"Được rồi, vậy bọn tôi đi trước đây." Nữ đồng nghiệp nói.
Tiếng mưa trong điện thoại càng lúc càng lớn, rõ ràng mẹ tôi đã ra đến cửa, im lặng một lúc, mấy tiếng còi xe vang lên.
Một giọng nam vang lên: "Tiểu Viên, mau lên xe, tôi đưa cô về."
Đây là giọng của lão Trần!
Tôi run rẩy theo bản năng, nỗi sợ hãi tột độ ập đến.
Tôi điên cuồng muốn nói cho mẹ biết lão Trần chính là hung thủ, nhưng... lý trí vẫn còn, tôi cố nén lại.
Chớ nói lúc này chúng tôi không thể liên lạc, cho dù có thể, tôi cũng không có lý do gì để khiến mẹ tôi tin tôi.
"Tôi đợi Từ Chí Cường một lát. Anh ấy sắp đến đón tôi rồi." Mẹ tôi trả lời.
Lão Trần cười một tiếng: "Anh ta sẽ không đến đâu, chiều nay đi làm tôi thấy anh ta hẹn đánh mạt chược với người khác, nói là đánh thâu đêm."
Mẹ tôi có chút thất vọng, mãi một lúc sau mới đáp lời.
Rồi tiếng mưa dần nhỏ, tiếng động cơ ô tô vang lên, mẹ tôi lên xe ông ta.
Trên đường đi, lão Trần lải nhải không ngừng: "Từ Chí Cường lười quá, vợ con cũng không thèm quan tâm, cô phải dạy dỗ anh ta một trận rồi."
"Dạy dỗ kiểu gì? Nói nhiều anh ấy lại nổi giận."
"Ngày xưa sao cô lại chọn anh ta? Cô xét về nhan sắc, vóc dáng, trong nhà máy đều là số một, bao nhiêu người theo đuổi cô mà."
Mẹ tôi im lặng một lúc: "Lúc đó mắt tôi bị mù rồi."
"Thật đấy, cô nói đàn ông trong nhà máy ai mà chẳng thích cô? Cô trắng trẻo mềm mại, sinh con xong lại càng đầy đặn, nhìn vào đều..."
"Lão Trần, đừng nói những lời này."
Lão Trần cười khà khà: "Tôi nói thật mà, cái thằng Từ Chí Cường đúng là có phúc mà không biết hưởng. Nếu mà cô là vợ tôi á, tôi thề, một ngày tôi ngủ với cô tám lần cũng chưa đủ."
"Ông dừng xe lại đi đi, tôi muốn xuống xe."
"Sao lại tức giận vậy? Vẫn chưa về đến nhà mà, đừng lo..."
"Tôi nói tôi muốn xuống xe." Giọng mẹ tôi lớn dần, "Ông mau dừng lại..."
Giọng lão Trần còn lớn hơn: "Sao tự nhiên lại nổi điên giữa đường thế, ngồi yên có được không?"
"Ông đang quấy rối tình dục đấy, ông có tin tôi nói với vợ ông không?"
Lão Trần khinh thường nói: "Tôi mà sợ cái bà già mặt vàng đó à? Nói khó nghe chút, tôi có làm chuyện đó trước mặt bà ấy, bà ấy cũng không dám hó hé tiếng nào."
"Vậy tôi sẽ tố cáo lên đơn vị, ông sàm sỡ phụ nữ, xem ông có sợ không!"
Mẹ tôi rất cứng rắn, khiến tôi ở đầu dây bên này há hốc mồm, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, cứng rắn như vậy không phải là chuyện tốt.
Trong không gian kín như vậy, chọc giận một người đàn ông không nghi ngờ gì là tự tìm đường chết.
Tôi sốt ruột không chịu nổi, nhưng tôi hoàn toàn không có cách nào nhắc nhở bà ấy!
Đầu dây bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi mẹ tôi hét lên: "Ông làm gì... ông đừng lại gần! Ông già biến thái này, ông cút đi..."
Một lúc sau, giọng bà ấy trở nên nức nở, như thể bị bịt miệng.
Có những âm thanh không thể diễn tả kèm theo tiếng ***** nặng nề của đàn ông truyền đến.
Một nỗi kinh tởm và giận dữ không thể diễn tả ập đến với tôi, cái lão già biến thái này, sao ông ta không đi chết đi!
Tôi đau lòng cho mẹ, đau lòng cho những gì bà ấy phải trải qua, nhưng tôi hoàn toàn bất lực. Tôi cách bà ấy mười vạn tám ngàn dặm, tôi không thể làm gì được.
Tôi giận dữ cắn chặt môi dưới, cho đến khi vị máu tanh tràn ra.
Lão Trần cười gằn: "Sướng không? So với Từ Chí Cường, có phải sướng hơn không?"
Tiếng khóc thê lương của mẹ tôi tràn ra, bà ấy thốt ra mấy chữ: "Biến thái, tôi muốn báo cảnh sát."
"Cô nói gì?"
12
"Tôi sẽ tố cáo ông." Mẹ tôi gào khóc.
Một loạt tiếng "bộp bộp" vang lên, lão Trần hét lên một tiếng: "Con ***** chết tiệt, dám đánh ông, hôm nay ông không ***** mày thì không mang họ Trần!"
"A, không... cứu, cứu mạng... a... ứ ứ..."
Giọng mẹ tôi mỗi lúc một nhỏ dần, cuối cùng gần như không còn, rồi chìm vào im lặng.
Tôi trợn tròn mắt, dường như tôi nhìn thấy lão Trần lấy quần áo bịt miệng mũi bà ấy, hai chân bà ấy vùng vẫy yếu ớt, cho đến khi tắt thở.
Trong bóng tối, tôi vừa tức vừa sốt ruột, mặt đầy nước mắt, hận không thể xông ra ngoài ***** lão già biến thái đó.
Tiếng ô tô lại vang lên.
Nửa tiếng sau, tiếng mưa dần lớn rồi lại dần nhỏ, tôi nghe thấy tiếng chặt xương.
Rồi sau đó, là giọng nói kinh hãi của một người phụ nữ: "Lão Trần, còn có một cái điện thoại..."
"Cho vào túi cùng với đầu, chôn ở sân sau."
"Không, không ai phát hiện ra chứ?"
"Lải nhải nữa, cô ta chính là kết cục của bà."
Trong lòng tôi tràn ngập bi thương, tôi lặng lẽ dùng răng cắn vào nút gọi. Nước mắt lăn dài trên má xuống miệng, vừa đắng vừa chát.
Thì ra, đây chính là toàn bộ sự thật của mọi chuyện...
Mẹ tôi lại bị sát hại trong hoàn cảnh bất lực đến vậy.
Tôi nằm sấp trên nền đất hôi thối bẩn thỉu, sự căm phẫn như một tấm lưới vô hình, trói chặt người lại khiến tôi không thể cử động.
Tôi há miệng, cố gắng nói chuyện, nhưng mấy từ thoát ra như bị ép từ sâu trong cổ họng, đầy tuyệt vọng.
Cứ như vậy, không biết tôi đã nằm bao lâu, thấy ánh sáng bên ngoài từ tối đến sáng, rồi dần dần lại tối, ước chừng lại trôi qua hơn nửa ngày.
Trong lúc đó, tôi vì quá mệt mỏi mà ngủ thiếp đi một lúc, mơ màng tỉnh dậy, toàn thân đau nhức dữ dội vì bị trói.
Tôi cố gắng lắng nghe ngóng tình hình bên ngoài, muốn tìm người qua đường, nhưng lâu như vậy rồi, một người cũng không gặp.
Khoảng thời gian này tôi cũng đã nghĩ rất nhiều.
Hai mươi năm trước, khi mẹ tôi kết thúc cuộc đời mình, cuộc đời tôi mới vừa bắt đầu.
Nhưng bây giờ, cuộc đời tôi sắp kết thúc ở đây.
Thật sự phải kết thúc sao?
Trong lúc điên cuồng tuyệt vọng, tôi lại nhìn thấy chiếc điện thoại cũ ở cửa... Tôi lắc đầu, không được, sao có thể chết được?
Rõ ràng tôi đã tìm ra hung thủ, thậm chí tôi còn có thể cứu mẹ, tôi không thể đầu hàng.
Tôi hít vài hơi thật sâu, định cố gắng thêm lần nữa.
Lúc này, tôi đang nằm sấp trên sàn nhà, hai tay bị trói ra sau lưng, nên không thể dùng răng cắn lỏng sợi dây thừng.
Tôi cẩn thận quan sát căn nhà kho nhỏ này, một lúc lâu sau, tôi phát hiện trên tường có một cái đinh sắt bị gỉ sét.
Thế là tôi dồn hết sức lực lết đến đó, vùng vẫy ngồi dậy như một con bọ que, sợi dây thừng ở cổ tay cứ cọ vào cái đinh đó.
Không biết đã cọ bao lâu, bên ngoài trời cũng đã tối mịt, ngay lúc sợi dây hơi lỏng ra, bên ngoài nhà kho truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng.
Tôi đột ngột dừng lại, nằm sấp xuống đất, nhắm mắt bất động.
Cánh cửa sắt "kẽo kẹt" một tiếng mở ra, tiếng bước chân đi vào, dừng lại cách tôi một mét.
Từ tiếng thở và mùi dầu mỡ nấu ăn tỏa ra từ người, không khó để nhận ra đây là bà lão đó.