Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 737



Dù sao Tống Duệ và Tống Hà vẫn là trẻ con nên không có sự kiên nhẫn, mới xem được một lát đã ngồi không yên rồi.

Bà cụ Hà nói với người giúp việc: “Đưa tiểu thiếu gia và tiểu thư đi ăn chút gì đi.”

“Vâng, thưa lão phu nhân.” Ngươi giúp việc lập tức bế Tống Duệ và Tống Hà rời khỏi chỗ ngồi.

Dinh thự của Hà gia vốn dĩ cực kỳ đẹp, sau khi rời khỏi sân khấu, một lúc sau Tống Hà và Tống Duệ đã vui vẻ chơi ở trong sân rồi.

Nhưng mà, lần này Hà gia đã nhận được một bài học lớn, cho nên không dám để bọn trẻ chạy lung tung nữa, cho dù đi đâu thì phía sau chúng luôn có mấy người trông nom.

Bởi vì để xảy ra chuyện Tống Hà bị bắt cóc mà toàn bộ những người ở Hà gia đều lần lượt bị điều tra hết một lượt.

Những ai có gia cảnh bất thường thì hầu như đều bị sa thải hết.

Tuyệt đối không thể để lại bất kỳ mối tai họa ngầm nào.

Dinh thự của Hà gia cũng được giám sát và phòng bị chặt chẽ hơn, tưởng chừng như biến dinh thự cuả Hà gia thành một cái thùng sắt.

Vì vậy, Tống Duệ và Tống Hà có chơi thế nào thì cũng an toàn.

Dinh thự của Hà gia không chỉ to mà còn mà còn quanh co uốn lượn, mỗi khúc cua đều có phong cảnh riêng biệt.

Tống Duệ và Tống Hà rất yêu thích phong cảnh ở đây.

Vì vậy, mỗi lần tới dinh thự của Hà gia, hai đứa trẻ đều đi khắp nơi, chúng hận không thể đi thêm mấy vòng.

Bà cụ Hà cũng biết hai đứa trẻ thích phong cảnh ở đây, vì vậy bà càng quan tâm đặc biệt về việc thiết kế phong cảnh.

Vì tết Nguyên Tiêu lần này, bà đã cho người sắp xếp bên trong và bên ngoài ngôi nhà rất lâu, có rất nhiều chỗ được bố trí theo sở thích của bọn trẻ.

Không biết Bà cụ Hà đã để tâm đến mức độ nào chỉ vì hai đứa trẻ nữa?

Từ một người chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới và các trò chơi trên mạng mà Bà cụ Hà đã cho người chơi game trước mặt mình, sau đó cho thiết kế và hoàn thành những cảnh trên đó ra ngoài hiện thực.

Nhất là bộ phận chịu trách nhiệm thiết kế mô hình của Tống Duệ, bọn họ đã phải phục chế lại như mô hình gốc ban đầu.

Cảm nhận được tâm huyết của Bà cụ Hà, trong lòng Tống Duệ và Tống Hà ấm áp đến mức rối rắm hết cả lên.

Cho dù Tống Hà vẫn mạnh miệng không gọi Hà Nhật Dương là ba, nhưng mà lúc gọi Bà cụ Hà là bà cố thì lại rất chân thành, sâu sắc.

Tống Duệ và Tống Hà nắm tay nhau ngồi ở phía cuối hành lang, nhìn nước trong hồ dưới chân, nhìn đàn sếu đầu đỏ được tỉa lông gọn gàng đang đi lại thong dong bên hồ, Tống Duệ nói: “Tiểu Hòa, bà cố rất quan tâm đến chúng ta, em có thấy cảm động không?”

Tống Hà gật đầu: “Có chứ.”

Tống Duệ khoác vai Tống Hà, ra vẻ người lớn mà nói: “Vậy mà em vẫn còn không chịu chấp nhận daddy à?”

Nghe thấy Tống Duệ nhắc tới Hà Nhật Dương, khuôn mặt nhỏ của Tống Hà lập tức trở nên rầu rĩ.

Vốn dĩ, cả cuộc đời này, cô bé không định tha thứ cho Hà Nhật Dương, nhưng mà thời gian gần đây, cô bé đã nhìn thấy hết những nỗ lực của hắn, mami và hắn cũng rất thắm thiết.

Thật rối rắm.

Rốt cuộc có nên thay đổi quyết định trước đây của bản thân không?

Tống Duệ thở dài một tiếng rồi nói: “Tiểu Hòa, hy vọng lớn nhất của em không phải là làm cho mami hạnh phúc ư? Nếu như người có thể mang lại hạnh phúc cho mami chỉ có daddy thì em vẫn không chịu tha thứ à?”

Tống Hà yên lặng một lúc rồi mới nói: “Nhưng mà chú ấy luôn nói, chờ lúc nào chúng ta lớn thì mới có thể nói cho chúng ta biết những chuyện này. Đến lúc nào chúng ta mới được xem là đã trưởng thành đây? Tại sao cứ không chịu nói cho chúng ta biết chứ?”

“Có lẽ chúng ta quả thực còn quá nhỏ.” Tống Duệ nói bằng giọng điệu thành khẩn: “Thế giới của người lớn quá phức tạp, Tiểu Hòa, thực ra trưởng thành cũng không có gì tốt cả! Em nhìn mami và daddy mà xem, nhìn bác nữa, còn cả những người bác khác nữa, quá mệt mỏi!”

Tống Hà dùng tay chống cằm như có điều suy nghĩ: “Đúng thế.”

Tống Hà nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì để em xem đã! Nếu như chú ấy có thể làm em hài lòng thì em sẽ bỏ hết những định kiến của mình đối với chú ấy, chấp nhận chú ấy.”

Cuối cùng thì cũng chờ được câu nói này của Tống Hà, Tống Duệ dùng tay ra hiệu mình đã thành công về phía vị trí không ai để ý phía trên đỉnh đầu.

Cậu bé biết, daddy sẽ nghe thấy và nhìn thấy thông qua camera ở chỗ này!

Đấy, cuối cùng cũng chiến thắng thêm một bước rồi!

Việc hạ gục tiểu công chúa nằm trong tầm tay rồi!

Tống Hà lại chống cằm nói: “Nhiệm vụ mà mami giao cho bọn mình, anh đã có cách gì chưa?”

Tống Duệ biết nhiệm vụ mà Tống Hà đang nói đến chính là chuyện của Tống Nhị và Mạc Thu, cậu bé cũng chống cằm nói: “Mấy hôm nữa, mami và daddy sẽ đi thám hiểm, nếu như chúng ta gây rắc rối cho bác hai và cô Mạc Thu thì hai người họ không muốn ở bên nhau cũng phải ở bên nhau.”

Tống Hà như có điều suy nghĩ mà hỏi: “Anh à, có phải đàn ông và phụ nữ ở bên nhau lâu ngày thì sẽ nảy sinh tình cảm phải không?”

Tống Duệ đột nhiêm suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, sau đó cậu bé lắc đầu nói: “Không phải! Mỗi ngày chúng ta đều ở cùng các bạn ở nhà trẻ, chẳng nhẽ em sẽ yêu các bạn ấy à?”

Tống Hà suy nghĩ, sau đó cô bé kiên quyết lắc đầu.

Trong đầu Tống Hà bỗng nhiên xuất hiện lại cảnh cô bé vô tình đụng vào một anh trai rồi hôn anh ấy ở trong thành phố Băng Tuyết.

Kể từ hôm đó trở đi, Tống Hà cảm thấy cô bé không quên được người anh trai nhỏ đó.

Dù chỉ mới gặp nhau đúng một lần, nhưng lại cảm thấy dường như đã quen biết rất lâu.

Tống Hà chợt nhớ tới chuyện mami và daddy cũng đã từng vô tình gặp nhau lúc còn nhỏ.

Vậy, bây giờ cô bé vô tình gặp anh trai nhỏ này, có phải sau này cũng sẽ có sự ràng buộc gì đó không?

Nghĩ đến đây, gương mặt của Tống Hà đỏ ửng lên.

Dường như Tống Hà có thể hiểu được một chút về tình cảm giữa mami và daddy.

Vở kịch đã kết thúc, sau khi mấy người diễn viên tẩy trang rồi ăn cơm cùng Bà cụ Hà xong, họ đứng dậy xin từ biệt.

Tống Thanh và Hà Nhật Dương đích thân tiễn họ ra tận cửa.

Mấy người diễn viên đó lại tỏ rõ thái độ rằng, đến lúc Tống Thanh và Hà Nhật Dương tổ chức lại lễ cưới thì họ nhất định sẽ đến chúc mừng.

Sau khi tiễn khách xong, Hà Nhật Dương giơ tay nắm lấy bàn tay của Tống Thanh, hắn thấp giọng nói: “Em xem đi, mọi người đều chờ chúng ta tổ chức lại lễ cưới. Tiểu Thanh, đến lúc nào em mới chịu lấy anh đây?”

Hai tai của Tống Thanh nóng lên: “Lại nữa rồi! Anh xem anh kìa!”

Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười, hắn chủ động ôm lấy Tống Thanh mặc cho mọi người vẫn ở đó: “Tiểu Thanh, anh rất cảm ơn ông trời vì đã để em trở về bên anh.”

Tống Thanh dịu dàng trả lời: “Em cũng vậy.”

Hai người họ nhìn nhau cười, tất cả mọi người đều im lặng một cách ăn ý.

Đến tối, Vũ Ngọc Bình, Phan Thịnh, Phan Ly và Lưu Nghĩa đều đến.

Họ đều nói, đêm tết Nguyên Tiêu thì mới là ăn tết thực sự.

Bởi vì đèn lồng bày khắp sân đẹp vô cùng.

Mỗi kiểu dáng của đèn lồng đều không giống nhau, ánh sáng rực rỡ, màu sắc phong phú.

Mấy người này không thể ở nhà để cảm nhận sự ấm áp nên đều chạy đến đây để tìm sự ấm áp.

Mấy người thanh niên ở trong căn phòng đều rất vui vẻ.

Bà cụ Hà cũng rất vui, bà chơi cùng đám thanh niên một lát rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.

Lận Hinh lại cảm thấy sự khác biệt hoàn toàn.

Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh và Phan Ly rõ ràng chỉ xoay quanh Hà Nhật Dương và Tống Thanh chứ hoàn toàn không để ý đến người khác.

Bọn họ sẽ chào hỏi khách sáo với Hà Nhật Khang nhưng không nói gì với Lận Hinh.

Cũng đúng, vẫn chưa chính thức được gả vào nhà này mà, có gì để nói chứ?

Tất cả mọi người đều rất xa lạ, đúng không?

Lận Hinh cảm thấy mình không thể xen vào giữa câu chuyện của bọn họ nên chỉ có thể mượn cớ để rời khỏi đó.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...