Cuộc Sống Thanh Xuân!
Chương 10 : Mẹ Kế-Con Chồng! (Vương Hiên Ngải)
Thái Ngọc Băng đang ngồi tại bàn làm việc thì điện thoại bàn reo lên. Cô ấn nút nghe mở loa ngoài vì đây là điện thoại Tập Đoàn nên chỉ có nhân viên trong Tập Đoàn gọi với lại thêm lý do là cô đang xem tài liệu nên lười cầm lên nghe. “Alô!” Thái Ngọc Băng nghe máy. {Xin chào, đây là quầy lễ tân. Xin hỏi cô có phải là Thái Ngọc Băng, tổ trưởng tổ 3 phòng 1 không ạ?} Giọng nói của nữ tiếp tân vang lên trong điện thoại. “Đúng vậy, là tôi!” Thái Ngọc Băng xem tài liệu trả lời. {Chào cô! Chuyện là ở đây có 1 cô bé đi taxi đến nhưng không có tiền trả, nói là... gọi mẹ kế xuống trả.} Nữ tiếp tân nói. “Mẹ kế?” Lục Hy Linh ngạc nhiên. “Không phải chứ?” Hà Tiểu Tinh cũng ngạc nhiên không kém. “Tôi chưa kết hôn lấy đâu ra con chồng chứ!” Thái Ngọc Băng bình tĩnh trả lời. {Vậy chắc là có nhầm lẫn gì ở đây, để tôi hỏi lại cô bé ạ.} Nữ tiếp tân nói. “Tuỳ cô!” Thái Ngọc Băng trả lời nhưng không tắt điện thoại. ......{A, xin chào! Xin hỏi cô còn ở đó không ạ?} Nữ tiếp tân lên tiếng. “Còn!” Thái Ngọc Băng trả lời. {Cô bé nói xác định là đến tìm cô, cô bé còn nói mình họ Vương.} Nữ tiếp tân nói. “Vương???..... Đúng là tìm tôi, cô mang cô bé lên đây giúp tôi.” Thái Ngọc Băng bất ngờ nói. Sao lại tìm đến chỗ làm luôn rồi. {Vâng? Xin cô đợi chút ạ!} Nữ tiếp tân nói rồi liền tắt điện thoại. “Đúng là tìm cậu sao?” Lục Hy Linh nhìn Thái Ngọc Băng hỏi. “Có lẽ là vậy!” Thái Ngọc Băng điềm tĩnh trả lời. “Vậy cậu thật sự là mẹ kế của cô bé?” Hà Tiểu Tinh hỏi. “Hà Tiểu Tinh, cậu không nghe là cậu ấy chưa kết hôn hay sao?” Lục Hy Linh nhìn Hà Tiểu Tinh nói. “Bản lĩnh lớn thật, con của người ta tìm tới tận chỗ làm luôn rồi. Tiểu tam phá hoại gia đình người khác chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Vương Dĩ Hân không nhịn được mà khiêu khích. “Tiểu tam? Phá hoại tình cảm người khác? Cô đang nói ai vậy?” Thái Ngọc Băng hỏi lại. “Cái này mình và cậu còn có người kia biết rồi, cậu hỏi cô ta làm gì chứ?” Lục Hy Linh mỉm cười nói nhưng có thể làm cho 1 người chột dạ. “À, mà những bản lĩnh này sau này cô sẽ được thấy nhiều hơn nữa. Không cần cảm ơn.” Thái Ngọc Băng đâu phải là thiên thần hiền lành mà người khác có thể ức hiếp chứ. ‘Cốc cốc cốc !’ “Tổ trưởng Thái, tôi đã đưa cô bé lên.” Nữ tiếp tân đứng bên ngoài cửa nói. “Cảm ơn, nếu dư thì giữ lại uống coffee.” Thái Ngọc Băng đưa tiền cho nữ tiếp tân nói. “Cảm ơn Trưởng phòng Thái.” Nữ tiếp tân nói xong thì để lại bé gái rồi đi xuống. “Ra tay hào phóng thật đó!” Cô bé đứng nhìn Thái Ngọc Băng nói. 2 người 1 bé 1 lớn đứng ở cửa nhìn nhau, bé nhìn cô-cô nhìn bé. “Mỏi chân không?” Thái Ngọc Băng hỏi. “Em tưởng đâu chị sẽ định đứng đây như vậy hoài luôn chứ.” Cô bé tên Vương Hiên Ngải 11 tuổi, mặc quần jean dài áo dài tay màu tím thêm nón thể thao mài tím, tóc xoã dài qua vai, mang balo màu tím và cầm theo 1 cái hộp nhỏ. Vừa nói với Thái Ngọc Băng xong thì tự nhiên đi vào trong ngồi xuống ghế đối diện ghế tổ trưởng của Thái Ngọc Băng không hề biết sợ. “Sao em lại đến đây?” Thái Ngọc Băng vừa hỏi vừa đi lại ghế ngồi xuống. “Em không thể tới đây sao?” Vương Hiên Ngải vừa nhìn khắp phòng vừa hỏi. “Em đến thăm chị sao tới nỗi không có tiền trả taxi vậy?” Thái Ngọc Băng như đang khiêu khích. Nha đầu này cô không tin đơn giản là đến thăm cô. “Quên mang theo ví.” Vương Hiên Ngải trả lời. “Ra ngoài quên mang theo ví?” Thái Ngọc Băng hỏi. “Quên mang thôi! Cái này cho chị.” Vương Hiên Ngải để cái hộp lên bàn rồi mở nắp ra. “Bánh quy?” Thái Ngọc Băng ngạc nhiên. Không phải là chỉ đến mang bánh đến cho cô chứ?“Đúng a, bánh này là tự tay ba em đích thân xuống bếp làm đó. Chị ăn thử đi, rất ngon đó.” Vương Hiên Ngải như rất tự hào nói. “Vậy nên, em tới đây làm gì?” Thái Ngọc Băng hỏi. “Làm cầu nối tình cảm của ba em và chị đó.” Vương Hiên Ngải thẳng thắn trả lời. “Được đó, cô bé! Tìm vợ cho ba sao? Em không sợ cảnh mẹ kế con chồng sao?” Lục Hy Linh không nhịn được lên tiếng. “Có gì mà sợ chứ? Người khác thì không nói nhưng tôi biết chị ấy, chị ấy biết tôi. Sẽ không có nội chiến mẹ kế con chồng như người khác đâu. Mà người khác tôi sẽ không đồng ý đâu.” Vương Hiên Ngải trả lời. “Vậy ba em là người như thế nào?” Lục Hy Linh tò mò. “Ba em rất đẹp trai, rất thông minh, rất tài giỏi với lại điều kiện gia đình em cũng rất tốt.” Vương Hiên Ngải tự tin trả lời. “Woa~ ba em lợi hại thật! Có đứa con gái như em.” Lục Hy Linh nói. “Tiểu Ngải trẻ con sao cả cậu cũng hùa theo vậy Tiểu Linh?” Thái Ngọc Băng nhìn 2 người nói. “Em mới không phải trẻ con!” Vương Hiên Ngải nhìn Thái Ngọc Băng nói. “Nếu là tới đưa bánh thì chị đã nhận rồi, em về được rồi đó.” Thái Ngọc Băng nhìn Vương Hy Ngải cười. “Em không về!” Vương Hiên Ngải trả lời như đang dỗi. “Vì sao?” Thái Ngọc Băng hỏi. “Em bỏ nhà đi rồi, chị cho em ở lại đi.” Vương Hiên Ngải nói. Vương Hiên Ngải nói xong thì cả 2 im lặng nhìn nhau, Thái Ngọc Băng thì không ngạc nhiên cô bé bướng bỉnh này cũng không phải lần đầu tiên bỏ nhà đi như thế này rồi đến tìm cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương