Cuộc Sống Hạnh Phúc Hàng Ngày Của Nữ Phụ Tái Sinh

Chương 33: Khâu Vá Phượng Bào



Lâm Lang đưa tay chậm rãi mở ra phượng bào trên giá thêu, lụa mỏng màu đỏ mềm mại, mặt trên dùng chỉ vàng thêu đầy hoa văn cánh phượng vàng, bởi vì chất lụa mềm mại, cho nên chỉ vàng kia phải rất nhỏ mới được, kim châu điểm xuyết trên ống tay áo phát ra âm thanh đang đang, hoàng hôn chiếu lên, chỉ cảm thấy kim quang chói mắt.

Bởi vì chỗ bị rách là ở trước ngực, cho nên Lâm Lang chỉ cần đem sửa chỗ trước ngực rách kia tốt là được.

Tiểu Thanh từ trong tủ y phục lấy ra tú la mà Lâm Lang thường dùng, đặt ở một bên giá thêu.

Tú la rộng một thước, bên trong chất đầy chỉ thêu nhiều màu sắc, còn có chỉ vàng cùng chỉ bạc mà Lâm Lang ngày thường dùng đê thêu.

Chỉ vàng cực kỳ nhỏ là Lâm Lang dùng tinh thần lực chà xát ra, cùng chỉ vàng trên phượng bào không chênh lệch nhiều.

Lâm Lang bình tĩnh tâm khí, cầm lấy kim thêu hoa, rồi dùng chỉ vàng xuyên qua, toàn bộ tinh thần chú ý bắt đầu thêu.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, ngay cả Hồng Nhi nhìn chằm chằm Lâm Lang cũng dần dần không chịu nổi, nằm sấp ở một bên bàn tròn ngủ.

Lâm Lang yên lặng ngồi thêu, nghiêm túc nhìn chằm chằm giá thêu trước mặt, phảng phất như thần vật thần thánh.

Mãi cho đến đêm khuya âm thanh mõ canh truyền đến, thẳng đến khi trời sáng truyền đến tiếng gà gáy, Lâm Lang thêu đến đầu óc choáng váng mới từ trên giá thêu lùi xuống.

"Aiz, rốt cuộc cũng đã thêu xong."

Bởi vì dùng tinh thần lực quá độ, ánh mắt Lâm Lang đều hoa lên, đầu óc choáng váng đi về phía bên giường, nặng nề ngã xuống giường, trực tiếp ngủ thiếp đi.

Sáng sớm Lâm Tĩnh Tùng đã phái đại nha đầu Yên Hồ của mình đến chỗ Lâm Lang, muốn xem phượng bào thêu xong chưa.

Yên Hồ đi đến chỗ Lâm Lang, đẩy cửa phòng ra, nhìn thấy chính là Hồng Nhi ngã trên bàn tròn ngủ say.

"Aiz, dậy dậy."

Yên Hồ đẩy Hồng Nhi, thấy Hồng Nhi không tỉnh, lại hung hăng nắm lấy mũi nàng ta.

Hồng Nhi nghẹn không thở nổi, chậm rãi tỉnh lại: “Làm gì vậy? Yên Hồ tỷ tỷ.”

Hồng Nhi đang mơ màng ngủ, còn tưởng rằng lúc ở trong phòng của mình khi còn ở Lâm phủ.

"Ngươi làm gì đó? Phượng bào của đại tiểu thư đã sửa xong chưa?”

Yên Hồ giận dữ nói, khuôn mặt ửng đỏ, hai tay chống eo nhìn Hồng Nhi nói.

"Phượng bào?"

Hồng Nhi nghe thấy hai chữ phượng bào, hồi phục ký ức, cả kinh mạnh mẽ đứng lên đi về phía giá thêu.

Lại nhìn, phượng bào kia đâu còn có bộ dáng rách nát như hôm qua, đối với con phượng vàng trước ngực, sống động như thật, nằm phẳng ở đó, tựa như muốn bay ra khỏi áo bay lượn trên bầu trời vậy.

Yên Hồ thấy phượng bào cũng kinh hãi mở miệng.

"Đây, đây quả thực là thần kỳ."

Hai người liếc nhau một cái, đồng loạt nhìn về phía Lâm Lang đang nằm ở trên giường ngủ không biết gì, không khỏi đồng thời nghĩ đến, thật không ngờ tay nghề thêu của Nhị tiểu thư lại xuất thần nhập hóa như thế.

Chỉ là thấy Lâm Lang còn đang ngủ, chỗ đại tiểu thư lại chờ gấp, hai người vội vàng thu lại phượng bào rời đi.

*

Trên quan đạo tiếng người huyên náo, hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử, dân chúng cũng đều muốn đến góp vui, thuận tiện cũng có thể nhặt chút đồng xu tiêu xài.

Binh lính mặc giáp phục lần lượt xếp hàng theo thứ tự, trường mâu ngang dọc, ngăn chặn dân chúng hai bên dòng người bắt đầu ồ ạt.

Thái tử điện hạ mặc cát phục màu đỏ thẫm cưỡi hãn huyết bảo mã đi ở phía trước, Lâm Tĩnh Tùng thì ngồi ở trên kiệu cung đỏ rực do mười sáu người ở phía sau, hôm nay Lâm Tĩnh Tùng mặc một bộ phượng bào thêu kim phượng đỏ thẫm, đuôi vẫy thật dài dừng ở bên chân, đầu đội mũ phượng, trong tay cầm quạt tròn tơ vàng, hai tay nắm chặt, che ở trước mặt.

Hôm nay nàng ta rốt cuộc đã gả cho Thái tử, Lâm Tĩnh Tùng mặt đầy thẹn thùng, tuy rằng xảy ra một chút trắc trở, nhưng hết thảy coi như là thuận lợi, nói đến còn phải cảm tạ nha đầu Lâm Lang kia.

Mà lúc này Lâm Lang được nhớ thương đang ngồi trong kiệu nhỏ màu đỏ bốn người nâng ở phía sau, ngủ mơ màng, búi tóc A Lục chải cho nàng trước khi lên kiệu cũng bị lắc lư lỏng lẻo ra, trên người mặc cung trang màu đỏ nhạt do trong cung ban, trên chân là giày màu xanh lá do Lâm Lang tự mình thêu.

Đôi giày màu xanh này là có chủ ý, có câu nói "Kết hôn mặc màu đỏ, cả đời không bị nghèo, kết hôn mặc màu xanh, cả đời không chịu ủy khuất."

Tiến cung, chuyện nghèo là chuyện không có khả năng, nhưng có thể chịu ủy khuất hay không thì không chắc, cho nên Lâm Lang làm cho mình một đôi giày xanh, cũng hy vọng sau khi tiến cung có thể không chịu ủy khuất liền không bị ủy khuất.

Cung nữ phía trước mặc cung trang, trên cánh tay đeo một cái giỏ trúc nho nhỏ, bên trong là một ít hoa cùng đồng tiền, cung nữ nhấc hoa lên, rắc đồng tiền, liền có đứa trẻ tiến lên cướp, bất quá bởi vì là ngày vui vẻ, không cản đường, binh lính cũng sẽ không chặn lại.

Lảo đảo lảo đảo, mãi cho đến khi Lâm Lang từ từ tỉnh lại, hỉ kiệu mới tiến vào Đông cung.

Lâm Lang mơ hồ xuống kiệu, liền có nữ quan tiếp ứng dẫn nàng đến nơi sau này nàng phải ở, đi tới đi lui, dần dần rời xa tiếng người huyên náo, Lâm Lang nghi hoặc nhìn nữ quan dẫn đường phía trước nói: "Hình như có chút xa rồi phải không?”

Ai ngờ nữ quan kia lại không để ý tới, chỉ là đi thẳng về phía trước, đi thẳng đến trong viện xa xôi nhất, mơ hồ có chút không nghe thấy tiếng người ồn ào trong ngày đại hỉ mới dừng lại nói: "Nơi này về sau chính là nơi ở của tiểu chủ.”

Nói xong liền muốn xoay người rời đi.

A Lục vội vàng tiến lên kéo nữ quan kia, nhét cho nàng ta một túi hương nói: "Còn xin hỏi vị tỷ tỷ này, nơi này ở bên ngoài Đông cung sao?”

Nữ quan kia lặng lẽ nhéo nhéo túi hương không mỏng trong tay, hài lòng cười nói: "Nơi này không ở ngoài đông cung.”

Cũng nể mặt tiền bạc, có lòng tốt nói cho biết: "Cũng chỉ là viện tử xa nhất đông cung mà thôi, hành lý của các người sẽ có nô tài đưa tới.”

Nói xong liền phúc thân làm lễ, xoay người bước nhanh rời đi.

"Viện xa nhất đông cung? Tiểu thư, người ở trong cung này sao lại như vậy chứ!"

Tiểu Thanh tức giận không thôi: “Nơi này cái gì cũng không có, ngay cả một hạ nhân hầu hạ và nô tài dẫn đường cũng không có, về sau làm sao bây giờ?”

Tâm của Lâm Lang cũng dần dần lạnh xuống, chỉ là nhìn cảnh tượng hôm nay, chỉ sợ Lâm Tĩnh Tùng cũng tự thân khó bảo toàn, huống chi nàng thì sao?

"Xa thì xa một chút đi, nhóm chúng ta bị nhốt sống thật tốt cuộc sống qua ngày của mình cũng rất tốt."

Lâm Lang không sao cả, dù sao tuổi mình còn nhỏ, cũng không muốn tham dự cung đấu gì đó, ở chỗ này cũng khiến người ta chú ý, lại nhìn một cái ao sen cùng một cây liễu trước viện, bên ngoài tường vây màu đỏ cao cao là bầu trời xanh thẳm.

Nơi này cách bên ngoài chỉ cách một bức tường, tương lai nàng giả chết xuất cung cũng thuận tiện.

Mấy người đi vào trong viện, phát hiện tiểu viện được quét dọn sạch sẽ, đại môn màu đỏ thẫm tựa như sơn mới, màu sắc tươi sáng không thôi, nghĩ đến đã có người thu thập qua, trong lòng được an ủi không ít.

Bất quá một tứ hợp viện nho nhỏ, ba người bọn họ ở cũng đủ rồi.

Chỉ là đi vào mới phát hiện, ngoại trừ đồ đạc đã chuẩn bị xong, bên trong một chút đồ dùng sinh hoạt cũng không có, trong phòng chiếc giường thô sơ trần trụi, ngay cả cái màn giường cũng không có.

Lâm Lang nhịn không được đỡ trán, như vậy làm sao để sống đây.

Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng động, một đại thái giám mặc đồ thái giám màu lam đậm, dẫn theo mấy tiểu thái giám mặc đồ thái giám màu xanh thạch, mang theo mấy cái rương của hồi môn màu đỏ thẫm tiến vào.

Lâm Lang nhìn cái rương của hồi môn kia, ánh mắt sáng ngời, có rồi.

Lúc nàng rời đi, di nương chuẩn bị cho nàng rất nhiều đồ đạc, trong đó có sáu tấm chăn hỉ, lại thêm chút lăng la tơ lụa, như thế nào cũng đủ dùng.

Đám thái giám kia buông đồ xuống, nhưng không rời đi, Lâm Lang đi ra khỏi chính điện, có chút nghi hoặc.

Đã thấy thái giám dẫn đầu kia quỳ xuống không khách khí đánh phủ đầu: "Kính xin quý nhân thưởng chút tiền mừng, để cho chúng tiểu nhân được dính chút phúc khí.”

Lâm Lang sợ ngây người, chẳng lẽ thái giám trong cung đều lưu hành chuyện xin chủ tử xin tiền mừng sao?
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...