Đáng lẽ là động tác rất nhỏ, nhưng Cố Nhiễm lại nghe thấy, động tác khựng lại.
Nàng uống cháo, sao Đậu bà tử lại căng thẳng?
Chẳng lẽ, chén cháo này, có vấn đề?
Cố Nhiễm vẫn đưa môi chạm vào miệng bát, hơi nghiêng bát gỗ giả vờ uống cháo, môi vừa chạm vào nước cháo ấm nóng thì lập tức buông ra, sau khi buông bát xuống thì thuận tiện lau đi chút nước cháo dính trên môi.
Tiếp đó giả vờ nuốt xuống, lại xé một miếng bánh bao, bỏ vào miệng.
Sau đó lại bưng chén cháo kê lên áp vào môi, thấy Đậu bà tử vẫn nhìn chằm chằm mình, lại dịch bát cháo đi, cười gượng gạo với bà ta: "Đậu bà bà, người cứ đi làm việc đi, ta ăn từ từ.
"
"Ừ, được, ngươi cứ từ từ ăn, ta đi làm việc đây.
" Đậu bà tử gật đầu, xoay người rời đi, đi đến ngoài cửa rồi còn quay đầu lại liếc nhìn Cố Nhiễm một cái.
Cố Nhiễm thản nhiên, bưng bát lên, đưa đến gần miệng, hơi nghiêng bát rồi tiếp tục giả vờ uống cháo.
Chờ đến khi nhìn từ khóe mắt thấy Đậu bà tử đã đi khuất bóng, mới vội vàng đặt bát xuống, nhìn chằm chằm vào bát cháo loãng được nấu nhừ bên trong.
Tại sao Đậu bà tử lại đưa cho nàng một bát cháo có vấn đề như vậy?
Cố Nhiễm lập tức hiểu ra.
E rằng, thấy nàng đưa một miếng vàng lá cho Lưu dịch trưởng, khiến Đậu bà tử nổi lòng tham.
Ban đầu Đậu bà tử nhận tiền bạc của Tần gia, là muốn chôn cất cho nàng, đến lúc đó lục soát được thứ gì từ trên thi thể của nàng, đều thuộc về bà ta, cho nên trong mắt Đậu bà tử, miếng vàng lá kia vốn nên là của bà ta.
Nhưng bởi vì nàng sống lại, bà ta không có vàng lá, uổng công mất đi mười lượng bạc, thêm vào đó lúc nãy còn nói, nàng sẽ cảm tạ bà ta thật tốt, có lẽ bà ta cho rằng trên người nàng còn giấu tiền bạc, cho nên dứt khoát độc chết nàng, là có thể chiếm tiền bạc của nàng làm của riêng?
Dù sao nàng cũng là phạm nhân bị Tần gia vứt bỏ, ở chỗ Trần giải quan cũng là người chết rồi, mà trong dịch trạm, hiện giờ người biết nàng còn sống, cũng chỉ có bà ta, người canh giữ cùng với dịch trưởng mà thôi.
Nhân lúc Lưu dịch trưởng còn chưa phái người đi thông báo cho bọn họ, bà ta ra tay mò mẫm giết chết nàng, sau đó nói nàng đột nhiên bệnh nặng, nên đã chết rồi, cũng sẽ không phải là chuyện gì lớn.
Cố Nhiễm đoán đúng rồi.
Đậu bà tử quả thực là nổi lên lòng tham, muốn nuốt riêng tiền bạc trên người vị Tần Tứ nãi nãi này.
Vừa vặn vị Tần Tứ nãi nãi này nói đói bụng muốn bà ta tìm đồ ăn, cho nên bà ta dứt khoát đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm tới cùng, sau khi trở về phòng bếp, trước tiên lục tung đồ đạc tìm một hồi, lật ra được thuốc đuổi rắn rết để lại từ mùa hè năm ngoái.
Dịch trạm xây dựng ở ven đường núi quan đạo, mùa xuân mùa hè ở gần đây không chỉ nhiều thú rừng, còn nhiều ruồi muỗi rắn rết, phòng bếp cũng là nơi quan trọng của dịch trạm, tự nhiên cũng được chia cho không ít những loại thuốc độc này.
Cuộc Sống Làm Ruộng Của Cố Nhị Nương Sau Khi Lưu Đày
Chương 10: Chương 10
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương