Cuộc Sống Nhàn Nhã Cùng Bảo Bảo Tại Dị Thế
Chương 14: Ấm áp
Tiểu Trúc đồ đệ của ta:
Thấy thư là biết ta vẫn mạnh khoẻ!
Vi sư đã trải qua một chặng đường dài nửa tháng và hôm qua mới đến nơi,nửa tháng này vi sư đã đi qua các hương trấn huyện lị khác nhau,từng địa phương đều có đặc sắc khác nhau,có đồ ăn nổi tiếng của thành Lưu Hương,đúng là liên quan mật thiết tới hai chữ lưu hương.
Lúc ấy đúng lúc đang chuẩn bị cử hành lễ mỹ thực,vi sư ở lại đó một ngày,tham gia lễ mỹ thực vào ngày hôm sau,tuy rằng đại đa số đều là mấy mỹ thực truyền thống,nhưng cũng không hề ít những món ăn mới lạ,tin rằng nếu đồ nhi ở đó sẽ phi thường vừa lòng,tuy rằng cuối cùng vi sư vẫn cảm thấy mấy món ăn đồ nhi nấu vẫn ngon hơn,thành Lưu Hương cũng không làm mất đi cái mỹ danh của nó,quả thực khiến vi sư cảm thấy hương lưu không phai.
Sau đó không lâu,vi sư đến thành Bách Hao nổi tiếng khắp đại lục,trong thành nhà nhà đều treo các loại vòng hoa khác nhau trên cửa,với những ý nghĩa khác nhau như cầu may,đợi chờ,chúc phúc,bình an,v...v..
Mỗi nhà đều là cao thủ trồng,nhiều thế hệ đều trồng hoa,ngay cả hài tử hai,ba tuổi cũng biết cùng nhau hỗ trợ gieo trồng hoa,trong đó kì lạ nhất là loài hoa ngũ sắc ma thuật,cánh hoa đều có năm màu,nhưng không phải đoá hoa nào cũng có năm màu giống nhau,có không ít bông hoa có năm màu khác thường,loại hoa này không chỉ giúp nâng cao ma lực của ma thú cùng văn nhân,nó còn có thể chế thành loại dầu thơm đặc biệt,dành cho giới thượng lưu quý tộc hưởng dụng,lúc vi sư đến không có phúc thấy được,bởi vì mới vừa cử hành lễ bách hoa không lâu,phải ba năm sau mới tổ chức một lần nữa,vi sư cũng chỉ có thể nhanh chóng đi qua.
Ở nơi này vi sư hình như không thấy ai giống như đồ nhi,mặc dù có người trời sinh là ma nhân (người sử dụng được ma pháp),nhưng ngươi sinh ra ở thôn Đạo Hương hẳn cũng biết hạt gạo của thôn Đạo Hương có thể cung cấp ma lực cho văn nhân,trên thực tế văn nhân bình thường khi ký kết với ma thú cũng có thể có ma lực,nhưng cỗ ma lực này rất ít tới mức gần như là không có,nhưng khi ăn những thực vật có khả năng cung cấp ma lực,có thể được bổ sung một lượng ma lực phi thường nhỏ,bất quá lượng bổ sung này lại cực kỳ ít ỏi,nhưng như vậy có còn hơn không,cho nên những thực vật có thể cung cấp ma lực giá cả lại phi thường đắt đỏ,hơn nữa phần lớn chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu ăn,đồ nhi thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu.
Mà ma nhân trời sinh một khi bị phát hiện sẽ bị quốc gia cùng quý tộc khống chế hơn nữa che dấu luôn,giống như vi sư đã đề cập với ngươi,không được bất cẩn,mỗi ngày không được luyện tập qua loa.
Bảo bảo trong bụng ngươi cũng được hơn năm tháng,bởi vì ngươi mang chính là song thai,nhớ rõ mọi việc phải cẩn thận,mặc dù có Ngô Phong ở lại đó,ta cũng chút yên tâm,nhưng vẫn nhịn không được phải dặn dò,ngẫu nhiên xem y thư vô phương,nhưng phải tránh ít đụng tới dược liệu,đi ra ngoài với người khác nhiều một chút,dù sao ngươi còn muốn ngây ngốc ở trên trấn ngây ngốc vài năm,nhiều bằng hữu giao lưu vẫn tốt hơn.
Hy vọng đồ nhi mọi chuyện đều tốt!
Nếu đồ nhi muốn hồi thư thì cứ giao cho quang vĩ ưng,không được giao vào tay kẻ người khác.
Vi sư viết tại rừng Hắc Lâm,ngày 14 tháng 5 năm Khánh Nguyên thứ mười một trên đại lục.
Mạnh Ngọc cẩn thận thổi nét mực trên giấy,lấy một cái sáo trúc nhỏ trên bàn,nhẹ nhàng thổi một hơi,một thanh âm mà con người không thể nghe thấy vang lên trong tai ma thú,sau đó không lâu,một con quang vũ ưng hình thể to lớn,tư thế oai hùng hiên ngang bay vào trong phòng của Mạnh Ngọc,đứng ở trên bàn của hắn giũ sạch lông vũ của mình.
Mạnh Ngọc cuộn bức thư lại nhét vào trong ống trúc,sau đó cột vào dưới chân quang vĩ ưng,đồng thời cho nó ăn một viên dược,vuốt nhẹ lông vũ xinh đẹp của nó,"Tiểu Quang,nhớ đem bức thư này đến tận tay đồ nhi của ta,đồng thời đem thư hồi âm về đây,tay nghề nấu ăn của đồ nhi ta phi thường tốt,ngươi đến đó khẳng định có lộc ăn."
Tiểu Quang vô cùng thân thiết mà cọ cọ tay Mạnh Ngọc,kêu to một tiếng thanh thuý rồi bay ra khỏi phòng,hướng thẳng về phía nam xa xôi.
Quang vĩ ưng là một trong mười ma thú có tốc độ nhanh nhất,những chiếc lông vũ phát sáng trên đuôi của nó không những có thể phát ra ma pháp hệ quang,bình thường còn có thể gia tăng tốc độ,quang vĩ ưng cũng là một loài hiếm hoi trên đại lục có thể sở hữu hai hệ ma pháp,nhưng bởi vì ma pháp hết sức lợi hại cùng tốc độ ưu việt của nó,rất ít người có thể bắt được,ngay cả con ưng non người bình thường cũng khó có thể đối phó được.
Theo như Mạnh Ngọc được biết,trong giới quý tộc từng có người phái khoảng hai,ba mươi văn,quân nhân cấp mười đi,trong đó thậm trí còn có vài tên ma nhân trời sinh,nhưng khi trở về chỉ còn lại ba tên ma nhân,thương tích đầy mình,thật vất vả mới bắt được một con quang vĩ ưng về nhưng nó lại thà chết đói còn hơn bị con người thuần dưỡng.
Hắn cùng Tiểu Quang quen biết cũng là do duyên phận,bộ tộc quang vĩ ưng có thể nói là bộ tộc luôn bao che khuyết điểm cho nhau,nhưng đối xử với hài tử lại thập phần tàn nhẫn,nhưng cần thiết phải làm như vậy,đó chính là đem ấu ưng đẩy xuống vách núi,chỉ vì muốn ấu ưng tụ học cách bay,mà Tiểu Quang bởi vì thân thể yếu ớt, được các thành viên trong nhà bảo hộ nên lùi lại một đoạn thời gian,nhưng mắt thấy lông cánh đã mọc đầy đủ rồi,như thế nào lại không biết bay được.
Cho dù rất đau lòng hài tử,nhưng vì sự sinh tồn,phụ mẫu chỉ có thể đem hài tử đẩy xuống vách núi,Tiểu Quang cho dù biết sắp đối mặt với tử vong nhưng không có cách nào bay lên được,chỉ có thể ngã xuống vách núi,mắt thấy sắp cận kề cái chết thì ngay lúc này nó lại được cứu lên,sau đó phụ mẫu Tiểu Quang tìm đến hắn,nhờ hắn chăm sóc,ở chỗ của hắn ngây người suốt hai năm,rốt cuộc Tiểu Phong đã khôi phục được tương đối ổn,nhưng có thể là do uống quá nhiều dược hoàn,Tiểu Quang bị biến dị ở một vài phương diện,ma pháp hệ quang lại có chứa một chút gì đó đặc trưng của ma pháp hệ mộc,ngẫu nhiên còn có thể phát ra ma pháp hệ mộc,mà ma pháp hệ phong so với quang vĩ ưng khác nhanh hơn không ít,nhưng ma pháp hệ quang của nó lại bởi vì biến dị nên bị suy giảm,chỉ có thể đạt tới cấp hai,ba gì đó,muốn tăng cũng không được,đây cũng là điều tiếc nuối nhất của gia tộc Tiểu Quang.
Trên thực tế,lộ trình từ trấn Lục Dã tới rừng Hắc Sâm cũng không cần tới nửa tháng,Mạnh đại phu dọc đường đi còn dừng lại rất nhiều,như vậy mới mất tới nửa tháng,tốc độ của Tiểu Quang so với thành viên trong tộc lại nhanh hơn vài phần,một đường tới trấn Lục Dã này chỉ cần đến chiều ngày hôm sau.
Khoảng cách Tiểu Quang lơ lửng trên không trung không ngừng tăng,nhờ vào đôi mắt ưng tinh tường mà nhìn thấy một người một ma thú đang cùng nhau chơi đùa.
Vì không để đồ nhi của Mạnh Ngọc sợ hãi,Tiểu Quang đặc biệt thả chậm tốc độ,tự nhận là chậm rì rì mà đáp xuống,nhưng thấy hai mắt trừng lớn của Long Đằng Tỉnh,Tiểu Quang vẫn nhận ra được hắn đã bị mình doạ sợ.
Tiểu Quang cười (?) lấy lòng với Long Đằng Tỉnh,thân thiện mà nhảy đến bên người cậu,cọ cọ muốn lấy lòng,bởi vì Tiểu Ngọc nói qua đồ ăn đồ đệ hắn nấu ăn rất ngon,nghĩ đến đồ ăn ngon,khoé miệng Tiểu Quang chảy xuống một tia nước miếng,nó đã ăn thịt tươi một thời gian lâu rồi,rất hoài niệm những ngày sống với Tiểu Ngọc năm đó,tuy rằng trù nghệ Tiểu Ngọc không được tốt lắm,nhưng hắn thi thoảng sẽ mang về một ít đồ ngon gì đó,năm đó ma sủng của Tiểu Ngọc là phệ ma xà còn sống,chỉ tiếc đã xảy ra một chuyện không tốt,mới khiến cho Tiểu Phệ đã trở về nơi có thần thú,nó cùng Tiểu Ngọc đã thương tâm một đoạn thời gian dài.
Tiểu tử hồ nỗ lực nhảy lên trên cái bàn,tạc mao mà bảo hộ ở trước mặt Long Đằng Tỉnh,giương nanh múa vuốt về phía Tiểu Quang,ký ức khiến nó biết được cái tên trước mắt này không phải dễ đối phó,thấy cái bộ dạng chảy nước miếng kia,khẳng định là muốn ăn chủ nhân,cho dù cái con quang vĩ ưng này cao muốn chết,chính mình cũng sẽ không bỏ rơi chủ nhân.
Tiểu Quang liếc mắt nhìn con tiểu tử hồ tạc mao giống như một con mèo,không thèm để ý tới tiếng gừ nhẹ uy hiếp nó,một cánh trực tiếp gạt tiểu tử hồ rơi xuống bàn,sau đó giống như muốn lấy lòng mà dùng đầu liều mạng cọ cọ tay của Long Đằng Tỉnh,đôi mắt hạt đậu lúc này ngập nước mà nhìn Long Đằng Tỉnh,một chân liền giơ đến trước mặt Long Đằng Tỉnh,để cậu có thể nhìn thấy được ống trúc thư treo ở trên chân mình.
Long Đằng Tỉnh ôm lấy tiểu tử hồ trên mặt đất đang hai mắt đẫm lệ,đáng thương hề hề muốn cậu an ủi,trấn an mà nhu nhu cái bụng trắng nõn của nó,sau đó lại đem ống trúc từ chân của Tiểu Quang xuống,cầm lấy lá thư bên trong cẩn thận mà xem.
Chờ đến khi thấy Mạnh Ngọc giới thiệu về hai thành trấn kia không khỏi cười cười hiểu ý,khi nhìn đến đoạn căn dặn luyện tập rong lòng không khỏi ấm áp hơn,sư phụ dù đang gặp hảo hữu cũng không quên quan tâm đến mình,có một vị sư phụ như này,làm sao mà đồ nhi lại không thấy cảm kích trong lòng được,sư phụ thật sự giống như là phụ là mẫu mà quan tâm mình,khiến mình ở tại một thế giới lạ lẫm như này lại cảm thấy một trận quyến luyến.
Sau khi đọc xong thư,mắt Long Đằng Tỉnh không khỏi đỏ lên,hướng tiểu tử hồ đang lo lắng cho mình cười cười,cẩn thận mà nhét lá thư vào trong ngực,sau đó mới vuốt ve đầu Tiểu Quang nói:" Cảm tạ ngươi,quang vĩ ưng,tối hôm nay ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi,ngày mai ngươi lại đưa thư của ta cho sư phụ được chứ?"
Tiểu Quang vừa nghe thấy,mắt hạt đậu đều cười đến nheo lại,vội vàng gật gật đầu,sau đó liếc mắt khinh bỉ mà nhìn tiểu tử hồ gặp may còn khoe mẽ,trong đôi mắt đỏ không hề che dấu ý khinh thường khiến tiểu tử hồ lại bắt đầu tạc mao.
"Ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì,có giỏi thì đấu với ta!" Tiểu tử hồ chưa từng thấy con ma thú nào nhìn nó như vậy cả,nó nổi danh là ma thú cấp hai thông minh nhất,cơ trí nhất và siêu cấp xinh đẹp,những con ma thú khác thấy nhìn thấy nó đều ngoan ngoãn mà sùng bái,được rồi,tuy rằng cái con quang vĩ ưng trước mặt này cấp bậc sơ với nó cao hơn rất nhiều,so với cái con hồ lang thường không biết xấu hổ mà quấn lấy chủ nhân của nó còn cao hơn,nhưng ngay cả cái con hồ lang kia cũng dùng ánh mắt nhìn đứa vô dụng mà nhìn nó,dựa vào cái gì mà con ưng ngoại lai này lại có thể xem thường mình,nó nghĩ nó là ai a!Nơi này chính là nhà của chủ nhân,là nhà của nó,chưa thấy qua con ưng nào lại không biết lễ độ như vậy,cư nhiên còn dám khinh thường nó,nó cực kỳ muốn cho con ưng chết tiệt này một chút giáo huấn.
"Hừ!" Tiểu Quang lúc này cả liếc mắt nhìn không thèm làm,trực tiếp bay sang một bên,tư thế tao nhã mà làm sạch cánh của mình,gần đây bay quá cao,đều không có hảo hảo chăm sóc một chút,đợi sau khi trở về nhờ Tiểu Ngọc dùng nước thuốc tắm cho nó,hảo hảo chăm sóc chăm sóc,nó chính là một quang vĩ ưng anh tuấn,tuy rằng có rất nhiều ưng để ý mình,nhưng nhiều quá cũng không tốt lắm.
"Ngao! Ta muốn giết ngươi!" Tiểu tử hồ phát điên,chân sau đứng thẳng,chân trước liều mạng bổ nhào lên trên,liều mạng nhảy a nhảy,"Con ưng chết tiệt,ngươi xuống đây cho ta,ta muốn giết ngươi!"
"Đứa ngốc."Tiểu Quang rốt cuộc cũng để ý tới tiểu tử hồ,ánh mắt lúc này của nó đã không khinh thường mà như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
"A ~" Tiểu tử hồ rốt cuộc cũng bị một tiếng này đả kích rồi,bộ lông mà tím dựng ngược lên,đẹp giống như thạch anh dưới ánh mặt trời.
"Thật tốt quá,không nghĩ tới tiểu tử hồ lại thích quang vĩ ưng đến như vậy,vậy phiền ngươi tiếp đón quang vĩ ưng,ta hiện tại phải đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn,các ngươi ở chung hoà hợp nha!" Long Đằng Tỉnh sờ sờ tai tiểu tử hồ,sau đó cười vẫy vẫy tay với quang vĩ ưng.
Tiểu Quang vừa nghe thấy đồ đệ của Tiểu Ngọc phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn,lập tức nhu thuận mà gật đầu,một bộ dáng hảo hài tử,chờ Long Đằng Tỉnh đi ra,Tiểu Quang lập tức bay lên,còn cố ý lượn lờ trên đỉnh đầu của tiểu tử hồ,tiếp theo lại thả xuống một bãi phân màu trắng xám [:)))],sau đó lại trở lại cái dáng vẻ tao nhã.
Hết chương 14.
(!) Quang vĩ ưng là con chim ưng đuôi phát sáng nhé.Ở cái đoạn nói về bộ tộc quang vĩ ưng tác giả dùng nhiều từ để chỉ người quá nên mình mạn phép thay thế từ hợp lý hơn,ví dụ từ "người nhà/người thân" mình chuyển thành "thành viên trong gia đình".Còn cái chỗ con chim ưng nó cười thì....mình cũng không biết nó cười kiểu gì??? Tóm lại là ở chương này tác giả dùng rất nhiều từ miêu tả người để chỉ con chim ưng kia nên mình mạn phép chuyển một vài từ sao cho phù hợp nhất.
Thấy thư là biết ta vẫn mạnh khoẻ!
Vi sư đã trải qua một chặng đường dài nửa tháng và hôm qua mới đến nơi,nửa tháng này vi sư đã đi qua các hương trấn huyện lị khác nhau,từng địa phương đều có đặc sắc khác nhau,có đồ ăn nổi tiếng của thành Lưu Hương,đúng là liên quan mật thiết tới hai chữ lưu hương.
Lúc ấy đúng lúc đang chuẩn bị cử hành lễ mỹ thực,vi sư ở lại đó một ngày,tham gia lễ mỹ thực vào ngày hôm sau,tuy rằng đại đa số đều là mấy mỹ thực truyền thống,nhưng cũng không hề ít những món ăn mới lạ,tin rằng nếu đồ nhi ở đó sẽ phi thường vừa lòng,tuy rằng cuối cùng vi sư vẫn cảm thấy mấy món ăn đồ nhi nấu vẫn ngon hơn,thành Lưu Hương cũng không làm mất đi cái mỹ danh của nó,quả thực khiến vi sư cảm thấy hương lưu không phai.
Sau đó không lâu,vi sư đến thành Bách Hao nổi tiếng khắp đại lục,trong thành nhà nhà đều treo các loại vòng hoa khác nhau trên cửa,với những ý nghĩa khác nhau như cầu may,đợi chờ,chúc phúc,bình an,v...v..
Mỗi nhà đều là cao thủ trồng,nhiều thế hệ đều trồng hoa,ngay cả hài tử hai,ba tuổi cũng biết cùng nhau hỗ trợ gieo trồng hoa,trong đó kì lạ nhất là loài hoa ngũ sắc ma thuật,cánh hoa đều có năm màu,nhưng không phải đoá hoa nào cũng có năm màu giống nhau,có không ít bông hoa có năm màu khác thường,loại hoa này không chỉ giúp nâng cao ma lực của ma thú cùng văn nhân,nó còn có thể chế thành loại dầu thơm đặc biệt,dành cho giới thượng lưu quý tộc hưởng dụng,lúc vi sư đến không có phúc thấy được,bởi vì mới vừa cử hành lễ bách hoa không lâu,phải ba năm sau mới tổ chức một lần nữa,vi sư cũng chỉ có thể nhanh chóng đi qua.
Ở nơi này vi sư hình như không thấy ai giống như đồ nhi,mặc dù có người trời sinh là ma nhân (người sử dụng được ma pháp),nhưng ngươi sinh ra ở thôn Đạo Hương hẳn cũng biết hạt gạo của thôn Đạo Hương có thể cung cấp ma lực cho văn nhân,trên thực tế văn nhân bình thường khi ký kết với ma thú cũng có thể có ma lực,nhưng cỗ ma lực này rất ít tới mức gần như là không có,nhưng khi ăn những thực vật có khả năng cung cấp ma lực,có thể được bổ sung một lượng ma lực phi thường nhỏ,bất quá lượng bổ sung này lại cực kỳ ít ỏi,nhưng như vậy có còn hơn không,cho nên những thực vật có thể cung cấp ma lực giá cả lại phi thường đắt đỏ,hơn nữa phần lớn chỉ dành cho tầng lớp thượng lưu ăn,đồ nhi thông minh như vậy nhất định sẽ hiểu.
Mà ma nhân trời sinh một khi bị phát hiện sẽ bị quốc gia cùng quý tộc khống chế hơn nữa che dấu luôn,giống như vi sư đã đề cập với ngươi,không được bất cẩn,mỗi ngày không được luyện tập qua loa.
Bảo bảo trong bụng ngươi cũng được hơn năm tháng,bởi vì ngươi mang chính là song thai,nhớ rõ mọi việc phải cẩn thận,mặc dù có Ngô Phong ở lại đó,ta cũng chút yên tâm,nhưng vẫn nhịn không được phải dặn dò,ngẫu nhiên xem y thư vô phương,nhưng phải tránh ít đụng tới dược liệu,đi ra ngoài với người khác nhiều một chút,dù sao ngươi còn muốn ngây ngốc ở trên trấn ngây ngốc vài năm,nhiều bằng hữu giao lưu vẫn tốt hơn.
Hy vọng đồ nhi mọi chuyện đều tốt!
Nếu đồ nhi muốn hồi thư thì cứ giao cho quang vĩ ưng,không được giao vào tay kẻ người khác.
Vi sư viết tại rừng Hắc Lâm,ngày 14 tháng 5 năm Khánh Nguyên thứ mười một trên đại lục.
Mạnh Ngọc cẩn thận thổi nét mực trên giấy,lấy một cái sáo trúc nhỏ trên bàn,nhẹ nhàng thổi một hơi,một thanh âm mà con người không thể nghe thấy vang lên trong tai ma thú,sau đó không lâu,một con quang vũ ưng hình thể to lớn,tư thế oai hùng hiên ngang bay vào trong phòng của Mạnh Ngọc,đứng ở trên bàn của hắn giũ sạch lông vũ của mình.
Mạnh Ngọc cuộn bức thư lại nhét vào trong ống trúc,sau đó cột vào dưới chân quang vĩ ưng,đồng thời cho nó ăn một viên dược,vuốt nhẹ lông vũ xinh đẹp của nó,"Tiểu Quang,nhớ đem bức thư này đến tận tay đồ nhi của ta,đồng thời đem thư hồi âm về đây,tay nghề nấu ăn của đồ nhi ta phi thường tốt,ngươi đến đó khẳng định có lộc ăn."
Tiểu Quang vô cùng thân thiết mà cọ cọ tay Mạnh Ngọc,kêu to một tiếng thanh thuý rồi bay ra khỏi phòng,hướng thẳng về phía nam xa xôi.
Quang vĩ ưng là một trong mười ma thú có tốc độ nhanh nhất,những chiếc lông vũ phát sáng trên đuôi của nó không những có thể phát ra ma pháp hệ quang,bình thường còn có thể gia tăng tốc độ,quang vĩ ưng cũng là một loài hiếm hoi trên đại lục có thể sở hữu hai hệ ma pháp,nhưng bởi vì ma pháp hết sức lợi hại cùng tốc độ ưu việt của nó,rất ít người có thể bắt được,ngay cả con ưng non người bình thường cũng khó có thể đối phó được.
Theo như Mạnh Ngọc được biết,trong giới quý tộc từng có người phái khoảng hai,ba mươi văn,quân nhân cấp mười đi,trong đó thậm trí còn có vài tên ma nhân trời sinh,nhưng khi trở về chỉ còn lại ba tên ma nhân,thương tích đầy mình,thật vất vả mới bắt được một con quang vĩ ưng về nhưng nó lại thà chết đói còn hơn bị con người thuần dưỡng.
Hắn cùng Tiểu Quang quen biết cũng là do duyên phận,bộ tộc quang vĩ ưng có thể nói là bộ tộc luôn bao che khuyết điểm cho nhau,nhưng đối xử với hài tử lại thập phần tàn nhẫn,nhưng cần thiết phải làm như vậy,đó chính là đem ấu ưng đẩy xuống vách núi,chỉ vì muốn ấu ưng tụ học cách bay,mà Tiểu Quang bởi vì thân thể yếu ớt, được các thành viên trong nhà bảo hộ nên lùi lại một đoạn thời gian,nhưng mắt thấy lông cánh đã mọc đầy đủ rồi,như thế nào lại không biết bay được.
Cho dù rất đau lòng hài tử,nhưng vì sự sinh tồn,phụ mẫu chỉ có thể đem hài tử đẩy xuống vách núi,Tiểu Quang cho dù biết sắp đối mặt với tử vong nhưng không có cách nào bay lên được,chỉ có thể ngã xuống vách núi,mắt thấy sắp cận kề cái chết thì ngay lúc này nó lại được cứu lên,sau đó phụ mẫu Tiểu Quang tìm đến hắn,nhờ hắn chăm sóc,ở chỗ của hắn ngây người suốt hai năm,rốt cuộc Tiểu Phong đã khôi phục được tương đối ổn,nhưng có thể là do uống quá nhiều dược hoàn,Tiểu Quang bị biến dị ở một vài phương diện,ma pháp hệ quang lại có chứa một chút gì đó đặc trưng của ma pháp hệ mộc,ngẫu nhiên còn có thể phát ra ma pháp hệ mộc,mà ma pháp hệ phong so với quang vĩ ưng khác nhanh hơn không ít,nhưng ma pháp hệ quang của nó lại bởi vì biến dị nên bị suy giảm,chỉ có thể đạt tới cấp hai,ba gì đó,muốn tăng cũng không được,đây cũng là điều tiếc nuối nhất của gia tộc Tiểu Quang.
Trên thực tế,lộ trình từ trấn Lục Dã tới rừng Hắc Sâm cũng không cần tới nửa tháng,Mạnh đại phu dọc đường đi còn dừng lại rất nhiều,như vậy mới mất tới nửa tháng,tốc độ của Tiểu Quang so với thành viên trong tộc lại nhanh hơn vài phần,một đường tới trấn Lục Dã này chỉ cần đến chiều ngày hôm sau.
Khoảng cách Tiểu Quang lơ lửng trên không trung không ngừng tăng,nhờ vào đôi mắt ưng tinh tường mà nhìn thấy một người một ma thú đang cùng nhau chơi đùa.
Vì không để đồ nhi của Mạnh Ngọc sợ hãi,Tiểu Quang đặc biệt thả chậm tốc độ,tự nhận là chậm rì rì mà đáp xuống,nhưng thấy hai mắt trừng lớn của Long Đằng Tỉnh,Tiểu Quang vẫn nhận ra được hắn đã bị mình doạ sợ.
Tiểu Quang cười (?) lấy lòng với Long Đằng Tỉnh,thân thiện mà nhảy đến bên người cậu,cọ cọ muốn lấy lòng,bởi vì Tiểu Ngọc nói qua đồ ăn đồ đệ hắn nấu ăn rất ngon,nghĩ đến đồ ăn ngon,khoé miệng Tiểu Quang chảy xuống một tia nước miếng,nó đã ăn thịt tươi một thời gian lâu rồi,rất hoài niệm những ngày sống với Tiểu Ngọc năm đó,tuy rằng trù nghệ Tiểu Ngọc không được tốt lắm,nhưng hắn thi thoảng sẽ mang về một ít đồ ngon gì đó,năm đó ma sủng của Tiểu Ngọc là phệ ma xà còn sống,chỉ tiếc đã xảy ra một chuyện không tốt,mới khiến cho Tiểu Phệ đã trở về nơi có thần thú,nó cùng Tiểu Ngọc đã thương tâm một đoạn thời gian dài.
Tiểu tử hồ nỗ lực nhảy lên trên cái bàn,tạc mao mà bảo hộ ở trước mặt Long Đằng Tỉnh,giương nanh múa vuốt về phía Tiểu Quang,ký ức khiến nó biết được cái tên trước mắt này không phải dễ đối phó,thấy cái bộ dạng chảy nước miếng kia,khẳng định là muốn ăn chủ nhân,cho dù cái con quang vĩ ưng này cao muốn chết,chính mình cũng sẽ không bỏ rơi chủ nhân.
Tiểu Quang liếc mắt nhìn con tiểu tử hồ tạc mao giống như một con mèo,không thèm để ý tới tiếng gừ nhẹ uy hiếp nó,một cánh trực tiếp gạt tiểu tử hồ rơi xuống bàn,sau đó giống như muốn lấy lòng mà dùng đầu liều mạng cọ cọ tay của Long Đằng Tỉnh,đôi mắt hạt đậu lúc này ngập nước mà nhìn Long Đằng Tỉnh,một chân liền giơ đến trước mặt Long Đằng Tỉnh,để cậu có thể nhìn thấy được ống trúc thư treo ở trên chân mình.
Long Đằng Tỉnh ôm lấy tiểu tử hồ trên mặt đất đang hai mắt đẫm lệ,đáng thương hề hề muốn cậu an ủi,trấn an mà nhu nhu cái bụng trắng nõn của nó,sau đó lại đem ống trúc từ chân của Tiểu Quang xuống,cầm lấy lá thư bên trong cẩn thận mà xem.
Chờ đến khi thấy Mạnh Ngọc giới thiệu về hai thành trấn kia không khỏi cười cười hiểu ý,khi nhìn đến đoạn căn dặn luyện tập rong lòng không khỏi ấm áp hơn,sư phụ dù đang gặp hảo hữu cũng không quên quan tâm đến mình,có một vị sư phụ như này,làm sao mà đồ nhi lại không thấy cảm kích trong lòng được,sư phụ thật sự giống như là phụ là mẫu mà quan tâm mình,khiến mình ở tại một thế giới lạ lẫm như này lại cảm thấy một trận quyến luyến.
Sau khi đọc xong thư,mắt Long Đằng Tỉnh không khỏi đỏ lên,hướng tiểu tử hồ đang lo lắng cho mình cười cười,cẩn thận mà nhét lá thư vào trong ngực,sau đó mới vuốt ve đầu Tiểu Quang nói:" Cảm tạ ngươi,quang vĩ ưng,tối hôm nay ta sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi,ngày mai ngươi lại đưa thư của ta cho sư phụ được chứ?"
Tiểu Quang vừa nghe thấy,mắt hạt đậu đều cười đến nheo lại,vội vàng gật gật đầu,sau đó liếc mắt khinh bỉ mà nhìn tiểu tử hồ gặp may còn khoe mẽ,trong đôi mắt đỏ không hề che dấu ý khinh thường khiến tiểu tử hồ lại bắt đầu tạc mao.
"Ánh mắt của ngươi như vậy là có ý gì,có giỏi thì đấu với ta!" Tiểu tử hồ chưa từng thấy con ma thú nào nhìn nó như vậy cả,nó nổi danh là ma thú cấp hai thông minh nhất,cơ trí nhất và siêu cấp xinh đẹp,những con ma thú khác thấy nhìn thấy nó đều ngoan ngoãn mà sùng bái,được rồi,tuy rằng cái con quang vĩ ưng trước mặt này cấp bậc sơ với nó cao hơn rất nhiều,so với cái con hồ lang thường không biết xấu hổ mà quấn lấy chủ nhân của nó còn cao hơn,nhưng ngay cả cái con hồ lang kia cũng dùng ánh mắt nhìn đứa vô dụng mà nhìn nó,dựa vào cái gì mà con ưng ngoại lai này lại có thể xem thường mình,nó nghĩ nó là ai a!Nơi này chính là nhà của chủ nhân,là nhà của nó,chưa thấy qua con ưng nào lại không biết lễ độ như vậy,cư nhiên còn dám khinh thường nó,nó cực kỳ muốn cho con ưng chết tiệt này một chút giáo huấn.
"Hừ!" Tiểu Quang lúc này cả liếc mắt nhìn không thèm làm,trực tiếp bay sang một bên,tư thế tao nhã mà làm sạch cánh của mình,gần đây bay quá cao,đều không có hảo hảo chăm sóc một chút,đợi sau khi trở về nhờ Tiểu Ngọc dùng nước thuốc tắm cho nó,hảo hảo chăm sóc chăm sóc,nó chính là một quang vĩ ưng anh tuấn,tuy rằng có rất nhiều ưng để ý mình,nhưng nhiều quá cũng không tốt lắm.
"Ngao! Ta muốn giết ngươi!" Tiểu tử hồ phát điên,chân sau đứng thẳng,chân trước liều mạng bổ nhào lên trên,liều mạng nhảy a nhảy,"Con ưng chết tiệt,ngươi xuống đây cho ta,ta muốn giết ngươi!"
"Đứa ngốc."Tiểu Quang rốt cuộc cũng để ý tới tiểu tử hồ,ánh mắt lúc này của nó đã không khinh thường mà như đang nhìn kẻ ngốc vậy.
"A ~" Tiểu tử hồ rốt cuộc cũng bị một tiếng này đả kích rồi,bộ lông mà tím dựng ngược lên,đẹp giống như thạch anh dưới ánh mặt trời.
"Thật tốt quá,không nghĩ tới tiểu tử hồ lại thích quang vĩ ưng đến như vậy,vậy phiền ngươi tiếp đón quang vĩ ưng,ta hiện tại phải đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn,các ngươi ở chung hoà hợp nha!" Long Đằng Tỉnh sờ sờ tai tiểu tử hồ,sau đó cười vẫy vẫy tay với quang vĩ ưng.
Tiểu Quang vừa nghe thấy đồ đệ của Tiểu Ngọc phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn,lập tức nhu thuận mà gật đầu,một bộ dáng hảo hài tử,chờ Long Đằng Tỉnh đi ra,Tiểu Quang lập tức bay lên,còn cố ý lượn lờ trên đỉnh đầu của tiểu tử hồ,tiếp theo lại thả xuống một bãi phân màu trắng xám [:)))],sau đó lại trở lại cái dáng vẻ tao nhã.
Hết chương 14.
(!) Quang vĩ ưng là con chim ưng đuôi phát sáng nhé.Ở cái đoạn nói về bộ tộc quang vĩ ưng tác giả dùng nhiều từ để chỉ người quá nên mình mạn phép thay thế từ hợp lý hơn,ví dụ từ "người nhà/người thân" mình chuyển thành "thành viên trong gia đình".Còn cái chỗ con chim ưng nó cười thì....mình cũng không biết nó cười kiểu gì??? Tóm lại là ở chương này tác giả dùng rất nhiều từ miêu tả người để chỉ con chim ưng kia nên mình mạn phép chuyển một vài từ sao cho phù hợp nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương