Cưng Vợ Đến Tận Cùng

Chương 51: Em Được Thoải Mái Rồi Thì Không Thèm Chú Ý Tới Anh Nữa Sao



CHƯƠNG 51: EM ĐƯỢC THOẢI MÁI RỒI THÌ KHÔNG THÈM CHÚ Ý TỚI ANH NỮA SAO

Anh từ từ đưa miệng tới gần đôi môi của cô.

Trái tim Bạch Nguyệt rối bời, đẩy anh ra, lách khỏi khuỷu tay anh: “Chuyện đó…”

Cô vô cùng mất tự nhiên, tay giữ chặt khăn tắm trước ngực, đầu óc như bị đóng băng, không biết nên nói gì.

Cố Lăng Kiệt không nói gì cả, nhìn chằm chằm vào lưng cô.

“Tôi muốn thay quần áo, anh…” Bạch Nguyệt quay đầu.

Anh đã ở ngay sau lưng cô.

Cô giật nảy mình lùi lại, ngồi xuống giường.

Cố Lăng Kiệt tới gần cô.

Hai tay Bạch Nguyệt chạm vào ngực, trong lòng bàn tay cảm nhận được nhịp tim của anh, mang theo sự run rẩy của đầu ngón tay cô.

“Anh sao cơ? Cũng không phải là anh chưa từng nhìn thấy, có muốn anh mặc cho em không?” Anh hỏi.

Giọng nói của anh vô cùng mập mờ, ánh mắt vô cùng sắc bén.

Cảm giác vô cùng ngột ngạt.

“Tôi không có ý đó.” Bạch Nguyệt vội vàng nói, mặt ửng hồng.

“Không có ý gì cơ?” Cố Lăng Kiệt lại hỏi ngược lại.

“Là bạn tôi đã bày trò, dù là chồng tôi đã tìm người phụ nữ khác ở bên ngoài, tôi cũng không thể vì trả thù anh ta mà tìm người đàn ông khác, ô…” Bạch Nguyệt còn chưa nói hết câu, Cố Lăng Kiệt đã hôn lên môi cô.

Nụ hôn vô cùng mãnh liệt và bá đạo.

Bạch Nguyệt lại lùi về phía sau.

Anh tiện thể đẩy cô nằm xuống giường, giữ chặt bờ vai cô.

Bạch Nguyệt không còn có thể nhúc nhích được, chỉ có thể mím chặt môi lại.

Cố Lăng Kiệt chau mày, không thích cô chống cự lại, bàn tay lần theo chân cô.

Bạch Nguyệt ý thức được anh muốn làm gì, đẩy tay anh ra, anh lại đan tay vào tay cô, giữ chặt tay cô lên đỉnh đầu.

“Đừng…” như vậy.

Hai chữ phía sau Bạch Nguyệt chưa kịp nói ra, anh đã tiến công vào miệng của cô, quấn lấy lưỡi cô.

Cô muốn đẩy anh ra, nhìn chằm chằm vào lưỡi anh, anh lại càng dễ dàng hôn cô thật sâu.

Bạch Nguyệt muốn giãy ra.

Cô giữ phía trên, lại không kịp nghĩ tới những khác, tới khi một dòng điện rất mạnh xuất phát từ lưng cô, xốc thẳng lên tâm trí, chiếm giữ lấy suy nghĩ của cô.

Anh lại… lại…

Bạch Nguyệt khó khăn mở miệng.

Cô, ngoại trừ ba năm trước bị người đàn ông xa lạ xâm hại ra, thì anh là người đầu tiên.

Cảm giác rất lạ lẫm, nhưng lại mang theo một cảm xúc không thể nói thành lời.

Dù sao năm nay cô đã 24 tuổi, không phải là 14 tuổi, vô cùng mẫn cảm.

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng lại không thể cử động được.

Cô muốn mở miệng bảo anh dừng lại, nhưng lại bị anh chặn môi lại.

Bạch Nguyệt muốn tránh nhưng không thể tránh được, ngược lại càng ngày càng xúc động.

“Phòng của chúng ta ở đây sao? Ai bày trò gì thế này, lại chặn cây chổi lau nhà ở trước cửa.” Giọng điệu nũng nịu của Hình Cẩm Nhi vang lên.

Bạch Nguyệt mở to mắt.

Sao lại có tiếng của Hình Cẩm Nhi chứ?

Căn phòng này là của cô và Lưu San mà, sao lại là của Hình Cẩm Nhi được chứ.

Nếu họ nhìn thấy cô và Cố Lăng Kiệt như vậy…

Cô không dám nghĩ tới nữa.

Bạch Nguyệt giãy giụa, nghe thấy tiếng cây chổi lau nhà bị rút ra.

“Tít tít tít.”

Cửa được mở ra.

Tô Khánh Nam đẩy cửa bước vào.

Bạch Nguyệt tránh xuống gầm giường, không dám nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.

Hình Cẩm Nhi không chịu được hôn Tô Khánh Nam.

Hai người họ ngã ra giường.

Bạch Nguyệt cảm thấy giường họ rung động.

Từng chiếc quần áo của Hình Cẩm Nhi và Tô Khánh Nam rơi vương vãi ra sàn nhà, cả quần áo lót.

Hình Cẩm Nhi thật biết cách rên rỉ, âm thanh ấy…

Bạch Nguyệt đỏ bừng mặt…

Đây là chuyện gì vậy.

Cô trốn dưới gầm giường, nhìn chồng và em gái cô đuổi hoa bắt bướm.

Nếu chỉ có mình cô, cô có thể coi như là xem một bộ phim không mất tiền, vấn đề là Cố Lăng Kiệt cũng ở đây.

Cô cảm thấy vô cùng mất mặt.

“Khánh Nam, khi nào anh mới ly hôn với chị em?” Hình Cẩm Nhi thở hổn hà hổn hển.

Một bàn tay Tô Khánh Nam vỗ vào mông của Hình Cẩm Nhi, chuyển đề tài, nói với giọng khàn khàn: “Yêu tình này, đổi tư thế nào.”

“Nếu anh không ly hôn với chị em, chúng ta làm thế này thì gọi là gì?” Hình Cẩm Nhi nói đầy vẻ nũng nịu.

“Em nói xem, bây giờ chúng ta tính là gì, khó chịu sao?”

Bạch Nguyệt cảm thấy giường bị rung lắc rất mạnh, lúng túng cắn móng tay.

“Không có chút danh phận nào cả, a.” Hình Cẩm Nhi không cam lòng.

“Bạch Nguyệt là vợ anh, anh còn chưa quan hệ với cô ta, làm chuyện này, càng không phải vợ càng kích thích, em không thấy vậy sao?” Tô Khánh Nam nói đầy mưu mẹo.

Bạch Nguyệt cảm thấy thể diện của cô đều bị mất hết, không dám nhìn Cố Lăng Kiệt.

Anh lại giữ lấy cằm cô, khiến cô phải đối diện với anh.

Bạch Nguyệt đối diện với ánh mắt tràn đầy tình cảm của anh, trong lòng khẽ rung động.

Cố Lăng Kiệt cúi đầu, hôn lên môi cô.

Cô và Tô Khánh Nam chưa từng quan hệ vợ chồng, anh đã được nghe từ Lưu San.

Nhưng từ chính miệng Tô Khánh Nam nói ra, anh lại càng cảm thấy xúc động.

Bạch Nguyệt cảm nhận được hơi thở của anh đang len lỏi vào tận sâu trong tâm trí cô.

Cô run lẩy bẩy, không dám lên tiếng, cũng không thể đẩy anh ra.

Giọng của Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi càng ngày càng vang.

Ở dưới giường, cô nóng tới mức không thể suy nghĩ gì được nữa.

Cố Lăng Kiệt nâng chân phải của cô lên, đặt ngang hông anh, bàn tay chạy dọc theo chân cô…

Bạch Nguyệt chỉ cảm thấy trước mắt một tia sáng màu trắng lướt qua.

Một cảm giác sôi trào trước giờ chưa từng có đang dâng lên mãnh liệt.

May mà anh đang chặn ở môi cô, nếu không chắc chắn cô sẽ hét lên.

Loại cảm giác này là gì, tuy cô chưa từng trải qua nhưng cô vẫn hiểu.

Bạch Nguyệt xấu hổ muốn tìm một lỗ để chui xuống.

Cô không ngờ rằng, cô sẽ làm như thế này với Cố Lăng Kiệt.

Cố Lăng Kiệt hình như cũng cảm nhận được phản ứng của cô, không tiếp tục nữa mà chỉ giữ lấy eo cô, kéo cô vào trong ngực, hôn lên vành tay cô.

Bạch Nguyệt mềm nhũn, không còn biết làm gì nữa, để mặc cho Cố Lẳng Kiệt hôn.

“A, cây lau nhà đi đâu mất tiêu rồi?” Giọng nói của Lưu San vọng vào.

Bạch Nguyệt giật nảy mình, đẩy Cố Lăng Kiệt ra.

“Thoải mái rồi thì đẩy anh ra sao.” Cố Lăng Kiệt khẽ thầm thì bên tai cô với giọng khàn khàn.

“Lưu San đến rồi.” Bạch Nguyệt giải thích.

Nói xong cô hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Câu nói này của cô còn có ý khác nghĩa là nếu như Lưu San không tới thì cô sẽ để cho anh thoải mái.

Cô thực sự điên mất rồi, điên mất rồi.

Bạch Nguyệt chôn mặt vào ngực anh, giả chết đi.

“Tít tít tít.” Lưu San mở cửa, hoảng sợ nhìn thấy Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi đang ở trên giường.

Cô đi ra ngoài, nhìn lại số phòng một lần nữa, không sai mà.

Bạch Nguyệt và Cố Lăng Kiệt sao lại biến thành Tô Khánh Nam và Hình Cẩm Nhi chứ?

Chắc chắn là cách cô nhìn không đúng rồi.

“Ra ngoài.” Tô Khánh Nam còn chưa giải quyết xong, rất bực bội, ném gối vào người Lưu San.

Lưu San cũng vô cùng nóng nảy, đẩy chiếc gối ra: “Người phải ra ngoài là hai người đấy, đây là phòng của tôi.”

Hình Cẩm Nhi ôm lấy chăn: “Ái nói là của cô, rõ ràng là của chúng tôi có được không? Cô mau ra ngoài đi.”

Lưu San nhìn thấy Hình Cẩm Nhi tức giận không thể trút ra ngoài được: “Cái loại rẻ tiền, đê tiện không biết xấu hổ này sao lại không biết điều bảo tôi ra ngoài, người đàn ông cô dùng bây giờ còn không phải là của cô đâu đấy.”

“Cô nói ai không biết xấu hổ?” Hình Cẩm Nhi tức giận: “Khánh Nam và Bạch Nguyệt sắp ly hôn rồi, tôi mới là vợ tương lai của Khánh Nam.”

“Cô mà cũng biết là tương lại à, hiện tại thì vẫn không phải đâu. Tôi chụp ảnh hai người lại, vừa đúng lúc giúp Nguyệt ly hôn.” Lưu San cầm lấy điện thoại.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...