Cuộc Sống Hạnh Phúc Sau Khi Trở Lại
Chương 43
Hoắc Minh Hiên ôm cô, cô không buông, anh cũng không nỡ buông ra, tuy rằng giờ phút này anh ngồi quỳ cạnh sô pha, muốn giữ động tác này thật sự rất khó, nhưng anh lại không cảm giác được, anh vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy để cô ôm, một giây cũng không muốn rời.
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ An An mới rụt tay về, cô cúi đầu bối rối: “Xin lỗi, em vừa gặp ác mộng, xúc phạm tới anh, xin lỗi.”
Thấy cô đột nhiên trở nên xa cách, Hoắc Minh cảm thấy có chút mất mát, anh hơi rũ mi che giấu sự khác thường:“Không sao, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hạ An An gật đầu, cũng không dám nhìn anh, đi ra cửa, nhưng phát hiện anh không đi cùng, cô quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn duy trì tư thế cũ, Hạ An An hơi lo lắng hỏi anh: “Anh làm sao thế?”
“Không sao, em đi trước đi.”
Hạ An An không biết anh làm sao, cũng nghe lời đi trước, cho đến khi cô đi khuất khỏi tầm mắt, Hoắc Minh Hiên mới không chịu nổi mà quỳ trên đất.
Ngồi lâu như vậy, chân anh tê hết rồi.
Quỳ trên đất một lát, để cảm giác tê trên đùi giảm bớt, anh mới từ từ chống ghế đứng lên, lúc này vẫn thấy rất khó chịu, chân như không phải của mình, mãi một lúc sau, máu lưu thông, chân anh mới có cảm giác lại.
Lúc Hoắc Minh Hiên ra khỏi phòng, anh đã là người cẩn thận như cũ, tổng giám đốc cao quý uy nghi, từ dáng vẻ của anh căn bản là không nhìn ra vừa rồi anh khó khăn như vậy.
Hai người đi vào một ngăn riêng của Húc Dương Sơn trang, ăn cơm xong rồi quay lại phòng.
Hoắc Minh Hiên đưa cô đến trước cửa rồi nói: “Hôm nay em yên tâm ngủ ở đây đi, ngày mai anh đưa em về.”
Hạ An An lo lắng hỏi:“Vậy anh ngủ chỗ nào?”
“Anh ở phòng khác.” Sau đó anh đi.
Hạ An An nghĩ rằng tối nay lại mơ thấy ác mộng, không ngờ trải qua một đêm an ổn.
Nhưng Hoắc Minh Hiên lại là một đêm khó ngủ.
Anh ở bên ngoài hứng gió lạnh vài tiếng đồng hồ, đoán rằng cô đã ngủ say mới rón rén trở lại phòng.
Quả nhiên đã ngủ say.
Cô quấy lấy hết chăn, chỉ để lộ cái đầu, cả người nhìn qua như con sâu béo. Lúc ngủ cô có vẻ rất an phận, khuôn mặt trắng nhỏ, cũng không biết cô mơ thấy được ăn gì mà lại chép miệng vài cái.
Anh không kìm lòng được mà vươn tay ra, vốn định sờ khuôn mặt cô, nhưng sắp chạm vào lại dừng lại.
Người khác nói, Hoắc Minh Hiên anh bày mưu nghĩ kế, không gì không làm được, nhưng mà lúc đối mặt với cô anh mới biết, hóa ra Hoắc Minh Hiên anh là người vụng về nhát gan, thậm chí ngay cả chạm vào cô cũng không dám.
Anh cong ngón tay kề vào má cô, không bỏ xuống được, lại không nỡ rút về, ngay lúc đang tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên Hạ An An áp má lại, giống như con mèo tìm được chỗ ấm, nhẹ nhàng cọ vào tay anh.
Hoắc Minh Hiên cảm thấy như bị điện giật, bị cô cọ đến nỗi ngón tay cứng ngắc như không phải của mình.
Cơ thể anh sống sượng, một lúc lâu sau mới hồi thần, khóe miệng cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ, rốt cục mấy ngón tay tìm lại được cảm giác, nhẹ nhàng xoa mặt cô.
“An An, em nói anh nên làm thế nào với em đây?”
Mặt cô nhẵn nhụi, anh không nỡ, anh giống như kẻ trộm vô sỉ, tham lam lưu luyến trên mặt cô không muốn rút tay.
Anh ra khỏi phòng, thả mình lên ghế, rút ra một điều thuốc, rít một hơi dài, lúc này mọi khó chịu trong lòng mới tiêu tán đi đôi chút.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong phòng cũng không bật đèn, trong bóng tối, anh đột nhiên nhớ tới ngày đầu nhìn thấy cô.
Lúc đó Lam Diệu vừa thành lập không lâu, anh và đội tinh anh đang nghiên cứu trò chơi mới nhất, trừ ăn ngủ, dường như cuộc sống của anh đều bị những con số chiếm cứ.
Thật ra từ lúc nhỏ anh đã có hứng thú với trò chơi và số liệu, lúc người khác vẫn đang học trung học, anh đã bắt đầu nghiên cứu những trò chơi số liệu phức tạp, lúc người khác có mối tình đầu, lúc người khác nảy sinh tình cảm khác phái một lòng sống chết với tình yêu thì anh đã sáng tạo ra mini game thu lợi nhuận đủ để chi trả cho tất cả sinh hoạt phí của mình.
Có thể nói, toàn bộ thanh xuân của anh đều bị trò chơi và số liệu chiếm giữ, đương nhiên, sự vất vả nghiên cứu của anh thu về lợi ích rất lớn, lúc học năm nhất đại học, trò chơi anh thiết kế được một công ty lớn thu mua, anh nhận được một khoản tiền khá khả quan, sau đó anh dùng số tiền nayd thành lập một văn phóng ít người, đây là tiền thân của Lam Diệu.
Tuy rằng anh thành công khi còn trẻ, nhưng trong mắt người khác, anh là quái vật, một người giữ mình trong sạch không giống như thanh niên trai tráng.
Mấy người bạn anh quen hễ tụ tập cả đám, chỉ cần không phải làm việc, đều hào hứng thảo luận về phụ nữ, như cô này xinh không, ngực cô kia to không, như cô nào có eo lưng mảnh khảnh, nhưng lạ là, anh không cảm thấy hứng thú với đề tài của bọn họ, ngược lại, anh cảm thấy bọn họ rất nhàm chán, lãng phí thời gian để nói những chuyện không cần thiết, còn không bằng viết thêm số liệu.
Cho đến ngày đó, anh gặp cô.
Lúc đó anh dùng số tiền mình tích cóp mua được một căn phòng, từ khi chuyển ra ngoài anh rất ít khi về nhà, trừ ngày lễ ngày tết cũng về gọi là cho có, mà ngày đó vừa lúc là tết Đoan Ngọ.
Bố và mẹ kế của anh ở trong tiểu viện độc lập, nghe nói bố anh có một người bạn làm sĩ quan quân đội bán trao tay cho ông ấy, phòng anh ở trên lầu hai, trước bữa cơm anh đều nhốt mình trong phòng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian làm gì.
Ngày đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt anh chói lóa, anh đứng dậy kéo rèm lại, ngay lúc anh chuẩn bị quay lại với công việc, chợt nhìn thấy cô đang nhảu trong khuôn viên nhà.
Anh chưa bao giờ biết trên đời lại có cô gái xinh đẹp như vậy.
Hậu viện trồng toàn hoa baby, tím nhạt, trắng sữa, phấn hồng nở rộ như tấm thảm nhung rực rỡ nhiều màu, cô nhẹ nhàng nhảy múa như chú bướm nhỏ tung tăng.
Khi ấy cô mặc chiếc váy dài thắt eo, mái tóc dài để xoã, sợi tóc mềm vấn vương trên má.
Cô đang dạy vũ đạo cho Hoắc Minh San, mỗi lần xong một động tác cô sẽ dừng lại, chỉ cho Minh San động tác vừa rồi, trên mặt cô đều là nhiệt tình, cả người cô mang theo một sức sống tuổi trẻ tràn trề, cô kiên nhẫn như thế, lần lượt hướng dẫn Hoắc Minh San, cho dù Minh San làm sai, sự nhẫn nại của cô vẫn như trước. Cô rất thích cười, lúc cười rộ lên, đôi mắt cô như ánh sao lấp lánh, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tất cả mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.
Nhiều năm sau, Trương Trạch Giai hỏi anh, vì sao bên cạnh anh có nhiều gái đẹp như vậy mà anh lại chỉ chung thủy với một người chẳng có gì là đặc sắc, lúc ấy anh cũng không trả lời, chỉ thầm cười nhạo trong lòng, anh cảm thấy Trương Trạch Giai có mắt như mù, cô đẹp đến thế, cậu ta lại nói cô không đẹp, trước khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy những người khác đều như nhau.
Chiều hôm đó, anh biết cô là bạn học của Minh San, là sinh viên xuất sắc của học viện vũ đạo Cận Châu.
Cũng không biết vì sao, từ ngày nhìn thấy cô, ngoài trò chơi và số liệu ra, anh lại có thêm một phần để ý, chỉ cần ngừng làm việc, anh sẽ nhớ tới cô.
Từ đó anh thường xuyên về nhà, nhưng cô rất ít khi theo Minh San về, anh về mười lần, nhiều nhất chỉ có thể thấy cô một lần.
Anh phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, không biết vì sao, anh càng không gặp được cô thì lại càng muốn gặp cô.
Anh bắt đầu vụng trộm ngắm cô, lúc tan tầm, anh sẽ lái xe tới trước cổng trường học, mỗi ngày đều chờ ở đó, cũng vì có thể nhìn thấy cô, số lần nhiều hơn, anh bắt đầu hiểu cô ít nhiều, anh biết cô thích quán đồ uống nào, thích cửa hàng quần áo nào, thích dùng loại sữa tắm nào.
Anh biết tính tình cô nóng nảy, nhưng anh cũng biết cô có ý chí kiên cường, anh thấy được khuyết điểm trên người cô, cũng thấy được ưu điểm của cô, dù nói thế nào, càng hiểu về cô, anh lại càng si mê cô.
Anh cảm thấy mình quá rẻ rách, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, vì một cô gái mà lãng phí rất nhiều thời gian, như một tên trộm rình rập ở nơi cô không thể thấy, lén lút nhìn cô, mặc dù trong lòng tự mắng chửi mình, nhưng anh lại không khống chế được ý muốn tới gần cô.
Cho đến một ngày, anh thấy cứ nhìn cô như vậy không bao giờ có thể thỏa mãn được dục vọng trong lòng mình.
Anh không muốn đứng từ xa nhìn cô, anh muốn ở gần cô, nói chuyện với cô.
Anh cố ý đặt một bộ đồ múa và một đôi giày từ nước ngoài, chuẩn bị tặng cho cô, anh muốn nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách.
Lúc đó anh đã sắp hai bảy rồi, nhưng anh cảm thấy mình cứ như gã thanh niên với mối tình đầu, trước giờ anh là người không sợ trời không sợ đất nhưng giờ lại sợ gặp cô, đêm trước khi tặng quà, anh hồi hộp đến mất ngủ.
Ngày hôm sau, anh đến học viện Cận Châu, anh biết hôm nay cô không có tiết. Vì theo dõi cô trong một thời gian dài nên ngay cả phòng ngủ của cô ở đâu anh cũng biết. Hôm đó, anh cầm món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến ký túc xá nơi cô ở, phải hối lộ bác gái trông coi một bộ đồ makeup mới có cơ hội vào, anh chuẩn bị tất cả xong xuôi mới dám đến phòng cô, cửa phòng không đóng, nhưng anh vẫn lịch sự định gõ cửa, chợt từ bên trong vang lên tiếng nói làm anh ngừng lại.
“An An, hay cậu lấy anh tớ đi, làm chị dâu tớ ý, như vậy ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau rồi he.” Người nói là Minh San.
“Thôi đi, anh cậu đáng sợ lắm, tớ muốn trốn còn không kịp nữa là, làm sao có thể lấy anh ấy chứ?” Giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc, anh vừa nghe đã biết là cô.
“Chả hiểu, sao cậu lại sợ ông ấy thế? Vì sợ mà chẳng dám đến nhà tớ luôn, anh tớ thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Đương nhiên! Sợ chết đi được ấy. Cậu không biết thì thôi chứ mỗi lần nhìn thấy anh cậu là cả người tớ đều run lên! Cứ như muốn đòi mạng luôn.”
Hoắc Minh San phì cười, “Khoa trương thế cơ à?”
“Đương nhiên! Cho nên, về sau đừng bảo tớ lấy anh cậu nữa nhé, tớ lấy ai thì lấy nhưng chắc chắn không lấy anh cậu đâu.”
Cơ thể Hoắc Minh Hiên như bị đóng vào cọc gỗ, hồi lâu cũng không động đậy được tí nào, trái tim như bị đào một lỗ hổng, trong nháy mắt, đau đớn lan khắp toàn thân.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cục hai chân anh mới tìm lại được cảm giác, siết chặt túi quà, anh ngơ ngác đi xuống tầng.
Anh không ngờ cô sợ anh như vậy, trách không được lúc gặp anh ở nhà cô không nói gì với anh, anh còn tưởng rằng cô xấu hổ, hóa ra cô sợ.
Hóa ra trong mắt cô, anh đáng sợ như thế, đáng sợ đến nỗi nói với anh một câu thôi cũng như muốn mạng của cô.
Anh rất ít khi để ý ăn mặc, nhưng hôm nay, vì cô, sáng sớm anh đã dậy tút tát lại tất cả, anh coi trọng cô như thế, nhưng ý nghĩ của anh rất đơn giản, anh muốn thân thiết với cô hơn, muốn nói chuyện cùng cô, anh chưa bao giờ cầu mong xa với là cô cũng nhớ thương anh.
Nhưng anh không ngờ với cô, anh lại là một thứ quấy nhiễu, nếu như anh chẳng biết cái gì, anh tới tìm cô mà không suy nghĩ, trong lòng cô nhất định sẽ không thoải mái.
Anh ném túi quà vào thùng rác, nếu không tặng được cho cô, có giữ lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Từ đó anh bắt đầu từ bỏ suy nghĩ tới gần cô, thật ra anh còn định nghĩ quên đi những cảm xúc với cô, bằng không, cảm giác muốn tới gần lại không thể tới gần sẽ giày vò anh thống khổ, nhưng anh phát hiện hoàn toàn phí công, càng kìm chế thì càng nhớ tới, sau đó anh sẽ lại vứt hết tất cả, lúc muốn nhìn cô thì sẽ lén đi nhìn, lúc cô cần giúp anh sẽ âm thầm giúp đỡ.
Anh nhìn cô từng bước lột xác trưởng thành. Nhiều năm rồi, anh vẫn âm thầm theo cô đi qua vô số các giải đấu, anh là một trong hàng ngàn người xem dưới khán đài, yên lặng cổ vũ cho cô, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không biết đến sự tồn tại của anh.
Cô đạt giải quán quân trong cuộc thi khiêu vũ, cô trở thành con cưng của giới quảng cáo, cô bắt đầu có fan, cô hấp dẫn rất nhiều người xuất sắc tiếp cận, anh vẫn yên lặng, ở một góc mà cô không nhìn thấy, dõi theo cô.
Cho nên, ngày đó, sau khi cô chụp xong quảng cáo, lúc chiếc xe tải lao tới chỗ cô, anh cũng tận mắt nhìn thấy.
Tai nạn thảm khốc, cơ thể cô văng ra khỏi xe, đập mạnh vào rào chắn.
Anh ngồi trong xe đỗ phía xa và nhìn thấy tất cả, một khắc đó, hô hấp anh như đình trệ, anh không có thời gian lo lắng, anh nhảy khỏi xe, chạy như điên về phía cô.
Cả người cô đều là máu, cô nằm im trên đất, như con búp bê rách mềm oặt trong tay anh, lúc ấy anh chẳng còn cảm giác tồn tại.
Anh không biết, hóa ra con người lại có thể chịu đựng được sự đau khổ lớn như vậy, giống như có lưỡi dao rạch trong thân thể.
Anh như một cỗ máy không có tư duy, anh ôm cô vào xe, phóng như điên trên đường, đưa cô tới bệnh viện gần nhất, hoàn toàn mất hết lý trí mà hét lên với bác sĩ: “Mau cứu cô ấy! Các người phải cứu sống cô ấy!”
Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh bần thần ngã ngồi lên ghế.
Cô sao rồi? Sẽ chết sao?
Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt luôn rạng rỡ của cô, anh nhìn cô trưởng thành, cũng thấy cô ngã xuống nhưng lại không chịu từ bỏ, dũng cảm tiến tới.
Vậy cô có thể vượt qua lần này?
Anh không biết mình còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn thấy điệu nhảy của cô, còn có thể nói chuyện với cô hay không?
Bác sĩ mặc bộ đồ vô trùng từ phòng bệnh ICU đi ra, anh ngơ ngác đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông ta, nếu như ông ta dám nói ra một chữ không tốt, anh nhất định sẽ đánh ông ta chết ngay tại chỗ.
Anh xiết chặt nắm tay, không ngờ bác sĩ lại nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhưng máu trong kho không đủ, anh có phải người thân của bệnh nhân không, bây giờ chúng tôi cần triệu tập tình nguyện viên hiến máu ngay lập tức, hy vọng anh có thể giúp chúng tôi.”
“Cô ấy nhóm máu gì?” Anh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
“Nhóm AB.”
Rất nhiều lúc anh cảm thấy cô và anh đời này hữu duyên vô phận, không ngờ trong tình huống khẩn cấp này, vận mệnh lại trói bọn họ vào nhau.
Anh cảm tạ ông trời ban ân cho anh.
“Tôi cũng nhóm máu AB.”
Khi anh mặc đồ vô trùng nằm bệnh cạnh giường bệnh của cô, lúc nhìn máu mình chảy qua dây dẫn truyền dần vào cổ tay cô, anh có một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, anh cẩn thận nắm tay cô, giờ khắc này, anh và cô như hòa thành một thể, trong cơ thể cô chảy máu của anh, mạng của cô là anh cho, cho dù về sau không thể ở cạnh cô, anh cũng thấy thỏa mãn.
Cô mất máu quá nhiều, lấy máu của một mình anh căn bản không đủ, nếu ra ngoài tìm máu căn bản là không đủ, cho nên anh không để ý tới lời khuyên của bác sĩ, cố ý lấy máu của mình cho cô.
Anh chẳng lo mình sẽ chết vì cứu cô, thậm chí anh còn vui vẻ vì cô mà chết, chỉ cần cô còn sống là được, ít nhất trên người cô đang chảy dòng máu của anh, cô còn sống, anh cũng còn sống.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng anh mất quá nhiều máu, thân thể trở nên yếu ớt, thời gian đó lại là thời điểm mấu chốt nhất của Lam Diệu, hơn nữa vì chuyện của Lạc Mỹ Châu, Liễu Nguyên Hạo đã cắt đứt quan hệ với anh, sự ra đi mang đến tổn thất vô cùng lớn cho Lam Diệu, thời gian đó, anh gầy đi rất nhiều, các chức năng của cơ thể đột nhiên suy giảm, các bệnh mới cũ toàn bộ đều bị nhiễm, quả thực anh bị đủ các loại bệnh tật tra tấn.
Không chỉ như thế, chi phí phẫu thuật của cô quá lớn, anh biết bố mẹ cô đều đã mất, họ hàng thân thích cũng không đáng tin cậy, bạn bè cô quen đều là sinh viên, cũng chẳng có kinh tế, đương nhiên, anh cũng biết cô còn có bạn trai, nhưng anh không muốn liên lạc với anh ta, anh ích kỷ lại chấp nhất, anh hy vọng trên đời này chỉ có một mình anh trả giá vì cô, thế thôi.
Anh dùng toàn bộ số tiền anh kiếm được, nhưng vẫn không đủ, anh lại bán nhà, trong lúc khó khăn nhất, thậm chí anh còn định bán cả Lam Diệu.
Cũng chính vào lúc đó, Trương Trạch Giai biết chuyện anh thích cô, Trương Trạch Giai vốn nghe lời anh lúc này lại nảy ra xung đột, còn chửi anh là đồ ngu ngốc.
Ừ, cậu ta chửi không sai, anh thật sự rất ngu ngốc, nhưng mọi người trên đời cũng có lúc vờ ngu ngơc, anh thông minh nhiều năm như vậy, cũng cần một lần vờ ngu ngốc, anh rất vui lòng để cơ hội đó cho cô.
May mắn là, anh vượt qua, cô cũng vượt qua.
Vì không để cho cô mang gánh nặng, lúc giúp cô nộp viện phí, tiền thuốc men anh điền tên người khác, bác sĩ hỏi quan hệ giữa anh và cô, anh cũng chỉ nói anh là một người tốt muốn cứu mạng người.
Cho đến khi cô hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nguy kịch, anh mới nhờ bệnh viện giúp liên lạc với bạn bè cô, anh rút lui, tiếp tục tránh ở nơi cô không thấy.
Anh vẫn trước sau như một, vụng trộm lén lút nhìn cô, lúc cô cần giúp đỡ sẽ yên lặng giúp đỡ cô, như trời mưa thì đưa cô dù, như cô không tìm thấy việc anh nhờ người đi hỏi khách sạn, rất nhiều việc rất nhiều chuyện, anh đều làm vì cô.
Anh đã quen yên lặng bảo vệ cô như thế, nhìn cô, cho dù về sau cô yêu người đàn ông khác, cho dù cô kết hôn sinh con [tuy rằng mỗi nghĩ đến đây đều khiến anh đau khổ không chịu nổi] nhưng anh sẽ không từ bỏ, sẽ giống như nhiều năm trước, đứng ở nơi cô không thấy, yên lặng trả giá vì cô.
Cô là Hạ An An mà anh dõi theo từ ngày đầu, cô là Hạ An An anh đánh đổi rất nhiều thứ mới cứu được, nếu có một ngày anh từ bỏ cô, anh sẽ thấy tiếc cho sự trả giá nhiều năm của mình, cho nên, cuộc đời này, dù cô độc, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Anh cho rằng anh và cô sẽ giữ cuộc sống có khoảng cách như vậy, nhưng sự thay đổi đột ngột của cô khiến anh rối loạn.
Cô chạy đến chỗ anh ở, cô khóc với anh, cô xoa tai anh, cô ngủ trên vai anh như con mèo, cô thân thiết gọi anh là Minh Hiên, cô nằm mơ cũng sợ anh sẽ rời khỏi cô.
Cô làm đảo lộn hoàn toàn.
Vốn còn lo lắng cô sẽ sợ anh, vốn còn lo lắng anh tới gần cô sẽ làm cô khó chịu, cho nên anh mới yên tĩnh trốn đi, sợ bị cô nhìn thấy.
Nhưng cô lại cố tình chủ động tới gần anh như thế.
Cô vừa đối tốt với anh một chút, anh lại không thể tự kiềm chế được mình.
Không thể kiềm chế ham muốn ôm cô, muốn nói chuyện với cô, muốn cô sống bên cạnh cả đời.
***
Sáng hôm sau, Hạ An An tự nhiên tỉnh lại, rời giường thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Minh Hiên đang ngồi trên sopha, gạt tàn trên bàn có không ít tàn thuốc, cửa sổ phòng khách mở toang, gió lạnh không ngừng thổi vào, làm mùi khói thuốc nhạt đi không ít.
Thấy Hoắc Minh Hiên xuất hiện ở đây, Hạ An An cũng giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, đôi mắt phủ đầy tơ máu giống như cả đêm không ngủ, cô không khỏi lo lắng:“Hôm qua… có phải anh không tìm được phòng không?”
Hoắc Minh Hiên cầm điếu thuốc hút được một nửa rồi lại dụi vào gạt tàn, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh hôm nay có gì khang khác, cô cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có ánh sáng loè loè.
Anh nhìn cô không chớp mắt, lại dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với cô: “Cô Hạ thấy nợ ân tình người khác, không thể không trả đúng không?”
“???” Hạ An An bị anh làm cho hồ đồ.
Anh đứng dậy, khoác áo lên người, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, “Tôi giúp em hai lần, em tính hồi báo tôi như thế nào?”
Hạ An An áy náy day dứt, cô cắn môi dưới, mắt mở to căng thẳnh:“Anh muốn em làm gì?”
Hai tay anh đút túi quần, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi cần cái gì em sẽ làm cái đó thật chứ?”
Anh giúp cô hai lần là thật, nếu không có anh, bây giờ cô làm sao mà bình yên vô sự đứng ở chỗ này, cho nên anh hỏi như vậy, cô gật đầu không hề suy nghĩ.
“Ồ…” Anh đáp một tiếng, cúi thấp đầu, giống như suy nghĩ thứ gì, nghiêm túc nhìn cô, “Tôi nghĩ, trước mắt tôi cần một người vợ.”
“!!!???!!!”
Cũng không biết qua bao lâu, Hạ An An mới rụt tay về, cô cúi đầu bối rối: “Xin lỗi, em vừa gặp ác mộng, xúc phạm tới anh, xin lỗi.”
Thấy cô đột nhiên trở nên xa cách, Hoắc Minh cảm thấy có chút mất mát, anh hơi rũ mi che giấu sự khác thường:“Không sao, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Hạ An An gật đầu, cũng không dám nhìn anh, đi ra cửa, nhưng phát hiện anh không đi cùng, cô quay đầu nhìn lại, thấy anh vẫn duy trì tư thế cũ, Hạ An An hơi lo lắng hỏi anh: “Anh làm sao thế?”
“Không sao, em đi trước đi.”
Hạ An An không biết anh làm sao, cũng nghe lời đi trước, cho đến khi cô đi khuất khỏi tầm mắt, Hoắc Minh Hiên mới không chịu nổi mà quỳ trên đất.
Ngồi lâu như vậy, chân anh tê hết rồi.
Quỳ trên đất một lát, để cảm giác tê trên đùi giảm bớt, anh mới từ từ chống ghế đứng lên, lúc này vẫn thấy rất khó chịu, chân như không phải của mình, mãi một lúc sau, máu lưu thông, chân anh mới có cảm giác lại.
Lúc Hoắc Minh Hiên ra khỏi phòng, anh đã là người cẩn thận như cũ, tổng giám đốc cao quý uy nghi, từ dáng vẻ của anh căn bản là không nhìn ra vừa rồi anh khó khăn như vậy.
Hai người đi vào một ngăn riêng của Húc Dương Sơn trang, ăn cơm xong rồi quay lại phòng.
Hoắc Minh Hiên đưa cô đến trước cửa rồi nói: “Hôm nay em yên tâm ngủ ở đây đi, ngày mai anh đưa em về.”
Hạ An An lo lắng hỏi:“Vậy anh ngủ chỗ nào?”
“Anh ở phòng khác.” Sau đó anh đi.
Hạ An An nghĩ rằng tối nay lại mơ thấy ác mộng, không ngờ trải qua một đêm an ổn.
Nhưng Hoắc Minh Hiên lại là một đêm khó ngủ.
Anh ở bên ngoài hứng gió lạnh vài tiếng đồng hồ, đoán rằng cô đã ngủ say mới rón rén trở lại phòng.
Quả nhiên đã ngủ say.
Cô quấy lấy hết chăn, chỉ để lộ cái đầu, cả người nhìn qua như con sâu béo. Lúc ngủ cô có vẻ rất an phận, khuôn mặt trắng nhỏ, cũng không biết cô mơ thấy được ăn gì mà lại chép miệng vài cái.
Anh không kìm lòng được mà vươn tay ra, vốn định sờ khuôn mặt cô, nhưng sắp chạm vào lại dừng lại.
Người khác nói, Hoắc Minh Hiên anh bày mưu nghĩ kế, không gì không làm được, nhưng mà lúc đối mặt với cô anh mới biết, hóa ra Hoắc Minh Hiên anh là người vụng về nhát gan, thậm chí ngay cả chạm vào cô cũng không dám.
Anh cong ngón tay kề vào má cô, không bỏ xuống được, lại không nỡ rút về, ngay lúc đang tiến thoái lưỡng nan, đột nhiên Hạ An An áp má lại, giống như con mèo tìm được chỗ ấm, nhẹ nhàng cọ vào tay anh.
Hoắc Minh Hiên cảm thấy như bị điện giật, bị cô cọ đến nỗi ngón tay cứng ngắc như không phải của mình.
Cơ thể anh sống sượng, một lúc lâu sau mới hồi thần, khóe miệng cong lên thành nụ cười bất đắc dĩ, rốt cục mấy ngón tay tìm lại được cảm giác, nhẹ nhàng xoa mặt cô.
“An An, em nói anh nên làm thế nào với em đây?”
Mặt cô nhẵn nhụi, anh không nỡ, anh giống như kẻ trộm vô sỉ, tham lam lưu luyến trên mặt cô không muốn rút tay.
Anh ra khỏi phòng, thả mình lên ghế, rút ra một điều thuốc, rít một hơi dài, lúc này mọi khó chịu trong lòng mới tiêu tán đi đôi chút.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, trong phòng cũng không bật đèn, trong bóng tối, anh đột nhiên nhớ tới ngày đầu nhìn thấy cô.
Lúc đó Lam Diệu vừa thành lập không lâu, anh và đội tinh anh đang nghiên cứu trò chơi mới nhất, trừ ăn ngủ, dường như cuộc sống của anh đều bị những con số chiếm cứ.
Thật ra từ lúc nhỏ anh đã có hứng thú với trò chơi và số liệu, lúc người khác vẫn đang học trung học, anh đã bắt đầu nghiên cứu những trò chơi số liệu phức tạp, lúc người khác có mối tình đầu, lúc người khác nảy sinh tình cảm khác phái một lòng sống chết với tình yêu thì anh đã sáng tạo ra mini game thu lợi nhuận đủ để chi trả cho tất cả sinh hoạt phí của mình.
Có thể nói, toàn bộ thanh xuân của anh đều bị trò chơi và số liệu chiếm giữ, đương nhiên, sự vất vả nghiên cứu của anh thu về lợi ích rất lớn, lúc học năm nhất đại học, trò chơi anh thiết kế được một công ty lớn thu mua, anh nhận được một khoản tiền khá khả quan, sau đó anh dùng số tiền nayd thành lập một văn phóng ít người, đây là tiền thân của Lam Diệu.
Tuy rằng anh thành công khi còn trẻ, nhưng trong mắt người khác, anh là quái vật, một người giữ mình trong sạch không giống như thanh niên trai tráng.
Mấy người bạn anh quen hễ tụ tập cả đám, chỉ cần không phải làm việc, đều hào hứng thảo luận về phụ nữ, như cô này xinh không, ngực cô kia to không, như cô nào có eo lưng mảnh khảnh, nhưng lạ là, anh không cảm thấy hứng thú với đề tài của bọn họ, ngược lại, anh cảm thấy bọn họ rất nhàm chán, lãng phí thời gian để nói những chuyện không cần thiết, còn không bằng viết thêm số liệu.
Cho đến ngày đó, anh gặp cô.
Lúc đó anh dùng số tiền mình tích cóp mua được một căn phòng, từ khi chuyển ra ngoài anh rất ít khi về nhà, trừ ngày lễ ngày tết cũng về gọi là cho có, mà ngày đó vừa lúc là tết Đoan Ngọ.
Bố và mẹ kế của anh ở trong tiểu viện độc lập, nghe nói bố anh có một người bạn làm sĩ quan quân đội bán trao tay cho ông ấy, phòng anh ở trên lầu hai, trước bữa cơm anh đều nhốt mình trong phòng, anh cũng không muốn lãng phí thời gian làm gì.
Ngày đó thời tiết rất tốt, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu vào mắt anh chói lóa, anh đứng dậy kéo rèm lại, ngay lúc anh chuẩn bị quay lại với công việc, chợt nhìn thấy cô đang nhảu trong khuôn viên nhà.
Anh chưa bao giờ biết trên đời lại có cô gái xinh đẹp như vậy.
Hậu viện trồng toàn hoa baby, tím nhạt, trắng sữa, phấn hồng nở rộ như tấm thảm nhung rực rỡ nhiều màu, cô nhẹ nhàng nhảy múa như chú bướm nhỏ tung tăng.
Khi ấy cô mặc chiếc váy dài thắt eo, mái tóc dài để xoã, sợi tóc mềm vấn vương trên má.
Cô đang dạy vũ đạo cho Hoắc Minh San, mỗi lần xong một động tác cô sẽ dừng lại, chỉ cho Minh San động tác vừa rồi, trên mặt cô đều là nhiệt tình, cả người cô mang theo một sức sống tuổi trẻ tràn trề, cô kiên nhẫn như thế, lần lượt hướng dẫn Hoắc Minh San, cho dù Minh San làm sai, sự nhẫn nại của cô vẫn như trước. Cô rất thích cười, lúc cười rộ lên, đôi mắt cô như ánh sao lấp lánh, chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, tất cả mọi chuyện không vui đều tan thành mây khói.
Nhiều năm sau, Trương Trạch Giai hỏi anh, vì sao bên cạnh anh có nhiều gái đẹp như vậy mà anh lại chỉ chung thủy với một người chẳng có gì là đặc sắc, lúc ấy anh cũng không trả lời, chỉ thầm cười nhạo trong lòng, anh cảm thấy Trương Trạch Giai có mắt như mù, cô đẹp đến thế, cậu ta lại nói cô không đẹp, trước khi nhìn thấy cô, anh cảm thấy những người khác đều như nhau.
Chiều hôm đó, anh biết cô là bạn học của Minh San, là sinh viên xuất sắc của học viện vũ đạo Cận Châu.
Cũng không biết vì sao, từ ngày nhìn thấy cô, ngoài trò chơi và số liệu ra, anh lại có thêm một phần để ý, chỉ cần ngừng làm việc, anh sẽ nhớ tới cô.
Từ đó anh thường xuyên về nhà, nhưng cô rất ít khi theo Minh San về, anh về mười lần, nhiều nhất chỉ có thể thấy cô một lần.
Anh phát hiện ra một chuyện rất kỳ quái, không biết vì sao, anh càng không gặp được cô thì lại càng muốn gặp cô.
Anh bắt đầu vụng trộm ngắm cô, lúc tan tầm, anh sẽ lái xe tới trước cổng trường học, mỗi ngày đều chờ ở đó, cũng vì có thể nhìn thấy cô, số lần nhiều hơn, anh bắt đầu hiểu cô ít nhiều, anh biết cô thích quán đồ uống nào, thích cửa hàng quần áo nào, thích dùng loại sữa tắm nào.
Anh biết tính tình cô nóng nảy, nhưng anh cũng biết cô có ý chí kiên cường, anh thấy được khuyết điểm trên người cô, cũng thấy được ưu điểm của cô, dù nói thế nào, càng hiểu về cô, anh lại càng si mê cô.
Anh cảm thấy mình quá rẻ rách, anh chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày như vậy, vì một cô gái mà lãng phí rất nhiều thời gian, như một tên trộm rình rập ở nơi cô không thể thấy, lén lút nhìn cô, mặc dù trong lòng tự mắng chửi mình, nhưng anh lại không khống chế được ý muốn tới gần cô.
Cho đến một ngày, anh thấy cứ nhìn cô như vậy không bao giờ có thể thỏa mãn được dục vọng trong lòng mình.
Anh không muốn đứng từ xa nhìn cô, anh muốn ở gần cô, nói chuyện với cô.
Anh cố ý đặt một bộ đồ múa và một đôi giày từ nước ngoài, chuẩn bị tặng cho cô, anh muốn nhân cơ hội này để kéo gần khoảng cách.
Lúc đó anh đã sắp hai bảy rồi, nhưng anh cảm thấy mình cứ như gã thanh niên với mối tình đầu, trước giờ anh là người không sợ trời không sợ đất nhưng giờ lại sợ gặp cô, đêm trước khi tặng quà, anh hồi hộp đến mất ngủ.
Ngày hôm sau, anh đến học viện Cận Châu, anh biết hôm nay cô không có tiết. Vì theo dõi cô trong một thời gian dài nên ngay cả phòng ngủ của cô ở đâu anh cũng biết. Hôm đó, anh cầm món quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến ký túc xá nơi cô ở, phải hối lộ bác gái trông coi một bộ đồ makeup mới có cơ hội vào, anh chuẩn bị tất cả xong xuôi mới dám đến phòng cô, cửa phòng không đóng, nhưng anh vẫn lịch sự định gõ cửa, chợt từ bên trong vang lên tiếng nói làm anh ngừng lại.
“An An, hay cậu lấy anh tớ đi, làm chị dâu tớ ý, như vậy ngày nào chúng ta cũng ở cạnh nhau rồi he.” Người nói là Minh San.
“Thôi đi, anh cậu đáng sợ lắm, tớ muốn trốn còn không kịp nữa là, làm sao có thể lấy anh ấy chứ?” Giọng nói này quen thuộc đến không thể quen thuộc, anh vừa nghe đã biết là cô.
“Chả hiểu, sao cậu lại sợ ông ấy thế? Vì sợ mà chẳng dám đến nhà tớ luôn, anh tớ thật sự đáng sợ như vậy sao?”
“Đương nhiên! Sợ chết đi được ấy. Cậu không biết thì thôi chứ mỗi lần nhìn thấy anh cậu là cả người tớ đều run lên! Cứ như muốn đòi mạng luôn.”
Hoắc Minh San phì cười, “Khoa trương thế cơ à?”
“Đương nhiên! Cho nên, về sau đừng bảo tớ lấy anh cậu nữa nhé, tớ lấy ai thì lấy nhưng chắc chắn không lấy anh cậu đâu.”
Cơ thể Hoắc Minh Hiên như bị đóng vào cọc gỗ, hồi lâu cũng không động đậy được tí nào, trái tim như bị đào một lỗ hổng, trong nháy mắt, đau đớn lan khắp toàn thân.
Không biết trải qua bao lâu, rốt cục hai chân anh mới tìm lại được cảm giác, siết chặt túi quà, anh ngơ ngác đi xuống tầng.
Anh không ngờ cô sợ anh như vậy, trách không được lúc gặp anh ở nhà cô không nói gì với anh, anh còn tưởng rằng cô xấu hổ, hóa ra cô sợ.
Hóa ra trong mắt cô, anh đáng sợ như thế, đáng sợ đến nỗi nói với anh một câu thôi cũng như muốn mạng của cô.
Anh rất ít khi để ý ăn mặc, nhưng hôm nay, vì cô, sáng sớm anh đã dậy tút tát lại tất cả, anh coi trọng cô như thế, nhưng ý nghĩ của anh rất đơn giản, anh muốn thân thiết với cô hơn, muốn nói chuyện cùng cô, anh chưa bao giờ cầu mong xa với là cô cũng nhớ thương anh.
Nhưng anh không ngờ với cô, anh lại là một thứ quấy nhiễu, nếu như anh chẳng biết cái gì, anh tới tìm cô mà không suy nghĩ, trong lòng cô nhất định sẽ không thoải mái.
Anh ném túi quà vào thùng rác, nếu không tặng được cho cô, có giữ lại cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Từ đó anh bắt đầu từ bỏ suy nghĩ tới gần cô, thật ra anh còn định nghĩ quên đi những cảm xúc với cô, bằng không, cảm giác muốn tới gần lại không thể tới gần sẽ giày vò anh thống khổ, nhưng anh phát hiện hoàn toàn phí công, càng kìm chế thì càng nhớ tới, sau đó anh sẽ lại vứt hết tất cả, lúc muốn nhìn cô thì sẽ lén đi nhìn, lúc cô cần giúp anh sẽ âm thầm giúp đỡ.
Anh nhìn cô từng bước lột xác trưởng thành. Nhiều năm rồi, anh vẫn âm thầm theo cô đi qua vô số các giải đấu, anh là một trong hàng ngàn người xem dưới khán đài, yên lặng cổ vũ cho cô, nhưng cho tới bây giờ cô vẫn không biết đến sự tồn tại của anh.
Cô đạt giải quán quân trong cuộc thi khiêu vũ, cô trở thành con cưng của giới quảng cáo, cô bắt đầu có fan, cô hấp dẫn rất nhiều người xuất sắc tiếp cận, anh vẫn yên lặng, ở một góc mà cô không nhìn thấy, dõi theo cô.
Cho nên, ngày đó, sau khi cô chụp xong quảng cáo, lúc chiếc xe tải lao tới chỗ cô, anh cũng tận mắt nhìn thấy.
Tai nạn thảm khốc, cơ thể cô văng ra khỏi xe, đập mạnh vào rào chắn.
Anh ngồi trong xe đỗ phía xa và nhìn thấy tất cả, một khắc đó, hô hấp anh như đình trệ, anh không có thời gian lo lắng, anh nhảy khỏi xe, chạy như điên về phía cô.
Cả người cô đều là máu, cô nằm im trên đất, như con búp bê rách mềm oặt trong tay anh, lúc ấy anh chẳng còn cảm giác tồn tại.
Anh không biết, hóa ra con người lại có thể chịu đựng được sự đau khổ lớn như vậy, giống như có lưỡi dao rạch trong thân thể.
Anh như một cỗ máy không có tư duy, anh ôm cô vào xe, phóng như điên trên đường, đưa cô tới bệnh viện gần nhất, hoàn toàn mất hết lý trí mà hét lên với bác sĩ: “Mau cứu cô ấy! Các người phải cứu sống cô ấy!”
Cô được đẩy vào phòng phẫu thuật, anh bần thần ngã ngồi lên ghế.
Cô sao rồi? Sẽ chết sao?
Anh chợt nghĩ tới khuôn mặt luôn rạng rỡ của cô, anh nhìn cô trưởng thành, cũng thấy cô ngã xuống nhưng lại không chịu từ bỏ, dũng cảm tiến tới.
Vậy cô có thể vượt qua lần này?
Anh không biết mình còn có thể nhìn thấy nụ cười của cô, nhìn thấy điệu nhảy của cô, còn có thể nói chuyện với cô hay không?
Bác sĩ mặc bộ đồ vô trùng từ phòng bệnh ICU đi ra, anh ngơ ngác đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông ta, nếu như ông ta dám nói ra một chữ không tốt, anh nhất định sẽ đánh ông ta chết ngay tại chỗ.
Anh xiết chặt nắm tay, không ngờ bác sĩ lại nói: “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, cần truyền máu gấp, nhưng máu trong kho không đủ, anh có phải người thân của bệnh nhân không, bây giờ chúng tôi cần triệu tập tình nguyện viên hiến máu ngay lập tức, hy vọng anh có thể giúp chúng tôi.”
“Cô ấy nhóm máu gì?” Anh nghe thấy giọng nói bình tĩnh của mình.
“Nhóm AB.”
Rất nhiều lúc anh cảm thấy cô và anh đời này hữu duyên vô phận, không ngờ trong tình huống khẩn cấp này, vận mệnh lại trói bọn họ vào nhau.
Anh cảm tạ ông trời ban ân cho anh.
“Tôi cũng nhóm máu AB.”
Khi anh mặc đồ vô trùng nằm bệnh cạnh giường bệnh của cô, lúc nhìn máu mình chảy qua dây dẫn truyền dần vào cổ tay cô, anh có một cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, anh cẩn thận nắm tay cô, giờ khắc này, anh và cô như hòa thành một thể, trong cơ thể cô chảy máu của anh, mạng của cô là anh cho, cho dù về sau không thể ở cạnh cô, anh cũng thấy thỏa mãn.
Cô mất máu quá nhiều, lấy máu của một mình anh căn bản không đủ, nếu ra ngoài tìm máu căn bản là không đủ, cho nên anh không để ý tới lời khuyên của bác sĩ, cố ý lấy máu của mình cho cô.
Anh chẳng lo mình sẽ chết vì cứu cô, thậm chí anh còn vui vẻ vì cô mà chết, chỉ cần cô còn sống là được, ít nhất trên người cô đang chảy dòng máu của anh, cô còn sống, anh cũng còn sống.
Cuối cùng cô cũng thoát khỏi tình trạng nguy kịch, nhưng anh mất quá nhiều máu, thân thể trở nên yếu ớt, thời gian đó lại là thời điểm mấu chốt nhất của Lam Diệu, hơn nữa vì chuyện của Lạc Mỹ Châu, Liễu Nguyên Hạo đã cắt đứt quan hệ với anh, sự ra đi mang đến tổn thất vô cùng lớn cho Lam Diệu, thời gian đó, anh gầy đi rất nhiều, các chức năng của cơ thể đột nhiên suy giảm, các bệnh mới cũ toàn bộ đều bị nhiễm, quả thực anh bị đủ các loại bệnh tật tra tấn.
Không chỉ như thế, chi phí phẫu thuật của cô quá lớn, anh biết bố mẹ cô đều đã mất, họ hàng thân thích cũng không đáng tin cậy, bạn bè cô quen đều là sinh viên, cũng chẳng có kinh tế, đương nhiên, anh cũng biết cô còn có bạn trai, nhưng anh không muốn liên lạc với anh ta, anh ích kỷ lại chấp nhất, anh hy vọng trên đời này chỉ có một mình anh trả giá vì cô, thế thôi.
Anh dùng toàn bộ số tiền anh kiếm được, nhưng vẫn không đủ, anh lại bán nhà, trong lúc khó khăn nhất, thậm chí anh còn định bán cả Lam Diệu.
Cũng chính vào lúc đó, Trương Trạch Giai biết chuyện anh thích cô, Trương Trạch Giai vốn nghe lời anh lúc này lại nảy ra xung đột, còn chửi anh là đồ ngu ngốc.
Ừ, cậu ta chửi không sai, anh thật sự rất ngu ngốc, nhưng mọi người trên đời cũng có lúc vờ ngu ngơc, anh thông minh nhiều năm như vậy, cũng cần một lần vờ ngu ngốc, anh rất vui lòng để cơ hội đó cho cô.
May mắn là, anh vượt qua, cô cũng vượt qua.
Vì không để cho cô mang gánh nặng, lúc giúp cô nộp viện phí, tiền thuốc men anh điền tên người khác, bác sĩ hỏi quan hệ giữa anh và cô, anh cũng chỉ nói anh là một người tốt muốn cứu mạng người.
Cho đến khi cô hoàn toàn thoát khỏi trạng thái nguy kịch, anh mới nhờ bệnh viện giúp liên lạc với bạn bè cô, anh rút lui, tiếp tục tránh ở nơi cô không thấy.
Anh vẫn trước sau như một, vụng trộm lén lút nhìn cô, lúc cô cần giúp đỡ sẽ yên lặng giúp đỡ cô, như trời mưa thì đưa cô dù, như cô không tìm thấy việc anh nhờ người đi hỏi khách sạn, rất nhiều việc rất nhiều chuyện, anh đều làm vì cô.
Anh đã quen yên lặng bảo vệ cô như thế, nhìn cô, cho dù về sau cô yêu người đàn ông khác, cho dù cô kết hôn sinh con [tuy rằng mỗi nghĩ đến đây đều khiến anh đau khổ không chịu nổi] nhưng anh sẽ không từ bỏ, sẽ giống như nhiều năm trước, đứng ở nơi cô không thấy, yên lặng trả giá vì cô.
Cô là Hạ An An mà anh dõi theo từ ngày đầu, cô là Hạ An An anh đánh đổi rất nhiều thứ mới cứu được, nếu có một ngày anh từ bỏ cô, anh sẽ thấy tiếc cho sự trả giá nhiều năm của mình, cho nên, cuộc đời này, dù cô độc, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Anh cho rằng anh và cô sẽ giữ cuộc sống có khoảng cách như vậy, nhưng sự thay đổi đột ngột của cô khiến anh rối loạn.
Cô chạy đến chỗ anh ở, cô khóc với anh, cô xoa tai anh, cô ngủ trên vai anh như con mèo, cô thân thiết gọi anh là Minh Hiên, cô nằm mơ cũng sợ anh sẽ rời khỏi cô.
Cô làm đảo lộn hoàn toàn.
Vốn còn lo lắng cô sẽ sợ anh, vốn còn lo lắng anh tới gần cô sẽ làm cô khó chịu, cho nên anh mới yên tĩnh trốn đi, sợ bị cô nhìn thấy.
Nhưng cô lại cố tình chủ động tới gần anh như thế.
Cô vừa đối tốt với anh một chút, anh lại không thể tự kiềm chế được mình.
Không thể kiềm chế ham muốn ôm cô, muốn nói chuyện với cô, muốn cô sống bên cạnh cả đời.
***
Sáng hôm sau, Hạ An An tự nhiên tỉnh lại, rời giường thay quần áo, rửa mặt chải đầu xong, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy Hoắc Minh Hiên đang ngồi trên sopha, gạt tàn trên bàn có không ít tàn thuốc, cửa sổ phòng khách mở toang, gió lạnh không ngừng thổi vào, làm mùi khói thuốc nhạt đi không ít.
Thấy Hoắc Minh Hiên xuất hiện ở đây, Hạ An An cũng giật mình, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của anh, đôi mắt phủ đầy tơ máu giống như cả đêm không ngủ, cô không khỏi lo lắng:“Hôm qua… có phải anh không tìm được phòng không?”
Hoắc Minh Hiên cầm điếu thuốc hút được một nửa rồi lại dụi vào gạt tàn, anh quay đầu nhìn cô, ánh mắt anh hôm nay có gì khang khác, cô cũng không biết có phải ảo giác hay không, cô nhìn thấy trong ánh mắt anh có ánh sáng loè loè.
Anh nhìn cô không chớp mắt, lại dùng giọng điệu lạnh nhạt nói với cô: “Cô Hạ thấy nợ ân tình người khác, không thể không trả đúng không?”
“???” Hạ An An bị anh làm cho hồ đồ.
Anh đứng dậy, khoác áo lên người, giọng điệu vẫn cứng rắn như cũ, “Tôi giúp em hai lần, em tính hồi báo tôi như thế nào?”
Hạ An An áy náy day dứt, cô cắn môi dưới, mắt mở to căng thẳnh:“Anh muốn em làm gì?”
Hai tay anh đút túi quần, thái độ đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Tôi cần cái gì em sẽ làm cái đó thật chứ?”
Anh giúp cô hai lần là thật, nếu không có anh, bây giờ cô làm sao mà bình yên vô sự đứng ở chỗ này, cho nên anh hỏi như vậy, cô gật đầu không hề suy nghĩ.
“Ồ…” Anh đáp một tiếng, cúi thấp đầu, giống như suy nghĩ thứ gì, nghiêm túc nhìn cô, “Tôi nghĩ, trước mắt tôi cần một người vợ.”
“!!!???!!!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương