Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 740



Lưu Nghĩa bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thảo nào...”

“Việc của họ, thực ra anh và Nhật Dương đã lo lắng rất lâu rồi. Tiểu Nghĩa em biết điều anh sợ nhất thực ra là gì không?” Vũ Ngọc Bình đạp phanh dừng xe ở bên đường quay đầu nhìn Lưu Nghĩa.

Lưu Nghĩa mù mờ lắc đầu.

Vũ Ngọc Bình ngẩng đầu ngắm trăng ở bên ngoài xe, cảnh này thật đẹp.

Trăng như khay bạc lại khó địch lại chia ly trong nhân gian.

Vũ Ngọc Bình khẽ than một tiếng: “Phan Ly có chướng ngại tâm lý, bọn anh đều biết, nhưng Phan Thịnh không có. Bao nhiêu năm nay Phan Thịnh vì Phan Ly mà mãi không chịu hẹn hò. Nhưng nếu có một ngày Phan Thịnh có người mình thích, em nói xem Phan Ly có chấp nhận không? Nếu Phan Thịnh kết hôn bỏ rơi Phan Ly, Phan Ly phải làm thế nào?”

Lưu Nghĩa hoảng hốt rất lâu, cô đau đầu vò má, buồn bã nói: “Thảo nào Phan Ly có phiền não tâm sự gì cũng đều thích nói với Tiểu Thanh, em căn bản không hiểu nổi.”

Vũ Ngọc Bình khẽ cười: “Đúng vậy, Tiểu Thanh ân cần dịu dàng thấu hiểu lòng người như vậy, nên cô ấy là đối tượng để tất cả chúng ta trút bầu tâm sự. Chỉ là chỉ sợ Tiểu Thanh cũng không giúp được Phan Ly rồi, việc thế này chỉ có thể dựa vào cậu ấy thôi.”

“Vậy anh nói xem Phan Ly có thích Tiểu Thanh không?” Lưu Nghĩa không yên tâm hỏi.

“Không đâu.” Vũ Ngọc Bình khẳng định: “Hai người họ biết trân trọng hơn ai hết, khoảng cách giữa bạn bè là an toàn nhất.”

Lưu Nghĩa thở phào nói: “Bỏ đi, không nghĩ việc này nữa, đau đầu quá rồi, chúng ta đi về đi.”

Vũ Ngọc Bình đột nhiên nắm lấy ngón tay của Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, lúc nào thì em về nhà với anh?”

Lưu Nghĩa nhìn anh nhưng lại không rút tay của cô về: “Đợi đến khi từ ngôi mộ về rồi nói! Bây giờ mọi người đều chuẩn bị cho việc này, anh vẫn còn tâm tư hỏi cái này sao?”

“Em nói đấy nhé! Không được nuốt lời! Đợi đến khi chúng ta từ ngôi mộ về em phải về nhà với anh!” Vũ Ngọc Bình ánh mắt tha thiết mong chờ tràn đầy khao khát nhìn Lưu Nghĩa như một đứa trẻ.

Má Lưu Nghĩa có một vệt hồng khả nghi, tuy không trả lời nhưng cô đã ngầm đồng ý rồi.

Ăn tết nguyên tiêu xong Tống Thanh quả nhiên bắt đầu tiếp nhận công việc, cô bắt tay vào sắp xếp vị trí cho Lận Hinh ở Hà gia.

Đúng như dự đoán.

Tống Thanh sắp xếp cho Lận Hinh vị trí quản lý kho trong nhà của Hà gia.

Thực ra vị trí này rất quan trọng, nhiệm vụcủa nó là quản lý phần lớn của cải trong nhà của Hà gia.

Ngoài đồ vật cực kỳ đặc biệt và cực kì quý giá ra thì gần như hơn nửa đồ vật trong của Hà gia đều do Lận Hinh quản lý.

Lấy được vị trí này quả nhiên Lận Hinh cực kỳ hài lòng.Lận Hinh bắt tay vào làm, chuẩn bị nhân khoảng thời gian Tống Thanh không có nhà thể hiện cho tốt, nếu có thể mượn cơ hội đó thể hiện từ đó thay thế vị trí cua Tống Thanh đương nhiên là không còn gì bằng.

Cho dù không thể thay thế vị trí của Tống Thanh trong Hà gia thì cũng phải giành được một vị trí trước mặt Bà cụ Hà!

Sau khi Hà Nhật Dương cho Hà Nhật Khang vị trí tổng giám đốc công ty con anh cũng không hỏi đến những việc này nữa.

Ngày tháng chầm chập trôi qua, bây giờ đã là hai mươi tháng giêng rồi.

Ngày tập kết có một đoàn người đến.

Hà Nhật Dương, Tống Thanh, Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa, Phan Thịnh Phan Ly, Trình Thiên Cát còn cả Vưu Tâm Nguyệt và Hà Quốc Tường cũng đến.

Ngoài ra họ còn mang theo không ít công cụ và máy móc.

Xem ra mọi người đều có chuẩn bị khi đến đây!

Trước khi đi, Tống Thanh cười híp mắt giao Tống Duệ và Tống Hà cho Tống Nhị và Mạc Thu.

Còn việc họ trông trẻ con thế nào thì tùy họ thôi!

Dù sao thì bên cạnh hai đứa trẻ đều có bảo mẫu!

Lần xuất hành này không thể tính là ngẫu nhiên nữa vì họ thật sự đã có chuẩn bị rồi!

So với việc lần đầu là tình cờ gặp, lần thứ hai là xem náo nhiệt bị ép vào, lần thứ ba là vì cứu người không thể không vào thì lần này quả thực là trang bị vũ trang đến tận răng luôn.

Cho nên cả đội ngũ rất là hùng hậu.

Chỉ trang bị thôi đã đầy hai cái xe tải rồi

Người đi thất sự không nhiều, phần lớn toàn là trang bị.

Lần nữa trở về tiểu trấn Ôn Tuyền, mọi thứ ở nơi này đều đã thay đổi rồi.

Gió lạnh thổi bay mùi máu tanh của tiểu trấn Ôn Tuyền, trôn vùi sự sống ở đây cứ như tất cả chưa từng xảy ra.

Tống Thanh ngồi ở trong xe nhìn những hài cốt ở trấn nhỏ Ôn Hoàng dần dần xa khỏi tầm mắt tròng lòng bỗng cảm thấy bùi ngùi.

Mới chỉ vài ngày ngăn ngúi mà có cảm giác như đã trải qua nhiều năm lắm rồi.

Hà Nhật Dương nắm lấy ngón tay của Tống Thanh, Tống Thanh lúc này mới quay đầu nhìn Hà Nhật Dương, ánh mắt cô lập tức trở nên ấm áp: “Mới có thời gian mấy ngày mà nơi này đã thay đổi rồi.”

“Đúng vậy.” Hà Nhật Dương khẽ mỉm cười: “Tuyết đọng ở trên dường đều đã bị dọn đi rồi, cho nên em yên tâm sẽ không có nguy hiểm đâu.”

“Không phải em lo có nguy hiểm.” Tống Thanh cụp mắt xuống cười nói: “Em biết khả năng hành động và khả năng thực hiện của anh. Em chỉ thấy là lúc đón năm mới tiểu trấn Ôn Tuyền còn đang yên ổn vậy mà trải qua nhiều sóng gió trắc trở như vậy chỉ qua mấy ngày đã suy tàn thành thế này rồi.”

Vũ Ngọc Bình ngồi ở bên cạnh tiếp lời nói: “Vậy là em nghĩ nhiều rồi, đây không phải sự tập kích và tấn công của năm tháng mà là sự phá hoại của con người. Không kiểm tra kỹ một lần làm sao có thể tra ra cơ quan của trấn nhỏ này?”

“Cơ quan?” Mấy người trong xe cùng lúc nhìn Vũ Ngọc Bình.

Vũ Ngọc Bình cười hì hì nói: “Đúng vậy, đợi sau khi mọi người đều đi, người của chúng tôi mới kiểm tra trấn nhỏ Ôn Tuyền này. Chúng tôi phát hiện ở dưới đất có một thành lũy khổng lồ, cảnh tượng đó quả thật là đồ sộ.”

Tống Thanh lập tức nhìn Hà Nhật Dương.

Hà Nhật Dương gật đầu, tỏ ý là có việc này.

Vũ Ngọc Bình lại nói: “Thay vì nói là thành lũy dưới đất, chi bằng nói là mê cung, số lượng sói nuôi ở trong đó quả thật khiến người ta căm phẫm, đàn soi chen chúc lại với nhau, đói quá rồi liền gặm nhấm xác chết của đồng bọn đã chết đi.

Tống Thanh thấy sau lưng nổi da gà: “Vậy là nuôi bao nhiêu con?”

“Lúc bọn anh đếm thì số lượng sói còn sống cho đến bây giờ khoảng trên hai nghìn con. Cũng tức là đàn sói đã từng tấn công chúng ta chẳng qua là số lẻ ở thành lũy dưới đất mà thôi.” Vũ Ngọc Bình nói xong, những người có mặt ở hiện trường đều không nói gì.

Thật sự là không rét mà run!

Nếu thả hết hơn hai nghìn còn sói này quả thật là quá đáng sợ rồi!

“Vậy sau này các anh xử lý thế nào? “Tống Thanh lại hỏi.

“Nhật Dương có dự định của mình.” Vũ Ngọc Bình cười nói: “Nhưng cậu ấy muốn làm gì thì anh không biết.”

Lúc này Hà Nhật Dương cười cười nói: “Đưa chúng đến nơi cần đến.”

Hà Nhật Dương không nói những người khác liền không hỏi nữa.

Tống Thanh lại hỏi: “Vậy đã tìm được hung thủ phía sau chưa?”

Trong xe im lặng, rất lâu sau mọi người mới lắc đầu.

“Đối phương trốn rất kỹ, hơn nữa còn không để lộ bất cứ dấu vết nào. Hiển nhiên là hắn đã có chuẩn bị từ lâu, hơn nữa đường lui cũng rất sạch sẽ, dường như không để lại manh mối nào.” Hà Nhật Dương nói: “Lần hành động này không mang theo bất cứ ai không liên quan cũng là để đề phòng điểm này.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Tele: @erictran21
Loading...