Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ
Chương 743
“Là, tổng giám đốc.” Những người khác nhao nhao đáp lại.Mọi người trở lại khu lều trại đã được bố trí, tất cả đều nằm xuống nghỉ ngơi.Lần này xuống mộ địa, mọi người ai cũng mang theo một chút khát khao cùng kỳ vọng.Bởi vì lần này đã chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa không có phiền phức gì.Cho nên, mọi người đều xem như đây là cuộc thám hiểm và du lịch.Không có hai người Mỹ kia, thì cũng không cần quan tâm đến vấn đề an toàn thân thể, có sự chuẩn bị đầy đủ như thế này, không phải là đi thám hiểm và du lịch thì là gì?Bởi vậy, mọi người đều ngủ rất ngon giấc.Ngày thứ hai, vừa sáng mọi người đã tỉnh dậy, ăn xong bữa sáng, sau khi tiến hành kiểm tra lần cuối, mọi người liền chuẩn bị xuất phát.Tống Thanh là người có sức chiến đấu yếu nhất, vẫn đi giữa đoàn, nhận sự bảo vệ của mọi người xung quanh.Một chiếc xe ô tô địa hình chạy phía trước, trên đỉnh đầu máy bay không người lái bay lượn xung quanh, liên tục truyền các loại số liệu.Mọi người cuối cùng lại một lần nữa đứng trước lối vào.Tống Thanh tự tay lấy Lưu Ly Bảo Kính ấn lên trên cửa, cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra.Thì ra, Lưu Ly Bảo Kính chính là chìa khóa để mở cửa chính này.Tống Thanh gỡ Lưu Ly Bảo Kính xuống, tiếp tục cùng đoàn người đi về phía trước.Thông đạo phía trước là do giai đoạn sau đã sửa sang lại, mặt đất rất sạch sẽ, khô ráo. Không có chút dấu vết nào của hơi nước.Tống Thanh thoáng nghĩ cũng hiểu được.Nơi này là sa mạc, hơn nữa thông đạo này ở vùng ngoại biên, cho nên nhất định khô ráo.Sa mạc mà.Một năm bốn mùa, không có nhiều nước mưa.Mọi người đi với tốc độ không nhanh lắm, vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh.Kỳ thực, thông đạo này rất đơn giản, không khác gì những thông đạo bình thường, hoàn toàn do nhân công đào bới, vách tường nhẵn bóng, nền đất bằng phẳng.Tống Thanh vừa đi vừa nhìn số liệu đuợc truyền tới máy tính bảng trong tay, những số liệu này đều là những số liệu mà ô tô địa hình dưới mặt đất và máy bay không người lái trên đầu gửi đến.Chính xác tới nhiệt độ, độ ẩm, tốc độ gió, thành phần không khí, huyết áp của mọi người xung quanh, vân vân.Mỗi người một cái, như thế để đề phòng bị lạc.Một đường bình an, mọi người thấm thoát đã đi được hơn một giờ đồng hồ.Hà Nhật Dương hỏi thăm sức khỏe Tống Thanh xem có thể chịu đựng được không, Tống Thanh lắc đầu nói: “Em không mệt, tốc độ đi của chúng ta không nhanh mà.”Hà Nhật Dương gật gật đầu, nhưng vẫn chuyển một ít đồ nặng ở trên người Tống Thanh qua người mình.Vũ Ngọc Bình thấy được, vốn định bắt chước theo, nhưng khi nhìn thấy Lưu Nghĩa đi còn thoải mái hơn mình, Vũ Ngọc Bình miễn cưỡng nuốt xuống lời nói này.Phan Thịnh, Phan Ly cười hì hì, nhìn đông nhìn tây, quả thực đã coi đây như kì nghỉ phép và du lịch.Trình Thiên Cát cùng Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt đi cùng nhau, ba người tuy rằng không nói chuyện nhưng vẫn trao đổi bằng ánh mắt.Anh Mạc cùng EL đi phía trước, có nhà khảo cổ học EL ở đây, về cơ bản, việc nhỏ liền tự mình xử lý, không cần quấy rầy phía sau.Đi như thế một lúc, Tống Thanh phát hiện số liệu trên máy tính bảng trong tay mình, xuất hiện sự thay đổi rõ ràng.Lúc này, EL lập tức dừng lại, nói: “Nơi này chính là lối rẽ. Nếu không có mẫu số liệu có sẵn, chúng ta thật sự không dễ phán đoán.”Tống Thanh ngẩng đầu nhìn một cái, mắt bỗng mở to.Má ơi.Đây là thông đạo? Rõ ràng là mạng nhện mà.Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng mạnh của ngọn đèn, dưới chân là những thông đạo chi chít như mạng nhện.Những thông đạo này nhìn thì lộn xộn, trên thực tế, lại có thể nhìn ra được từ phương diện nào đó.Tống Thanh nhìn máy tính bảng trong tay, lập tức hiện ra bản đồ lộ trình tối ưu nhất, giống như phần mềm dẫn đường bình thường, đánh dấu ra lộ tuyến và phương hướng.Mọi người đều dựa vào chỉ dẫn chỉ đường trong tay mình, chậm rãi đi xuống.Đang đi như thế, Tống Thanh liền nhịn không được mà nhìn đông nhìn tây.Những thông đạo kia rất chật và gần nhau, trên dưới nhiều tầng đan xen, giống như cầu vượt.Tống Thanh đang đi, không nhịn được mà cảm khái nói: “Không ngờ ở dưới đất lại có cầu vượt đan chéo nhau phức tạp như vậy.”Những người khác đều nở nụ cười, nói: “Đúng là cầu vượt thật. Cầu vượt ở đây còn phức tạp hơn cầu vượt ở bất kì thành phố nào trên mặt đất của chúng ta.”Tống Thanh gật gật đầu, lấy đèn pin trong tay soi một chút, nói: “Đúng vậy, mấu chốt là nhiều cầu vượt thế này, lại từng trải qua nhiều năm thay đổi cùng lớp vỏ trái đất, thế nhưng lại không có tổn hại gì, quả thực là rất tuyệt vời.”Lúc này, EL quay đầu lại cười, nói: “Đây là bởi vì chất liệu của những thông đạo này không giống với chất liệu mà chúng ta dùng. Chúng ta dùng xi măng và nhựa đường, kỳ thực có thể bị vi sinh vật phân giải mất. Chất liệu của những thông đạo này, là lấy từ tầng nham thạch nguyên thủy nhất, vững chắc nhất, ổn định nhất. Hơn nữa, hiệu quả thông gió ở đây rất tốt, không có vật chất ăn mòn, vì thế trải qua nhiều năm tháng lại càng kiên cố, vững chắc.Mọi người xung quanh đều gật đầu.Tống Thanh đang đi, dưới chân bỗng nghiêng một cái, suýt nữa ngã xuống.Vưu Tâm Nguyệt liền nắm lấy cổ tay giữ vững Tống Thanh: “Cẩn thận dưới chân, thông đạo này quá chật rồi.”Tống Thanh ổn định tinh thần, lập tức trả lời một cách đầy cảm kích: “Cám ơn mẹ.”Ánh mắt Vưu Tâm Nguyệt lóe lên một cái: “Không có gì.”Vưu Tâm Nguyệt hình như nhớ tới quà tặng nhận được trong đêm giao thừa, nhớ tới hai đứa cháu trai, cháu gái đáng yêu kia, Vưu Tâm Nguyệt không nhịn được mà nói thêm: “Bọn nhỏ, không ở Hà gia, không sao chứ?”Tống Thanh cười nói: “Mẹ yên tâm, sẽ không có việc gì đâu. Anh hai con làm việc thận trọng, Mạc Thu là thư ký của con, thái độ cũng rất đáng tin cậy. Hơn nữa, còn có mấy người bảo mẫu cũng qua đó, Hà gia cũng có người qua cùng. Trừ khi hai đứa nhỏ nghịch ngợm gây rối, nếu không sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ạ. Có bà nội ở nhà, bọn nhỏ không dám bày trò gì quá đáng đâu.”Nghe thấy Tống Thanh nói như vậy, Vưu Tâm Nguyệt lúc này mới cười cười, không tiện nói tiếp nữa.Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, mọi người đều tự giác giữ im lặng, chậm rãi đi xuống phía dưới.Ô tô địa hình vẫn ở phía trước, máy bay không người lái bay quanh trên đầu vẫn đang báo cáo về những số liệu chân thực nhất.Đang đi, Lưu Nghĩa đột nhiên ơ lên một tiếng.Tất cả mọi người đều dừng lại nhìn Lưu Nghĩa.Lưu nghĩa giơ cái máy tính bảng trong tay lên, nói: “Mọi người xem, số liệu của chúng ta sao lại thay đổi rồi? Lần này xuống đây, chúng ta chỉ có mười tám người, sao trong máy scan nhiệt, lại có mười chín người?”Lời Lưu Nghĩa vừa dứt, mọi người đều đồng thời cúi đầu xuống xem máy tính bảng của mình.Bởi vì số người xuống dưới này không ít, ở trên máy tính bảng chỉ là từng điểm đỏ nhỏ.Mọi người chỉ cảm thấy có không ít người, nhưng không ai đếm xem rốt cuộc có mấy điểm đỏ.Thấy Lưu Nghĩa nhắc nhở như vậy, đều đi đếm thử.Đếm xong, sắc mặt mọi người đều thay đổi.Đúng là mười chín.Là vật gì trà trộn vào đây vậy?Trình Thiên Cát và Hà Quốc Tường đồng thời lên đạn, nhắm xung quanh.Những người khác cũng bắt đầu quét nhìn xung quanh.Tìm một hồi lâu cũng không phát hiện ra người thừa.Trong nháy mắt, tóc gáy sau lưng những người này đều dựng đứng.Máy móc không biết lừa gạt con người.Hà Nhật Dương lập tức nói: “Mọi người điểm danh. Bắt đầu từ tôi. Hà Nhật Dương, người thứ nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương