Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tống Ý không về nhà, ba mẹ cô đã ly hôn rồi, nhà không còn là nhà nữa, trở về cũng không có ý nghĩa gì.
Cô chuyển ra khỏi căn cứ đến căn phòng vừa mới được sửa chữa năm trước.
Miễn cưỡng thu dọn ổn thỏa thì điện thoại của cô vang lên.
Gọi điện thoại tới chính là Đào Đào, bạn thân của cô.
Tống Ý nhận cuôc gọi, âm thanh vang lên từ đầu dây bên kia: “Khốn kiếp, sao lại thế này? Tô Quang vậy mà ngủ với fans?”
Tống Ý thật sự không muốn nhớ lại.
Đào Đào là bình luận viên đứng đầu nên biết nhiều game thủ trong làng thể thao điện tử. Cho dù CST muốn giấu việc này cũng giấu không được người trong giới.
Cô ấy đem Tô Quang ra mắng chửi một hồi cuối cùng nổi giận đùng đùng nói: “Cậu đừng khổ sở nữa, loại tra nam này nên đá văng đi, may mắn là cậu chưa nhận lời, bằng không thật sự là…tức chết mất!”
Tống Ý hít sâu nói: “Mình không sao.”
Đào Đào quen biết cô nhiều năm như vậy, cũng hiểu được tính tình của cô: “Cậu đang ở đâu? “
Tống Ý nói: “Đang ở nhà.”
Đào Đào nói: “Chờ mình nhé!”
Đoán chừng chỉ mười phút sau, Đào Đào đã ấn chuông cửa nhà cô.
Tống Ý mở cửa cho cô ấy thì bị Đào Đào bịt mặt dọa sợ.
Đào Đào xách một đống bao nhỏ bao lớn, chen vào trong nói: “Mình vừa ngủ dậy thì biết chuyện này, bực bội muốn chết vậy mà cậu còn giấu không nói mình biết!”
Tống Ý: “……”
Đào Đào bụm mặt kêu lên: “Đừng nhìn! Mình vội đến đây nên chưa kịp trang điểm, cậu mà dám ghét bỏ mình mình sẽ nhảy từ lầu 13 xuống đó!”
Tống Ý trong lòng thấy ấm áp, gương mặt của cô cuối cùng cũng có một chút nét cười, cô nói: “Không trang điểm vẫn đẹp lắm.”
Đào Đào lại đắc ý: “Nhất định là vậy, danh hiệu mỹ nữ mặt mộc đâu phải đùa?”
Tống Ý cười nói: “Đúng thế, đẹp đẹp đẹp”
Đào Đào thấy cô cười trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.
Cô ấy không nhắc đến Tô Quang nữa, chỉ đem mấy món đồ từ trong túi ra, tất cả đều là đồ ăn vặt.
Tống Ý không hiểu: “Cậu muốn làm gì?”
Đào Đào: “Ăn khi không vui. ”
Tống Ý: “Thứ khó phụng bồi. ”
Đào Đào suy nghĩ lại nói: “ Vậy giết chết không vui nhé?”
Tống Ý nói: “Có thể đó.”
Đào Đào: “Mình chơi Điêu Thuyền, cậu chơi A Kha nhé?”
Tống Ý nói: “Đừng lấy luôn đầu mình nha.”
Đào Đào càng đắc ý hơn: “Được thôi, hôm nay chị đây nhường cô em!”
Toàn bộ người chơi đều cho rằng Tống Ý chỉ biết chơi support, bảo vệ Tô Quang và đồng đội nhưng thật ra cái gì cô cũng chơi tốt.
Đặc biệt là khi dùng sát thủ, hung ác dọa người.
Chơi support đã quen thói ngồi xổm trong bụi cỏ, thứ nhất là kiểm soát tầm nhìn, thứ hai là rình xem toàn bộ hướng đi.
Đây là một kỹ năng thiết yếu mà một người support phải có.
Đem kỹ năng như vậy mà chơi sát thủ thì cũng khá đáng sợ.
Tùy cơ ứng biến.
Tống Ý luôn biết được thời cơ thích hợp để sát thủ nhập cuộc, luôn luôn tìm được điểm yếu của đối phương và luôn có thể nắm được tiết tấu trong lòng bàn tay.
Đào Đào vào sân đánh, Tống Ý farm, hai chị em dùng hai anh hùng đại sát tứ phương.
Sau sáu lần liên tiếp thắng Đào Đào nhịn không được mà khen: “Trình độ này mà chơi support thì quá thiệt thòi rồi!”
Tống Ý nói: “Có cái gì mà thiệt thòi? Trên chiến trường mỗi vị trí đều không thể thiếu, ngay cả cậu cũng xem thường support?”
Đào Đào nói: “Không phải đâu, chỉ là không muốn để bọn họ nói rằng cậu bất tài vô dụng.”
Tống Ý nói: “Được rồi, tự mình biết là được.”
Chơi lâu như vậy hai người đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đào Đào nhìn cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu… định làm gì? ”
Tống Ý buông điện thoại dựa lưng vào ghế tựa, ngẩng đầu nhìn đèn treo đã không còn sáng, một lát sau cô nhẹ giọng đáp lại: “Không biết.”
Chuyện của Tô Quang làm cô khó chịu nhưng câu lạc bộ mới thật sự là lí do khiến tim cô lạnh lẽo.
CST —— City Star.
Hai năm trước, cô nhận được lời mời của họ khi đang trong thời điểm tối tăm nhất cuộc đời.
Cành ô liu này đã cho cô một mái ấm, nhưng bây giờ cô mới nhận ra rằng mình không phải là một thành viên trong đó.
Thật đau đớn làm sao.
Đào Đào xua xua tay nói: “Không nghĩ nữa, tới đây tới đây, tiếp tục giết giết giết!”
Hai người lại chơi thêm một ván. Sau khi bọn họ vào trận, Đào Đào liếc mắt một cái đã nhận ra: “Bên kia là Tạ Tinh Thùy và An Trục Khê, cả hai cùng đội với nhau. ”
Tống Ý nhìn ID, bên kia là Bách Lí Thủ Ước ‘Vị thần đến từ ngôi sao’ và Lý Bạch ‘AAAAA’.
Không cần suy nghĩ nhiều, ID cợt nhả kia chắc chắn là Tạ Tinh Thùy còn ID lấy lệ kia hẳn là nick phụ của An thần.
Hai người họ một người là đội trưởng YD, người còn lại là đội trưởng OG, xứng đáng là tuyển thủ hàng đầu của giải đấu.
‘Ngôi sao mới’ Tô Quang dù cho có đoạt được hai giải quán quân cũng không thể sánh vai cùng họ.
Đào Đào dừng lại nói: “An thần à, aizz… ” Hiện giờ tình cảnh của OG thật sự rất đáng ngại, đã từng là vua mà giờ sa sút đến mức này, ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Tống Ý thở dài một tiếng, đáng tiếc chuyện này người ngoài chỉ có thể đứng nhìn.
Gặp được người quen trên bảng xếp nghe có vẻ giả nhưng không phải là không có. Chủ yếu là thứ hạng cao, không nghĩ là có thể trùng hợp đến vậy.
Phía bên kia dường như cũng nhận ra họ, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ đỏ.
Bách Lí Thủ Ước (Vị thần đến từ ngôi sao): Em trai đối diện mau qua đây, anh kể cho cậu nghe chuyện xưa.
Tống Ý chơi anh hùng Bách Lí Huyền Sách, là sát thủ đại sát tứ phương. Ở trong trò chơi Bách Lí Huyền Sách là em trai của Bách Lí Thủ Ước cho nên Tạ Tinh Thùy mới nói vậy.
Tống Ý nói: “Tôi đi qua anh sẽ chết.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Em trai, chết dưới lưỡi liềm thành quỷ cũng vui.” Lời vừa mới phát ra Bách Lí Thủ Ước đã ngã xuống đất.
Bách Lí Huyền Sách kiêu ngạo đứng bên cạnh anh ta đong đưa lưỡi hái, vốn dĩ đã ác giờ còn ác thêm.
Tống Ý tâm tình không tệ nên nhắn một hàng chữ cho anh ta.
Bách Lí Huyền Sách (Tống Ý): Anh trai anh vui không?
Cô nhắn xong thì không thấy Bách Lí Thủ Ước xuất hiện nữa.
Đào Đào tò mò hỏi: “Lý Bạch, Bách Lí Thủ Ước nhà anh đâu?”
Lý Bạch (AAAAA): Anh ta trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất, hỏng rồi.
Đào Đào: “……”
Tống Ý hai mắt cong cong vì vui vẻ.
Đối thủ thiếu vị trí quan trọng, An Thần là pháp sư chuyên nghiệp, so với sát thủ thì cách chơi tương đối giống nhau. Thế cục bốn đánh năm, Tống Ý nhanh chóng cùng với Đào Đào đánh lên cao giành lấy thắng lợi không chút lưu tình.
Hai người chơi đến nửa đêm mới nghỉ.
Một tuần sau Tống Ý không nghĩ gì cả, chỉ chơi game, dạo phố, đọc sách, dần làm quen lại với việc học.
Tuy rằng tạm nghỉ học nhưng Tống Ý cũng không hoàn toàn quên hết.
Tuần sau đó giám đốc CST gọi điện thoại cho cô: “Tiểu Tống, cuối tuần câu lạc bộ đi Macao thi đấu, cô trở về tập luyện đi.”
Tống Ý nói: “Tôi còn muốn nghỉ ngơi một thời gian, xin lỗi.”
Giám đốc nói: “Cô không tham gia huấn luyện thì không thể trở thành thành tuyển thủ dẫn đầu ”
Lời này là uy hiếp cô sao? Thật ra bọn họ vốn đã không muốn cô làm tuyển thủ dẫn đầu. Dù sao cũng có Tô Quang tham gia mà cô lại không có biện pháp support anh ta, đây là trò chơi đoàn đội nên phối hợp mới là quan trọng nhất.
Lòng Tống Ý hoàn toàn lạnh băng: “Vậy không cần.”
Giám đốc không nói gì cứ thế cúp máy.
Tống Ý ném điện thoại đi, không nói được trong lòng đang cảm thấy thế nào.
Cuối tuần ở Macao tổ chức biểu diễn thi đấu, mời chiến đội CST và YD.
Một bên là tân quán quân, bên còn lại là đại gia kỳ cựu. Tuy rằng thi đấu biểu diễn nhưng có đến mười phần thuốc súng.
Trên chiến trường có ai muốn thua? Chưa kể còn phải đối mặt với kẻ thù cũ.
Phát sóng trực tiếp Tống Ý cũng chưa xem, cô tỉnh lại sau giấc ngủ trưa thì nhận được điện thoại của Đào Đào.
“Nổ rồi! CST lần này thật sự nổ tung rồi! ”
Tống Ý mơ mơ màng màng hỏi: “Ừ, là luyện tập à?”
Đào Đào nói: “Không phải luyện tập! Trừ cậu ra tất cả tuyển thủ đứng đầu đều xông lên nhưng CST vẫn thua thảm, trực tiếp bị YD ấn trên mặt đất. ”
Tống Ý nhíu mày: “Sao lại vậy?”
Đào Đào nói: “Mình cũng không biết nhưng hôm nay Tạ Thần quả thực giống như tiêm máu gà, giết Tô Quang liên tục tám lần!”
Trước kia Đào Đào gọi thẳng họ tên Tạ Tinh Thùy nhưng hôm nay thấy Bách Lí Thủ Ước bách phát bách trúng, hoàn toàn bội phục, trực tiếp tôn xưng Tạ Thần.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập một chút kiến thức nè, Vương Giả Vinh Diệu league chuyên nghiệp một năm có ba giải đấu quan trọng: giải mùa xuân KPL giữa năm, giải mùa hè Champion Cup vào kỳ nghỉ hè, giải mùa thu KPL vào sáu tháng cuối năm.
Chiến đội hiện tại của Tống Ý là CST, đã đoạt được hai giải quán quân Champion Cup và giải mùa xuân, bây giờ đang chuẩn bị thi đấu giải mùa thu
Chiến đội của Tạ Tinh Thùy là YD, đang chuẩn bị thọc gậy bánh xe【…】
***
ĐIÊU THUYỀN (pháp sư)
A KHA (sát thủ)
BÁCH LÍ THỦ ƯỚC (xạ thủ)
BÁCH LÍ HUYỀN SÁCH (sát thủ)
LÝ BẠCH (sát thủ)
Tống Ý không về nhà, ba mẹ cô đã ly hôn rồi, nhà không còn là nhà nữa, trở về cũng không có ý nghĩa gì.
Cô chuyển ra khỏi căn cứ đến căn phòng vừa mới được sửa chữa năm trước.
Miễn cưỡng thu dọn ổn thỏa thì điện thoại của cô vang lên.
Gọi điện thoại tới chính là Đào Đào, bạn thân của cô.
Tống Ý nhận cuôc gọi, âm thanh vang lên từ đầu dây bên kia: “Khốn kiếp, sao lại thế này? Tô Quang vậy mà ngủ với fans?”
Tống Ý thật sự không muốn nhớ lại.
Đào Đào là bình luận viên đứng đầu nên biết nhiều game thủ trong làng thể thao điện tử. Cho dù CST muốn giấu việc này cũng giấu không được người trong giới.
Cô ấy đem Tô Quang ra mắng chửi một hồi cuối cùng nổi giận đùng đùng nói: “Cậu đừng khổ sở nữa, loại tra nam này nên đá văng đi, may mắn là cậu chưa nhận lời, bằng không thật sự là…tức chết mất!”
Tống Ý hít sâu nói: “Mình không sao.”
Đào Đào quen biết cô nhiều năm như vậy, cũng hiểu được tính tình của cô: “Cậu đang ở đâu? “
Tống Ý nói: “Đang ở nhà.”
Đào Đào nói: “Chờ mình nhé!”
Đoán chừng chỉ mười phút sau, Đào Đào đã ấn chuông cửa nhà cô.
Tống Ý mở cửa cho cô ấy thì bị Đào Đào bịt mặt dọa sợ.
Đào Đào xách một đống bao nhỏ bao lớn, chen vào trong nói: “Mình vừa ngủ dậy thì biết chuyện này, bực bội muốn chết vậy mà cậu còn giấu không nói mình biết!”
Tống Ý: “……”
Đào Đào bụm mặt kêu lên: “Đừng nhìn! Mình vội đến đây nên chưa kịp trang điểm, cậu mà dám ghét bỏ mình mình sẽ nhảy từ lầu 13 xuống đó!”
Tống Ý trong lòng thấy ấm áp, gương mặt của cô cuối cùng cũng có một chút nét cười, cô nói: “Không trang điểm vẫn đẹp lắm.”
Đào Đào lại đắc ý: “Nhất định là vậy, danh hiệu mỹ nữ mặt mộc đâu phải đùa?”
Tống Ý cười nói: “Đúng thế, đẹp đẹp đẹp”
Đào Đào thấy cô cười trong lòng cũng thả lỏng hơn một chút.
Cô ấy không nhắc đến Tô Quang nữa, chỉ đem mấy món đồ từ trong túi ra, tất cả đều là đồ ăn vặt.
Tống Ý không hiểu: “Cậu muốn làm gì?”
Đào Đào: “Ăn khi không vui. ”
Tống Ý: “Thứ khó phụng bồi. ”
Đào Đào suy nghĩ lại nói: “ Vậy giết chết không vui nhé?”
Tống Ý nói: “Có thể đó.”
Đào Đào: “Mình chơi Điêu Thuyền, cậu chơi A Kha nhé?”
Tống Ý nói: “Đừng lấy luôn đầu mình nha.”
Đào Đào càng đắc ý hơn: “Được thôi, hôm nay chị đây nhường cô em!”
Toàn bộ người chơi đều cho rằng Tống Ý chỉ biết chơi support, bảo vệ Tô Quang và đồng đội nhưng thật ra cái gì cô cũng chơi tốt.
Đặc biệt là khi dùng sát thủ, hung ác dọa người.
Chơi support đã quen thói ngồi xổm trong bụi cỏ, thứ nhất là kiểm soát tầm nhìn, thứ hai là rình xem toàn bộ hướng đi.
Đây là một kỹ năng thiết yếu mà một người support phải có.
Đem kỹ năng như vậy mà chơi sát thủ thì cũng khá đáng sợ.
Tùy cơ ứng biến.
Tống Ý luôn biết được thời cơ thích hợp để sát thủ nhập cuộc, luôn luôn tìm được điểm yếu của đối phương và luôn có thể nắm được tiết tấu trong lòng bàn tay.
Đào Đào vào sân đánh, Tống Ý farm, hai chị em dùng hai anh hùng đại sát tứ phương.
Sau sáu lần liên tiếp thắng Đào Đào nhịn không được mà khen: “Trình độ này mà chơi support thì quá thiệt thòi rồi!”
Tống Ý nói: “Có cái gì mà thiệt thòi? Trên chiến trường mỗi vị trí đều không thể thiếu, ngay cả cậu cũng xem thường support?”
Đào Đào nói: “Không phải đâu, chỉ là không muốn để bọn họ nói rằng cậu bất tài vô dụng.”
Tống Ý nói: “Được rồi, tự mình biết là được.”
Chơi lâu như vậy hai người đã thoải mái hơn rất nhiều.
Đào Đào nhìn cô nhỏ giọng hỏi: “Cậu… định làm gì? ”
Tống Ý buông điện thoại dựa lưng vào ghế tựa, ngẩng đầu nhìn đèn treo đã không còn sáng, một lát sau cô nhẹ giọng đáp lại: “Không biết.”
Chuyện của Tô Quang làm cô khó chịu nhưng câu lạc bộ mới thật sự là lí do khiến tim cô lạnh lẽo.
CST —— City Star.
Hai năm trước, cô nhận được lời mời của họ khi đang trong thời điểm tối tăm nhất cuộc đời.
Cành ô liu này đã cho cô một mái ấm, nhưng bây giờ cô mới nhận ra rằng mình không phải là một thành viên trong đó.
Thật đau đớn làm sao.
Đào Đào xua xua tay nói: “Không nghĩ nữa, tới đây tới đây, tiếp tục giết giết giết!”
Hai người lại chơi thêm một ván. Sau khi bọn họ vào trận, Đào Đào liếc mắt một cái đã nhận ra: “Bên kia là Tạ Tinh Thùy và An Trục Khê, cả hai cùng đội với nhau. ”
Tống Ý nhìn ID, bên kia là Bách Lí Thủ Ước ‘Vị thần đến từ ngôi sao’ và Lý Bạch ‘AAAAA’.
Không cần suy nghĩ nhiều, ID cợt nhả kia chắc chắn là Tạ Tinh Thùy còn ID lấy lệ kia hẳn là nick phụ của An thần.
Hai người họ một người là đội trưởng YD, người còn lại là đội trưởng OG, xứng đáng là tuyển thủ hàng đầu của giải đấu.
‘Ngôi sao mới’ Tô Quang dù cho có đoạt được hai giải quán quân cũng không thể sánh vai cùng họ.
Đào Đào dừng lại nói: “An thần à, aizz… ” Hiện giờ tình cảnh của OG thật sự rất đáng ngại, đã từng là vua mà giờ sa sút đến mức này, ai nhìn thấy cũng cảm thấy xót xa.
Tống Ý thở dài một tiếng, đáng tiếc chuyện này người ngoài chỉ có thể đứng nhìn.
Gặp được người quen trên bảng xếp nghe có vẻ giả nhưng không phải là không có. Chủ yếu là thứ hạng cao, không nghĩ là có thể trùng hợp đến vậy.
Phía bên kia dường như cũng nhận ra họ, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ đỏ.
Bách Lí Thủ Ước (Vị thần đến từ ngôi sao): Em trai đối diện mau qua đây, anh kể cho cậu nghe chuyện xưa.
Tống Ý chơi anh hùng Bách Lí Huyền Sách, là sát thủ đại sát tứ phương. Ở trong trò chơi Bách Lí Huyền Sách là em trai của Bách Lí Thủ Ước cho nên Tạ Tinh Thùy mới nói vậy.
Tống Ý nói: “Tôi đi qua anh sẽ chết.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Em trai, chết dưới lưỡi liềm thành quỷ cũng vui.” Lời vừa mới phát ra Bách Lí Thủ Ước đã ngã xuống đất.
Bách Lí Huyền Sách kiêu ngạo đứng bên cạnh anh ta đong đưa lưỡi hái, vốn dĩ đã ác giờ còn ác thêm.
Tống Ý tâm tình không tệ nên nhắn một hàng chữ cho anh ta.
Bách Lí Huyền Sách (Tống Ý): Anh trai anh vui không?
Cô nhắn xong thì không thấy Bách Lí Thủ Ước xuất hiện nữa.
Đào Đào tò mò hỏi: “Lý Bạch, Bách Lí Thủ Ước nhà anh đâu?”
Lý Bạch (AAAAA): Anh ta trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất, hỏng rồi.
Đào Đào: “……”
Tống Ý hai mắt cong cong vì vui vẻ.
Đối thủ thiếu vị trí quan trọng, An Thần là pháp sư chuyên nghiệp, so với sát thủ thì cách chơi tương đối giống nhau. Thế cục bốn đánh năm, Tống Ý nhanh chóng cùng với Đào Đào đánh lên cao giành lấy thắng lợi không chút lưu tình.
Hai người chơi đến nửa đêm mới nghỉ.
Một tuần sau Tống Ý không nghĩ gì cả, chỉ chơi game, dạo phố, đọc sách, dần làm quen lại với việc học.
Tuy rằng tạm nghỉ học nhưng Tống Ý cũng không hoàn toàn quên hết.
Tuần sau đó giám đốc CST gọi điện thoại cho cô: “Tiểu Tống, cuối tuần câu lạc bộ đi Macao thi đấu, cô trở về tập luyện đi.”
Tống Ý nói: “Tôi còn muốn nghỉ ngơi một thời gian, xin lỗi.”
Giám đốc nói: “Cô không tham gia huấn luyện thì không thể trở thành thành tuyển thủ dẫn đầu ”
Lời này là uy hiếp cô sao? Thật ra bọn họ vốn đã không muốn cô làm tuyển thủ dẫn đầu. Dù sao cũng có Tô Quang tham gia mà cô lại không có biện pháp support anh ta, đây là trò chơi đoàn đội nên phối hợp mới là quan trọng nhất.
Lòng Tống Ý hoàn toàn lạnh băng: “Vậy không cần.”
Giám đốc không nói gì cứ thế cúp máy.
Tống Ý ném điện thoại đi, không nói được trong lòng đang cảm thấy thế nào.
Cuối tuần ở Macao tổ chức biểu diễn thi đấu, mời chiến đội CST và YD.
Một bên là tân quán quân, bên còn lại là đại gia kỳ cựu. Tuy rằng thi đấu biểu diễn nhưng có đến mười phần thuốc súng.
Trên chiến trường có ai muốn thua? Chưa kể còn phải đối mặt với kẻ thù cũ.
Phát sóng trực tiếp Tống Ý cũng chưa xem, cô tỉnh lại sau giấc ngủ trưa thì nhận được điện thoại của Đào Đào.
“Nổ rồi! CST lần này thật sự nổ tung rồi! ”
Tống Ý mơ mơ màng màng hỏi: “Ừ, là luyện tập à?”
Đào Đào nói: “Không phải luyện tập! Trừ cậu ra tất cả tuyển thủ đứng đầu đều xông lên nhưng CST vẫn thua thảm, trực tiếp bị YD ấn trên mặt đất. ”
Tống Ý nhíu mày: “Sao lại vậy?”
Đào Đào nói: “Mình cũng không biết nhưng hôm nay Tạ Thần quả thực giống như tiêm máu gà, giết Tô Quang liên tục tám lần!”
Trước kia Đào Đào gọi thẳng họ tên Tạ Tinh Thùy nhưng hôm nay thấy Bách Lí Thủ Ước bách phát bách trúng, hoàn toàn bội phục, trực tiếp tôn xưng Tạ Thần.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Phổ cập một chút kiến thức nè, Vương Giả Vinh Diệu league chuyên nghiệp một năm có ba giải đấu quan trọng: giải mùa xuân KPL giữa năm, giải mùa hè Champion Cup vào kỳ nghỉ hè, giải mùa thu KPL vào sáu tháng cuối năm.
Chiến đội hiện tại của Tống Ý là CST, đã đoạt được hai giải quán quân Champion Cup và giải mùa xuân, bây giờ đang chuẩn bị thi đấu giải mùa thu
Chiến đội của Tạ Tinh Thùy là YD, đang chuẩn bị thọc gậy bánh xe【…】
***
ĐIÊU THUYỀN (pháp sư)
A KHA (sát thủ)
BÁCH LÍ THỦ ƯỚC (xạ thủ)
BÁCH LÍ HUYỀN SÁCH (sát thủ)
LÝ BẠCH (sát thủ)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương