Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 59
Chưa có ai nói chuyện với Tống Ý, ngay cả Tạ Tinh Thuỳ cũng không, bởi vì cô không có điểm yếu, cũng không có lỗi nên không có gì để nói.
Chỉ duy nhất Quỷ Đăng nhìn cô một cái.
Tống Ý đã nhận ra, cô quay đầu nhìn anh ấy.
Quỷ Đăng gượng gạo quay đi.
Trong phút chốc, cô giống như bị người khác nhìn thấu, từng cơn rét run thấm vào xương cốt, Tống Ý dùng sức nắm chặt tay, lưng ưỡn thẳng tắp.
Không thể như vậy, phải bình tĩnh lại, phải phát huy thật tốt, không được thua.
Tống Ý nhắm mắt, thì thầm cho mình nghe: Nhất định không được thua.
Càng như vậy càng không làm được.
Giống như đi trên đầu kim, nơm nớp lo sợ, dè dặt cẩn thận cộng thêm lòng người khó yên.
Ván thứ hai……
A Mãn bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng vẫn bị tìm ra được điểm đột phá, Tô Quang bây giờ đã có thể đuổi kịp nhịp điệu của Cửu Thiên, chỉ cần bị anh ta cướp lấy cơ hội, vậy YD sẽ tiếp tục bại lụi, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Ván thứ ba……
Quỷ Đăng nói: “Mãn ca, chi viện tôi nhiều một chút.”
A Mãn đồng ý, Quỷ Đăng chọn được Hoa Mộc Lan, xé rách yết hầu quân định từ đường trên, đẩy CST vào thế ngược gió.
Nhưng CST không chút hoang mang, họ cực lực tránh để phát triển, tìm kiếm cơ hội.
Tuy rằng ngược gió nhưng từ đầu đến cuối không kéo được chênh lệch về vàng. Đợt combat cuối cùng đánh vô cùng giằng co, giáp sống lại thay nhau xuất hiện, thân mình từng người sáng lên, danh đao cũng liên tiếp nảy ra ……
Dường như đã đánh mất một thế kỉ, cuối cùng toàn chiến trường chỉ còn sót lại đi rừng CST Phong Dao.
Phong Dao dẫn theo lính siêu cấp đến, lần đầu cướp được bàn thắng!
Không chừng không ai ngờ đến YD sẽ thua trận này với tỉ số 4:0.
Một điểm cũng không có, một ván cũng chưa thắng!
Trận này đấu này đối với fans mà nói, thật sự là ngược đến cực điểm.
Toàn bộ giải mùa thu, YD thuận buồm xuôi gió, vòng loại toàn thắng, đến vòng Playoffs cũng nghiền áp NSD, sao cuối cùng đến khi đánh sâu vào trận chung kết lại thua thảm thế này?
Khu bình luận nóng như lửa: “Sao lại thế này, A Mãn quá bốc đồng rồi!” Hai ván trước thua đều do A Mãn.
“Nhưng mấy ván sau Mãn Thần đã điều chỉnh lại rồi mà.”
“Tôi không thấy có sai sót gì lớn hết, lạ ghê.”
Thật sự không có sai sót, hai ván trước thua còn có thể nói là do trạng thái của A Mãn không ổn, bị cướp cơ hội tấn công, nhưng không thể hiểu được hai ván sau vì sao vẫn thua.
Mọi người phát huy khá tốt, biểu hiện cũng không tồi, khoảng cách về vàng cũng không lớn, nhưng sao lại thua được?
Vấn đề ở đâu?
Lúc hai bên đi xuống bắt tay, Tống Ý hơi cúi đầu để những sợi tóc rơi xuống che khuất biểu cảm của cô.
Khi đến trước mặt Cửu Thiên, anh ta đứng lại.
Tống Ý như đang vác ngàn mũi kim trên người, thần kinh căng ra cực độ.
Cửu Thiên lên tiếng, giọng nói dường như rất xa mà cũng như rất gần: “Cô làm sao vậy?”
Tống Ý bỗng ngẩng đầu.
Cửu Thiên cau mày, dù chưa nói gì nhưng Tống Ý lại thấy được sự thất vọng trong mắt anh ta.
Một cái bắt tay ngắn ngủi, trong chốc lát mọi người đã tản ra.
CST tiếp nhận màn hò hét nồng nhiệt của fans, còn YD thì phải trở về phòng nghỉ.
Thua trận, ít nhiều ai cũng cảm thấy mất mát, đặc biệt là khi thua bốn ván liền, nói thật, tâm trạng không thể nào không tuột dốc.
Tạ Tinh Thùy chậm lại nửa bước để đi cạnh Tống Ý: “Em không sao chứ?”
Tống Ý lắc đầu: “Em không sao.”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Thắng thua là chuyện rất bình thường, chúng ta vẫn còn cơ hội, chẳng qua phải đánh thêm một trận thôi.”
Tống Ý nhìn về phía anh: “Ừm, em biết.”
Tạ Tinh Thùy cầm tay cô, cô để anh tuỳ ý nắm, còn mình thì cảm nhận độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh.
Rất ấm áp, rất thích nhưng cũng rất khó chịu.
Đây là mùa giải cuối cùng của Tạ Tinh Thùy, cô muốn tặng anh một dấu chấm hoàn mỹ nhất cho kiếp sống tuyển thủ của anh, cô muốn cho anh chìm đắm trong sự vinh quang của sắc vàng, cô muốn anh hưởng thụ những trận đấu cuối cùng.
Nhưng mà…… Cô không có niềm tin.
Sau khi trở về căn cứ, tuy thời gian còn sớm nhưng Tạ Tinh Thuỳ không sắp xếp xem lại trận, anh chỉ nói: “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tinh thần tốt lên rồi hẳn xem lại.”
Từng người trong đội tản đi, bầu không khí đương nhiên không được thoải mái như khi chiến thắng.
Tống Ý: “Em lên trước đây.”
Tạ Tinh Thùy dặn cô: “Em đừng để trong lòng quá, từ từ sẽ được thôi.”
Tống Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng.”
Tạ Tinh Thùy cười một cái, trong mắt toàn là sự dịu dàng.
Mãi đến khi Tống Ý trở về phòng, trong đầu vẫn ngập nụ cười của Tạ Tinh Thuỳ.
Rất đẹp mắt, thích vô cùng, nhưng tim lại như bị xé thành nhiều mảnh.
Tống Ý đóng cửa lại, trượt theo chiều dài cửa, ngồi bệt trên đất.
Tạ Tinh Thùy đối với cô rất tốt, cô biết; chưa có ai từng tốt với cô như vậy, cô hiểu; có thể gặp được Tạ Tinh Thuỳ, cô rất cảm kích.
Nhưng cô lại khiến một người như vậy thất vọng.
Cửu Thiên và Tạ Tinh Thuỳ ở YD xưng bá toàn KPL, một năm lấy ba quán quân, hai người cùng nhau đến đỉnh cao, đến nay cũng không ai bằng.
Cô cho rằng mình có thể làm cho Tạ Tinh Thuỳ lúc ấy quay về, nhưng lại không được.
—— Cô không bằng Cửu Thiên.
Tạ Tinh Thùy tốt như vậy, nhưng cô lại không đủ giỏi.
Tống Ý dúi đầu vào đầu gối, không chợp mắt cả đêm.
Cùng không ngủ còn có Tạ Tinh Thuỳ, anh ở phòng luyện tập xem lại cả đêm.
Thua trận, trong lòng các đồng đội đều không thoải mái nhưng luôn phải có người đối mặt.
Tìm vấn đề, sửa lại cho đúng, có vậy đội ngũ mới có thể trưởng thành.
Gặp phải thất bại không đáng sợ, phân tích, giải quyết được nó mới là con đường đúng đắn đến thành công.
Đồng hồ báo thức vang lên, Tống Ý đứng dậy vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương: Sắc mặt tái nhợt, trong mắt có tơ máu đó, bên dưới cũng có quầng thâm.
Thật nhếch nhác.
Tống Ý mở van nước lạnh, hất một nắm nước thấu xương vào mặt.
Nước tháng mười hai có hiệu quả nâng cao tinh thần cao lắm.
Tống Ý rửa mặt xong thì cột tóc lên, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Cô vừa xuống lâu, bất ngờ thấy người ngồi trên sô pha.
Chàng trai mặc đồng phục đội, đeo tai nghe dựa vào ghế, đôi mắt nhắm chặt.
Tống Ý rất bất ngờ, là Quỷ Đăng phải không? Anh ấy một đêm không ngủ hay……
Cô bước khỏi bậc thang cuối cùng, Quỷ Đăng vốn đang nhắm mắt lại mở ra.
Tống Ý chào hỏi anh ấy: “Chào buổi sáng.”
Quỷ Đăng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen không hề có sự mệt mỏi do thức đêm hay mê man lúc sáng sớm, rất minh mẫn, bình tĩnh, rất có lực nhìn thấu.
Tống Ý ngẩn ra một chút.
Quỷ Đăng không nói bất kì câu vô nghĩa nào, vừa mở miệng ra đã vào thẳng vấn đề: “Tôi rất ghét cô.”
Tống Ý bỗng đứng lại, ngừng tại chỗ.
Quỷ Đăng đứng lên, nhìn cô từ xa: “Sau khi cô đến, Đông ca phải xuống đội dự bị. Anh ấy cố gắng thích nghi với đội, cố gắng luyện dùng support đến vậy, hi vọng có thể cùng mọi người lấy được quán quân, nhưng cô đến rồi, ngay cả cơ hội ra sân anh ấy cũng không có.”
Tống Ý ngây ngẩn đứng đó.
Dường như cả một tháng Quỷ Đăng cũng chưa nói nhiều đến vậy: “Đương nhiên đây không phải lí do tôi ghét cô. Tôi thừa nhận cô mạnh hơn Đông ca, cô hỗ trợ rất giỏi, cô đến, đội không ngừng thắng, cô rất xuất sắc.”
Anh ấy trở về chủ đề ban đầu, tiếp tục nói: “Nhưng tôi ghét cô.”
Tống Ý hoàn toàn không biết mình có thể nói được gì……
Quỷ Đăng cũng không muốn để cô nói, anh ấy tiếp lời: “Tôi ghét cô tự cho mình là đúng, tôi ghét cô gượng cười, ghét cô rõ ràng trong lòng có tâm sự nhưng không nói dù chỉ một chữ.”
Sau khi mấy câu đó được thốt lên, đồng tử của Tống Ý rụt lại, máu trong người như ngừng chảy.
Quỷ Đăng đến gần cô: “Nói đến cùng, cô hoàn toàn không xem đồng đội là đồng đội, từ đầu đến cuối cô đều không tin tưởng bất kì kẻ nào.”
Tống Ý mím chặt môi, lồ ng ngực như có sóng lớn ập vào.
Quỷ Đăng đi lướt qua, để lại cho cô một câu: “Nếu cô không xem chúng tôi là đồng đội thì đừng chiếm vị trí, Đông ca không mạnh như cô nhưng tôi chỉ muốn cùng đồng đội lấy quán quân.”
“Quỷ Đăng!” Quát khẽ một tiếng, Tạ Tinh Thùy đứng ở cửa thang.
Quỷ Đăng giễu cợt một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà cầm túi ra ngoài.
Đại sảnh to như vậy giờ chỉ còn Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ.
Tống Ý sững sờ đứng ở đó, trong đầu toàn là lời Quỷ Đăng nói.
Tạ Tinh Thùy ngừng lại một lát rồi mới đến gần, anh nhẹ giọng: “Đừng nghe cậu ta nói bậy……”
Anh còn chưa nói xong, Tống Ý đã lên tiếng: “Là em sai rồi.”
Tạ Tinh Thùy có vô số lời có thể an ủi cô, nhưng anh một chữ cũng không nói.
Anh xem chiếu lại cả đêm, nhìn bốn ván đấu vô số lần, từ lúc bắt đầu chăm chú nhìn A Mãn, sau đó chú ý đến Phì ca, tiếp theo là Quỷ Đăng, cuối cùng anh thấy Tống Ý.
Anh bấm qua trận đấu lần trước với Cửu Thiên để tiếp tục xem, không ngừng xem…… Tầng sương mù cuối cùng cũng được thổi tan, anh thấy được một Tống Ý tuy trong tình trạng rối bời nhưng vẫn vờ bình tĩnh.
Trong chốc lát, anh xuyên qua hình ảnh trận đấu, thấy được cô gái căng thẳng đến mức cuộn mình trong vỏ sắt tên không được phạm sai.
Nhìn thì kiên cường nhưng thật ra rất yếu ớt.
Tạ Tinh Thùy kéo cô vào lòng, dùng sức ôm lấy: “Thật xin lỗi, giờ anh mới thấy.”
Nghe thấy ba chữ rất xin lỗi này, nỗi buồn được Tống Ý giấu đi rất lâu hoàn toàn sụp đổ…… Vì sao lại nói xin lỗi? Vì sao anh lại phải nói xin lỗi?
Rõ ràng là cô có lỗi với anh, rõ ràng là cô phụ lại hi vọng của anh.
Bờ vai Tống Ý run lên nhưng cô vẫn không chịu phát ra bất kì âm thanh nào.
Tạ Tinh Thùy đau đớn tột cùng, anh hôn lên đ ỉnh đầu cô: “Đừng như vậy, bây giờ em không chỉ một mình.”
Không khóc thì ba cũng không để ý đến; không tủi thân mẹ cũng không quan tâm; phải lẻ loi một mình đi trên con đường đời lạnh lẽo dài đằng đẵng.
Lồ ng ngực Tạ Tinh Thùy ngập tràn cảm giác hối hận, rõ ràng anh nên hiểu, anh nên biết rõ rằng cô gái thoạt nhìn ốm yếu này hiếu thắng và quật cường đến cỡ nào.
Cô có một trái tim kiên cường, tính cách không nhận thua, muốn tất cả phải hoàn hảo, muốn chứng minh lòng mình.
Cô sẽ không đem mặt yếu ớt của mình bày ra ngoài, không nói ra đau đớn mình phải chịu, cũng không biểu lộ khó khăn mình gặp phải ra ngoài.
Trước kia là do không ai để ý nên không nói, giờ đây thì không biết nên nói thế nào.
Tạ Tinh Thùy cho cô bả vai lớn rộng, dịu dàng an ủi cộng thêm tình yêu từ tận đáy lòng.
Nếu lời nói của Quỷ Đăng là chiếc búa gõ vỡ phòng tuyến trong tim Tống Ý, vậy Tạ Tinh Thuỳ chính là dòng nước ấm áp chui vào cô từ khe hở kia.
Băng trong tim được hoà tan, cái nóng bỏng và rét lạnh đan xen, hơi nước dâng lên hốc mắt.
“Thật xin lỗi……” Cuối cùng Tống Ý cũng nói ra lời mình nghĩ trong lòng: “Em không muốn làm anh thất vọng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cái kia…… Không ngờ mọi người sẽ có phản ứng lớn đến vậy.
Bình luận tôi đều xem hết, cũng hiểu rõ tâm tình của mọi người.
Hình tượng nhân vật không một từ, một chữ hay một trang giấy mà tả hết, họ có mặt kiên cường cũng có mặt mềm yếu của riêng mình. Cốt truyện thật ra có thể ngọt từ đầu đến cuối, nhưng tôi cảm thấy đó không phải ngọt thật sự.
Lúc thiết lập hình tượng nhân vật Tống Ý này, tôi đã tự hỏi rất nhiều, muốn cho cô ấy có được hạnh phúc chân chính thì phải trải qua lột xác.
Cô ấy có thể lên kế hoạch cho đời mình rất tốt, gặt hái được những điều trong mắt người khác cho là hạnh phúc, nhưng đó không phải là hạnh phúc thật sự của cô ấy.
Nếu đã tạo ra cô ấy, vậy tôi cùng hi vọng cô ấy thật sự vui vẻ, thật sự làm chính mình.
Trong hiện thực đã có rất nhiều trắc trở, vậy hãy để người trong tiểu thuyết có được hạnh phúc thật sự mà đời thật có thể không có cách nào có được đi..
Moah moah! Yêu mọi người, thật sự không chịu nổi nữa rồi, có thể đợi xem kết thúc thế nào!
Chỉ duy nhất Quỷ Đăng nhìn cô một cái.
Tống Ý đã nhận ra, cô quay đầu nhìn anh ấy.
Quỷ Đăng gượng gạo quay đi.
Trong phút chốc, cô giống như bị người khác nhìn thấu, từng cơn rét run thấm vào xương cốt, Tống Ý dùng sức nắm chặt tay, lưng ưỡn thẳng tắp.
Không thể như vậy, phải bình tĩnh lại, phải phát huy thật tốt, không được thua.
Tống Ý nhắm mắt, thì thầm cho mình nghe: Nhất định không được thua.
Càng như vậy càng không làm được.
Giống như đi trên đầu kim, nơm nớp lo sợ, dè dặt cẩn thận cộng thêm lòng người khó yên.
Ván thứ hai……
A Mãn bình tĩnh hơn rất nhiều nhưng vẫn bị tìm ra được điểm đột phá, Tô Quang bây giờ đã có thể đuổi kịp nhịp điệu của Cửu Thiên, chỉ cần bị anh ta cướp lấy cơ hội, vậy YD sẽ tiếp tục bại lụi, hoàn toàn không còn sức phản kháng.
Ván thứ ba……
Quỷ Đăng nói: “Mãn ca, chi viện tôi nhiều một chút.”
A Mãn đồng ý, Quỷ Đăng chọn được Hoa Mộc Lan, xé rách yết hầu quân định từ đường trên, đẩy CST vào thế ngược gió.
Nhưng CST không chút hoang mang, họ cực lực tránh để phát triển, tìm kiếm cơ hội.
Tuy rằng ngược gió nhưng từ đầu đến cuối không kéo được chênh lệch về vàng. Đợt combat cuối cùng đánh vô cùng giằng co, giáp sống lại thay nhau xuất hiện, thân mình từng người sáng lên, danh đao cũng liên tiếp nảy ra ……
Dường như đã đánh mất một thế kỉ, cuối cùng toàn chiến trường chỉ còn sót lại đi rừng CST Phong Dao.
Phong Dao dẫn theo lính siêu cấp đến, lần đầu cướp được bàn thắng!
Không chừng không ai ngờ đến YD sẽ thua trận này với tỉ số 4:0.
Một điểm cũng không có, một ván cũng chưa thắng!
Trận này đấu này đối với fans mà nói, thật sự là ngược đến cực điểm.
Toàn bộ giải mùa thu, YD thuận buồm xuôi gió, vòng loại toàn thắng, đến vòng Playoffs cũng nghiền áp NSD, sao cuối cùng đến khi đánh sâu vào trận chung kết lại thua thảm thế này?
Khu bình luận nóng như lửa: “Sao lại thế này, A Mãn quá bốc đồng rồi!” Hai ván trước thua đều do A Mãn.
“Nhưng mấy ván sau Mãn Thần đã điều chỉnh lại rồi mà.”
“Tôi không thấy có sai sót gì lớn hết, lạ ghê.”
Thật sự không có sai sót, hai ván trước thua còn có thể nói là do trạng thái của A Mãn không ổn, bị cướp cơ hội tấn công, nhưng không thể hiểu được hai ván sau vì sao vẫn thua.
Mọi người phát huy khá tốt, biểu hiện cũng không tồi, khoảng cách về vàng cũng không lớn, nhưng sao lại thua được?
Vấn đề ở đâu?
Lúc hai bên đi xuống bắt tay, Tống Ý hơi cúi đầu để những sợi tóc rơi xuống che khuất biểu cảm của cô.
Khi đến trước mặt Cửu Thiên, anh ta đứng lại.
Tống Ý như đang vác ngàn mũi kim trên người, thần kinh căng ra cực độ.
Cửu Thiên lên tiếng, giọng nói dường như rất xa mà cũng như rất gần: “Cô làm sao vậy?”
Tống Ý bỗng ngẩng đầu.
Cửu Thiên cau mày, dù chưa nói gì nhưng Tống Ý lại thấy được sự thất vọng trong mắt anh ta.
Một cái bắt tay ngắn ngủi, trong chốc lát mọi người đã tản ra.
CST tiếp nhận màn hò hét nồng nhiệt của fans, còn YD thì phải trở về phòng nghỉ.
Thua trận, ít nhiều ai cũng cảm thấy mất mát, đặc biệt là khi thua bốn ván liền, nói thật, tâm trạng không thể nào không tuột dốc.
Tạ Tinh Thùy chậm lại nửa bước để đi cạnh Tống Ý: “Em không sao chứ?”
Tống Ý lắc đầu: “Em không sao.”
Tạ Tinh Thùy tiếp lời: “Thắng thua là chuyện rất bình thường, chúng ta vẫn còn cơ hội, chẳng qua phải đánh thêm một trận thôi.”
Tống Ý nhìn về phía anh: “Ừm, em biết.”
Tạ Tinh Thùy cầm tay cô, cô để anh tuỳ ý nắm, còn mình thì cảm nhận độ ấm truyền đến từ lòng bàn tay anh.
Rất ấm áp, rất thích nhưng cũng rất khó chịu.
Đây là mùa giải cuối cùng của Tạ Tinh Thùy, cô muốn tặng anh một dấu chấm hoàn mỹ nhất cho kiếp sống tuyển thủ của anh, cô muốn cho anh chìm đắm trong sự vinh quang của sắc vàng, cô muốn anh hưởng thụ những trận đấu cuối cùng.
Nhưng mà…… Cô không có niềm tin.
Sau khi trở về căn cứ, tuy thời gian còn sớm nhưng Tạ Tinh Thuỳ không sắp xếp xem lại trận, anh chỉ nói: “Mọi người nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tinh thần tốt lên rồi hẳn xem lại.”
Từng người trong đội tản đi, bầu không khí đương nhiên không được thoải mái như khi chiến thắng.
Tống Ý: “Em lên trước đây.”
Tạ Tinh Thùy dặn cô: “Em đừng để trong lòng quá, từ từ sẽ được thôi.”
Tống Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Vâng.”
Tạ Tinh Thùy cười một cái, trong mắt toàn là sự dịu dàng.
Mãi đến khi Tống Ý trở về phòng, trong đầu vẫn ngập nụ cười của Tạ Tinh Thuỳ.
Rất đẹp mắt, thích vô cùng, nhưng tim lại như bị xé thành nhiều mảnh.
Tống Ý đóng cửa lại, trượt theo chiều dài cửa, ngồi bệt trên đất.
Tạ Tinh Thùy đối với cô rất tốt, cô biết; chưa có ai từng tốt với cô như vậy, cô hiểu; có thể gặp được Tạ Tinh Thuỳ, cô rất cảm kích.
Nhưng cô lại khiến một người như vậy thất vọng.
Cửu Thiên và Tạ Tinh Thuỳ ở YD xưng bá toàn KPL, một năm lấy ba quán quân, hai người cùng nhau đến đỉnh cao, đến nay cũng không ai bằng.
Cô cho rằng mình có thể làm cho Tạ Tinh Thuỳ lúc ấy quay về, nhưng lại không được.
—— Cô không bằng Cửu Thiên.
Tạ Tinh Thùy tốt như vậy, nhưng cô lại không đủ giỏi.
Tống Ý dúi đầu vào đầu gối, không chợp mắt cả đêm.
Cùng không ngủ còn có Tạ Tinh Thuỳ, anh ở phòng luyện tập xem lại cả đêm.
Thua trận, trong lòng các đồng đội đều không thoải mái nhưng luôn phải có người đối mặt.
Tìm vấn đề, sửa lại cho đúng, có vậy đội ngũ mới có thể trưởng thành.
Gặp phải thất bại không đáng sợ, phân tích, giải quyết được nó mới là con đường đúng đắn đến thành công.
Đồng hồ báo thức vang lên, Tống Ý đứng dậy vào phòng vệ sinh, cô nhìn mình trong gương: Sắc mặt tái nhợt, trong mắt có tơ máu đó, bên dưới cũng có quầng thâm.
Thật nhếch nhác.
Tống Ý mở van nước lạnh, hất một nắm nước thấu xương vào mặt.
Nước tháng mười hai có hiệu quả nâng cao tinh thần cao lắm.
Tống Ý rửa mặt xong thì cột tóc lên, chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí.
Cô vừa xuống lâu, bất ngờ thấy người ngồi trên sô pha.
Chàng trai mặc đồng phục đội, đeo tai nghe dựa vào ghế, đôi mắt nhắm chặt.
Tống Ý rất bất ngờ, là Quỷ Đăng phải không? Anh ấy một đêm không ngủ hay……
Cô bước khỏi bậc thang cuối cùng, Quỷ Đăng vốn đang nhắm mắt lại mở ra.
Tống Ý chào hỏi anh ấy: “Chào buổi sáng.”
Quỷ Đăng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen không hề có sự mệt mỏi do thức đêm hay mê man lúc sáng sớm, rất minh mẫn, bình tĩnh, rất có lực nhìn thấu.
Tống Ý ngẩn ra một chút.
Quỷ Đăng không nói bất kì câu vô nghĩa nào, vừa mở miệng ra đã vào thẳng vấn đề: “Tôi rất ghét cô.”
Tống Ý bỗng đứng lại, ngừng tại chỗ.
Quỷ Đăng đứng lên, nhìn cô từ xa: “Sau khi cô đến, Đông ca phải xuống đội dự bị. Anh ấy cố gắng thích nghi với đội, cố gắng luyện dùng support đến vậy, hi vọng có thể cùng mọi người lấy được quán quân, nhưng cô đến rồi, ngay cả cơ hội ra sân anh ấy cũng không có.”
Tống Ý ngây ngẩn đứng đó.
Dường như cả một tháng Quỷ Đăng cũng chưa nói nhiều đến vậy: “Đương nhiên đây không phải lí do tôi ghét cô. Tôi thừa nhận cô mạnh hơn Đông ca, cô hỗ trợ rất giỏi, cô đến, đội không ngừng thắng, cô rất xuất sắc.”
Anh ấy trở về chủ đề ban đầu, tiếp tục nói: “Nhưng tôi ghét cô.”
Tống Ý hoàn toàn không biết mình có thể nói được gì……
Quỷ Đăng cũng không muốn để cô nói, anh ấy tiếp lời: “Tôi ghét cô tự cho mình là đúng, tôi ghét cô gượng cười, ghét cô rõ ràng trong lòng có tâm sự nhưng không nói dù chỉ một chữ.”
Sau khi mấy câu đó được thốt lên, đồng tử của Tống Ý rụt lại, máu trong người như ngừng chảy.
Quỷ Đăng đến gần cô: “Nói đến cùng, cô hoàn toàn không xem đồng đội là đồng đội, từ đầu đến cuối cô đều không tin tưởng bất kì kẻ nào.”
Tống Ý mím chặt môi, lồ ng ngực như có sóng lớn ập vào.
Quỷ Đăng đi lướt qua, để lại cho cô một câu: “Nếu cô không xem chúng tôi là đồng đội thì đừng chiếm vị trí, Đông ca không mạnh như cô nhưng tôi chỉ muốn cùng đồng đội lấy quán quân.”
“Quỷ Đăng!” Quát khẽ một tiếng, Tạ Tinh Thùy đứng ở cửa thang.
Quỷ Đăng giễu cợt một tiếng, sau đó không nói gì nữa mà cầm túi ra ngoài.
Đại sảnh to như vậy giờ chỉ còn Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ.
Tống Ý sững sờ đứng ở đó, trong đầu toàn là lời Quỷ Đăng nói.
Tạ Tinh Thùy ngừng lại một lát rồi mới đến gần, anh nhẹ giọng: “Đừng nghe cậu ta nói bậy……”
Anh còn chưa nói xong, Tống Ý đã lên tiếng: “Là em sai rồi.”
Tạ Tinh Thùy có vô số lời có thể an ủi cô, nhưng anh một chữ cũng không nói.
Anh xem chiếu lại cả đêm, nhìn bốn ván đấu vô số lần, từ lúc bắt đầu chăm chú nhìn A Mãn, sau đó chú ý đến Phì ca, tiếp theo là Quỷ Đăng, cuối cùng anh thấy Tống Ý.
Anh bấm qua trận đấu lần trước với Cửu Thiên để tiếp tục xem, không ngừng xem…… Tầng sương mù cuối cùng cũng được thổi tan, anh thấy được một Tống Ý tuy trong tình trạng rối bời nhưng vẫn vờ bình tĩnh.
Trong chốc lát, anh xuyên qua hình ảnh trận đấu, thấy được cô gái căng thẳng đến mức cuộn mình trong vỏ sắt tên không được phạm sai.
Nhìn thì kiên cường nhưng thật ra rất yếu ớt.
Tạ Tinh Thùy kéo cô vào lòng, dùng sức ôm lấy: “Thật xin lỗi, giờ anh mới thấy.”
Nghe thấy ba chữ rất xin lỗi này, nỗi buồn được Tống Ý giấu đi rất lâu hoàn toàn sụp đổ…… Vì sao lại nói xin lỗi? Vì sao anh lại phải nói xin lỗi?
Rõ ràng là cô có lỗi với anh, rõ ràng là cô phụ lại hi vọng của anh.
Bờ vai Tống Ý run lên nhưng cô vẫn không chịu phát ra bất kì âm thanh nào.
Tạ Tinh Thùy đau đớn tột cùng, anh hôn lên đ ỉnh đầu cô: “Đừng như vậy, bây giờ em không chỉ một mình.”
Không khóc thì ba cũng không để ý đến; không tủi thân mẹ cũng không quan tâm; phải lẻ loi một mình đi trên con đường đời lạnh lẽo dài đằng đẵng.
Lồ ng ngực Tạ Tinh Thùy ngập tràn cảm giác hối hận, rõ ràng anh nên hiểu, anh nên biết rõ rằng cô gái thoạt nhìn ốm yếu này hiếu thắng và quật cường đến cỡ nào.
Cô có một trái tim kiên cường, tính cách không nhận thua, muốn tất cả phải hoàn hảo, muốn chứng minh lòng mình.
Cô sẽ không đem mặt yếu ớt của mình bày ra ngoài, không nói ra đau đớn mình phải chịu, cũng không biểu lộ khó khăn mình gặp phải ra ngoài.
Trước kia là do không ai để ý nên không nói, giờ đây thì không biết nên nói thế nào.
Tạ Tinh Thùy cho cô bả vai lớn rộng, dịu dàng an ủi cộng thêm tình yêu từ tận đáy lòng.
Nếu lời nói của Quỷ Đăng là chiếc búa gõ vỡ phòng tuyến trong tim Tống Ý, vậy Tạ Tinh Thuỳ chính là dòng nước ấm áp chui vào cô từ khe hở kia.
Băng trong tim được hoà tan, cái nóng bỏng và rét lạnh đan xen, hơi nước dâng lên hốc mắt.
“Thật xin lỗi……” Cuối cùng Tống Ý cũng nói ra lời mình nghĩ trong lòng: “Em không muốn làm anh thất vọng.”
Tác giả có lời muốn nói: Cái kia…… Không ngờ mọi người sẽ có phản ứng lớn đến vậy.
Bình luận tôi đều xem hết, cũng hiểu rõ tâm tình của mọi người.
Hình tượng nhân vật không một từ, một chữ hay một trang giấy mà tả hết, họ có mặt kiên cường cũng có mặt mềm yếu của riêng mình. Cốt truyện thật ra có thể ngọt từ đầu đến cuối, nhưng tôi cảm thấy đó không phải ngọt thật sự.
Lúc thiết lập hình tượng nhân vật Tống Ý này, tôi đã tự hỏi rất nhiều, muốn cho cô ấy có được hạnh phúc chân chính thì phải trải qua lột xác.
Cô ấy có thể lên kế hoạch cho đời mình rất tốt, gặt hái được những điều trong mắt người khác cho là hạnh phúc, nhưng đó không phải là hạnh phúc thật sự của cô ấy.
Nếu đã tạo ra cô ấy, vậy tôi cùng hi vọng cô ấy thật sự vui vẻ, thật sự làm chính mình.
Trong hiện thực đã có rất nhiều trắc trở, vậy hãy để người trong tiểu thuyết có được hạnh phúc thật sự mà đời thật có thể không có cách nào có được đi..
Moah moah! Yêu mọi người, thật sự không chịu nổi nữa rồi, có thể đợi xem kết thúc thế nào!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương