Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 27
Hết giờ nghỉ ngơi, ván thứ hai lập tức bắt đầu.
Khác với bầu không khí cứng nhắc của lần trước, lần này mọi người giống như được sống trở lại, tràn đầy năng lượng, chắc cũng phải gấp hai lần bình thường.
Bên nhóm bình luận cũng bắt đầu mở màn khen ngợi: “Mỗi khi YD lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Tạ Thần luôn có thể đứng lên ngăn cơn sóng dữ, không hổ danh thủ lĩnh của Young Dream!”
Nhưng lại có một bình luận viên lo lắng nói: “Sợ là trạng thái của MP không được ổn định lắm đâu.”
Bình luận viên C cười nói, trách móc: “Xem cái miệng xui xẻo của cô kìa.”
Ống kính xoay về phía tuyển thủ MP, Đương Đương vẫn trong bộ dạng cười ha hả, thoạt nhìn rất thoải mái, khi anh ta nhìn thấy máy quay hướng lại đây thì quơ quơ tấm bảng.
Bốn chữ “khi sư diệt tổ” làm khán giả không nhịn được cười.
Không thể không nói, gan của tên nhóc này thật sự lớn.
Biểu cảm của Lượng ca đông cứng lại, tuy anh vẫn đang nói chuyện nhưng người xem lại không nghe được, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng vẫn sẽ có thể biết được.
Lượng ca: “Ban Mộng Kỳ đi, quá hung ác.” Anh ta đã bị con vật có lông xù xù này làm cho không hết giận được.
Đương Đương thắc mắc: “Vậy không cấm Tôn Tẫn sao?”
Huấn luyện viên nhắc nhở: “Không thể không để ý tới tổ hợp Song Tôn.”
Lượng ca giải thích: “Lão Tạ có một thói quen, ván thứ nhất dùng anh hùng hay chơi, ván thứ hai chắc chắn vẫn sẽ dùng, thả Tôn Tẫn đi, anh ta không dùng Tôn Thượng Hương đâu.”
Đương Đương: “Được được được, tôi nghe theo Lượng ca.”
Huấn luyện viên MP do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo.
Bọn họ thả Tôn Tẫn, bên YD cũng náo nhiệt không kém.
Phì ca: “Lão đại, anh có muốn chơi một ván Song Tôn thật xuất sắc không?”
Tạ Tinh Thùy không đồng ý: “Dùng Marco Polo đi, đánh chết bọn họ.”
Tống Ý dừng tay lại, nói: “Bọn họ chắc đã đoán được anh không dùng Tôn Thượng Hương nên mới thả Tôn Tẫn ra.”
Tạ Tinh Thùy không để trong lòng: “Không sao.”
A Mãn góp ý: “Có khi nào bọn họ lấy Đông Hoàng Thái Nhất không?”
Đối với một xạ thủ có thể dịch chuyển vào đám đông như Marco Polo thì Đông Hoàng Thái Nhất là một khắc tinh.
Chỉ cần có được skill cuối của Đông Hoàng, Marco Polo đã vướng vào rồi thì đừng hòng thoát ra.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục biện hộ: “Phiên bản Đông Hoàng hiện tại không phải là support tốt nhất, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn.”
Tống Ý muốn cắt đứt suy nghĩ này của anh: “Vậy nếu họ chắc chắn anh sẽ dùng Marco Polo thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Tinh Thùy hết lời để nói.
Tống Ý khuyên giải: “MP Lượng ca là một tuyển thủ có tâm tư kín đáo, đặc biệt giỏi về chuyện quan sát, chắc chắn anh ta biết thói quen của anh.”
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu nhìn cô: “Thói quen gì chứ?”
Tống Ý nói: “Nếu ván thứ nhất thắng, tỷ lệ ván thứ hai anh vẫn dùng xạ thủ đó là 80%.”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Phì ca mau chóng nịnh nọt: “Thiên Thần, cô quan tâm lão đại đến vậy sao?”
Tống Ý: “Đương nhiên rồi, ADC số một của KPL mà, tôi vô cùng quan tâm.”
Môi mỏng của Tạ Tinh Thùy khẽ nhếch lên: Tự nhiên có được một niềm vui nho nhỏ.
“Quỷ Đăng, A Mãn.” Tạ Tinh Thùy gõ tay: “Lầu ba lầu bốn chọn Tôn Thượng Hương với Tôn Tẫn đi.”
Tổ hợp Song Tôn vừa xuất hiện, tập thể MP ngây người ra hết.
Đương Đương lập tức vui vẻ: “Lượng ca của tôi tính sai mất rồi.”
Lượng ca: “……”
Huấn luyện viên chỉ huy: “Trước tiên cướp lấy Quỷ Cốc Tử, đừng để bọn họ dùng hệ thống tăng tốc kép.”
Lượng ca: “Đừng!”
Đáng tiếc đã chậm một bước, đồng đội đã khoá Quỷ Cốc Tử.
Huấn luyện viên của anh ta cũng phản ứng lại, nhưng vẫn muộn mất.
Bọn họ tưởng đã biết được chiến lược của YD, ai ngờ lại bị trúng bẫy.
Đội hình hiện tại của MP đều chọn để phối hợp với Đông Hoàng Thái Nhất, đường trên và đi rừng đều không phải loại có da có thịt, khá dễ bị thổi bay*.
[*: Ý nói những anh hùng này dễ chết]
Huấn luyện viên sợ YD dùng hệ thống tăng tốc kép nên mới giành Quỷ Cốc Tử, ai ngờ lại trúng bẫy.
Đội hình hiện tại của bọn họ không phối hợp được với Quỷ Cốc Tử, một support không có chút bình tĩnh nào.
Lượng ca đành cam chịu: “Cứ như vậy trước đi.”
Cũng không quá tệ, cuối cùng cũng làm cho đối phương chọn Quỷ Cốc Tử, bọn họ bên này cũng muốn lật xe.
Hệ thống tăng tốc kép bắt nguồn từ Tôn Tẫn và Quỷ Cốc Tử, vì hai anh hùng này có một skill để tăng tốc toàn đội.
Vốn dĩ Vương Giả Vinh Diệu là một trò chơi có nhịp điệu nhanh, lấy được hai anh hùng này, khả năng phân nhóm tăng lên đến đáng sợ: Tập hợp nhanh, chi viện nhanh, đồng thời cũng có thể nhanh chóng phát nổ đối phương.
YD rất thích hợp dùng hệ thống tăng tốc kép, bởi vì xạ thủ của Tạ Tinh Thuỳ rất đáng tin cậy, nếu như tình hình không tốt thì vẫn có thể phát huy mạnh mẽ. Với cả Phì ca lấy Tôn Tẫn đi mid cũng không có vấn đề gì hết, giờ đây Tống Ý lại có bể anh hùng** support, anh hùng nào cũng rất đỉnh, đối với hệ thống này không thể quen thuộc hơn.
[**: Ý chỉ những anh hùng quen thuộc của một tuyển thủ nào đó, bể anh hùng càng lớn thì tuyển thủ đó càng dễ thắng]
Phá bỏ được đội hình này thì họ có thể lấy lại được một ít tiết tấu ở giai đoạn trước.
MP an ủi chính mình như vậy, nhưng YD hồi sinh lại như vậy thực sự rất đáng sợ!
Vừa bắt đầu Phì ca đã hung hãn không nói đạo lý, ván trước bị Đương Đương đè ra đánh chết, ván này này anh ta trả đũa, làm Đương Đương than trời trách đất.
“A a, cứu mạng! Sư phụ tôi muốn giết chết tôi kìa!”
“A a a, đừng tới nữa, thi thể của tôi đã lạnh rồi!”
“A a a a, ai đó ngăn Phì Điêu Thuyền này lại đi mà!”
Anh hùng Tôn Tẫn này với Điêu Thuyền đúng là sự phối hợp tuyệt vời, Điêu Thuyền mở sân khấu khiêu vũ, bình thường nếu ăn toàn bộ sát thương thì chỉ còn chút máu tàn, nhưng khi skill hai Tôn Tẫn có hiệu lực, lập tức sẽ được hồi lại nửa thanh máu, không cần phải lo lắng.
Ván này mọi người không thấy được sức mạnh của tổ hợp Song Tôn, mọi ánh mắt đều dán vào cặp mid – support.
Skill cuối của Đạt Ma – A Mãn giết chết được 3 người, Điêu Thuyền – Phì ca cứ đi tới đi lui, đối phương muốn chạy sao? Tôn Tẫn phóng skill cuối lên đầu ngươi, muốn di chuyển cũng không được, muốn chạy trốn thì bị giảm tốc độ, cuối cùng chỉ có thể hiến đầu mình cho Phì ca.
Tôn Thượng Hương còn chưa phát triển xong, trận đấu đã kết thúc.
2:0
Giải mùa thu KPL năm 2022, YD lấy được trận toàn thắng đầu tiên!
Trận đấu kết thúc, hai chiến đội bước xuống bắt tay, ôm nhau.
Đương Đương chạy dẫn đầu, dang rộng hai tay định ôm Tống Ý thì bị Phì ca chắn lại, nhéo anh ta một cái: “Cậu được đó.”
Đương Đương cợt nhả trả lời: “Vẫn là sư phụ lợi hại.”
Phì ca: “Trong mắt cậu có người sư phụ này à?”
Đương Đương nói: “Có chứ, nếu không sao khi sư diệt tổ được? Thầy tránh ra đi mà, tôi muốn ôm Thiên Thần một cái.”
Tạ Tinh Thùy cho anh ta một gậy: “Qua một bên đi!”
Đương Đương tủi thân: “Bị cạo trọc đầu* mà còn không cho người ta một cái ôm an ủi nữa.”
[*: Thi đấu bị không điểm.]
Tạ Tinh Thùy mời gọi: “Vậy lại đây, tôi ôm cậu.”
Đương Đương lập tức nhảy ra xa: “Cái đó không phải ôm, anh muốn bóp chết tôi thì có.”
Tạ Tinh Thùy: “Cậu hiểu thì tốt rồi.”
Lượng ca đến trước mặt Tống Ý, sau khi gật đầu mới hỏi cô: “Là cô nhắc nhở lão Tạ có phải không?”
Tống Ý mỉm cười: “Xin lỗi Lượng Thần.”
Lượng ca vừa kéo Đương Đương đang khoe khoang đi, vừa nói với Tạ Tinh Thùy: “Đúng là một cô vợ hiền lương thục đức.”
Tạ Tinh Thùy: “!”
Tống Ý cũng ngẩn người.
Phì ca vội vàng trêu theo: “Câu này của Lượng ca sai rồi, chẳng phải tôi mới là là cô vợ hiền lương thục đức sao?”
Lượng ca cười một cái, đi theo đội MP ra phía sau hậu trường.
Bên YD cúi người chào khán giả rồi đi về cùng nhau.
MVP của trận thi đấu này được tặng cho Thiên Vũ, khán giả đều rất kinh ngạc, buồn bực mỉa mai: “Sao lại là Thiên Vũ được chứ? Ván thứ nhất Tạ Thần của chúng ta xuất sắc động trời luôn cơ mà!”
“Ván thứ hai Điêu Thuyền Phì ca cũng rất xuất sắc đó! Sát thương chiếm 40% đội, chẳng lẽ còn chưa đủ để MVP sao?”
Cặp mắt của nhóm bình luận vẫn sáng như trăng.
Ông Si (một bình luận viên) khen ngợi: “Ván này trao MVP cho Thiên Vũ là danh xứng với thực.”
Tiếng ông Si vô cùng dễ nghe, trầm thấp êm ái, tốc độ cũng không nhanh nhưng trật tự rõ ràng, ông ấy bắt đầu nói tường tận: “Ván thứ nhất nếu không phải skill cuối của Mộng Kỳ phóng ra đúng lúc thì Marco Polo của Tạ Tinh Thuỳ không thể nào ghi bàn hoàn hảo như vậy, càng không nói đến bước đi tuyệt diệu ngăn đòn đánh bình thường của Ngu Cơ, vừa cứu được Tạ Tinh Thuỳ, vừa đưa Lượng ca trở về nhà chính.”
“Ván thứ hai, sở dĩ Điêu Thuyền của Phì ca có thể xuất sắc như vậy là nhờ sự phối hợp của đường giữa và đi rừng, mấu chốt trong này chính là thời cơ thả skill hai của Tôn Tẫn, tuyệt đối không thể lãng phí dù chỉ một giây. Nhiều lần Điêu Thuyền bị đả thương, chờ ăn đủ sát thương sẽ chết, đều là nhờ thời gian ra skill hai để lấy lại lượng máu lớn, đó mới là điều quan trọng để Điêu Thuyền có thể thoải mái nhảy múa ở trong đám đông.”
Ông ấy nói xong, khán giả mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là như vậy!
Phần lớn khán giả trực tiếp ở hiện trường không bình tĩnh phân tích được như vậy, chỉ lo đi theo chiến đội mình yêu thích, sẽ bắt đầu lo lắng hoặc kích động, hồi hộp hoặc hưng phần……
Cảm xúc mãnh liệt không ổn định như vậy sẽ rất dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ.
Nhưng bây giờ ông Si vừa nói ra, mọi người đều nhớ lại lúc đó.
Cẩn thận ngẫm lại, mỗi một lần YD có được ưu thế lớn, đều có hình bóng của Tống Ý.
Ván thứ nhất là lần trở mình vĩ đại, ván thứ hai thì giấc mơ bắt đầu.
Thao tác của Tống Ý không có chút sai lầm!
Không chỉ khán giả, các fan xem livestream hình như cũng không ngừng spam 666.
Trong một góc của khán đài, Tô Quang đeo khẩu trang nhìn sân khấu đầy những ánh đèn lấp lánh từ xa.
Hai năm, trên sân thi đấu này, Tống Ý đã đứng bên cạnh anh ta vô số lần.
Anh ta luôn cho rằng, chỉ cần quay đầu chắc chắn sẽ nhìn thấy cô gái bình tĩnh này, nhưng hiện tại……
Cô đang ngửa đầu nhìn người khác, cô nhìn một chàng trai khác mỉm cười, sự ưu tú của cô cũng thuộc về những người khác.
Tô Quang dùng sức nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Không hề cam lòng.
Sau khi rời khỏi sân khấu, mọi người trong YD cũng không hé môi lần nào nữa.
Lý do…… Có lẽ là vì câu nói kia của Lượng ca.
Không ai nghĩ người lên tiếng trước lại là Tống Ý: “Cái đó…… Lượng ca chỉ đùa một chút thôi.”
Tạ Tinh Thùy quay đầu nhìn cô.
Tống Ý vội vã nói: “Không có sao đâu, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, Tạ ca vẫn luôn quan tâm tôi giống như em gái vậy, tôi biết mà.” Cô lại chủ động làm sáng tỏ sự việc, đây là sợ Tạ Tinh Thuỳ xấu hổ sao?
Phì ca dùng vẻ mặt thương hại nhìn lão đại nhà mình.
Ngực của Tạ Thần chúng ta bị trúng một tên, dù cho hôm nay đã chiến thắng cũng không vui nổi.
Em gái? Anh trai?
Ừm……
Người dẫn chương trình chạy tới mời: “Tinh Thùy, đi tới bàn phỏng vấn thôi.”
Tạ Tinh Thùy đen mặt đồng ý.
Anh đi rồi, Tống Ý cẩn thận hỏi nhỏ Phì ca: “Có phải Tạ Thần tức giận rồi không?” Lượng ca quá xảo trá! Cố ý dùng trò đùa này châm ngòi ly gián quan hệ đội viên!
Phì ca buồn bã trả lời: “Chắc là giận rồi đó.”
Tống Ý vội vàng: “Làm sao bây giờ? Tôi có nên làm cái gì không?”
Phì ca thầm nghĩ: Hôn ổng một cái, liễu ám hoa minh*.
[*: Nguyên câu là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, ngụ ý là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.]
Tính toán một chút, em gái còn chưa được khai sáng, anh trai Tạ gánh nặng đường xa……
Hôm nay tâm trạng của người dẫn chương trình rất không tốt, phỏng vấn ba đội mà cả ba tuyển thủ đó đều đem cái mặt đáng ghét đến gặp anh ta.
Đầu tiên là Tô Quang…… Chàng trai ba tốt thốt câu nào, câu nấy đều lạnh như băng.
Sau đó là SS Tuyết Bính, người nổi tiếng có mặt đơ, nói chuyện từng chữ, từng chữ một.
Cuối cùng là Tạ Thần, thi đấu thắng ngoạn mục như vậy mà tâm trạng cũng không tốt!
Người dẫn chương trình: Tủi thân quá QAQ!
Lúc Tạ Tinh Thùy quay trở lại, mọi người đã thu dọn xong để chuẩn bị đi về.
Tạ Tinh Thùy tùy tiện khoác lên một cái áo khoác: “Đi thôi.”
Tống Ý không dám đứng sau lưng anh, cô trốn phía sau Phì ca, ý đồ để cho “ái phi” chạy lên dỗ dành bệ hạ.
Phì ca thầm nghĩ…… Em gái, cô trốn xa như vậy, chẳng phải sẽ làm lòng bệ hạ càng đau hơn sao!
Đoàn người ra ngoài sảnh thi đấu, một lượng lớn fans vây quanh ở bên ngoài, hô tô tên YD, tên tuyển thủ, rối rít tiến lên xin chụp chung và ký tên.
Tạ Tinh Thùy ký vài bức xong nói: “Thi đấu kết thúc đã khuya, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Các fan đỏ mặt đáp lại: “Vâng, vâng, vâng.” Tạ Thần nói cái gì cũng được hết, nghe được giọng của anh đã vui đến nỗi muốn nổ tung.
Vốn dĩ đang muốn lên xe, Tạ Tinh Thùy bỗng nhiên dừng lại.
Tống Ý đang ngồi đối diện Phì ca gợi ý: “Hay là hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi?”
Mới vừa phát sinh hiểu lầm đáng xấu hổ như vậy, có khả năng Tạ Thần sẽ muốn giữ khoảng cách với cô.
Phì ca muốn khóc tại đây, Thiên Thần, tôi còn chưa muốn chết đâu!
Anh ta nhanh nhanh ngồi vào hàng thứ ba, ôm chặt A Mãn cảnh cáo: “Ai cũng không được chia rẽ chúng tôi!”
A Mãn cũng ôm lại Phì ca.
Tống Ý thấp thỏm ngồi vào hàng thứ hai, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào để chứng minh mình tuyệt đối không có ý nghĩ bậy bạ với anh đây!
Ngoài trò chơi cô xem anh là Tạ Thần, trong trò chơi cô xem anh là em bé ADC ngoan ngoãn thôi!
Tạ Tinh Thùy vẫn không chịu lên xe, Tống Ý quay đầu giục Phì ca: “Anh nhanh đổi chỗ với tôi đi, anh xem, Tạ Thần không chịu lên xe kìa.”
Phì ca vẫn từ chối: “Sao có thể được!”
Anh ta quay đầu nhìn qua, lập tức sửng sốt, anh ta đẩy đẩy Tống Ý: “Cô mau nhìn xem!”
Tống Ý nhìn theo tầm mắt của Phì ca, lập tức ngây người!
Trời ơi!
Trời ơi ơi!
Đôi mắt Tống Ý không thể mở to thêm nữa, nếu đây là truyện tranh, mắt cô nhất định sẽ lấp đầy trái tim nhỏ.
Dễ thương quá đi mất!
Mộng Kỳ trong game có dễ thương không? Tròn tròn, mũm mĩm, đặc biệt là lông xù xù!
Lúc anh hùng này vừa ra Tống Ý đã xem đây là sinh mạng, yêu đến không ngừng được.
Đáng tiếc trong trò chơi lại không gặp được dù lông xù xù này dễ thương cỡ nào, nhưng hiện tại……
Có một fans ôm một cái gấu bông Mộng Kỳ siêu lớn.
Thật sự làm quá tuyệt vời, hồng hồng, nhung nhung, vừa thấy đã biết vô cùng mềm!
Trong đầu Tống Ý đều là: Đây bản handmade limited edition kỷ niệm 18 năm của Thiên Mỹ, lúc ấy chỉ bán ra một ngàn bản, bây giờ đã không còn chỗ bán, muốn mua cũng không mua được!
Tạ Tinh Thùy đi vào lòng vòng vây fans, cuối cùng đứng lại trước mặt cô gái ôm gấu bông Mộng Kỳ.
Cô gái rất căng thẳng, giọng nói cũng run run: “Cảm ơn Tạ Thần.”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười nhìn cô ấy chào hỏi sau đó hỏi: “Mộng Kỳ này có thể nhượng lại cho tôi không?”
Cô gái trợn tròn mắt, hấp tấp nói: “Không cần nhượng lại đâu! Cái này vốn dĩ để tặng cho anh đó! Anh thích thì quá tốt rồi!”
Tạ Tinh Thùy nói: “Rất cảm ơn tấm lòng của cô, chỉ là thật xin lỗi, tôi muốn đem nó tặng cho người rất quan trọng, vậy nên hãy nhượng lại cho tôi đi.”
“Người rất quan trọng?” Cô gái ngơ ngẩn: “Bạn gái của anh sao?”
Tạ Tinh Thùy chớp chớp mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”
Cô gái hít một hơi thật sâu, ra sức gật đầu!
Khác với bầu không khí cứng nhắc của lần trước, lần này mọi người giống như được sống trở lại, tràn đầy năng lượng, chắc cũng phải gấp hai lần bình thường.
Bên nhóm bình luận cũng bắt đầu mở màn khen ngợi: “Mỗi khi YD lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Tạ Thần luôn có thể đứng lên ngăn cơn sóng dữ, không hổ danh thủ lĩnh của Young Dream!”
Nhưng lại có một bình luận viên lo lắng nói: “Sợ là trạng thái của MP không được ổn định lắm đâu.”
Bình luận viên C cười nói, trách móc: “Xem cái miệng xui xẻo của cô kìa.”
Ống kính xoay về phía tuyển thủ MP, Đương Đương vẫn trong bộ dạng cười ha hả, thoạt nhìn rất thoải mái, khi anh ta nhìn thấy máy quay hướng lại đây thì quơ quơ tấm bảng.
Bốn chữ “khi sư diệt tổ” làm khán giả không nhịn được cười.
Không thể không nói, gan của tên nhóc này thật sự lớn.
Biểu cảm của Lượng ca đông cứng lại, tuy anh vẫn đang nói chuyện nhưng người xem lại không nghe được, nhưng mà nhìn khẩu hình miệng vẫn sẽ có thể biết được.
Lượng ca: “Ban Mộng Kỳ đi, quá hung ác.” Anh ta đã bị con vật có lông xù xù này làm cho không hết giận được.
Đương Đương thắc mắc: “Vậy không cấm Tôn Tẫn sao?”
Huấn luyện viên nhắc nhở: “Không thể không để ý tới tổ hợp Song Tôn.”
Lượng ca giải thích: “Lão Tạ có một thói quen, ván thứ nhất dùng anh hùng hay chơi, ván thứ hai chắc chắn vẫn sẽ dùng, thả Tôn Tẫn đi, anh ta không dùng Tôn Thượng Hương đâu.”
Đương Đương: “Được được được, tôi nghe theo Lượng ca.”
Huấn luyện viên MP do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo.
Bọn họ thả Tôn Tẫn, bên YD cũng náo nhiệt không kém.
Phì ca: “Lão đại, anh có muốn chơi một ván Song Tôn thật xuất sắc không?”
Tạ Tinh Thùy không đồng ý: “Dùng Marco Polo đi, đánh chết bọn họ.”
Tống Ý dừng tay lại, nói: “Bọn họ chắc đã đoán được anh không dùng Tôn Thượng Hương nên mới thả Tôn Tẫn ra.”
Tạ Tinh Thùy không để trong lòng: “Không sao.”
A Mãn góp ý: “Có khi nào bọn họ lấy Đông Hoàng Thái Nhất không?”
Đối với một xạ thủ có thể dịch chuyển vào đám đông như Marco Polo thì Đông Hoàng Thái Nhất là một khắc tinh.
Chỉ cần có được skill cuối của Đông Hoàng, Marco Polo đã vướng vào rồi thì đừng hòng thoát ra.
Tạ Tinh Thùy tiếp tục biện hộ: “Phiên bản Đông Hoàng hiện tại không phải là support tốt nhất, bọn họ chắc chắn sẽ không chọn.”
Tống Ý muốn cắt đứt suy nghĩ này của anh: “Vậy nếu họ chắc chắn anh sẽ dùng Marco Polo thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Tinh Thùy hết lời để nói.
Tống Ý khuyên giải: “MP Lượng ca là một tuyển thủ có tâm tư kín đáo, đặc biệt giỏi về chuyện quan sát, chắc chắn anh ta biết thói quen của anh.”
Tạ Tinh Thùy nghiêng đầu nhìn cô: “Thói quen gì chứ?”
Tống Ý nói: “Nếu ván thứ nhất thắng, tỷ lệ ván thứ hai anh vẫn dùng xạ thủ đó là 80%.”
Tạ Tinh Thùy: “……”
Phì ca mau chóng nịnh nọt: “Thiên Thần, cô quan tâm lão đại đến vậy sao?”
Tống Ý: “Đương nhiên rồi, ADC số một của KPL mà, tôi vô cùng quan tâm.”
Môi mỏng của Tạ Tinh Thùy khẽ nhếch lên: Tự nhiên có được một niềm vui nho nhỏ.
“Quỷ Đăng, A Mãn.” Tạ Tinh Thùy gõ tay: “Lầu ba lầu bốn chọn Tôn Thượng Hương với Tôn Tẫn đi.”
Tổ hợp Song Tôn vừa xuất hiện, tập thể MP ngây người ra hết.
Đương Đương lập tức vui vẻ: “Lượng ca của tôi tính sai mất rồi.”
Lượng ca: “……”
Huấn luyện viên chỉ huy: “Trước tiên cướp lấy Quỷ Cốc Tử, đừng để bọn họ dùng hệ thống tăng tốc kép.”
Lượng ca: “Đừng!”
Đáng tiếc đã chậm một bước, đồng đội đã khoá Quỷ Cốc Tử.
Huấn luyện viên của anh ta cũng phản ứng lại, nhưng vẫn muộn mất.
Bọn họ tưởng đã biết được chiến lược của YD, ai ngờ lại bị trúng bẫy.
Đội hình hiện tại của MP đều chọn để phối hợp với Đông Hoàng Thái Nhất, đường trên và đi rừng đều không phải loại có da có thịt, khá dễ bị thổi bay*.
[*: Ý nói những anh hùng này dễ chết]
Huấn luyện viên sợ YD dùng hệ thống tăng tốc kép nên mới giành Quỷ Cốc Tử, ai ngờ lại trúng bẫy.
Đội hình hiện tại của bọn họ không phối hợp được với Quỷ Cốc Tử, một support không có chút bình tĩnh nào.
Lượng ca đành cam chịu: “Cứ như vậy trước đi.”
Cũng không quá tệ, cuối cùng cũng làm cho đối phương chọn Quỷ Cốc Tử, bọn họ bên này cũng muốn lật xe.
Hệ thống tăng tốc kép bắt nguồn từ Tôn Tẫn và Quỷ Cốc Tử, vì hai anh hùng này có một skill để tăng tốc toàn đội.
Vốn dĩ Vương Giả Vinh Diệu là một trò chơi có nhịp điệu nhanh, lấy được hai anh hùng này, khả năng phân nhóm tăng lên đến đáng sợ: Tập hợp nhanh, chi viện nhanh, đồng thời cũng có thể nhanh chóng phát nổ đối phương.
YD rất thích hợp dùng hệ thống tăng tốc kép, bởi vì xạ thủ của Tạ Tinh Thuỳ rất đáng tin cậy, nếu như tình hình không tốt thì vẫn có thể phát huy mạnh mẽ. Với cả Phì ca lấy Tôn Tẫn đi mid cũng không có vấn đề gì hết, giờ đây Tống Ý lại có bể anh hùng** support, anh hùng nào cũng rất đỉnh, đối với hệ thống này không thể quen thuộc hơn.
[**: Ý chỉ những anh hùng quen thuộc của một tuyển thủ nào đó, bể anh hùng càng lớn thì tuyển thủ đó càng dễ thắng]
Phá bỏ được đội hình này thì họ có thể lấy lại được một ít tiết tấu ở giai đoạn trước.
MP an ủi chính mình như vậy, nhưng YD hồi sinh lại như vậy thực sự rất đáng sợ!
Vừa bắt đầu Phì ca đã hung hãn không nói đạo lý, ván trước bị Đương Đương đè ra đánh chết, ván này này anh ta trả đũa, làm Đương Đương than trời trách đất.
“A a, cứu mạng! Sư phụ tôi muốn giết chết tôi kìa!”
“A a a, đừng tới nữa, thi thể của tôi đã lạnh rồi!”
“A a a a, ai đó ngăn Phì Điêu Thuyền này lại đi mà!”
Anh hùng Tôn Tẫn này với Điêu Thuyền đúng là sự phối hợp tuyệt vời, Điêu Thuyền mở sân khấu khiêu vũ, bình thường nếu ăn toàn bộ sát thương thì chỉ còn chút máu tàn, nhưng khi skill hai Tôn Tẫn có hiệu lực, lập tức sẽ được hồi lại nửa thanh máu, không cần phải lo lắng.
Ván này mọi người không thấy được sức mạnh của tổ hợp Song Tôn, mọi ánh mắt đều dán vào cặp mid – support.
Skill cuối của Đạt Ma – A Mãn giết chết được 3 người, Điêu Thuyền – Phì ca cứ đi tới đi lui, đối phương muốn chạy sao? Tôn Tẫn phóng skill cuối lên đầu ngươi, muốn di chuyển cũng không được, muốn chạy trốn thì bị giảm tốc độ, cuối cùng chỉ có thể hiến đầu mình cho Phì ca.
Tôn Thượng Hương còn chưa phát triển xong, trận đấu đã kết thúc.
2:0
Giải mùa thu KPL năm 2022, YD lấy được trận toàn thắng đầu tiên!
Trận đấu kết thúc, hai chiến đội bước xuống bắt tay, ôm nhau.
Đương Đương chạy dẫn đầu, dang rộng hai tay định ôm Tống Ý thì bị Phì ca chắn lại, nhéo anh ta một cái: “Cậu được đó.”
Đương Đương cợt nhả trả lời: “Vẫn là sư phụ lợi hại.”
Phì ca: “Trong mắt cậu có người sư phụ này à?”
Đương Đương nói: “Có chứ, nếu không sao khi sư diệt tổ được? Thầy tránh ra đi mà, tôi muốn ôm Thiên Thần một cái.”
Tạ Tinh Thùy cho anh ta một gậy: “Qua một bên đi!”
Đương Đương tủi thân: “Bị cạo trọc đầu* mà còn không cho người ta một cái ôm an ủi nữa.”
[*: Thi đấu bị không điểm.]
Tạ Tinh Thùy mời gọi: “Vậy lại đây, tôi ôm cậu.”
Đương Đương lập tức nhảy ra xa: “Cái đó không phải ôm, anh muốn bóp chết tôi thì có.”
Tạ Tinh Thùy: “Cậu hiểu thì tốt rồi.”
Lượng ca đến trước mặt Tống Ý, sau khi gật đầu mới hỏi cô: “Là cô nhắc nhở lão Tạ có phải không?”
Tống Ý mỉm cười: “Xin lỗi Lượng Thần.”
Lượng ca vừa kéo Đương Đương đang khoe khoang đi, vừa nói với Tạ Tinh Thùy: “Đúng là một cô vợ hiền lương thục đức.”
Tạ Tinh Thùy: “!”
Tống Ý cũng ngẩn người.
Phì ca vội vàng trêu theo: “Câu này của Lượng ca sai rồi, chẳng phải tôi mới là là cô vợ hiền lương thục đức sao?”
Lượng ca cười một cái, đi theo đội MP ra phía sau hậu trường.
Bên YD cúi người chào khán giả rồi đi về cùng nhau.
MVP của trận thi đấu này được tặng cho Thiên Vũ, khán giả đều rất kinh ngạc, buồn bực mỉa mai: “Sao lại là Thiên Vũ được chứ? Ván thứ nhất Tạ Thần của chúng ta xuất sắc động trời luôn cơ mà!”
“Ván thứ hai Điêu Thuyền Phì ca cũng rất xuất sắc đó! Sát thương chiếm 40% đội, chẳng lẽ còn chưa đủ để MVP sao?”
Cặp mắt của nhóm bình luận vẫn sáng như trăng.
Ông Si (một bình luận viên) khen ngợi: “Ván này trao MVP cho Thiên Vũ là danh xứng với thực.”
Tiếng ông Si vô cùng dễ nghe, trầm thấp êm ái, tốc độ cũng không nhanh nhưng trật tự rõ ràng, ông ấy bắt đầu nói tường tận: “Ván thứ nhất nếu không phải skill cuối của Mộng Kỳ phóng ra đúng lúc thì Marco Polo của Tạ Tinh Thuỳ không thể nào ghi bàn hoàn hảo như vậy, càng không nói đến bước đi tuyệt diệu ngăn đòn đánh bình thường của Ngu Cơ, vừa cứu được Tạ Tinh Thuỳ, vừa đưa Lượng ca trở về nhà chính.”
“Ván thứ hai, sở dĩ Điêu Thuyền của Phì ca có thể xuất sắc như vậy là nhờ sự phối hợp của đường giữa và đi rừng, mấu chốt trong này chính là thời cơ thả skill hai của Tôn Tẫn, tuyệt đối không thể lãng phí dù chỉ một giây. Nhiều lần Điêu Thuyền bị đả thương, chờ ăn đủ sát thương sẽ chết, đều là nhờ thời gian ra skill hai để lấy lại lượng máu lớn, đó mới là điều quan trọng để Điêu Thuyền có thể thoải mái nhảy múa ở trong đám đông.”
Ông ấy nói xong, khán giả mới bừng tỉnh hiểu ra.
Thì ra là như vậy!
Phần lớn khán giả trực tiếp ở hiện trường không bình tĩnh phân tích được như vậy, chỉ lo đi theo chiến đội mình yêu thích, sẽ bắt đầu lo lắng hoặc kích động, hồi hộp hoặc hưng phần……
Cảm xúc mãnh liệt không ổn định như vậy sẽ rất dễ bỏ qua những chi tiết nhỏ.
Nhưng bây giờ ông Si vừa nói ra, mọi người đều nhớ lại lúc đó.
Cẩn thận ngẫm lại, mỗi một lần YD có được ưu thế lớn, đều có hình bóng của Tống Ý.
Ván thứ nhất là lần trở mình vĩ đại, ván thứ hai thì giấc mơ bắt đầu.
Thao tác của Tống Ý không có chút sai lầm!
Không chỉ khán giả, các fan xem livestream hình như cũng không ngừng spam 666.
Trong một góc của khán đài, Tô Quang đeo khẩu trang nhìn sân khấu đầy những ánh đèn lấp lánh từ xa.
Hai năm, trên sân thi đấu này, Tống Ý đã đứng bên cạnh anh ta vô số lần.
Anh ta luôn cho rằng, chỉ cần quay đầu chắc chắn sẽ nhìn thấy cô gái bình tĩnh này, nhưng hiện tại……
Cô đang ngửa đầu nhìn người khác, cô nhìn một chàng trai khác mỉm cười, sự ưu tú của cô cũng thuộc về những người khác.
Tô Quang dùng sức nắm chặt nắm tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
Không hề cam lòng.
Sau khi rời khỏi sân khấu, mọi người trong YD cũng không hé môi lần nào nữa.
Lý do…… Có lẽ là vì câu nói kia của Lượng ca.
Không ai nghĩ người lên tiếng trước lại là Tống Ý: “Cái đó…… Lượng ca chỉ đùa một chút thôi.”
Tạ Tinh Thùy quay đầu nhìn cô.
Tống Ý vội vã nói: “Không có sao đâu, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều, Tạ ca vẫn luôn quan tâm tôi giống như em gái vậy, tôi biết mà.” Cô lại chủ động làm sáng tỏ sự việc, đây là sợ Tạ Tinh Thuỳ xấu hổ sao?
Phì ca dùng vẻ mặt thương hại nhìn lão đại nhà mình.
Ngực của Tạ Thần chúng ta bị trúng một tên, dù cho hôm nay đã chiến thắng cũng không vui nổi.
Em gái? Anh trai?
Ừm……
Người dẫn chương trình chạy tới mời: “Tinh Thùy, đi tới bàn phỏng vấn thôi.”
Tạ Tinh Thùy đen mặt đồng ý.
Anh đi rồi, Tống Ý cẩn thận hỏi nhỏ Phì ca: “Có phải Tạ Thần tức giận rồi không?” Lượng ca quá xảo trá! Cố ý dùng trò đùa này châm ngòi ly gián quan hệ đội viên!
Phì ca buồn bã trả lời: “Chắc là giận rồi đó.”
Tống Ý vội vàng: “Làm sao bây giờ? Tôi có nên làm cái gì không?”
Phì ca thầm nghĩ: Hôn ổng một cái, liễu ám hoa minh*.
[*: Nguyên câu là “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”, ngụ ý là khi trước mắt nhìn thấy tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng mới tốt đẹp hơn, cũng tựa như trong hoàn cảnh khốn khó mà tìm thấy được lối thoát thênh thang phía trước vậy.]
Tính toán một chút, em gái còn chưa được khai sáng, anh trai Tạ gánh nặng đường xa……
Hôm nay tâm trạng của người dẫn chương trình rất không tốt, phỏng vấn ba đội mà cả ba tuyển thủ đó đều đem cái mặt đáng ghét đến gặp anh ta.
Đầu tiên là Tô Quang…… Chàng trai ba tốt thốt câu nào, câu nấy đều lạnh như băng.
Sau đó là SS Tuyết Bính, người nổi tiếng có mặt đơ, nói chuyện từng chữ, từng chữ một.
Cuối cùng là Tạ Thần, thi đấu thắng ngoạn mục như vậy mà tâm trạng cũng không tốt!
Người dẫn chương trình: Tủi thân quá QAQ!
Lúc Tạ Tinh Thùy quay trở lại, mọi người đã thu dọn xong để chuẩn bị đi về.
Tạ Tinh Thùy tùy tiện khoác lên một cái áo khoác: “Đi thôi.”
Tống Ý không dám đứng sau lưng anh, cô trốn phía sau Phì ca, ý đồ để cho “ái phi” chạy lên dỗ dành bệ hạ.
Phì ca thầm nghĩ…… Em gái, cô trốn xa như vậy, chẳng phải sẽ làm lòng bệ hạ càng đau hơn sao!
Đoàn người ra ngoài sảnh thi đấu, một lượng lớn fans vây quanh ở bên ngoài, hô tô tên YD, tên tuyển thủ, rối rít tiến lên xin chụp chung và ký tên.
Tạ Tinh Thùy ký vài bức xong nói: “Thi đấu kết thúc đã khuya, mọi người về nghỉ ngơi sớm đi.”
Các fan đỏ mặt đáp lại: “Vâng, vâng, vâng.” Tạ Thần nói cái gì cũng được hết, nghe được giọng của anh đã vui đến nỗi muốn nổ tung.
Vốn dĩ đang muốn lên xe, Tạ Tinh Thùy bỗng nhiên dừng lại.
Tống Ý đang ngồi đối diện Phì ca gợi ý: “Hay là hai chúng ta đổi chỗ ngồi đi?”
Mới vừa phát sinh hiểu lầm đáng xấu hổ như vậy, có khả năng Tạ Thần sẽ muốn giữ khoảng cách với cô.
Phì ca muốn khóc tại đây, Thiên Thần, tôi còn chưa muốn chết đâu!
Anh ta nhanh nhanh ngồi vào hàng thứ ba, ôm chặt A Mãn cảnh cáo: “Ai cũng không được chia rẽ chúng tôi!”
A Mãn cũng ôm lại Phì ca.
Tống Ý thấp thỏm ngồi vào hàng thứ hai, suy nghĩ xem nên giải thích thế nào để chứng minh mình tuyệt đối không có ý nghĩ bậy bạ với anh đây!
Ngoài trò chơi cô xem anh là Tạ Thần, trong trò chơi cô xem anh là em bé ADC ngoan ngoãn thôi!
Tạ Tinh Thùy vẫn không chịu lên xe, Tống Ý quay đầu giục Phì ca: “Anh nhanh đổi chỗ với tôi đi, anh xem, Tạ Thần không chịu lên xe kìa.”
Phì ca vẫn từ chối: “Sao có thể được!”
Anh ta quay đầu nhìn qua, lập tức sửng sốt, anh ta đẩy đẩy Tống Ý: “Cô mau nhìn xem!”
Tống Ý nhìn theo tầm mắt của Phì ca, lập tức ngây người!
Trời ơi!
Trời ơi ơi!
Đôi mắt Tống Ý không thể mở to thêm nữa, nếu đây là truyện tranh, mắt cô nhất định sẽ lấp đầy trái tim nhỏ.
Dễ thương quá đi mất!
Mộng Kỳ trong game có dễ thương không? Tròn tròn, mũm mĩm, đặc biệt là lông xù xù!
Lúc anh hùng này vừa ra Tống Ý đã xem đây là sinh mạng, yêu đến không ngừng được.
Đáng tiếc trong trò chơi lại không gặp được dù lông xù xù này dễ thương cỡ nào, nhưng hiện tại……
Có một fans ôm một cái gấu bông Mộng Kỳ siêu lớn.
Thật sự làm quá tuyệt vời, hồng hồng, nhung nhung, vừa thấy đã biết vô cùng mềm!
Trong đầu Tống Ý đều là: Đây bản handmade limited edition kỷ niệm 18 năm của Thiên Mỹ, lúc ấy chỉ bán ra một ngàn bản, bây giờ đã không còn chỗ bán, muốn mua cũng không mua được!
Tạ Tinh Thùy đi vào lòng vòng vây fans, cuối cùng đứng lại trước mặt cô gái ôm gấu bông Mộng Kỳ.
Cô gái rất căng thẳng, giọng nói cũng run run: “Cảm ơn Tạ Thần.”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười nhìn cô ấy chào hỏi sau đó hỏi: “Mộng Kỳ này có thể nhượng lại cho tôi không?”
Cô gái trợn tròn mắt, hấp tấp nói: “Không cần nhượng lại đâu! Cái này vốn dĩ để tặng cho anh đó! Anh thích thì quá tốt rồi!”
Tạ Tinh Thùy nói: “Rất cảm ơn tấm lòng của cô, chỉ là thật xin lỗi, tôi muốn đem nó tặng cho người rất quan trọng, vậy nên hãy nhượng lại cho tôi đi.”
“Người rất quan trọng?” Cô gái ngơ ngẩn: “Bạn gái của anh sao?”
Tạ Tinh Thùy chớp chớp mắt nhìn cô, nhỏ giọng hỏi tiếp: “Có thể giữ bí mật giúp tôi được không?”
Cô gái hít một hơi thật sâu, ra sức gật đầu!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương