Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu
Chương 43: Quay mặt lại đây
“Đường Nghi. Đường Nghi!”
Hướng Đường Nghi giật thót, vội vã ngước mặt lên nhìn Ưng Sở.
“Dạ?”
Ưng Sở rất không hài lòng trước sự lơ đễnh đó của cô, thật tình, đang đi chơi với nhau mà.
“Phô mai ở trên miếng pizza bị em để lửng sắp rơi xuống bàn ăn rồi kìa.”
Hướng Đường Nghi ngơ ngác hình xuống miếng bánh mà mình đang cầm trên tay. Ặc! Sắp chảy hết cả phô mai lẫn xúc xích ra rồi!
Cô vội vàng nhét cả miếng pizza đó vào miệng, gấp quá đến nỗi bị nghẹn, mặt nhăn nhó đập ngực bình bịch.
Ưng Sở đúng là bó tay với cô luôn. Anh lấy nước đưa cho cô uống, Hướng Đường Nghi uống ực xuống một hơi, sảng khoái hà ra một tiếng.
Nhìn cô đáng yêu như vậy, Ưng Sở không kìm được mà phì cười.
“Ăn uống cẩn thận, em mà bị nghẹt thức ăn đến chết thì còn ai yêu anh đây?”
Hướng Đường Nghi bĩu môi.
“Chỉ là sơ sẩy một chút thôi mà… Đâu đến nỗi chết?”
Anh đưa giấy, cô nhận lấy nó rồi lau miệng.
Thực ra cô đang ngẩn ngơ nghĩ mãi một chuyện ở trong lòng suốt từ tận buổi gặp mặt những nhà lãnh đạo lớn của những tập đoàn hàng đầu thủ đô cho đến tận bây giờ.
“Ừm… Cái người mà được gọi là Vu tổng ấy… Anh ta, anh ta là người như thế nào vậy ạ?” Nhắc đến Vu Phùng Cửu, đôi mắt cô luôn phảng phất một nỗi đau: “Em hơi tò mò một chút về con người ấy… Trông anh ta hơi…”
“Cuốn hút lắm đúng không?” Ưng Sở bỗng nói lớn khiến cho Hướng Đường Nghi giật mình: “Đến cả anh cũng thấy anh ta rất cuốn hút luôn! Chỉ hơn nhau có hai tuổi mà một kẻ còn đang lững chững mới bước vào xã hội, còn một kẻ thì đang đứng đầu ở trên đỉnh vinh quang rồi!”
Ưng Sở rất ngưỡng mộ những con người tuổi trẻ tài cao, nhất là vị tổng tài cao ngạo đứng đầu ở “chuỗi thức ăn” đấy.
“Anh ta quá mức đẹp trai rồi. Không những vậy còn cao quá. Nếu anh là nữ, anh nguyện sẽ trở thành thảm lót cho người ta đi luôn! Ha ha ha!”
Hướng Đường Nghi nhìn Ưng Sở đầy kì thị. Không có người con trai nào nói ra câu đó mà còn với một giọng điệu hồn nhiên như vậy đâu nha.
Ưng Sở hút thêm một ngụm coca nữa, khoanh hai cánh tay vào nhau, ngồi dựa lưng ra sau ghế ngồi của nhà hàng ăn nhanh trong thành phố.
“Năm năm trước, bỗng nhiên chủ tịch của Cristal đột ngột qua đời vì bệnh nặng, con trai trưởng của người đấy, tức là Vu tổng hiện tại đã ngay lập tức lên nắm quyền điều hành.”
“Dù tuổi của ngài ấy còn nhỏ nhưng vì kinh nghiệm làm việc trước đó và sự thông minh bẩm sinh của mình, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể ổn định lại thị trường và đưa Cristal quay trở lại đường đi vốn dĩ, không những thế mà còn phát triển hùng mạnh, trở thành tập đoàn đa quốc gia lớn nhất cả nước.”
Hướng Đường Nghi vừa ăn bánh, vừa im lặng nghe Ưng Sở truyền đạt lại thông tin, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.
Vu Khải Liễm… chết rồi ư?
Còn là năm năm trước sao? Lúc đó là khi cô mới rời khỏi Vu gia, ông ta vẫn còn vô cùng khỏe mạnh và chẳng có dấu hiệu gì là người bị bệnh nặng cả.
Hướng Đường Nghi không dám nghĩ gì quá nhiều, chỉ nhét hết miếng bánh vào trong miệng, uống một ngụm nước vị trà đào rồi xách ví đứng lên.
“Đi thôi. Chẳng phải anh có nhờ em chọn rèm cửa trong nhà sao? Còn mua thêm cho anh mấy bộ quần áo với lí do anh đặt ra là để không phải mỗi ngày giặt một lần, gom lại giặt hết vào ngày chủ nhật nữa, đồ lười!”
Ưng Sở bị người yêu mắng, phụng phịu đứng lên, yếu ớt nói.
“Đó là lí do chính đáng mà…”
Anh cùng cô bước vào trong trung tâm thương mại gần đó, chọn xong được rèm cửa cho Ưng Sở, hai người họ lại tiến đến khu thời trang nam cạnh đó.
Ưng Sở không có khiếu thẩm mỹ, hoặc nói đúng hơn là khẩu vị quá lạ lùng, vì vậy nên kể từ khi hẹn hò, hầu hết quần áo đều là cô chọn cho anh mua.
Lúc đang chờ thanh toán đồ, bỗng nhiên Ưng Sở muốn đi vệ sinh nên vội vàng chạy đi. Hướng Đường Nghi đợi cho người ta xếp gọn đống quần áo vào mấy cái túi giấy ở quầy thu ngân.
Bỗng từ xa, ở phía bên kia trung tâm thương mại, mọi người bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.
Cô vì hiếu kỳ mà ngó đầu ra nhìn thử, thấy cả một hàng dài những người quản lý của trung tâm gấp gáp tụ tập lại, dàn hàng ngay ngắn, cúi đầu trước vị khách mới đến.
“Vu tổng, chúc ngài một buổi sáng tốt lành!”
Hướng Đường Nghi thực sự kinh ngạc, tâm trạng như có một cái gì đó đè bẹp xuống.
Sao có thể trùng hợp như thế được?!
Vu Phùng Cửu có một buổi đi khảo sát thực tế nên anh sẽ đích thân ghé qua những toà trung tâm thương mại lớn nhất để xem xét tình hình kinh tế.
Dáng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào, một thân anh Tây trang sang trọng, nhìn qua liền biết bộ đồ mà anh đang mặc ấy không phải là một món hàng muốn mua là mua được.
Mái tóc màu đen tuyền vuốt ngược ra sau, làm sáng lên khuôn mặt hờ hững xa cách nhưng quyến rũ ấy của anh.
Năm năm rồi anh vẫn luôn một bộ dáng như vậy, vẫn đẹp như vậy.
Hướng Đường Nghi biết là anh sẽ không bao giờ nhìn qua chỗ cô đâu, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô vội vàng nhận lấy túi đựng quần áo rồi đi về hướng ngược lại với đoàn người của Vu Phùng Cửu.
“Rầm!”. Vì không để ý nên Hướng Đường Nghi đâm sầm vào một con ma nơ canh để ở giữa lối đi, ngây ngốc nhìn nó ngã xuống chỏng chơ dưới sàn nhà.
Có tiếng của nhân viên cửa hàng kêu lên.
“Ôi! Sao người ta hay đâm vào nó vậy? Lần thứ ba trong tuần rồi đấy!”
Hướng Đường Nghi lầm bầm nói, đã hay bị đâm vào thì mấy người phải biết di dời nó đi chứ, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra rất áy náy, vội cúi đầu xin lỗi họ.
Tiếng động ở bên này đã thu hút sự chú ý của đoàn người bên kia.
Một quản lí của trung tâm thương mại toát cả mồ hôi, vội vàng nói với Vu Phùng Cửu.
“Thật ngại quá, những khách hàng của chúng tôi đôi khi không để ý gây ra một vài sự lộn xộn, nhưng chẳng có gì phải quá bận tâm đâu! Chúng ta tiếp tục đi thôi. Để tôi giới thiệu với ngài cách quản lí của chúng tôi…”
Ông ta đang nói nhưng Vu Phùng Cửu gần như là chẳng để tâm đến, đôi mắt anh dán chặt lên thân người nhỏ bé đang hấp tấp khom lưng xin lỗi ở phía đằng kia.
Cô đã cao hơn trước, để tóc dài ngang mông. Cơ thể mà trước kia anh thường chê là chỗ nào cần lõm thì cứ lõm, còn chỗ nào cần lồi thì lại lõm kia giờ đây đã phát triển thành công qua tuổi dậy thì, nở nang no đủ.
Cô đang mặc váy hai dây, vì vậy nên vùng da trắng ngần lộ ra càng mê hoặc.
Hướng Đường Nghi…
Vu Phùng Cửu cứ như người mất hồn, anh mấp máy môi, mặc kệ có bao nhiêu người đang ở đây, anh nhấc chân lên mà tiến về phía cô.
“Hướng Đường Nghi!”
Hướng Đường Nghi giật mình, một sự lạnh lẽo phủ đầy cả người cô, không khỏi khiến cho người cô run lên.
Tại sao anh lại qua đây? Sau bao nhiêu năm như vậy, cô cũng đã thay đổi rất nhiều, làm thế nào mà anh nhận ra được?!
Hướng Đường Nghi muốn bỏ chạy nhưng không nhấc chân lên nổi, chỉ có thể run rẩy đứng im một chỗ, cúi thấp đầu xuống chờ đợi Vu Phùng Cửu đang dần tiến đến đằng sau lưng mình.
Một mùi xạ hương quen thuộc phả vào trong mũi cô.
“Quay mặt lại đây.”
Giọng nói anh trầm thấp, cố đè nén cơn xúc động và tức giận trong lòng.
Đồng thời, giọng nói ấy cũng khiến cho cô phải rùng mình, nước mắt trào ra khỏi khoé mi.
Năm năm rồi, cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Hướng Đường Nghi giật thót, vội vã ngước mặt lên nhìn Ưng Sở.
“Dạ?”
Ưng Sở rất không hài lòng trước sự lơ đễnh đó của cô, thật tình, đang đi chơi với nhau mà.
“Phô mai ở trên miếng pizza bị em để lửng sắp rơi xuống bàn ăn rồi kìa.”
Hướng Đường Nghi ngơ ngác hình xuống miếng bánh mà mình đang cầm trên tay. Ặc! Sắp chảy hết cả phô mai lẫn xúc xích ra rồi!
Cô vội vàng nhét cả miếng pizza đó vào miệng, gấp quá đến nỗi bị nghẹn, mặt nhăn nhó đập ngực bình bịch.
Ưng Sở đúng là bó tay với cô luôn. Anh lấy nước đưa cho cô uống, Hướng Đường Nghi uống ực xuống một hơi, sảng khoái hà ra một tiếng.
Nhìn cô đáng yêu như vậy, Ưng Sở không kìm được mà phì cười.
“Ăn uống cẩn thận, em mà bị nghẹt thức ăn đến chết thì còn ai yêu anh đây?”
Hướng Đường Nghi bĩu môi.
“Chỉ là sơ sẩy một chút thôi mà… Đâu đến nỗi chết?”
Anh đưa giấy, cô nhận lấy nó rồi lau miệng.
Thực ra cô đang ngẩn ngơ nghĩ mãi một chuyện ở trong lòng suốt từ tận buổi gặp mặt những nhà lãnh đạo lớn của những tập đoàn hàng đầu thủ đô cho đến tận bây giờ.
“Ừm… Cái người mà được gọi là Vu tổng ấy… Anh ta, anh ta là người như thế nào vậy ạ?” Nhắc đến Vu Phùng Cửu, đôi mắt cô luôn phảng phất một nỗi đau: “Em hơi tò mò một chút về con người ấy… Trông anh ta hơi…”
“Cuốn hút lắm đúng không?” Ưng Sở bỗng nói lớn khiến cho Hướng Đường Nghi giật mình: “Đến cả anh cũng thấy anh ta rất cuốn hút luôn! Chỉ hơn nhau có hai tuổi mà một kẻ còn đang lững chững mới bước vào xã hội, còn một kẻ thì đang đứng đầu ở trên đỉnh vinh quang rồi!”
Ưng Sở rất ngưỡng mộ những con người tuổi trẻ tài cao, nhất là vị tổng tài cao ngạo đứng đầu ở “chuỗi thức ăn” đấy.
“Anh ta quá mức đẹp trai rồi. Không những vậy còn cao quá. Nếu anh là nữ, anh nguyện sẽ trở thành thảm lót cho người ta đi luôn! Ha ha ha!”
Hướng Đường Nghi nhìn Ưng Sở đầy kì thị. Không có người con trai nào nói ra câu đó mà còn với một giọng điệu hồn nhiên như vậy đâu nha.
Ưng Sở hút thêm một ngụm coca nữa, khoanh hai cánh tay vào nhau, ngồi dựa lưng ra sau ghế ngồi của nhà hàng ăn nhanh trong thành phố.
“Năm năm trước, bỗng nhiên chủ tịch của Cristal đột ngột qua đời vì bệnh nặng, con trai trưởng của người đấy, tức là Vu tổng hiện tại đã ngay lập tức lên nắm quyền điều hành.”
“Dù tuổi của ngài ấy còn nhỏ nhưng vì kinh nghiệm làm việc trước đó và sự thông minh bẩm sinh của mình, trong một khoảng thời gian ngắn đã có thể ổn định lại thị trường và đưa Cristal quay trở lại đường đi vốn dĩ, không những thế mà còn phát triển hùng mạnh, trở thành tập đoàn đa quốc gia lớn nhất cả nước.”
Hướng Đường Nghi vừa ăn bánh, vừa im lặng nghe Ưng Sở truyền đạt lại thông tin, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại.
Vu Khải Liễm… chết rồi ư?
Còn là năm năm trước sao? Lúc đó là khi cô mới rời khỏi Vu gia, ông ta vẫn còn vô cùng khỏe mạnh và chẳng có dấu hiệu gì là người bị bệnh nặng cả.
Hướng Đường Nghi không dám nghĩ gì quá nhiều, chỉ nhét hết miếng bánh vào trong miệng, uống một ngụm nước vị trà đào rồi xách ví đứng lên.
“Đi thôi. Chẳng phải anh có nhờ em chọn rèm cửa trong nhà sao? Còn mua thêm cho anh mấy bộ quần áo với lí do anh đặt ra là để không phải mỗi ngày giặt một lần, gom lại giặt hết vào ngày chủ nhật nữa, đồ lười!”
Ưng Sở bị người yêu mắng, phụng phịu đứng lên, yếu ớt nói.
“Đó là lí do chính đáng mà…”
Anh cùng cô bước vào trong trung tâm thương mại gần đó, chọn xong được rèm cửa cho Ưng Sở, hai người họ lại tiến đến khu thời trang nam cạnh đó.
Ưng Sở không có khiếu thẩm mỹ, hoặc nói đúng hơn là khẩu vị quá lạ lùng, vì vậy nên kể từ khi hẹn hò, hầu hết quần áo đều là cô chọn cho anh mua.
Lúc đang chờ thanh toán đồ, bỗng nhiên Ưng Sở muốn đi vệ sinh nên vội vàng chạy đi. Hướng Đường Nghi đợi cho người ta xếp gọn đống quần áo vào mấy cái túi giấy ở quầy thu ngân.
Bỗng từ xa, ở phía bên kia trung tâm thương mại, mọi người bỗng nhiên xôn xao hẳn lên.
Cô vì hiếu kỳ mà ngó đầu ra nhìn thử, thấy cả một hàng dài những người quản lý của trung tâm gấp gáp tụ tập lại, dàn hàng ngay ngắn, cúi đầu trước vị khách mới đến.
“Vu tổng, chúc ngài một buổi sáng tốt lành!”
Hướng Đường Nghi thực sự kinh ngạc, tâm trạng như có một cái gì đó đè bẹp xuống.
Sao có thể trùng hợp như thế được?!
Vu Phùng Cửu có một buổi đi khảo sát thực tế nên anh sẽ đích thân ghé qua những toà trung tâm thương mại lớn nhất để xem xét tình hình kinh tế.
Dáng người cao lớn từ ngoài cửa bước vào, một thân anh Tây trang sang trọng, nhìn qua liền biết bộ đồ mà anh đang mặc ấy không phải là một món hàng muốn mua là mua được.
Mái tóc màu đen tuyền vuốt ngược ra sau, làm sáng lên khuôn mặt hờ hững xa cách nhưng quyến rũ ấy của anh.
Năm năm rồi anh vẫn luôn một bộ dáng như vậy, vẫn đẹp như vậy.
Hướng Đường Nghi biết là anh sẽ không bao giờ nhìn qua chỗ cô đâu, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sợ hãi.
Cô vội vàng nhận lấy túi đựng quần áo rồi đi về hướng ngược lại với đoàn người của Vu Phùng Cửu.
“Rầm!”. Vì không để ý nên Hướng Đường Nghi đâm sầm vào một con ma nơ canh để ở giữa lối đi, ngây ngốc nhìn nó ngã xuống chỏng chơ dưới sàn nhà.
Có tiếng của nhân viên cửa hàng kêu lên.
“Ôi! Sao người ta hay đâm vào nó vậy? Lần thứ ba trong tuần rồi đấy!”
Hướng Đường Nghi lầm bầm nói, đã hay bị đâm vào thì mấy người phải biết di dời nó đi chứ, nhưng ngoài mặt cô vẫn tỏ ra rất áy náy, vội cúi đầu xin lỗi họ.
Tiếng động ở bên này đã thu hút sự chú ý của đoàn người bên kia.
Một quản lí của trung tâm thương mại toát cả mồ hôi, vội vàng nói với Vu Phùng Cửu.
“Thật ngại quá, những khách hàng của chúng tôi đôi khi không để ý gây ra một vài sự lộn xộn, nhưng chẳng có gì phải quá bận tâm đâu! Chúng ta tiếp tục đi thôi. Để tôi giới thiệu với ngài cách quản lí của chúng tôi…”
Ông ta đang nói nhưng Vu Phùng Cửu gần như là chẳng để tâm đến, đôi mắt anh dán chặt lên thân người nhỏ bé đang hấp tấp khom lưng xin lỗi ở phía đằng kia.
Cô đã cao hơn trước, để tóc dài ngang mông. Cơ thể mà trước kia anh thường chê là chỗ nào cần lõm thì cứ lõm, còn chỗ nào cần lồi thì lại lõm kia giờ đây đã phát triển thành công qua tuổi dậy thì, nở nang no đủ.
Cô đang mặc váy hai dây, vì vậy nên vùng da trắng ngần lộ ra càng mê hoặc.
Hướng Đường Nghi…
Vu Phùng Cửu cứ như người mất hồn, anh mấp máy môi, mặc kệ có bao nhiêu người đang ở đây, anh nhấc chân lên mà tiến về phía cô.
“Hướng Đường Nghi!”
Hướng Đường Nghi giật mình, một sự lạnh lẽo phủ đầy cả người cô, không khỏi khiến cho người cô run lên.
Tại sao anh lại qua đây? Sau bao nhiêu năm như vậy, cô cũng đã thay đổi rất nhiều, làm thế nào mà anh nhận ra được?!
Hướng Đường Nghi muốn bỏ chạy nhưng không nhấc chân lên nổi, chỉ có thể run rẩy đứng im một chỗ, cúi thấp đầu xuống chờ đợi Vu Phùng Cửu đang dần tiến đến đằng sau lưng mình.
Một mùi xạ hương quen thuộc phả vào trong mũi cô.
“Quay mặt lại đây.”
Giọng nói anh trầm thấp, cố đè nén cơn xúc động và tức giận trong lòng.
Đồng thời, giọng nói ấy cũng khiến cho cô phải rùng mình, nước mắt trào ra khỏi khoé mi.
Năm năm rồi, cô lại nghe thấy giọng nói của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương