khỏi cau mày.
Lâm chiêu nghi thì chỉ nghĩ Lan phi bị bệnh nên trở nên hiền dịu hơn, làm bộ thở phào: "À, vậy thì muội muội yên tâm rồi. Nếu tỷ tỷ có cần gì thì phải lập tức phái người tới nói với muội muội, muội muội chắc chắn xử lý giúp tỷ tỷ."
"Được, đa tạ muội muội."
Hai người khách sáo với nhau thêm vài câu, Lan phi lấy cớ mệt mỏi, bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt dìu mình về Y Lan Điện trước.
Đợi bọn họ đi xa, Tố Yên đến gần Lâm chiêu nghi, hạ giọng: "Chủ tử, nô tỳ thấy Lan phi hơi khác thường."
"Ngươi cũng nhìn ra?"
"Chủ tử cũng phát hiện sao?"
"Ừ, theo bổn cung thấy nàng ta không phải đang bị bệnh, mà là... Có rồi."
"Nô tỳ cũng thấy cái cách Lan phi đi đứng cẩn thận và động tác xoa bụng rất giống nữ nhân đang mang thai."
"Nếu nàng ta thật sự có thai, e rằng không lâu nữa sẽ trở về dáng vẻ ban đầu, thậm chí còn kiêu ngạo hơn xưa." Lâm chiêu nghi vừa nói vừa nhìn theo Lan phi, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Cái gì?"
Lan phi nằm trên giường và Hồ Đức Hải đứng cạnh khiếp sợ cùng hỏi.
Thường thái y nói: "Nương nương đã mang thai hơn một tháng, lát nữa vi thần sẽ kê đơn thuốc an thai cho nương nương. Hai tháng tới nương nương cố gắng giữ tâm trạng tốt, đừng quá vui cũng đừng quá buồn, ngoài ra phải nghỉ ngơi nhiều, ít ra ngoài đi lại."
"Thường thái y, ông khẳng định bổn cung đang mang long thai sao?"
Thường thái y vừa dặn dò Lan phi đừng quá vui quá buồn, Lan phi đã không giữ được bình tĩnh, muốn kiểm chứng lại.
"Hồi nương nương, vi thần khẳng định, mạch tượng của nương nương là hỉ mạch."
"Ha ha, tốt quá, tốt quá! Không ngờ bổn cung lại là người đầu tiên mang long thai, nếu bổn cung sinh được hoàng tử thì đó chính là hoàng trưởng tử!"
"Nương nương đừng quá kích động. Nửa tháng nay nương nương bị bệnh triền miên, liên tục uống thuốc, việc này sẽ gây ảnh hưởng cho thai nhi trong bụng nương nương, vậy nên cần phải chú ý thật nhiều."
"Bổn cung mặc kệ! Thường thái y, ông bắt buộc phải giữ được đứa nhỏ trong bụng bổn cung. Đứa nhỏ này nhất định phải bình an chào đời, không thể xảy ra bất kỳ sai sót gì."
"Nương nương yên tâm, vi thần sẽ tận tâm tận lực giúp nương nương an thai."
"Được, vậy sau này vất vả cho ông rồi. Hồ Đức Hải, mở hộp trang sức của bổn cung, lấy viên dạ minh châu Tây Vực ở tầng cuối cùng ban thưởng cho Thường thái y."
"Vâng."
Đứa bé phải hơn chín tháng mới chào đời, bây giờ mới mang thai hơn một tháng, tương lai còn phải tiếp tục dựa vào Thường thái y.
Vậy nên Lan phi hào phóng lệnh Hồ Đức Hải ban thưởng cũng để ông ta làm việc hết sức cho mình.
"Nương nương, như vậy không được. An thai cho nương nương, hỗ trợ nương nương thuận lợi sinh long tự là chức trách của vi thần, vi thần không thể nhận lễ vật quý giá như vậy."
"Chỉ là chút lòng thành của bổn cung, Thường thái y nếu từ chối thì là chê ít đấy."
"Vi thần không dám, vậy vi thần cung kính không bằng tuân mệnh, tạ nương nương ban thưởng."
"Thế mới đúng! Hồ Đức Hải, lát nữa giúp bổn cung tiễn Thường thái y."
"Nương nương, nô tài có việc muốn nói." Thấy Thường thái y nhận dạ minh châu xong chuẩn bị đi, Hồ Đức Hải đứng cạnh đang âm thầm tính toán vội nói với Lan phi.
"Cẩu nô tài nhà ngươi sao đột nhiên nghiêm túc thế hả? Có gì mau nói đi!"
"Hồi nương nương, nô tài mới nghĩ đến một việc quan trọng. Nếu Thường thái y đã nói mạch tượng của nương nương đang không ổn định, cần nghỉ ngơi thêm hai tháng thì theo nô tài nghĩ, chuyện nương nương mang long thai liệu có nên tạm thời không nói với hoàng thượng và tuyên bố khắp hậu cung ổn thỏa hơn không? Hơn nữa dân gian cũng kiêng kị, phải chờ tròn ba tháng mới nói với người nhà, công khai với bên ngoài mới gặp may mắn."
Hồ Đức Hải vừa tính ngày tháng cho Lan phi, đứa bé này chắc chắn có vào hôm tiệc sinh nhật.
Đây không phải con của hoàng thượng!
Nếu không phải con của hoàng thượng, một khi hoàng thượng biết chắc chắn sẽ diệt trừ đứa con hoang này, nếu không sẽ để lại hậu hoạn.
Vậy nên Hồ Đức Hải định tranh thủ thời gian lén xử lý việc này.
Có điều Lan phi lại không muốn giấu giếm hỉ sự.
Tính cách của nàng ta trước giờ là vậy, chỉ cần có chuyện tốt là hận không thể cho trên dưới hoàng cung biết.
Do vậy nàng ta lập tức bác bỏ: "Chờ đủ ba tháng? Vậy không lẽ phải chờ thêm hai tháng mới chia sẻ tin vui này với hoàng thượng sao? Lâu quá, bổn cung không muốn chờ! Bổn cung đang hận không thể đi báo tin vui cho hoàng thượng biết, để hoàng thượng cùng vui."
"Nương nương, vi thần cảm thấy kiến nghị của Hồ công công khá chu toàn. Hai tháng tới nương nương vẫn phải tiếp tục nghỉ ngơi, nếu công khai chuyện mang long thai sớm, nương nương các cung khác chắc chắn sẽ đến chúc mừng quấy rầy nương nương, ngược lại không tốt cho nương nương an thai."
"Đúng đó nương nương, hơn nữa hậu cung lòng người khó dò, nương nương còn phải đề phòng kẻ muốn hại long thai."
"Được rồi, hai người các ngươi trái bất lợi phải bất lợi, vậy thì chờ tròn ba tháng, thai nhi hoàn toàn ổn định, bổn cung mới đi báo tin vui với hoàng thượng."
"Vâng."
Thấy cuối cùng đã thuyết phục được Lan phi, Hồ Đức Hải thầm thở phào.
Còn hai tháng, đủ để gã nghĩ cách khiến Lan phi thần không biết quỷ không hay sảy thai.
Lúc này muốn gạt việc mình mang thai với Lan phi mà nói khá dễ dàng, bởi vì nếu có người hỏi, nàng ta chỉ cần nói sức khỏe chưa hồi phục, vẫn cần tiếp tục nghỉ ngơi là được.
Nhưng không thể mượn tin mừng này đi tranh sủng với Tiêu Sát khiến Lan phi vô cùng khó chịu.
Hôm nay nàng ta ở Y Lan Điện thấy quá nhàm chán nên bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt dìu mình đến Ngự Hoa Viên đi dạo, hít thở không khí.
Mới đến Ngự Hoa Viên, nàng ta đã đụng mặt Lâm chiêu nghi và Tố Yên.
Lâm chiêu nghi tỏ ra thân thiết: "Tỷ tỷ, muội muội đang định đến Y Lan Điện thăm tỷ tỷ, không ngờ lại trùng hợp gặp tỷ tỷ ở đây. Tỷ tỷ đã khỏe hơn chưa?"
"Khụ khụ khụ... Muội muội có lòng, vẫn thế thôi." Lan phi cầm khăn che miệng mũi, cố tình ho mấy tiếng, giả vờ sức khỏe vẫn còn yếu.
"Thường thái y kia điều trị cho tỷ tỷ lâu như vậy sao tỷ tỷ vẫn chưa đỡ hơn chứ? Hay là tỷ tỷ đổi thái y khác đi."
"Đổi cũng vậy thôi, lúc nhỏ có lần tỷ tỷ trượt chân rơi xuống nước, từ đó để lại di chứng, lần này đột nhiên tái phát mà thôi. Có điều không sao, nghỉ ngơi thêm thời gian nữa là sẽ khỏe lại."
Lan phi tỏ ra nhu nhược, nhưng đôi mắt lại không cầm lòng được mà thể hiện tình thương của người mẹ, còn theo bản năng xoa bụng.
Tố Yên đứng đối diện nàng ta, khi thấy những chi tiết này, không khỏi cau mày.
Lâm chiêu nghi thì chỉ nghĩ Lan phi bị bệnh nên trở nên hiền dịu hơn, làm bộ thở phào: "À, vậy thì muội muội yên tâm rồi. Nếu tỷ tỷ có cần gì thì phải lập tức phái người tới nói với muội muội, muội muội chắc chắn xử lý giúp tỷ tỷ."
"Được, đa tạ muội muội."
Hai người khách sáo với nhau thêm vài câu, Lan phi lấy cớ mệt mỏi, bảo Cẩm Tú và Cẩm Sắt dìu mình về Y Lan Điện trước.
Đợi bọn họ đi xa, Tố Yên đến gần Lâm chiêu nghi, hạ giọng: "Chủ tử, nô tỳ thấy Lan phi hơi khác thường."
"Ngươi cũng nhìn ra?"
"Chủ tử cũng phát hiện sao?"
"Ừ, theo bổn cung thấy nàng ta không phải đang bị bệnh, mà là... Có rồi."
"Nô tỳ cũng thấy cái cách Lan phi đi đứng cẩn thận và động tác xoa bụng rất giống nữ nhân đang mang thai."
"Nếu nàng ta thật sự có thai, e rằng không lâu nữa sẽ trở về dáng vẻ ban đầu, thậm chí còn kiêu ngạo hơn xưa." Lâm chiêu nghi vừa nói vừa nhìn theo Lan phi, ánh mắt trở nên sắc bén.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương