Cuộc Sống Hạnh Phúc Hàng Ngày Của Nữ Phụ Tái Sinh
Chương 38: Linh Miêu Đến
Tiểu Thanh tiếp nhận thuốc trong tay Lâm Lang, cao hứng giống như nhặt được tiền, trước kia nàng ta chỉ biết tiểu chủ chuyên tâm nghiên cứu y thuật, cũng từng dùng qua phương thuốc do tiểu chủ kê, đều có hữu dụng rất lớn, thật không ngờ tiểu chủ thương tiếc, hôm nay còn cho nàng ta một bình cao trị nứt da.Vội vàng hành lễ: "Nô tỳ cảm tạ tiểu chủ.”Lâm Lang hơi mỉm cười: “Ngươi và ta chủ tớ nhiều năm, cái này tính là gì đâu, ngươi đi xuống trước đi, nhớ bôi thuốc, ta trước nghỉ ngơi một lát.”Tiểu Thanh vội vàng phúc thân cáo lui, xoay người đi ra ngoài.Lâm Lang giống như thường ngày, đi đến trên giường nghỉ ngơi, đảo mắt thấy giá thêu đảo, lại phát hiện trên giá thêu trắng xóa một mảnh, không thấy con mèo lúc trước nàng đã thêu!Lâm Lang chớp mắt, cho rằng mình nhìn lầm, nhưng trong chớp mắt kia, trên vải thêu kia vẫn là một mảnh trơn bóng, phảng phất mấy ngày nay cảnh tượng thêu mèo của mình đều là đang nằm mơ.Kiếp trước Lâm Lang cũng từng có đại thần thông trên người, một con mèo cũng không quá để ý, chỉ là tự mình đi đến bên giường chuẩn bị nằm xuống ngủ.Lại nhìn thấy trong chăn gấm màu lam trên giường, một con mèo nhỏ to bằng bàn tay nằm đấy.Thân thể con mèo kia toàn thân trắng tinh, không một tia tạp sắc, một đôi mắt màu xanh lưu ly, giống như mèo mình thêu trên giá thêu."Meo..."Mèo con hướng về phía Lâm Lang kêu một tiếng, Lâm Lang kinh hãi nửa ngày nói không nên lời.Mèo con kia thấy Lâm Lang không nói lời nào, lại "meo meo" với Lâm Lang.Lâm Lang lấy lại tinh thần, sững sờ nhìn con mèo kia nói: "Ngươi là con mèo nhỏ ta thêu kia sao?”Con mèo kia tựa hồ có thể nghe hiểu được, lại hướng về phía Lâm Lang "meo" một tiếng, đầu mèo còn gật một chút.Không thể nào, thật đúng là có họa linh sao?Nàng chỉ nghe nói qua thần bút Mã Lương, lại không nghĩ tới, mình thế nhưng có một ngày cũng có thể biến mặt thêu thành vật thật.Con mèo kia nhìn Lâm Lang sửng sốt, vèo vèo một cái liền vọt tới trên vai Lâm Lang, dùng mặt mèo của mình cọ cọ hai má Lâm Lang, tỏ vẻ thân mật.Lâm Lang ngơ ngác đứng ở nơi đó cả người cứng ngắc, trời ạ, nàng chưa từng nuôi mèo thì làm sao bây giờ!Bạch miêu kia tựa hồ có thể nghe thấy lời nói trong lòng Lâm Lang, lại ủy khuất "Meo meo", một tiếng tựa như đang làm nũng.Con mèo kia tuy rằng to bằng bàn tay, nhưng một chút trọng lượng cũng không có, Lâm Lang tay trái xách mèo, ném nó lên giá thêu, trong nháy mắt con mèo kia lại biến trở lại mèo trắng được thêu trên giá thêu."Hô"Lâm Lang thở phào nhẹ nhõm, nàng thật sự là không có kinh nghiệm nuôi mèo, cũng không biết loại linh miêu này phải nuôi như thế nào.Bởi vì trời còn chưa sáng, Lâm Lang lại tiếp tục vùi đầu ngủ say, mãi cho đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại.Sau khi tỉnh ngủ lại cảm giác được bụng kêu ùng ục, thì ra là đói bụng.Tiểu nha đầu chờ bên ngoài nghe thấy trong điện có động tĩnh, vén rèm thật dày đi vào, hành lễ nhỏ giọng hỏi: "Tiểu chủ đã dậy rồi ạ?”“Ừm."Lâm Lang đứng dậy duỗi thắt lưng.Bên kia Tiểu Thanh mang theo một tiểu cung nữ tam đẳng tiến vào, trong tay tiểu cung nữ còn cầm một cái khay chạm khắc màu nâu đỏ, phía trên đặt một bộ cung trang trắng tinh."Tiểu chủ, vừa rồi người bên cạnh Hoàng hậu nương nương đến thông tri, đêm nay ở Quỳnh Ngọc lâu thiết yến, đây là cung trang mới phủ nội vụ vừa đưa tới."Lâm Lang khoát tay áo, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại cùng một chỗ, nàng thật đói quá!"Trước đừng để ý những thứ này, ta đói bụng truyền bữa trước đi."Tiểu Thanh nghe Lâm Lang nói, lệnh cho tiểu cung nữ kia đem y phục đặt ở đầu giường trang điểm, liền lui xuống phòng bếp truyền bữa.Chỉ chốc lát sau, Tiểu Hắc Tử dẫn theo hai tiểu thái giám, xách hộp thức ăn điêu khắc màu đỏ liền tiến vào.Bởi vì là quốc tang, trên bàn không thể thấy thức ăn mặn, cho nên bữa ăn trong phòng bếp đều là đồ chay.Cải trắng hầm, củ cải xào, còn có một canh đậu phụ xào và ngân nhĩ bổ dưỡng.Bởi vì là mùa đông, đồ ăn chỉ có củ cải và bắp cải, đậu phụ các loại, ngược lại cơm tương đối nhiều, cho nên miễn cưỡng có thể lấp đầy bụng.Lâm Lang cũng là người quen được nuông chiều, chỉ là một chén cơm thơm nhỏ xuống bụng liền không muốn ăn nữa."Ta ăn no rồi, còn lại các ngươi ăn đi.""Ủy khuất tiểu chủ rồi."A Lục nhìn Lâm Lang mắt đầy đau lòng.Lâm Lang tuy rằng thân thể tốt, nhưng bề ngoài nhìn thực sự yếu ớt một chút, phục tang mấy tháng nay khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ to bằng bàn tay."Cái này thì có gì mà ủy khuất, dù sao cũng chỉ là một năm này."Lâm Lang buông đũa xuống, bưng nước súc miệng của tiểu cung nữ hầu hạ một bên súc miệng nói: "Lát nữa còn phải đến tiệc đêm giao thừa, các ngươi ăn nhiều một chút, đừng để đói.”Trong gia yến, các nô tài không có cơ hội ăn, cho dù là chủ tử, loại thời tiết lạnh này cũng chỉ có thể ăn chút đồ ăn lạnh, trà nóng là có, nhưng cũng không dám uống nhiều, bằng không luôn ra ngoài cũng không dễ nhìn."Cảm tạ tiểu chủ."Hai người hành lễ, đem thức ăn thừa trên bàn thu vào trong hộp thức ăn, liền xoay người lui ra.Lâm Lang đứng lên, duỗi thắt lưng, đi tới trước giá thêu, nhìn con mèo trên giá thêu kia, nhịn không được nghi hoặc nói: "Sao mi không đi ra?""Meo meo..."Con mèo trên giá thêu phát ra tiếng kêu rất ủy khuất."Chẳng lẽ chỉ có buổi tối mi mới có thể ra được à?"Lâm Lang nghi hoặc, chính nàng cũng là buổi tối tu luyện tinh thần lực, có lẽ mèo này giống như nàng."Meo meo..."Con mèo kia lại kêu một tiếng, trên mặt con mèo to bằng nắm tay tràn đầy ủy khuất."Vậy được rồi, buổi tối mi lại đi ra đi."Lâm Lang thu hồi vải thêu, vải thêu này là nàng tìm ra được trong không gian, lại thật không ngờ có tác dụng tụ linh, chính mình vẫn phải cẩn thận một chút, vạn nhất bị người phát hiện thì không tốt.Đem vải thêu ném vào trong không gian, Lâm Lang mới ngồi đến trước bàn trang điểm trang điểm cho mình, A Lục ngày thường cũng sẽ trang điểm cho nàng, nhưng cũng không đẹp bằng Lâm Lang tự trang điểm nhạt, chung quy là thời đại bất đồng, ánh mắt cũng không giống nhau.Cầm lấy phấn lông mày nhạt mà mình chế tác, lại quét ở hốc mắt một chút, liền cảm giác cả người đều sắc sảo không ít, lại dùng son môi màu san hô do mình chế tác bôi lên một chút, một mỹ nhân trang điểm nhẹ liền xuất hiện.Bởi vì làn da tốt, Lâm Lang chưa bao giờ cần son phấn, hơn nữa loại kem nền trang điểm hiện đại nàng còn chưa nghiên cứu chế tạo ra, Lâm Lang cũng không muốn dùng loại son phấn có chứa chì cổ xưa.Rất nhanh, bên này Lâm Lang vừa mới trang điểm xong, bên kia Tiểu Thanh cùng A Lục liền đến hầu hạ.Hai người đều nhớ hôm nay là do đêm giao thừa, thế là muốn cho Lâm Lang ăn mặc thật đẹp, cho nên vội vàng lấp đầy bụng liền tới.Giờ Thân, sắc trời đã tối dần.Lâm Lang ăn mặc thỏa đáng, tóc búi cao, búi tóc hai bên mang theo bộ diêu khắc hoa sen bằng bạc, phía dưới bộ diêu rải rác một ít ngân châu, bộ diêu đung đưa chỉ nghe tiếng vang leng keng.Trên người mặc một bộ cung trang tay áo rộng màu trắng bạc, trước ngực dùng dây bạc thêu một chút đồ án hoa lê màu trắng, trên người khoác một chiếc khăn choàng làm bằng lụa màu xanh nhạt, trong lúc đi lại liên tục lay động, như tiên nữ hạ phàm.Trên chân giẫm lên đôi giày thêu hoa của Lâm Lang, giày là màu xám khói, mặt giày một tia hoa văn cũng không có, mặt trên trang trí hai viên trân châu màu trắng, bất quá hình dạng giày lại hiển hiện hình dáng chân cực kỳ nhỏ nhắn, khiến người ta cảm thấy trìu mến."Tiểu chủ thật là xinh đẹp."A Lục vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Lang, phảng phất ở trong lòng nàng ta, Lâm Lang là người xinh đẹp nhất trên thế gian này."Đẹp sao?"Lâm Lang đứng ở trước bàn trang điểm, trong gương đồng phản chiếu một thân ảnh mơ hồ, Lâm Lang tự giác nhìn không rõ liền không nhìn nữa, thời đại này không có kính thủy tinh, không gian của Lâm Lang có gương, lại không thể lấy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương