Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 16
Một chiếc giường gấu hoàn hảo không có một khuyết điểm nào, vậy mà anh ấy lại bỏ đi!
Tim Tống Ý đập nhanh, rất hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy dường như cũng rất bối rối, anh nhìn Phì ca hỏi: “Cậu có muốn không?”
Phì ca vô cùng vô cùng muốn nhưng làm sao anh ta nói đồng ý được?
Anh ta không chỉ không thể lấy mà còn phải phối hợp diễn xuất cùng với lão đại: “Tôi không thích vật dụng có lông.” Nói ra được thế này cũng phải nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Tinh Thùy lại nhìn về phía bọn A Mãn cùng Quỷ Triệt: “Các cậu thì như thế nào?”
A Mãn lắc đầu nói: “Tôi quen giường cũ rồi, nếu đổi cái khác sẽ không ngủ được.”
Quỷ Triệt: “Không cần.”
Đại Bạch, Tương Dương cùng Nhạc Ly đều được Phì ca dặn dò qua nên giờ phút này đều chỉ có một câu trả lời là không cần.
Đều là người phụ hoạ cho ảnh đế, nên người sau càng tỏ ra ghét bỏ hơn người trước, đều không vừa lòng trước chiếc giường đắt tiền, thoải mái như vậy.
Tạ Tinh Thùy “bất đắc dĩ”: “Các cậu là những tên không biết tốt xấu, thứ tốt vậy mà không cần.”
Mọi người thầm nghĩ: Chúng tôi mà biết tốt xấu thì sợ là chết dưới tay anh ngay lập tức.
Phì ca ghi nhớ kịch bản rất trơn tru, vừa thấy thời cơ tới gần liền quay đầu hỏi Tống Ý: “Cô có muốn không?”
Tống Ý lập tức ngồi thẳng, siết ly nước đang nắm chặt trong tay.
Tạ Tinh Thùy nhận ra điều ấy, tức khắc đau lòng, diễn cũng không muốn diễn nữa, chỉ muốn chạy đi mua cho cô, một cái không đủ thì mua cái nữa, căn cứ một cái, trong nhà một cái.
Phì ca cực kỳ chuyên nghiệp, anh ta làm bộ như không biết Tống Ý đã xem qua chiếc giường đó: “Chiếc giường rất tuyệt, rất đáng yêu, lại có hình dạng con gấu lớn, nệm cũng rất thoải mái, nghe nói có 6000 lò xo, như đang nằm trên mây vậy……”
Lời nói của Phì ca giống y người bán hàng ở cửa hàng nội thất.
Tạ Tinh Thùy nhìn anh ta một cái, ý bảo anh quá máy móc, quá giả tạo.
Nhưng mà Tống Ý không nhận ra, trong đầu cô toàn là lông xù: Lông rất mềm, vô cùng trắng, cô chạm qua thấy nó không khác gì đám mây……
Tạ Tinh Thùy thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, biết là việc đã thành một nửa, anh kiên trì nói thêm: “Tôi đã ngủ qua rồi làm sao cho Tống Tống được?”
Tim Tống Ý lại đập mạnh, rất sốt ruột.
Phì ca nhanh nói lại: “Anh mới ngủ có một đêm, hơn nữa chỉ là giường, đổi cái drap khác là được rồi.”
Nói xong anh ta lại quay đầu nhìn Tống Ý: “Thiên Thần có ngại không?”
Trong lòng Tống Ý đều là: Không ngại, không ngại, cực kỳ không ngại. Nhưng mà cô không có mặt mũi để nói ra.
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Tôi thấy Tống Tống cũng không thích, thôi quên nó đi, các cậu không cần thì ném nó vào kho vậy.”
Phì ca nhanh chóng nói tiếp: “Gấp cái gì? Để Thiên Thần xem qua trước đã, kiểu dáng kia cũng thật thú vị.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Cô ấy đã xem qua rồi.”
Phì ca làm bộ kinh ngạc nói: “Xem qua rồi?” Anh ta tiếp tục diễn: “Xem qua rồi mà vẫn không thích sao? Vậy thì hết cách.”
Tạ Tinh Thùy thở dài nói: “Tìm người đem nó dọn đi thôi.”
Nghe đến đó Tống Ý hoàn toàn nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng đáp lại: “Tôi……”
Tạ Tinh Thùy bị âm thanh nhỏ này của cô làm cho run rẩy, đương nhiên mặt anh không có chút biến đổi nào, bình tĩnh hỏi Tống Ý: “Sao vậy?”
Tống Ý nhìn về phía anh: “Anh thật sự không cần nó sao?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Không cần.”
Tống Ý nói: “Mấy hôm trước mới mua……”
Tạ Tinh Thùy phản bác lại: “Giường rất quan trọng, ngủ không quen rất là khó chịu.”
Tống Ý không nói nữa.
Phì ca nhanh chóng đẩy một phen: “Tiếc ghê, kho hàng vừa dơ vừa loạn, con gấu trắng lớn kia nếu thật sự bị ném vào đó thì sẽ thành gấu đen mất.”
Tống Ý suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy trời sập đất nứt!
Lông xù xù tựa như thiên sứ lại bị đưa đến nơi không có ánh sáng mặt trời!
Kho hàng —— lạnh như băng đen như mực, trơ trọi một mình, để lâu sẽ bám đầy bụi, bộ lông mềm mại như bông sẽ trở nên cứng ngắc, đóng băng……
Chiếc giường gấu bự độc nhất thành phố không mua được giờ đã ở ngay trước mắt cô.
Giọng Tống Ý gấp gáp: “Bán cho tôi có được không?”
Diễn hơn nửa ngày Tạ Thần cùng Phì ca: “……”
Tống Ý hắng giọng nói: “…Thật ra tôi rất thích, nếu anh không cần nó thì nhượng lại cho tôi có được không?”
Phì ca cười: “Cô thích thì cứ lấy đi, dù sao lão đại cũng không cần.”
Tống Ý nói: “Không được, giường này rất đắt, tôi…”
Tạ Tinh Thùy nói: “Một chiếc giường thôi mà, tên gầy này còn lấy xe tôi.”
Phì ca tranh thủ hùa theo: “Đúng đúng đúng, chìa khóa chiếc Tesla của lão đại là của tôi.”
A Mãn cũng bắt chước nói theo: “Chìa khóa chiếc 911* của anh ấy cũng ở chỗ tôi.”
[*: Porsche 911]
Tống Ý vẫn hơi do dự.
Tạ Tinh Thùy đã gọi điện thoại tìm người: “Đem giường của tôi đưa đến phòng Tống Ý, ừ, cái mới mua, nhanh lên đi, còn để chỗ cho tôi.”
Tống Ý mở miệng nói: “Tạ ca……”
Giọng của cô thận trọng, vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, làm Tạ Tinh Thuỳ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không dám quay đầu lại.
Anh hắng giọng: “Được rồi, chút tiền này không đáng là gì, cô huấn luyện cho tốt, giải mùa thu này lấy được thành tích, quan trọng hơn nhiều so với cái này.”
Tống Ý đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Nhất định không phụ lòng mong đợi của anh!”
Tạ Tinh Thùy vẫn không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Cùng bọn họ luyện tập trước đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát. Lát nữa sẽ có người đem giường xuống cho cô.”
Tạ Tinh Thùy đi mất, Phì ca nói với giọng kỳ quái: “Tôi đi WC.”
Tống Ý hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Phì ca đâu phải đi WC. Anh ta là đi ra ngoài rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Mẹ ơi, buồn cười chết mất! Tai lão đại đỏ hết cả lên, đầu cũng không dám quay lại còn giả bộ bình tĩnh. Không được rồi, hình ảnh này có thể khiến anh ta cười đến tắt thở!
Tống Ý tràn đầy năng lượng, cả một buổi trưa đều vô cùng nghiêm túc, mỗi một điều quan trọng mà huấn luyện viên nói cô cũng ghi nhớ kỹ càng.
Đồng đội YD trừ Quỷ Triệt ra thì những người khác đều rất nhiệt tình. Đông Cao vốn là ở vị trí support nhưng khi cô đến anh ta lại là người hoan nghênh nhất.
Ban đầu anh ta là một người đi mid khá mạnh, nhưng vì đội thiếu support, nên bất đắc dĩ anh mới phải luyện loại anh hùng này. Đương nhiên sẽ hơn đám nhóc trong Thanh huấn doanh, thế nhưng với đồng đội thì vẫn có sự chênh lệch.
Hơn nữa tính cách của anh ta khá bốc đồng, dễ mất lý trí. Năm nay lúc đánh trận chung kết với CST, anh ta phạm phải một sai lầm trí mạng, khiến cho đội vụt mất chức vị quán quân.
Hơn một tháng nay, Đông Cao vẫn luôn tự trách. Bởi vì trận chung kết đó dùng Quỷ Cốc Tử, cho nên thời gian qua anh vẫn không dám dùng anh hùng này, trận đấu đã tạo thành bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Hiện giờ Tống Ý tới, ngược lại Đông Cao cảm thấy được thả lỏng, anh ta nói: “Cô đến thật sự là quá tốt, tôi không thích hợp làm support, tôi đang muốn luyện tập chơi pháp sư thật nhuần nhuyễn.”
Tống Ý nói ra suy nghĩ của mình: “Ván thứ ba của trận đấu giải mùa xuân YD với BIY, Trương Phi của anh ngược hướng mở khiên bảo vệ cho Tạ Thần và Phì ca, có được cơ hội trở mình vô cùng xuất sắc.”
Đông Cao ngẩn ra một chút: “Cô xem qua rồi?” Đó là trận đấu vòng bảng, không phải là trận quyết định gì, cái quan trọng không phải ở điểm số mà là trận đó Đông Cao chơi rất xuất sắc, lật ngược được tình thế.
Tống Ý đáp lại: “Đương nhiên, Trương Phi của anh rất tuyệt vời, tôi còn bí mật bật đi bật lại để học.”
Đông Cao trong nháy mắt vui như trẩy hội: “Trời ạ, huấn luyện viên, Thiên Thần khen tôi đó!”
Huấn luyện viên cho anh ta một gậy: “Cậu cứ đắc ý đi, chỉ có chơi được mỗi Trương Phi thành thạo, khi bị cấm dùng liền bối rối, số lượng anh hùng chơi được chỉ bằng một cái muỗng.”
Đông Cao nói: “Tuy support tôi chơi được ít anh hùng nhưng mid thì tôi chơi được nhiều nha!”
Phì ca nghiêng người liếc anh ta một cái: “Cậu đang mơ ước cái ghế pháp thần của tôi sao?”
Đông Cao nói: “Cậu khẳng định cậu là pháp thần?”
Phì ca: “Chờ An Thần giải nghệ, tôi chính là đệ nhất pháp thần!”
Đông Cao: “An Thần giải nghệ, tôi sẽ là người giết chết cậu trên bờ cát!”
Hai người họ bắt đầu đấu miệng tới lui, vừa náo nhiệt vừa hài hòa.
Tống Ý có hơi lo lắng, lần này cô chuyển đội thuộc kiểu nhảy dù mà đến. Cô sợ Đông Cao không được thoải mái, cũng sợ những đồng đội còn lại cảm thấy như vậy, nhưng không khí YD rất tốt, các đồng đội đều rất giỏi.
Cùng nhau ăn cơm chiều xong, người phụ trách chuyển đồ cũng đã đến. Tạ Tinh Thùy tự mình chỉ huy, kêu bọn họ chuyển cái giường có con gấu to đó xuống phòng Tống Ý.
Hiển nhiên Tống Ý theo dõi cả quá trình, đôi mắt cô sáng ngời, khỏi bàn đến sự vui vẻ.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô, trong lòng có chút xao động, bỗng nhiên nói: “Một khi đổi giường thì bộ nội thất trong phòng không hợp nữa.”
Tống Ý căng thẳng, chẳng lẽ Tạ Tinh Thùy muốn đổi ý?
Tạ Tinh Thùy lại nói tiếp: “Đem hết mấy thứ này đến phòng Tống Ý, tôi muốn đổi mới tất cả, màu sắc không giống nhau nhìn thật đau mắt.”
Tống Ý: “!”
Tạ Tinh Thùy nói thêm: “Không được, phòng cô quá nhỏ, không chứa được hết.”
Tống Ý nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói đúng vậy.
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ vài giây: “Trên lầu 4 có cái phòng lớn hơn, vừa vặn có thể để hết ở đó.”
—
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, giới thể thao điện tử nợ ngôi vị ảnh đế của Tạ Tinh Thùy một lời xin lỗi.
Tim Tống Ý đập nhanh, rất hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy dường như cũng rất bối rối, anh nhìn Phì ca hỏi: “Cậu có muốn không?”
Phì ca vô cùng vô cùng muốn nhưng làm sao anh ta nói đồng ý được?
Anh ta không chỉ không thể lấy mà còn phải phối hợp diễn xuất cùng với lão đại: “Tôi không thích vật dụng có lông.” Nói ra được thế này cũng phải nghiến răng nghiến lợi.
Tạ Tinh Thùy lại nhìn về phía bọn A Mãn cùng Quỷ Triệt: “Các cậu thì như thế nào?”
A Mãn lắc đầu nói: “Tôi quen giường cũ rồi, nếu đổi cái khác sẽ không ngủ được.”
Quỷ Triệt: “Không cần.”
Đại Bạch, Tương Dương cùng Nhạc Ly đều được Phì ca dặn dò qua nên giờ phút này đều chỉ có một câu trả lời là không cần.
Đều là người phụ hoạ cho ảnh đế, nên người sau càng tỏ ra ghét bỏ hơn người trước, đều không vừa lòng trước chiếc giường đắt tiền, thoải mái như vậy.
Tạ Tinh Thùy “bất đắc dĩ”: “Các cậu là những tên không biết tốt xấu, thứ tốt vậy mà không cần.”
Mọi người thầm nghĩ: Chúng tôi mà biết tốt xấu thì sợ là chết dưới tay anh ngay lập tức.
Phì ca ghi nhớ kịch bản rất trơn tru, vừa thấy thời cơ tới gần liền quay đầu hỏi Tống Ý: “Cô có muốn không?”
Tống Ý lập tức ngồi thẳng, siết ly nước đang nắm chặt trong tay.
Tạ Tinh Thùy nhận ra điều ấy, tức khắc đau lòng, diễn cũng không muốn diễn nữa, chỉ muốn chạy đi mua cho cô, một cái không đủ thì mua cái nữa, căn cứ một cái, trong nhà một cái.
Phì ca cực kỳ chuyên nghiệp, anh ta làm bộ như không biết Tống Ý đã xem qua chiếc giường đó: “Chiếc giường rất tuyệt, rất đáng yêu, lại có hình dạng con gấu lớn, nệm cũng rất thoải mái, nghe nói có 6000 lò xo, như đang nằm trên mây vậy……”
Lời nói của Phì ca giống y người bán hàng ở cửa hàng nội thất.
Tạ Tinh Thùy nhìn anh ta một cái, ý bảo anh quá máy móc, quá giả tạo.
Nhưng mà Tống Ý không nhận ra, trong đầu cô toàn là lông xù: Lông rất mềm, vô cùng trắng, cô chạm qua thấy nó không khác gì đám mây……
Tạ Tinh Thùy thấy đôi mắt cô sáng lấp lánh, biết là việc đã thành một nửa, anh kiên trì nói thêm: “Tôi đã ngủ qua rồi làm sao cho Tống Tống được?”
Tim Tống Ý lại đập mạnh, rất sốt ruột.
Phì ca nhanh nói lại: “Anh mới ngủ có một đêm, hơn nữa chỉ là giường, đổi cái drap khác là được rồi.”
Nói xong anh ta lại quay đầu nhìn Tống Ý: “Thiên Thần có ngại không?”
Trong lòng Tống Ý đều là: Không ngại, không ngại, cực kỳ không ngại. Nhưng mà cô không có mặt mũi để nói ra.
Tạ Tinh Thùy lại nói: “Tôi thấy Tống Tống cũng không thích, thôi quên nó đi, các cậu không cần thì ném nó vào kho vậy.”
Phì ca nhanh chóng nói tiếp: “Gấp cái gì? Để Thiên Thần xem qua trước đã, kiểu dáng kia cũng thật thú vị.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Cô ấy đã xem qua rồi.”
Phì ca làm bộ kinh ngạc nói: “Xem qua rồi?” Anh ta tiếp tục diễn: “Xem qua rồi mà vẫn không thích sao? Vậy thì hết cách.”
Tạ Tinh Thùy thở dài nói: “Tìm người đem nó dọn đi thôi.”
Nghe đến đó Tống Ý hoàn toàn nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng đáp lại: “Tôi……”
Tạ Tinh Thùy bị âm thanh nhỏ này của cô làm cho run rẩy, đương nhiên mặt anh không có chút biến đổi nào, bình tĩnh hỏi Tống Ý: “Sao vậy?”
Tống Ý nhìn về phía anh: “Anh thật sự không cần nó sao?”
Tạ Tinh Thùy trả lời: “Không cần.”
Tống Ý nói: “Mấy hôm trước mới mua……”
Tạ Tinh Thùy phản bác lại: “Giường rất quan trọng, ngủ không quen rất là khó chịu.”
Tống Ý không nói nữa.
Phì ca nhanh chóng đẩy một phen: “Tiếc ghê, kho hàng vừa dơ vừa loạn, con gấu trắng lớn kia nếu thật sự bị ném vào đó thì sẽ thành gấu đen mất.”
Tống Ý suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cảm thấy trời sập đất nứt!
Lông xù xù tựa như thiên sứ lại bị đưa đến nơi không có ánh sáng mặt trời!
Kho hàng —— lạnh như băng đen như mực, trơ trọi một mình, để lâu sẽ bám đầy bụi, bộ lông mềm mại như bông sẽ trở nên cứng ngắc, đóng băng……
Chiếc giường gấu bự độc nhất thành phố không mua được giờ đã ở ngay trước mắt cô.
Giọng Tống Ý gấp gáp: “Bán cho tôi có được không?”
Diễn hơn nửa ngày Tạ Thần cùng Phì ca: “……”
Tống Ý hắng giọng nói: “…Thật ra tôi rất thích, nếu anh không cần nó thì nhượng lại cho tôi có được không?”
Phì ca cười: “Cô thích thì cứ lấy đi, dù sao lão đại cũng không cần.”
Tống Ý nói: “Không được, giường này rất đắt, tôi…”
Tạ Tinh Thùy nói: “Một chiếc giường thôi mà, tên gầy này còn lấy xe tôi.”
Phì ca tranh thủ hùa theo: “Đúng đúng đúng, chìa khóa chiếc Tesla của lão đại là của tôi.”
A Mãn cũng bắt chước nói theo: “Chìa khóa chiếc 911* của anh ấy cũng ở chỗ tôi.”
[*: Porsche 911]
Tống Ý vẫn hơi do dự.
Tạ Tinh Thùy đã gọi điện thoại tìm người: “Đem giường của tôi đưa đến phòng Tống Ý, ừ, cái mới mua, nhanh lên đi, còn để chỗ cho tôi.”
Tống Ý mở miệng nói: “Tạ ca……”
Giọng của cô thận trọng, vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, làm Tạ Tinh Thuỳ cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không dám quay đầu lại.
Anh hắng giọng: “Được rồi, chút tiền này không đáng là gì, cô huấn luyện cho tốt, giải mùa thu này lấy được thành tích, quan trọng hơn nhiều so với cái này.”
Tống Ý đứng thẳng người, nghiêm túc nói: “Nhất định không phụ lòng mong đợi của anh!”
Tạ Tinh Thùy vẫn không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy tay nói: “Cùng bọn họ luyện tập trước đi, tôi đi nghỉ ngơi một lát. Lát nữa sẽ có người đem giường xuống cho cô.”
Tạ Tinh Thùy đi mất, Phì ca nói với giọng kỳ quái: “Tôi đi WC.”
Tống Ý hoàn toàn không nghĩ nhiều.
Phì ca đâu phải đi WC. Anh ta là đi ra ngoài rồi ngửa mặt lên trời cười lớn.
Mẹ ơi, buồn cười chết mất! Tai lão đại đỏ hết cả lên, đầu cũng không dám quay lại còn giả bộ bình tĩnh. Không được rồi, hình ảnh này có thể khiến anh ta cười đến tắt thở!
Tống Ý tràn đầy năng lượng, cả một buổi trưa đều vô cùng nghiêm túc, mỗi một điều quan trọng mà huấn luyện viên nói cô cũng ghi nhớ kỹ càng.
Đồng đội YD trừ Quỷ Triệt ra thì những người khác đều rất nhiệt tình. Đông Cao vốn là ở vị trí support nhưng khi cô đến anh ta lại là người hoan nghênh nhất.
Ban đầu anh ta là một người đi mid khá mạnh, nhưng vì đội thiếu support, nên bất đắc dĩ anh mới phải luyện loại anh hùng này. Đương nhiên sẽ hơn đám nhóc trong Thanh huấn doanh, thế nhưng với đồng đội thì vẫn có sự chênh lệch.
Hơn nữa tính cách của anh ta khá bốc đồng, dễ mất lý trí. Năm nay lúc đánh trận chung kết với CST, anh ta phạm phải một sai lầm trí mạng, khiến cho đội vụt mất chức vị quán quân.
Hơn một tháng nay, Đông Cao vẫn luôn tự trách. Bởi vì trận chung kết đó dùng Quỷ Cốc Tử, cho nên thời gian qua anh vẫn không dám dùng anh hùng này, trận đấu đã tạo thành bóng ma tâm lý không thể xóa nhòa.
Hiện giờ Tống Ý tới, ngược lại Đông Cao cảm thấy được thả lỏng, anh ta nói: “Cô đến thật sự là quá tốt, tôi không thích hợp làm support, tôi đang muốn luyện tập chơi pháp sư thật nhuần nhuyễn.”
Tống Ý nói ra suy nghĩ của mình: “Ván thứ ba của trận đấu giải mùa xuân YD với BIY, Trương Phi của anh ngược hướng mở khiên bảo vệ cho Tạ Thần và Phì ca, có được cơ hội trở mình vô cùng xuất sắc.”
Đông Cao ngẩn ra một chút: “Cô xem qua rồi?” Đó là trận đấu vòng bảng, không phải là trận quyết định gì, cái quan trọng không phải ở điểm số mà là trận đó Đông Cao chơi rất xuất sắc, lật ngược được tình thế.
Tống Ý đáp lại: “Đương nhiên, Trương Phi của anh rất tuyệt vời, tôi còn bí mật bật đi bật lại để học.”
Đông Cao trong nháy mắt vui như trẩy hội: “Trời ạ, huấn luyện viên, Thiên Thần khen tôi đó!”
Huấn luyện viên cho anh ta một gậy: “Cậu cứ đắc ý đi, chỉ có chơi được mỗi Trương Phi thành thạo, khi bị cấm dùng liền bối rối, số lượng anh hùng chơi được chỉ bằng một cái muỗng.”
Đông Cao nói: “Tuy support tôi chơi được ít anh hùng nhưng mid thì tôi chơi được nhiều nha!”
Phì ca nghiêng người liếc anh ta một cái: “Cậu đang mơ ước cái ghế pháp thần của tôi sao?”
Đông Cao nói: “Cậu khẳng định cậu là pháp thần?”
Phì ca: “Chờ An Thần giải nghệ, tôi chính là đệ nhất pháp thần!”
Đông Cao: “An Thần giải nghệ, tôi sẽ là người giết chết cậu trên bờ cát!”
Hai người họ bắt đầu đấu miệng tới lui, vừa náo nhiệt vừa hài hòa.
Tống Ý có hơi lo lắng, lần này cô chuyển đội thuộc kiểu nhảy dù mà đến. Cô sợ Đông Cao không được thoải mái, cũng sợ những đồng đội còn lại cảm thấy như vậy, nhưng không khí YD rất tốt, các đồng đội đều rất giỏi.
Cùng nhau ăn cơm chiều xong, người phụ trách chuyển đồ cũng đã đến. Tạ Tinh Thùy tự mình chỉ huy, kêu bọn họ chuyển cái giường có con gấu to đó xuống phòng Tống Ý.
Hiển nhiên Tống Ý theo dõi cả quá trình, đôi mắt cô sáng ngời, khỏi bàn đến sự vui vẻ.
Tạ Tinh Thùy nhìn cô, trong lòng có chút xao động, bỗng nhiên nói: “Một khi đổi giường thì bộ nội thất trong phòng không hợp nữa.”
Tống Ý căng thẳng, chẳng lẽ Tạ Tinh Thùy muốn đổi ý?
Tạ Tinh Thùy lại nói tiếp: “Đem hết mấy thứ này đến phòng Tống Ý, tôi muốn đổi mới tất cả, màu sắc không giống nhau nhìn thật đau mắt.”
Tống Ý: “!”
Tạ Tinh Thùy nói thêm: “Không được, phòng cô quá nhỏ, không chứa được hết.”
Tống Ý nhẹ nhàng thở ra, đang muốn nói đúng vậy.
Tạ Tinh Thùy suy nghĩ vài giây: “Trên lầu 4 có cái phòng lớn hơn, vừa vặn có thể để hết ở đó.”
—
Tác giả có lời muốn nói: Ha ha ha, giới thể thao điện tử nợ ngôi vị ảnh đế của Tạ Tinh Thùy một lời xin lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương