Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

Chương 749



Tống Thanh nói: “Xem ra không cso quan hệ với kính lưu ly. Bầy cá này thật sự không nể mặt quá!”

Hà Nhật Dương hài hước nói một câu: “Có lẽ do đói quá, mặt mũi cũng không quan tâm được!”

Phan Thịnh Phan Ly liền bật cười to haha.

Những người khác cũng mĩm cười theo.

Bẫu không khí căng thẳng, liền giảm đi phần nào.

Suốt chặng đường trôi nổi, nhìn càng ngày càng nhiều cá nhỏ gia nhập vào đội gặm nhám, vẫn chưa đem đáy thuyền cắn thủng, Tống Thanh không kiềm được mà cảm thấy may mắn vì sự tài trí và tầm nhìn xa của Hà Nhật Dương.

Trôi cả nửa ngày trời, bầy cá đó có lẽ là cảm thấy dù có gặm tiếp cũng không chút hy vọng gì, thế là dần dần từ bỏ sự kiên trì, lựa chọn gặm cái khác.

Chờ cho đến khi dưới đáy thuyền không còn dấu vết của cá ăn thịt người, người trong thuyền mới thở phào.

Tuy rằng biết chúng nó cắn không thủng, nhưng cứ giương mắt nhìn bọn nó gặm nhám, vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng!

Giờ đã ở trong nước, không bằng với trên đất liền.

Vũ khí trong tay mọi người, cũng đều mất đi độ chính xác, lỡ như đánh không trúng mà còn làm bị thương bạn đồng hành, thế thì nguy to!

Bây giờ bầy cá đó đều rời khỏi, cũng không cần phải lo bị ăn mất rồi.

Trôi mãi trôi mãi, chiếc thuyền phao đột nhiên không cử động nữa.

“Nhìn xem, đó là cái gì!” Trong đám người đột nhiên có người chỉ về phía ngoài kia kêu lên.

Mọi người đều nhìn về phía ngón tay người đó mà nhìn sang.

Chỉ thấy dưới vị trí đáy nước, một bậc thềm hình tròn kích cỡ lớn nhỏ như một tấm thảm, bổng nhiên xuất hiện trước mặt nọi người.

Bậc thềm này còn khắc lấy những hoa văn phức tạp, xung quanh nó đều rất sạch sẽ, cái gì cũng không có.

Tống Thanh lúc này phát hiện, dòng chảy đều né ra bậc thềm đó.

Không chỉ dòng chảy, các loài cá dưới nước đều né ra bậc thềm đó.

Bậc thềm có gì cổ quái sao?

“Chính là nơi này!” Tiểu Hạ đột nhiên mở miệng nói: “Tổng tài, máy thăm dò của chúng ta lần trước chính là ở đây tốc độ đột nhiên vượt lên tới 300km mỗi giờ!”

Sắc mặt Tống Thanh liền trở nên kỳ lạ: “Sao lại có thê? Dòng chảy ở đây chẳng qua cũng chỉ mấy chục km mỗi giờ, làm sao có thể biến thành 300km mỗi giờ chứ?”

“Thử lần nữa!” Hà Nhật Dương hạ lệnh cho Tiểu Xuân nói.

“Vâng, tổng tài!” Tiểu Xuân liền mở một khe hở, đem một máy thăm dò ném ra.

Máy thăm dò vừa rời khỏi thuyền phao, xoay tròn một lúc, nhanh chóng hướng về phía bậc thềm kia bay đi.

Một giây sau, chuyện khiến người khác không tin nổi đã xảy ra.

Khi mà máy thăm dò tiến gần vị trí xung quanh bên ngoài bậc thềm, liền bị một lực hút lớn mạnh liền kéo vào trong.

Một giây sau, ánh sáng trên bậc thềm đó xẹt qua, máy thằm dò biến mất!

Còn lúc này, thiết bị trong tay Tiểu Xuân hiển thị máy thăm dò đang thẳng tiến với tốc độ 300km mỗi giờ.

Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên kỳ lạ.

Trời ạ, quá tà môn đi!

Bậc thềm này rốt cuộc là cái quỷ gì thế?

Lúc này, kỹ thuật viên mới nhỏ nhẹ đưa tay lên nói: “Tôi có thể nói một câu không?”

Mọi người đều quay đầu nhìn kỹ thuật viên đó.

Kỹ thuật viên nói: “Tôi lúc trước rất thích đọc truyện huyền huyễn. Mọi người nói xem bậc thềm này có giống với trận pháp dịch chuyển mà thường được nhắc đến không?”

Giọng nói của cậu ấy vừa dứt, mọi người có mặt đều chìm vào im lặng.

Nếu như là bình thường, mọi người nhất định sẽ chỉ trích cậu ấy, đã bị ma trướng rồi.

Nhưng những trải nghiệm hôm nay, ai còn dám nói không có khả năng đó chứ?

Nói cho cùng thần thoại và sinh vật đột biến đều xuất hiện cả rồi!

Sau khi kỹ thuật viên đó nói xong, liền câm miệng.

Tống Thanh nhìn bậc thềm đó, nói: “Có khi lại là thật! Chúng ta có cần qua thử không?”

“Lỡ như dịch chuyển tới ngoài vũ trụ thì sao?” Vũ Ngọc Bình lo lắng hỏi.

Lưu Nghĩa lườm anh ta một cái: “Anh cảm thấy hỏa tiễn nhà ai mà với tốc độ 300km mỗi giờ ra được ngoài vũ trụ?”

Phan Thịnh Phan Ly té lăn ra cười: “Tiểu Nghĩa, cậu chém rất là tuyệt! Chỉ số thông minh của Ngọc Bình hết cứu nổi rồi! Hahahahaha, cười chết đi mất!”

Vũ Ngọc Bình đắm lấy Phan Thịnh Phan Ly một cái: “Cười cái mông! Nếu không các cậu qua thử mà xem!”

“Đúng là có ý đó!” Phan Thịnh Phan Ly đứng dậy, nói cới Hà Nhật Dương: “Nhật Dương, chúng tớ qua đó thử trước!”

Hà Nhật Dương vẫn chưa mở miệng, Tống Thanh liền bày tỏ sự phản đối: “Không được, muốn đi thì cùng đi, tuyệt đối không được để ai mạo hiểm một mình! Chúng ta cùng nhau lỡ như xảy ra chuyện khẩn cấp gì, cũng có thể cùng đối mặt. Chúng ta cùng đến, tất nhiên là phải cùng đi về chung rồi!”

Nghe Tống Thanh nói thế, ánh mắt Phan Ly liền dịu dàng nói: “Được.”

Hà Nhật Dương thấp giọng nói: “Chúng ta qua xem thử! Không cần biết bên kia là cái gì, hôm nay chúng ta đều phải vượt qua thử!”

“Vâng, tổng tài!” Tiểu Xuân và Tiểu Hạ liên thủ điều khiển chiếc thuyền phao hướng về vị trí bậc thềm.

Một giây sau, tất cả mọi người trên thuyền, liền cảm thấy một lực hút mạnh.

Lực hút này, thực sự là đến từ bậc thềm đó.

Dòng chảy xung quanh bao quanh lấy chiếc thuyền phao, nhanh chóng xông qua đó.

Tống Thanh không đứng vững, liền ngã lên trên người el.

El liền ôm lấy Tống Thanh, hai người phụ nữ cho đến khi chạm phải bức tường thịt mới đứng vững người.

“Không sao chứ?” Mạc ca vội dìu hai người dậy, quan tâm hỏi

“Không sao.” Tống Thanh cùng el đồng thời trả lời.

Nhưng một giây sau, cả chiếc thuyền phao bắt đầu lăn tròn kịch liệt.”

Không chỉ Tống Thanh và el bị xoay tới lăn lộn khắp nơi, những người khác trong thuyền cũng lăn lộn theo.

Không còn cách nào, dòng chảy thật sự quá gấp đi.

Chiếc thuyền phao cứ như đồ chơi trong tay kẻ điên, cứ bị ném qua ném lại, sau cùng ném vào phía trên bậc thềm.

Tống Thanh vẫn chưa kịp đứng vững, liền cảm thấy cơ thể của mình không tự chủ mà lần nữa bị ném ra.

Lần này, mọi người đều bị ném đến cùng một chỗ!

Tiểu Xuân vừa bò dậy liền không kiềm được kêu lên: “Tốc độ của chúng ta đã vượt qua 300km mỗi giờ!”

Tống Thanh dìu lấy những người khác đứng dậy liền nhìn ra ngoài, ngoài kia một mảng trắng cóa.

Đây là trạng thái gì đây!

Chân mày Hà Nhật Dương khẽ nhíu, nói: “Xem ra đây đúng là trận pháp dịch chuyển! Thông qua bậc thềm đó đến một nơi khác. Khó trách máy thăm dò của chúng ta chỉ trong thời gian ngắn là có thể đến điểm đích, thì ra là do tác dụng của trận pháp dịch chuyển này.”

“Chúng ta cứ như thế mà bị dịch chuyển đi sao?” Phan Thịnh Phan Ly háo hức mà nằm sấp nhìn một mảng trắng xóa không nhìn rõ là thế giới gì ngoài kia, háo hức nói: “Trời ạ, trên đời này thật sự có trận pháp dịch chuyển!”

Tống Thanh cũng dứt khoát ngồi xuống dưới, chống cằm nói: “Câu truyện thần thoại và vụ nổ hạt nhân đều có rồi, thêm một trận pháp dịch chuyển, hình như cũng không có gì. Tớ cứ cảm thấy, sẽ thấy được chuyện thần kỳ hơn. Mọi người nói xem, chờ đến khi chúng ta rời khỏi chỗ này,có khi nào là trên trời chỉ một ngày dưới trần đã ngàn năm không”

“Cậu nghĩ nhiều!” Lưu Nghĩa cũng ngồi bên cạnh Tống Thanh, nhìn thế giới mơ màng ngoài kia nói: “Nhưng, có trận pháp dịch chuyển này, lại có thể hợp lý mà giải thích chúng ta trong thời gian ngắn nhất qua tới điểm đích.”

Những người khác đều lần lượt ngồi xuống, gật đầu nói: “Đúng là như thế.”

Hà Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt nhìn nhau một cái, Vưu Tâm Nguyệt nói: “Lần trước khi đi vào khu mộ, ta cũng cảm thấy khu mộ đó toát ra sự kỳ lạ.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...