Cuộc Sống Hằng Ngày Của Kiếm Khách Cổ Đại

Chương 7



Niệm Thất nói: “Đa tạ cô nương” sau đó nhận lấy, lôi quần áo ra rồi mặc vào.

Hắn vừa mặc vừa quan sát, cũng không biết tại sao, hình như bởi vì hắn nói “Đa tạ cô nương” mà vẻ mặt đại phu mặc áo bào trắng cùng nữ tử mặc hồng y có chút vi diệu.

Hắn có nói gì sai à?

Bác sĩ nhìn hắn mặc quần áo, chậm rãi nói, giải thích tình huống cho hắn hiểu: “Hiện tại không có triệu chứng chấn động gì, nhưng chúng ta cần tiếp tục theo dõi thêm, xem có buồn nôn hay chóng mặt gì không. Nếu có triệu chứng gì thì anh nên đi khám ngay lập tức.

Niệm Thất gật đầu: “Được.”

Bác sĩ lại nói: “Vết thương trên người anh đều được xử lí rồi, tôi sẽ kê cho anh thêm hai liều thuốc hạ sốt, đợi lát nữa trả tiền lấy thuốc là xong.”

Niệm Thất tháo đai lưng, móc túi tiền từ bên hông ra.

Nghe đối phương nói “Trả tiền”, hắn lấy một dây chuyền bạc từ trong túi ra: “Đa tạ, không cần tìm ta nữa.”

Y quán này sạch sẽ lại ngăn nắp, thủ pháp băng bó cũng rất tinh xảo, Niệm Thất hắn không phải người thiếu bạc, đưa nhiều xem như thưởng thêm.

Ai ngờ sự vui sướng khi được thưởng bạc mà hắn đoán không thấy đâu, đại phu mặc áo bào trắng cùng hồng y nữ tử đều nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay hắn.

Biểu hiện của bọn họ rất kì lạ, chẳng lẽ chưa thấy bạc bao giờ sao?

Không phải, cái đèn trên trần nhà sáng như ban ngày chắc giá trị không rẻ, đây tuyệt đối không phải địa phương nghèo.

Chả lẽ...là quá ít sao?

Nghĩ ngợi một hồi, Niệm Thất lại móc thêm một thỏi bạc từ trong túi ra, chừng này đủ cho một nhà ăn uống một tháng rồi.

Hai người kia càng im lặng.

Người phụ nữ áo hồng lên tiếng trước, có chút do dự hỏi: “Đây là...bạc sao?”

Vị bác sĩ cười khan: “Anh là người quay phim hả? Đạo cụ cũng rất chân thực.”

Niệm Thất không hiểu đối phương đang nói gì. Dị tộc ở biên cương không sử dụng vàng bạc, nhưng họ cũng nói phương ngữ Trung Nguyên, vậy thì không đúng.

Hắn có chút bối rối, hỏi: “Có đủ không? Phí chữa trị của ngươi hết bao nhiêu, cứ nói cho ta biết?”

Tuy rằng giọng điệu của hắn có chút lạ, nhưng ánh mắt cùng giọng nói đều rất chân thành.

Bác sĩ cùng y tá nhìn nhau.

Im lặng một hồi, Niệm Thất lại thấy đại phu móc đồ vật phát sáng trong túi ra, nói: “Để tôi kiểm tra lại đầu cho anh, chắc là đầu bị thương ở chỗ nào rồi.”

Nguyễn Khanh đang ngồi ăn món Khai Phong thì có điện thoại gọi đến, cô nhìn thấy là số điện thoại cố định thì lập tức nghe máy, quả nhiên là cuộc gọi từ phòng y tá trong bệnh viện,

“Chào cô, người đàn ông mặc Hán phục đã tỉnh lại rồi, cô về chưa ạ?

Nguyễn Khanh: “Tôi về ngay, tôi đang ở gần đây.”

“Cho tôi hỏi.” Y tá nói: “Anh ấy không có di động, nó có ở bên cạnh cô không ạ?”

Điện thoại thì không có, nhưng đao thì có một con được không?

Nguyễn Khanh nói: “Không có, tôi đi theo xe cấp cứu cùng nhau mang anh ấy tới đây, sau đó đưa thẳng vào phòng cấp cứu luôn, tôi không nhìn thấy di động của anh ấy.”

Y tá ở đầu bên kia điện thoại lầm bầm: "Phiền phức thật."

“Cô y tá.” Nguyễn Khanh hỏi: “Bây giờ tình trạng anh ấy thế nào rồi?”

Y tá nói với cô: "Người nọ bị rối loạn căng thẳng dẫn đến mất trí nhớ. Anh ấy không có điện thoại di động nên không thể liên lạc với gia đình anh ấy được. Chúng tôi đang cân nhắc có nên gọi cảnh sát hay không."

“Đừng báo cảnh sát,” Nguyễn Khanh buột miệng nói.

Y tá: "Sao cơ?"

Nguyễn Khanh lấy lại bình tĩnh, nói: "Tôi đang ở gần bệnh viện, lập tức có thể quay lại ngay.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...