Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 42
Mười phút gắp được một rổ đầy!
Tống Ý lâng lâng, khi con gấu cuối cùng được găos lên, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô được thoả mãn hoàn toàn, mà đồng thời cũng cứu vớt được những bé dễ thương này, quả là một phi vụ hoàn hảo!
Người vây quanh ngày càng nhiều, tuy mọi người đều đang vội vào rạp nhưng có người một lúc gắp được nhiều như vậy cũng rất đáng để xem. Mọi người rối rít xúm lại, ai nấy hít vào một hơi thật sâu.
Tạ Tinh Thùy và Tống Ý đã ngụy trang, tạm thời chưa bị ai nhận ra, nhưng trong đám đông đã có người cầm điện thoại lên, nếu bị quay lại, đăng lên mạng thì chắc chắn các fans có hỏa nhãn kim tinh sẽ nhận ra.
Tống Ý còn đang ngẩn người, Tạ Tinh Thùy nằm chặt lấy tay cô, thoát khỏi đám đông để vào rạp.
Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, Tống Ý mới hoàn hồn lại, cô hỏi Tạ Tinh Thùy: “Sao anh giỏi trò này quá vậy?”
Tạ Tinh Thùy: “Hửm?” Anh không nghe rõ lời cô nói, vì nhân viên rạp đang bắt đầu chiếu quảng cáo.
Tống Ý kề sát vào tai anh lặp lại lần nữa.
Tạ Tinh Thùy đã nghe thấy nhưng anh thấy Tống Ý gần mình như vậy nên nảy ra ý đồ xấu, giả vờ như mình không nghe thấy: “Cái gì?”
Môi Tống Ý như sắp dán sát lên tai anh: “Đội trưởng, anh gắp thú kiểu gì thế?”
Tai Tạ Tinh Thùy xụi lơ, anh bình tĩnh hắng giọng: “May mắn thôi.”
Lần này lại đến lượt Tống Ý không nghe rõ.
Tạ Tinh Thùy vẫy tay, Tống Ý đưa tai mình đến gần…
Rạp chiếu phim tối đen như mực nên làn da trắng của Tống Ý cứ như phát sáng, yết hầu của Tạ Tinh Thuỳ cứ chạy lên chạy xuống. Anh nhích lại trả lời: “Là may mắn thôi. Nếu gặp phải ông chủ vô lương tâm thì chắc không gắp được nhiều vậy đâu.”
Lão Tạ nhiều mưu thật sự, anh giải thích vấn đề về lực gắp, rồi đẩy sang do may mắn, tránh để sau này gặp phải tình huống chưa kịp chỉnh sửa máy gắp thú đã khiến mình từ tay súng thần thành tay hố thần.
Vả lại còn có thể tạo thành câu tỏ tình lãng mạn, giống như: “Cũng là duyên phận, ngay cả máy gắp thú cũng giúp anh chọc em vui.”
Giọng của anh rất mê người, nói chuyện bình thường cũng có thể làm tai người nghe như bị điện giật.
Lúc này kề sát như vậy, lại còn cố ý đè thấp giọng, Tống Ý không còn nghe rõ anh nói gì nữa, chỉ biết hông mình đã tê rần.
—— Giống như khi còn nhỏ thấy thợ cắt tóc cầm theo tông đơ đi đến gần, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Cũng may bộ phim đã chiếu những cảnh đầu tiên, Tống Ý cầm cốc nước lên hút một ngụm, nghiêm túc nhìn về phía màn hình.
Nhưng Tạ Tinh Thuỳ lại đang nhìn cô.
Phim này là một bộ tình cảm rất nhẹ nhàng, không có điểm gì để chê, dạng hoan hỉ oan gia thường thấy, khi xem không cần dùng đầu óc nhiều, xem với tâm trạng thoải mái là tốt nhất.
Ánh sáng từ màn ảnh đan vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt của cô, tựa như cực quang xuất hiện trên bầu trời trong đêm mùa đông.
Đẹp đến mức khiến nhịp tim người ta tăng tốc.
Hàng mi của Tống Ý khẽ run, dường như cô đã nhận ra ánh mắt của Tạ Tinh Thuỳ.
Cô quay đầu nhìn anh với gò má hơi phiếm hồng.
Tạ Tinh Thùy cũng không tránh đi, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Tim Tống Ý đập thình thịch, cô không được tự nhiên cắn ống hút, trong lòng hơi băn khoăn và hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy cầm tay cô: “Xin lỗi, em đẹp hơn bộ phim nhiều.” Cho nên anh không nhịn được muốn nhìn cô.
Tim Tống Ý lỡ một nhịp, giống như có thứ gì nổ tung. Cô mau chóng quay đầu nhìn màn ảnh rộng, nhưng trong đầu không hề có chút tình tiết nào của phim.
Chỉ có mỗi giọng nói của Tạ Tinh Thùy, tất cả đều là đôi mắt như vực sâu vạn trượng của anh.
Nơi mặt hồ chứa đầy sao trời, mà mọi ngôi sao đều lấp lánh tên cô.
Kiểu cảm giác được người khác đặt trong lồng ngực nâng niu quá kì diệu.
Bộ phim dài hai tiếng cứ thế trôi qua, trong vô thức đã đến khúc after credits cuối.
Nam nữ chính ôm nhau hạnh phúc y như những chuyện cố tích đã viết: Tốt đẹp, lãng mạn, vĩnh hằng.
Buổi chiếu kết thúc,Tống Ý đeo kính râm và khẩu trang, cô thì thầm: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Tinh Thùy đề nghị: “Chúng ta ăn cơm rồi hẵng về.”
Tống Ý đáp: “Ừm.”
Lúc ra khỏi rạp, Tống Ý nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Từ nhà vệ sinh đi ra, sắp qua khỏi chỗ ngoặt, thế nhưng lại có người gọi cô lại: “Thiên Thần?”
Âm điệu này không có chút hoài nghi nào, mà là chắc chắn 100%.
Tống Ý: “…” Cô làm như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh hơn để rời đi.
Ai ngờ người phía sau có đôi chân rất dài, bước vài bước đã đuổi kịp.
Vẫn là nụ cười tươi như ánh mặt trời trong tưởng tượng, A Ly vui đến mức đôi mắt cũng hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Chị cũng đến xem phim ạ?”
Tống Ý nhìn đứa nhỏ này thông qua kính râm.
A Ly cười nói: “Chị có đeo kính râm em cũng nhận ra được!”
Tống Ý bất đắc dĩ gật đầu: “Trùng hợp quá.”
A Ly nói: “Không phải trùng hợp đâu, đây gọi là duyên trời định sẵn!”
Không đợi Tống Ý trả lời, A Ly đã phấn khích tiếp lời: “Chị đi một mình sao? Hay là đi cùng với chị Đào Đào? Hai chị xem suất nào? Dẫn theo em đi! Em xem một mình chán lắm.”
Tống Ý vừa định lên tiếng, A Ly lại cẩn thận bổ sung thêm: “Em không quấy rầy hai người đâu… Em sẽ im lặng.” Nói xong cậu ấy làm động tác khoá miệng lại.
Tống Ý đành phải nhẫn tâm nói: “Tôi đã xem xong rồi, đang chuẩn bị về.”
A Ly rất thất vọng: “Vậy ạ, chị không định ra ngoài ăn cơm sao?”
Tống Ý căng da đầu nói dối: “Buổi chiều còn phải huấn luyện, tôi muốn về căn cứ sớm chút.”
A Ly nhỏ giọng: “Chị ăn cơm rồi hẵng về, chẳng mấy khi mới ra ngoài được mà.”
Tống Ý: “Còn có người đang đợi tôi, tôi đi trước…”
A Ly tìm kiếm cơ hội: “Em tiễn hai người!”
Tống Ý từ chối: “Chúng tôi lái xe đến.”
A Ly hụt hẫng: “Vậy tạm biệt…” Bị từ chối đến vậy rồi, nếu còn chạy theo thì chỉ khiến người ta thấy phiền.
Tống Ý không nói gì nữa, cô chỉ gật chào cậu ấy một cái.
Bước nhanh ra ngoài, vừa thấy Tạ Tinh Thuỳ, cô đã vội vã kéo tay anh.
Lão Tạ thụ sủng nhược kinh, cả buổi không có phản ứng gì.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Tống Ý nhanh chóng chạy qua đó, vừa bước chân vào, cô xoay ra thấy A Ly rời đi với vẻ mặt buồn bã.
Phù… Nguy hiểm thật.
Tạ Tinh Thùy cũng thấy cảnh này.
Tống Ý giải thích: “Vừa nãy tôi gặp A Ly, tôi…” Cô ngừng lại.
Tạ Tinh Thùy: “Em tránh đi cũng tốt.”
Tống Ý ngẩn ra một lúc, cô nhìn về phía Tạ Tinh Thuỳ: “Tôi chỉ không muốn để quá nhiều người biết…”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười nhìn cô: “Biết cái gì chứ?”
Tống Ý há miệng thở dốc.
Tạ Tinh Thùy dịu dàng trấn an: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Tim Tống Ý như rơi từ trên trời xuống lại mặt đất.
Đột nhiên cô nghĩ thông hết tất cả.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, hai người đi ra ngoài. Bên ngoài là bãi đỗ xe trống trải, ánh đèn sáng tỏ, nhưng dường như đây không phải là nơi để nói những lời như vậy.
Nhưng Tống Ý lại không muốn kéo dài thêm nữa để chọn địa điểm và thời gian, cô nhìn Tạ Tinh Thuỳ: “Em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy sững sờ.
Tống Ý cắn môi dưới, giọng nói gượng gạo, vô cùng thẹn thùng, nhưng cô vẫn dùng cảm nói: “Tạ Tinh Thùy, em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy không tin đây là sự thật.
Tống Ý đỏ mặt nói tiếp: “Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu đến vậy.”
Cô thích Tạ Tinh Thuỳ, đây chính là thích: Anh bị thương cô lo lắng, cô thích nghe lời anh nói, mọi việc anh làm đều khiến tim cô đập nhanh.
Nếu đây không phải là thích, vậy cái gì mới được gọi là thích?
Thời gian có thể có vô số sự kiện xảy ra, nhưng để tim đập mạnh thì chỉ cần một chốc thoáng qua.
Tống Ý nghe thấy tiếng nói của trái tim mình, nó nói lớn bốn chữ: Thích Tạ Tinh Thùy.
Phải mất một lúc lâu sau Tạ Tinh Thùy mới hoàn hồn. Anh tiến lên, dùng một tay kéo cô vào lòng mình.
Khoé môi Tống Ý cong lên, cô chậm rãi giơ tay ra, ôm chặt lấy anh.
Nam nữ chính trong phim ôm nhau trong biển hoa mơ mộng, khắp chốn đều có hoa oải hương, còn có tuyết trắng phất phơ và căn phòng nhỏ lãng mạn, bầu trời trắng tinh sáng lên như thiên đường.
—— Đẹp đẽ, lãng mạn.
Nhưng thật ra cảnh đẹp nhất là khi mình được ôm, bối cảnh chỉ còn là phần râu ria. Hai người ôm lấy nhau, hai trái tim sát cạnh nhau, toát ra tình cảm chân thành tha thiết thì bất cứ chỗ nào cũng thành thiên đường.
Giọng của Tạ Tinh Thuỳ khẽ run: “Tống Tống.”
Tống Ý nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng?”
Giọng nói của Tạ Tinh Thuỳ mang theo điệu bộ của sự mong mỏi: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Gương mặt của Tống Ý đỏ bừng lên, nhưng rồi lại mềm lòng trước giọng run run của Tạ Tinh Thuỳ.
Có người sẽ vui mừng đến nỗi tâm trạng có thay đổi lớn vì một câu nói của cô, có người sẽ vì được cô đáp lại mà như có được cả thế giới…
Cô thích người này, cô muốn làm cho anh vui vẻ.
Môi Tống Ý mấp máy, cô nhỏ giọng nhắc lại: “Em thích anh.” Qua một khoảng thời gian khá lâu, Tạ Tinh Thuỳ mới trả lời: “Cảm ơn.”
Sau khi bình tĩnh lại, Tạ Tinh Thuỳ kéo cô lên xe.
Tuy bãi đỗ xe không có ai đậu lại, nhưng cũng là nơi sẽ có người qua lại, ít nhiều gì cũng dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Hai người lên xe, trong không gian kín như bưng lại có thêm chút mập mờ.
Tống Ý lảng tránh: “Vậy trưa nay chúng ta ăn gì?”
Tạ Tinh Thùy hít sâu một hơn: “Có khi anh ăn gì cũng cảm thấy giống như đang ăn đường.”
Tống Ý bị anh chọc cười: “Nhưng anh không thích ăn đường mà.”
Tạ Tinh Thùy lắc đầu: “Đường như vậy, xin hãy cho anh ăn cả đời.”
Thốt ra câu trả lời, anh dẫm chân ga, chiếc xe xé gió mà đi, giống như trái tim đã bay lượn trên trời của anh.
Tạ Tinh Thùy đã sớm đặt xong chỗ dùng bữa, là một một nhà hàng xoay khá nổi tiếng, phong cảnh ở đây rất độc đáo, trèo đèo lội suối mới đặt được một bàn.
Lúc Tống Ý xuống xe, cô nhíu mày nhìn quang cảnh: “Chỉ có hai chúng ta thôi mà, ăn gì đơn giản là được rồi.”
Một bữa ở chỗ này thật sự quá đắt.
Tạ Tinh Thùy nắm lấy tay cô: “Em yên tâm đi, anh có rất nhiều tiền, không tiêu hết được.” Giọng điệu này rất có phong thái của mấy anh chồng sợ vợ.
Tống Ý cười: “Có ai là không biết câu lạc bộ thể thao điện tử thiếu tiền đến mức nào đâu.”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “YD rất thiếu tiến, nhưng lúc trẻ anh có làm ít nghề tay trái nên thật sự không thiếu đâu.”
Tống Ý: “Nói cứ như anh già lắm rồi vậy.”
Tạ Tinh Thùy: “So với anh năm mười chín tuổi thì bây giờ anh đã già đi 6 tuổi rồi.”
Tống Ý cũng hết cách để phản bác.
Tạ Tinh Thùy nói rõ ra: “Lúc ấy anh là trụ cột của YD, có không ít tiền thưởng, sau khi tích được kha khá thì thấy cứ phung phí cũng không tốt, vậy nên đã bỏ một chút đầu tư dự án với bạn, kiếm được chút tiền thì lại đầu tư cho cái khác. Bây giờ…” Anh chớp mắt: “Dù sao thì cô Tạ cứ dùng thỏa thích, có tiêu thế nào cũng không hết.”
Mặt Tống Ý đỏ bừng, nửa chữ cũng không nói được.
Tạ Tinh Thùy thực sự có tiền. Tuy rằng hồi trước, tuyển thủ điện tử không có tiền lương nhiều như bây giờ, nhưng nếu so với người bình thường thì cũng là một con số không nhỏ, đặc biệt là khi thành tích của YD rất tốt, tiền thưởng kèm với các khoản lặt vặt đã là một khoảng khá lớn.
Tạ Tinh Thùy có đôi mắt tinh tường, nhân phẩm cũng tốt, khoảng thời gian trước anh có giúp một người bạn đang rơi vào cảnh khốn cùng, sau đó người ấy Đông Sơn tái khởi, mấy năm sau tiền lời anh kiếm được đủ để chất hết một cái két sắt.
Anh không lừa Tống Ý mấy điều này, đương nhiên cũng không vội nói ra hết.
Chỉ là hôm nay thật sự rất vui, muốn nói hết thứ này đến thứ khác.
Hai người bước vào nhà hàng. Lúc ra khỏi thang máy, phía đối diện truyền đến giọng nói quen thuộc: “Vui thật đó, ngoại trừ anh, còn ai dẫn em đến chỗ này nữa?”
Giọng điệu lười biếng kiêu ngạo, dễ nghe giống hồ ly trong miệng người xưa.
Nhưng lại rất quen thuộc.
Tống Ý ngẩng đầu, thấy Đào Đào.
Đào Đào cũng thấy bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đào Đào hiện lên tia hoảng loạn.
Tống Ý không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đào Đào lập tức buông cánh tay đang kéo người bên cạnh, cô ấy há miệng thở dốc. Rất nhiều lời chạy đến cổ họng, nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười nói: “Trùng hợp thật.”
Tống Ý quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng kế Đào Đào.
Đây là một chàng trai cao lớn anh tuấn, mặc một bộ âu phục thẳng thớm, vừa tinh tế lại vừa cực kỳ đắt đỏ. Biểu cảm của anh ta rất hờ hững, con ngươi hẹp dài đầy cảnh giác.
Nguy hiểm.
Đây là ấn tượng đầu tiên nảy lên từ đáy lòng Tống Ý.
Đào Đào giới thiệu: “Đây là bạn của em, Tống Ý, Tạ Tinh Thùy.”
Điều bất ngờ chính là người đàn ông này lại quen biết Tạ Tinh Thuỳ, anh ta vươn tay chào hỏi: “Ngài Tạ, buổi trưa tốt lành.”
Tạ Tinh Thùy bắt tay với anh ta: “Ngài Diệp, trùng hợp thật, không ngờ là chúng ta có thể gặp nhau ở đây.”
Đào Đào nhíu mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy cười: “Không quấy rầy buổi hẹn hò của hai người nữa, mau vào đi.” Cô ấy nghịch ngợm nháy mắt với Tống Ý, mọi thứ vẫn giống như bình thường nhưng hình như có gì đó không đúng, Tống Ý đắm mình trong sự nghi ngờ.
Người đó là ai? Bạn trai của Đào Đào sao? Nhưng sao chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến…
Lúc này có người phục vụ dẫn bọn họ đến bàn, sau khi hai bên tạm biệt, Tống Ý vẫn còn nghĩ ngợi.
Chọn xong món, khi chỉ còn lại hai người, Tống Ý hỏi Tạ Tinh Thuỳ: “Ngài Diệp kia là ai thế?”
Tạ Tinh Thùy chau mày: “Diệp Kình, chắc em đã nghe qua Truyền Thông Thiên Thụ rồi phải không?”
Tống Ý nghiêm mặt lại.
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Người nắm quyền phía sau chính là anh ta.”
Tống Ý có hơi sốt ruột: “Em nghe nói anh ta…” Thành phố S có rất nhiều người biết Truyền Thông Thiên Thụ, đây là thế lực mới nổi lên. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã chiếm được phần lớn thị trường, ép nhiều lão làng không còn đường sống.
Mọi thứ khác thường đều là ma quỷ, có kha khá người nói bối cảnh của họ không đơn giản.
Nhất là vào hai năm trước, họ thu mua nền tảng livestream lớn nhất thời bấy giờ là Lam Miêu, tạo ra tiếng vang lớn hơn nữa.
Khi ấy YD cũng hợp tác với nền tảng này, nhưng sau khi bị Truyền Thông Thiên Thụ thu mua lại, Tạ Tinh Thuỳ đã kết thúc hợp đồng với họ.
Tống Ý mơ hồ nhớ lại một chuyện: “Hai năm trước… Đào Đào là streamer của Lam Miêu.”
Khi đó Tống Ý vừa mới quen Đào Đào, hai người kết bạn từ trong trò chơi, vì đều là con gái, đều chơi rất xuất sắc nên mới thân thiết như bây giờ.
Nhưng khi Tống Ý đến CST làm tuyển thủ chuyên nghiệp, Đào Đào làm streamer được nửa năm thì bỗng dưng từ chức, đi làm bình luận viên KPL.
Tạ Tinh Thùy trấn an: “Không sao đâu, nếu em lo thì lát về hỏi thử cô ấy xem.”
Tống Ý rất lo sợ, nhưng nếu… Đào Đào muốn nói thì đã kể với cô lâu rồi.
Tạ Tinh Thùy tìm mọi cách để giảm bớt sự lo lắng bên trong Tống Ý: “Đừng lo lắng, tuy anh không tiếp xúc nhiều với Diệp Kình, nhưng anh ta không phải là người xằng bậy đâu.”
Tống Ý lại không thể nào thả lỏng, nếu chỉ đơn thuần là bạn gái bạn trai, không thể nào Đào Đào lại không nói với cô.
Tống Ý lâng lâng, khi con gấu cuối cùng được găos lên, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô được thoả mãn hoàn toàn, mà đồng thời cũng cứu vớt được những bé dễ thương này, quả là một phi vụ hoàn hảo!
Người vây quanh ngày càng nhiều, tuy mọi người đều đang vội vào rạp nhưng có người một lúc gắp được nhiều như vậy cũng rất đáng để xem. Mọi người rối rít xúm lại, ai nấy hít vào một hơi thật sâu.
Tạ Tinh Thùy và Tống Ý đã ngụy trang, tạm thời chưa bị ai nhận ra, nhưng trong đám đông đã có người cầm điện thoại lên, nếu bị quay lại, đăng lên mạng thì chắc chắn các fans có hỏa nhãn kim tinh sẽ nhận ra.
Tống Ý còn đang ngẩn người, Tạ Tinh Thùy nằm chặt lấy tay cô, thoát khỏi đám đông để vào rạp.
Sau khi hai người tìm được chỗ ngồi, Tống Ý mới hoàn hồn lại, cô hỏi Tạ Tinh Thùy: “Sao anh giỏi trò này quá vậy?”
Tạ Tinh Thùy: “Hửm?” Anh không nghe rõ lời cô nói, vì nhân viên rạp đang bắt đầu chiếu quảng cáo.
Tống Ý kề sát vào tai anh lặp lại lần nữa.
Tạ Tinh Thùy đã nghe thấy nhưng anh thấy Tống Ý gần mình như vậy nên nảy ra ý đồ xấu, giả vờ như mình không nghe thấy: “Cái gì?”
Môi Tống Ý như sắp dán sát lên tai anh: “Đội trưởng, anh gắp thú kiểu gì thế?”
Tai Tạ Tinh Thùy xụi lơ, anh bình tĩnh hắng giọng: “May mắn thôi.”
Lần này lại đến lượt Tống Ý không nghe rõ.
Tạ Tinh Thùy vẫy tay, Tống Ý đưa tai mình đến gần…
Rạp chiếu phim tối đen như mực nên làn da trắng của Tống Ý cứ như phát sáng, yết hầu của Tạ Tinh Thuỳ cứ chạy lên chạy xuống. Anh nhích lại trả lời: “Là may mắn thôi. Nếu gặp phải ông chủ vô lương tâm thì chắc không gắp được nhiều vậy đâu.”
Lão Tạ nhiều mưu thật sự, anh giải thích vấn đề về lực gắp, rồi đẩy sang do may mắn, tránh để sau này gặp phải tình huống chưa kịp chỉnh sửa máy gắp thú đã khiến mình từ tay súng thần thành tay hố thần.
Vả lại còn có thể tạo thành câu tỏ tình lãng mạn, giống như: “Cũng là duyên phận, ngay cả máy gắp thú cũng giúp anh chọc em vui.”
Giọng của anh rất mê người, nói chuyện bình thường cũng có thể làm tai người nghe như bị điện giật.
Lúc này kề sát như vậy, lại còn cố ý đè thấp giọng, Tống Ý không còn nghe rõ anh nói gì nữa, chỉ biết hông mình đã tê rần.
—— Giống như khi còn nhỏ thấy thợ cắt tóc cầm theo tông đơ đi đến gần, muốn trốn cũng không trốn thoát được.
Cũng may bộ phim đã chiếu những cảnh đầu tiên, Tống Ý cầm cốc nước lên hút một ngụm, nghiêm túc nhìn về phía màn hình.
Nhưng Tạ Tinh Thuỳ lại đang nhìn cô.
Phim này là một bộ tình cảm rất nhẹ nhàng, không có điểm gì để chê, dạng hoan hỉ oan gia thường thấy, khi xem không cần dùng đầu óc nhiều, xem với tâm trạng thoải mái là tốt nhất.
Ánh sáng từ màn ảnh đan vào nhau, phản chiếu trong đôi mắt của cô, tựa như cực quang xuất hiện trên bầu trời trong đêm mùa đông.
Đẹp đến mức khiến nhịp tim người ta tăng tốc.
Hàng mi của Tống Ý khẽ run, dường như cô đã nhận ra ánh mắt của Tạ Tinh Thuỳ.
Cô quay đầu nhìn anh với gò má hơi phiếm hồng.
Tạ Tinh Thùy cũng không tránh đi, anh vẫn nhìn cô không chớp mắt.
Tim Tống Ý đập thình thịch, cô không được tự nhiên cắn ống hút, trong lòng hơi băn khoăn và hồi hộp.
Tạ Tinh Thùy cầm tay cô: “Xin lỗi, em đẹp hơn bộ phim nhiều.” Cho nên anh không nhịn được muốn nhìn cô.
Tim Tống Ý lỡ một nhịp, giống như có thứ gì nổ tung. Cô mau chóng quay đầu nhìn màn ảnh rộng, nhưng trong đầu không hề có chút tình tiết nào của phim.
Chỉ có mỗi giọng nói của Tạ Tinh Thùy, tất cả đều là đôi mắt như vực sâu vạn trượng của anh.
Nơi mặt hồ chứa đầy sao trời, mà mọi ngôi sao đều lấp lánh tên cô.
Kiểu cảm giác được người khác đặt trong lồng ngực nâng niu quá kì diệu.
Bộ phim dài hai tiếng cứ thế trôi qua, trong vô thức đã đến khúc after credits cuối.
Nam nữ chính ôm nhau hạnh phúc y như những chuyện cố tích đã viết: Tốt đẹp, lãng mạn, vĩnh hằng.
Buổi chiếu kết thúc,Tống Ý đeo kính râm và khẩu trang, cô thì thầm: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Tinh Thùy đề nghị: “Chúng ta ăn cơm rồi hẵng về.”
Tống Ý đáp: “Ừm.”
Lúc ra khỏi rạp, Tống Ý nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Từ nhà vệ sinh đi ra, sắp qua khỏi chỗ ngoặt, thế nhưng lại có người gọi cô lại: “Thiên Thần?”
Âm điệu này không có chút hoài nghi nào, mà là chắc chắn 100%.
Tống Ý: “…” Cô làm như không nghe thấy, bước chân ngày càng nhanh hơn để rời đi.
Ai ngờ người phía sau có đôi chân rất dài, bước vài bước đã đuổi kịp.
Vẫn là nụ cười tươi như ánh mặt trời trong tưởng tượng, A Ly vui đến mức đôi mắt cũng hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Chị cũng đến xem phim ạ?”
Tống Ý nhìn đứa nhỏ này thông qua kính râm.
A Ly cười nói: “Chị có đeo kính râm em cũng nhận ra được!”
Tống Ý bất đắc dĩ gật đầu: “Trùng hợp quá.”
A Ly nói: “Không phải trùng hợp đâu, đây gọi là duyên trời định sẵn!”
Không đợi Tống Ý trả lời, A Ly đã phấn khích tiếp lời: “Chị đi một mình sao? Hay là đi cùng với chị Đào Đào? Hai chị xem suất nào? Dẫn theo em đi! Em xem một mình chán lắm.”
Tống Ý vừa định lên tiếng, A Ly lại cẩn thận bổ sung thêm: “Em không quấy rầy hai người đâu… Em sẽ im lặng.” Nói xong cậu ấy làm động tác khoá miệng lại.
Tống Ý đành phải nhẫn tâm nói: “Tôi đã xem xong rồi, đang chuẩn bị về.”
A Ly rất thất vọng: “Vậy ạ, chị không định ra ngoài ăn cơm sao?”
Tống Ý căng da đầu nói dối: “Buổi chiều còn phải huấn luyện, tôi muốn về căn cứ sớm chút.”
A Ly nhỏ giọng: “Chị ăn cơm rồi hẵng về, chẳng mấy khi mới ra ngoài được mà.”
Tống Ý: “Còn có người đang đợi tôi, tôi đi trước…”
A Ly tìm kiếm cơ hội: “Em tiễn hai người!”
Tống Ý từ chối: “Chúng tôi lái xe đến.”
A Ly hụt hẫng: “Vậy tạm biệt…” Bị từ chối đến vậy rồi, nếu còn chạy theo thì chỉ khiến người ta thấy phiền.
Tống Ý không nói gì nữa, cô chỉ gật chào cậu ấy một cái.
Bước nhanh ra ngoài, vừa thấy Tạ Tinh Thuỳ, cô đã vội vã kéo tay anh.
Lão Tạ thụ sủng nhược kinh, cả buổi không có phản ứng gì.
Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Tống Ý nhanh chóng chạy qua đó, vừa bước chân vào, cô xoay ra thấy A Ly rời đi với vẻ mặt buồn bã.
Phù… Nguy hiểm thật.
Tạ Tinh Thùy cũng thấy cảnh này.
Tống Ý giải thích: “Vừa nãy tôi gặp A Ly, tôi…” Cô ngừng lại.
Tạ Tinh Thùy: “Em tránh đi cũng tốt.”
Tống Ý ngẩn ra một lúc, cô nhìn về phía Tạ Tinh Thuỳ: “Tôi chỉ không muốn để quá nhiều người biết…”
Tạ Tinh Thùy mỉm cười nhìn cô: “Biết cái gì chứ?”
Tống Ý há miệng thở dốc.
Tạ Tinh Thùy dịu dàng trấn an: “Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Tim Tống Ý như rơi từ trên trời xuống lại mặt đất.
Đột nhiên cô nghĩ thông hết tất cả.
Cửa thang máy mở ra lần nữa, hai người đi ra ngoài. Bên ngoài là bãi đỗ xe trống trải, ánh đèn sáng tỏ, nhưng dường như đây không phải là nơi để nói những lời như vậy.
Nhưng Tống Ý lại không muốn kéo dài thêm nữa để chọn địa điểm và thời gian, cô nhìn Tạ Tinh Thuỳ: “Em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy sững sờ.
Tống Ý cắn môi dưới, giọng nói gượng gạo, vô cùng thẹn thùng, nhưng cô vẫn dùng cảm nói: “Tạ Tinh Thùy, em cũng thích anh.”
Tạ Tinh Thùy không tin đây là sự thật.
Tống Ý đỏ mặt nói tiếp: “Xin lỗi vì đã để anh đợi lâu đến vậy.”
Cô thích Tạ Tinh Thuỳ, đây chính là thích: Anh bị thương cô lo lắng, cô thích nghe lời anh nói, mọi việc anh làm đều khiến tim cô đập nhanh.
Nếu đây không phải là thích, vậy cái gì mới được gọi là thích?
Thời gian có thể có vô số sự kiện xảy ra, nhưng để tim đập mạnh thì chỉ cần một chốc thoáng qua.
Tống Ý nghe thấy tiếng nói của trái tim mình, nó nói lớn bốn chữ: Thích Tạ Tinh Thùy.
Phải mất một lúc lâu sau Tạ Tinh Thùy mới hoàn hồn. Anh tiến lên, dùng một tay kéo cô vào lòng mình.
Khoé môi Tống Ý cong lên, cô chậm rãi giơ tay ra, ôm chặt lấy anh.
Nam nữ chính trong phim ôm nhau trong biển hoa mơ mộng, khắp chốn đều có hoa oải hương, còn có tuyết trắng phất phơ và căn phòng nhỏ lãng mạn, bầu trời trắng tinh sáng lên như thiên đường.
—— Đẹp đẽ, lãng mạn.
Nhưng thật ra cảnh đẹp nhất là khi mình được ôm, bối cảnh chỉ còn là phần râu ria. Hai người ôm lấy nhau, hai trái tim sát cạnh nhau, toát ra tình cảm chân thành tha thiết thì bất cứ chỗ nào cũng thành thiên đường.
Giọng của Tạ Tinh Thuỳ khẽ run: “Tống Tống.”
Tống Ý nhẹ nhàng đáp lại: “Vâng?”
Giọng nói của Tạ Tinh Thuỳ mang theo điệu bộ của sự mong mỏi: “Em lặp lại lần nữa đi.”
Gương mặt của Tống Ý đỏ bừng lên, nhưng rồi lại mềm lòng trước giọng run run của Tạ Tinh Thuỳ.
Có người sẽ vui mừng đến nỗi tâm trạng có thay đổi lớn vì một câu nói của cô, có người sẽ vì được cô đáp lại mà như có được cả thế giới…
Cô thích người này, cô muốn làm cho anh vui vẻ.
Môi Tống Ý mấp máy, cô nhỏ giọng nhắc lại: “Em thích anh.” Qua một khoảng thời gian khá lâu, Tạ Tinh Thuỳ mới trả lời: “Cảm ơn.”
Sau khi bình tĩnh lại, Tạ Tinh Thuỳ kéo cô lên xe.
Tuy bãi đỗ xe không có ai đậu lại, nhưng cũng là nơi sẽ có người qua lại, ít nhiều gì cũng dễ thu hút ánh nhìn của người khác.
Hai người lên xe, trong không gian kín như bưng lại có thêm chút mập mờ.
Tống Ý lảng tránh: “Vậy trưa nay chúng ta ăn gì?”
Tạ Tinh Thùy hít sâu một hơn: “Có khi anh ăn gì cũng cảm thấy giống như đang ăn đường.”
Tống Ý bị anh chọc cười: “Nhưng anh không thích ăn đường mà.”
Tạ Tinh Thùy lắc đầu: “Đường như vậy, xin hãy cho anh ăn cả đời.”
Thốt ra câu trả lời, anh dẫm chân ga, chiếc xe xé gió mà đi, giống như trái tim đã bay lượn trên trời của anh.
Tạ Tinh Thùy đã sớm đặt xong chỗ dùng bữa, là một một nhà hàng xoay khá nổi tiếng, phong cảnh ở đây rất độc đáo, trèo đèo lội suối mới đặt được một bàn.
Lúc Tống Ý xuống xe, cô nhíu mày nhìn quang cảnh: “Chỉ có hai chúng ta thôi mà, ăn gì đơn giản là được rồi.”
Một bữa ở chỗ này thật sự quá đắt.
Tạ Tinh Thùy nắm lấy tay cô: “Em yên tâm đi, anh có rất nhiều tiền, không tiêu hết được.” Giọng điệu này rất có phong thái của mấy anh chồng sợ vợ.
Tống Ý cười: “Có ai là không biết câu lạc bộ thể thao điện tử thiếu tiền đến mức nào đâu.”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “YD rất thiếu tiến, nhưng lúc trẻ anh có làm ít nghề tay trái nên thật sự không thiếu đâu.”
Tống Ý: “Nói cứ như anh già lắm rồi vậy.”
Tạ Tinh Thùy: “So với anh năm mười chín tuổi thì bây giờ anh đã già đi 6 tuổi rồi.”
Tống Ý cũng hết cách để phản bác.
Tạ Tinh Thùy nói rõ ra: “Lúc ấy anh là trụ cột của YD, có không ít tiền thưởng, sau khi tích được kha khá thì thấy cứ phung phí cũng không tốt, vậy nên đã bỏ một chút đầu tư dự án với bạn, kiếm được chút tiền thì lại đầu tư cho cái khác. Bây giờ…” Anh chớp mắt: “Dù sao thì cô Tạ cứ dùng thỏa thích, có tiêu thế nào cũng không hết.”
Mặt Tống Ý đỏ bừng, nửa chữ cũng không nói được.
Tạ Tinh Thùy thực sự có tiền. Tuy rằng hồi trước, tuyển thủ điện tử không có tiền lương nhiều như bây giờ, nhưng nếu so với người bình thường thì cũng là một con số không nhỏ, đặc biệt là khi thành tích của YD rất tốt, tiền thưởng kèm với các khoản lặt vặt đã là một khoảng khá lớn.
Tạ Tinh Thùy có đôi mắt tinh tường, nhân phẩm cũng tốt, khoảng thời gian trước anh có giúp một người bạn đang rơi vào cảnh khốn cùng, sau đó người ấy Đông Sơn tái khởi, mấy năm sau tiền lời anh kiếm được đủ để chất hết một cái két sắt.
Anh không lừa Tống Ý mấy điều này, đương nhiên cũng không vội nói ra hết.
Chỉ là hôm nay thật sự rất vui, muốn nói hết thứ này đến thứ khác.
Hai người bước vào nhà hàng. Lúc ra khỏi thang máy, phía đối diện truyền đến giọng nói quen thuộc: “Vui thật đó, ngoại trừ anh, còn ai dẫn em đến chỗ này nữa?”
Giọng điệu lười biếng kiêu ngạo, dễ nghe giống hồ ly trong miệng người xưa.
Nhưng lại rất quen thuộc.
Tống Ý ngẩng đầu, thấy Đào Đào.
Đào Đào cũng thấy bọn họ.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đào Đào hiện lên tia hoảng loạn.
Tống Ý không kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Đào Đào lập tức buông cánh tay đang kéo người bên cạnh, cô ấy há miệng thở dốc. Rất nhiều lời chạy đến cổ họng, nhưng cuối cùng chỉ miễn cưỡng cười nói: “Trùng hợp thật.”
Tống Ý quay đầu nhìn về phía người đàn ông đứng kế Đào Đào.
Đây là một chàng trai cao lớn anh tuấn, mặc một bộ âu phục thẳng thớm, vừa tinh tế lại vừa cực kỳ đắt đỏ. Biểu cảm của anh ta rất hờ hững, con ngươi hẹp dài đầy cảnh giác.
Nguy hiểm.
Đây là ấn tượng đầu tiên nảy lên từ đáy lòng Tống Ý.
Đào Đào giới thiệu: “Đây là bạn của em, Tống Ý, Tạ Tinh Thùy.”
Điều bất ngờ chính là người đàn ông này lại quen biết Tạ Tinh Thuỳ, anh ta vươn tay chào hỏi: “Ngài Tạ, buổi trưa tốt lành.”
Tạ Tinh Thùy bắt tay với anh ta: “Ngài Diệp, trùng hợp thật, không ngờ là chúng ta có thể gặp nhau ở đây.”
Đào Đào nhíu mày, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ấy cười: “Không quấy rầy buổi hẹn hò của hai người nữa, mau vào đi.” Cô ấy nghịch ngợm nháy mắt với Tống Ý, mọi thứ vẫn giống như bình thường nhưng hình như có gì đó không đúng, Tống Ý đắm mình trong sự nghi ngờ.
Người đó là ai? Bạn trai của Đào Đào sao? Nhưng sao chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến…
Lúc này có người phục vụ dẫn bọn họ đến bàn, sau khi hai bên tạm biệt, Tống Ý vẫn còn nghĩ ngợi.
Chọn xong món, khi chỉ còn lại hai người, Tống Ý hỏi Tạ Tinh Thuỳ: “Ngài Diệp kia là ai thế?”
Tạ Tinh Thùy chau mày: “Diệp Kình, chắc em đã nghe qua Truyền Thông Thiên Thụ rồi phải không?”
Tống Ý nghiêm mặt lại.
Tạ Tinh Thùy nói tiếp: “Người nắm quyền phía sau chính là anh ta.”
Tống Ý có hơi sốt ruột: “Em nghe nói anh ta…” Thành phố S có rất nhiều người biết Truyền Thông Thiên Thụ, đây là thế lực mới nổi lên. Chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã chiếm được phần lớn thị trường, ép nhiều lão làng không còn đường sống.
Mọi thứ khác thường đều là ma quỷ, có kha khá người nói bối cảnh của họ không đơn giản.
Nhất là vào hai năm trước, họ thu mua nền tảng livestream lớn nhất thời bấy giờ là Lam Miêu, tạo ra tiếng vang lớn hơn nữa.
Khi ấy YD cũng hợp tác với nền tảng này, nhưng sau khi bị Truyền Thông Thiên Thụ thu mua lại, Tạ Tinh Thuỳ đã kết thúc hợp đồng với họ.
Tống Ý mơ hồ nhớ lại một chuyện: “Hai năm trước… Đào Đào là streamer của Lam Miêu.”
Khi đó Tống Ý vừa mới quen Đào Đào, hai người kết bạn từ trong trò chơi, vì đều là con gái, đều chơi rất xuất sắc nên mới thân thiết như bây giờ.
Nhưng khi Tống Ý đến CST làm tuyển thủ chuyên nghiệp, Đào Đào làm streamer được nửa năm thì bỗng dưng từ chức, đi làm bình luận viên KPL.
Tạ Tinh Thùy trấn an: “Không sao đâu, nếu em lo thì lát về hỏi thử cô ấy xem.”
Tống Ý rất lo sợ, nhưng nếu… Đào Đào muốn nói thì đã kể với cô lâu rồi.
Tạ Tinh Thùy tìm mọi cách để giảm bớt sự lo lắng bên trong Tống Ý: “Đừng lo lắng, tuy anh không tiếp xúc nhiều với Diệp Kình, nhưng anh ta không phải là người xằng bậy đâu.”
Tống Ý lại không thể nào thả lỏng, nếu chỉ đơn thuần là bạn gái bạn trai, không thể nào Đào Đào lại không nói với cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương