Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 61
Phương Thốn rất không vui.
Lúc ở vòng loại, anh ấy đã bị đôi vợ chồng này đánh sứt đầu mẻ trán, đến vòng Playoffs hai bên tách nhau ra, ai ngờ anh ấy lại bị Cửu Thiên đưa vào nhóm bại trận, lăn lê bò lết cả đường từ đó, vất vả lắm mới vào được top ba, còn chút nữa là đến chung kết……
Lại đụng phải YD.
Còn có thể vui vẻ thi đấu được hay không?!
Phương Thốn muốn lập tức giải nghệ ngay bây giờ!
Điều làm Phương Thần càng muốn khóc là…… Hôm nay YD có độc!
Trải qua một tuần luyện tập, trạng thái của Tống Ý đã vượt hơn 100%.
Trước kia khi cô là support, cô sẽ đi qua lại khắp đội, bảo vệ đồng đội của mình, tạo ra điều kiện tấn công, đồng thời phải cố gắng tìm cơ hội đột phá.
Hiện tại cô vẫn làm những việc đó nhưng không còn làm một mình.
Đồng đội sẽ nói cho cô biết nơi nào có cơ hội, C vị sẽ phối hợp đi vào dưới ô dù của cô…… Cô không cần một mình chống đỡ tất cả, cô cũng được hỗ trợ!
Sau khi thắng liền hai ván, đến ván thứ ba, Tạ Tinh Thuỳ nói: “Lấy Tôn Tẫn đi.”
Giờ phút này nghe thấy tên anh hùng ấy, lòng Tống Ý bình lặng như nước, hoàn toàn không còn hoảng loạn và bất an.
Cửu Thiên làm được thứ cô không làm được, vậy thứ cô có thể làm, Cửu Thiên cũng không làm được!
Ai mới là support mạnh nhất không quan trọng, quan trọng là chiến đội đoàn kết, hưởng thụ hành trình thi đấu!
Tuần trước bị CST áp chế 4:0, tuần này YD áp chế The Dragons 4:0!
Một cuộc tranh tài vui mừng khôn xiết, lúc xuống bắt tay, Phương Thốn dùng hết sức nắm tay Tạ Tinh Thuỳ, hận không thể bẻ gãy: “…… Lúc kết hôn đừng mời tôi, tôi không đi đâu!” Mẹ nó, tức quá, kiên quyết không cho vợ chồng khốn nạn này quà cưới!
Tạ Tinh Thùy cười mỉm mỉm: “Hôm nay chính là món quà tốt nhất rồi.”
Phương Thốn: “……” Chết tiệt, có thể đem băm đắc ý này của cậu ta ra cho cún ăn không?!
Ngày 10 tháng 12 năm 2021, trận chung kết giải mùa thu KPL nóng hổi vừa thổi vừa xem.
CST vs YD.
Trận đấu định mệnh!
Với lượng người xem đông đảo, trận chung kết sắp được tiến hành ở thành phố núi Trùng Khánh rất được mong đợi!
CST đến Trùng Khánh trước một bước, vùi đầu khua chiêng gõ mõ luyện tập.
YD cũng không chậm trễ, ngày hôm sau đã đặt xong vé máy bay, bay đến Trùng Khánh.
Tâm tình lão Tạ rất tốt nên đặt hẳn khoang hạng nhất máy bay, người của đội vừa hay lấp kín chỗ.
Cả đội chỉ có hai cô gái, một là Tống Ý, hai là cô em phụ trách tuyên truyền trên Weibo chính thức.
Theo lý mà nói, cô em tuyên truyền nên ngồi cùng Tống Ý, dù sao cũng là hai công chúa duy nhất.
Nhưng em ấy rất hiểu chuyện, xách dép chạy ra phía sau tìm Phì ca trước.
Phì ca là “bạn của chị em phụ nữ”, quan hệ với em đó rất tốt, nói dăm ba câu hai người đã cười nghiêng ngả.
Đến Trùng Khánh phải bay khoảng chừng hai giờ đồng hồ, dọc đường mọi người không hề nhàm chán.
Nói nói cười cười, ăn ăn uống uống, không bao lâu đã đáp xuống đất.
Tháng mười hai ở Trùng Khánh đương nhiên ấm hơn thành phố S một chút.
Đương nhiên cũng chỉ ấm áp hơn một chút.
Sau khi sắp xếp xong, Tạ Tinh Thuỳ lên tiếng: “Trước khi thi đấu, không ai được đi ăn lẩu.”
Phì ca kêu r3n.
Tạ Tinh Thùy nhìn anh ta chăm chú: “Đặc biệt là cậu.”
Phì ca: QAQ!
Đó cũng là vì tốt cho bọn họ. Bước đến Trùng Khánh, tuy không đến nỗi không thích nghi được với khí hậu nhưng bụng nhiều người sẽ không thoải mái.
Nguyên nhân chính là tham ăn.
Chưa nhắc đến có ăn cay được hay không, một khi tham ăn thì ăn liền ba bữa, bụng ai cũng ọc ọc.
Thi đấu gần ngay trước mắt, thân mình không khoẻ là điểm trí mạng, vậy nên bao năm trôi qua, Tạ Tinh Thuỳ đều khống chế thức ăn của họ nghiêm ngặt, không cho phép phàm ăn.
Dù sao cũng không có thời gian để ra ngoài tản bộ, toàn bộ mười ngày còn lại, họ phải vào đợt chạy nước rút cuối cùng.
Trước khi bắt đầu luyện tập, Tạ Tinh Thuỳ nói ra chuyện mình đã suy nghĩ rất lâu: “Tôi quyết định đưa hết quyền chỉ huy trận chung kết cho Tống Ý.”
Vừa dứt câu, mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh.
Tống Ý sững sờ hỏi: “Này……”
Tạ Tinh Thùy giữ tay cô lại: “Bây giờ em có thể làm rất tốt.”
Để đưa ra quyết định này, Tạ Tinh Thuỳ đã suy nghĩ kĩ càng qua, không có tình cảm cá nhân, chỉ đơn thuần vì tạo cơ hội chiến thắng.
Tình hình hiện tại, Tạ Tinh Thuỳ là chỉ huy chính, Tống Ý là chỉ huy phó, nhưng bây giờ anh lại muốn đưa toàn bộ quyền chỉ huy chính cho cô.
Anh tiếp tục nói: “Vốn dĩ ADC đã không thích hợp làm chỉ huy. Trước kia vì chỉ huy tôi phải thường xuyên di chuyển, ở một mức nào đó cũng ảnh hưởng đến sự phát triển. Bây giờ tôi giao lại tất cả thì đã có thể thật sự phát huy được thực lực của ADC.”
Lời này quá khiêm tốn rồi, anh như thế mà còn ảnh hưởng phát triển…… Không ảnh hưởng thì thành dạng gì? Có người thấy qua chưa?!
Phì ca chỉ dám mỉa mai trong bụng.
Tống Ý vẫn là có chút hồi hộp: “Nếu em chỉ huy……”
Tạ Tinh Thùy cắt ngang lời cô: “Em chỉ huy, nhưng chúng ta đều là chỉ huy phó.”
Anh dùng chúng ta chứ không phải là tôi.
Tống Ý ngừng lại, cô hiểu rõ.
Trong chốc lát một dòng nước ấm tràn vào lồ ng ngực, sự bất an và mờ mịt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tín nhiệm mạnh mẽ.
Đúng vậy, họ đều là chỉ huy phó, họ sẽ đem tin tức về cho cô, họ sẽ là đôi mắt khác của cô!
Mà việc cô cần làm chính là tổng hợp tin tức, cho ra hướng đi chính xác nhất.
Nên tiến công hay nên lui lại, vị trí cô đứng xem rõ hơn ai khác.
Lúc trước bại bởi Cửu Thiên có chút liên quan đến thời gian.
Dù sao Tạ Tinh Thuỳ không va chạm trực tiếp với Cửu Thiên, chỉ cần chậm hơn chút như vậy đã mất hết ưu thế!
Tống Ý nhìn Quỷ Đăng, Quỷ Đăng nhún vai quay đầu đi chỗ khác.
Sau khi ở chung nhiều tuần, Tống Ý đã khá hiểu Quỷ Đăng.
Thoạt nhìn anh ấy là người không hiểu phối hợp nhất trong đội, nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, anh ấy là người hiểu sự cộng tác trong một đội nhất.
Anh ấy đã nhìn thấu sự cộng tác dối trá đẫm máu, đâm thẳng vào tim, xé rách sẹo để sống lại với bộ dạng mới.
YD mới vì Thiên Vũ mới mà thay đổi, mà người mở màn sự kiện này lại là Quỷ Đăng!
Nhân tài mới nổi, linh hoạt mạnh mẽ như hổ.
Tạ Tinh Thùy thích nghe những câu này.
Mười ngày qua đi, sân khấu trận chung kết như đoá hoa nở rộ trong trời đêm đầy sao!
Một năm lại đến một năm, nơi tổ chức trận chung kết càng lúc càng lớn, từ năm ngàn người ban đầu đến nay đã có hơn mấy chục ngàn người. Các fans từ thành phố khác vượt đường xa đến chỉ vì muốn trực tiếp cổ vũ chiến đội mình yêu mến, cũng hi vọng có thể chứng kiến khoảnh khắc tuyển thủ mình thích đoạt giải quán quân ở khoảnh cách gần nhất.
Cúp quán quân đã đứng giữa sân khấu không một tiếng động.
Dưới ánh đèn, sắc vàng loé lên màu vinh quang bất tận.
Đêm nay ai sẽ là vai chính? Ai có thể nâng vòng nguyệt quế?
Nếu CST có thể thắng trận đấu này thì sẽ phá vỡ được danh hiệu nhà vô địch năm duy nhất của YD.
Nếu YD có thể qua được trận này thì vẫn sẽ là nhà vô địch năm duy nhất trong lịch sử KPL.
Gã khổng lồ và tân binh đánh một trận sống chết với nhau.
Đồng đội mới cũ cùng quyết đấu.
Đứng trên sân khấu, Tống Ý thấy Cửu Thiên trước mặt mình.
Miệng cô xuất hiện nụ cười tươi thật sự.
Cửu Thiên ngẩn ra, tiếp đó cũng cười theo.
Buông xuống khúc mắc, nhìn lại Cửu Thiên, Tống Ý phát hiện trước kia mình hoàn toàn bị cảm xúc che mờ mắt.
Cửu Thiên không đáng sợ đến vậy.
Anh ta xem cô là đàn em, thành đối thủ, thậm chí còn vì thế mà rực cháy ý chí chiến đấu.
Anh ta tôn trọng cô nên mới dùng hết toàn lực.
Nhưng cô lại vì vậy mà buông bỏ, thật sự quá mất mặt.
Sau khi trạng thái ổn định lại, tất cả đều biến thành dáng vẻ khác.
Cô không ủng hộ cách làm của Cửu Thiên, hiện tại cô phải dùng cách của mình để phá tan chàng trai đứng trên thần đàn này.
Cô không muốn chứng minh ai mới là support mạnh nhất nữa, cô muốn cho anh ta biết cái gì mới là hỗ trợ thật sự.
Không phải một người.
Mà là hỗ trợ lẫn nhau!
Hai bên cách nhau rất xa, môi Cửu Thiên mấp máy: “Ngập tràn ý chí chiến đấu nha, cô bé nhỏ.”
Tống Ý cũng mấp máy: “Lần này nhất định thắng anh.”
Cửu Thiên: “Rất mong chờ điều đó.”
Trước khi thi đấu, Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ nói chuyện rất lâu, bọn cô nói về YD trước kia, nói về YD khi có Cửu Thiên.
Tạ Tinh Thùy kể: “Khi đó anh và Cửu Thiên rất hay cãi nhau.”
Nhiều năm trôi qua, có một số việc cũng đã sớm nghĩ thông suốt.
YD đã từng kia là YD lấy một lúc lấy ba giải quán quân, YD có ngôi sao song sinh nhưng thật ra mọi chuyện không vui vẻ đến thế.
Tạ Tinh Thùy và Cửu Thiên ở trên chiến trường là đồng đội ăn ý, cộng sự đánh ra sức sát thương lớn, là ngôi sao song sinh quét sạch sàn đấu.
Nhưng phía sau, quan hệ của hai người cực kì không tốt.
Một núi không thể có hai hổ, dùng câu này miêu tả hai người không còn gì thích hợp hơn.
Cửu Thiên có h@m muốn kiểm soát rất lớn, anh ta hi vọng tất cả đều diễn ra theo sắp xếp của mình, cái anh ta muốn không chỉ có quyền chỉ huy mà còn là quyền chi phối bốn người còn lại.
Bởi vì cái nhìn chung và sự phán đoán của anh ta quá sức xuất sắc nên các đồng đội khác không phản đối, hoàn toàn nói gì nghe nấy, ngoại trừ Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy không có hứng thú với quyền chỉ huy, nhưng anh không muốn làm con rối gỗ bị giật dây.
Mâu thuẫn giữa hai người rất lớn, không ai nhường ai, lần tệ nhất là khi hai người một tháng không nói chuyện với nhau.
Nhưng điểm kì lạ chính là trên sân thi đấu, họ ăn ý đến mức như hoà thành một.
Tạ Tinh Thùy sẽ không tùy ý để Cửu Thiên chi phối, nhưng phán đoán của anh đưa ra lại hợp với Cửu Thiên ngoài ý muốn.
Tóm lại đáp án chính xác đang được bày ở đằng đó, Cửu Thiên hướng về nó, Tạ Tinh Thuỳ cũng vậy.
Cho nên hai người chẳng sợ thầm cãi đến mức không nói câu nào, vì trên chiến trường họ vẫn luôn ăn ý, không ngừng thắng lợi.
Sau khi lấy được giải vô địch năm, Cửu Thiên rời khỏi YD.
Không hề có dấu hiệu, rời đi khi YD đang ở thời điểm huy hoàng nhất.
Nghe đến đó, Tống Ý cũng hiểu câu nói kia của Cửu Thiên ít nhiều —— Mây đen tan đi, ngôi sao mới càng sáng.
Đây là một câu hai nghĩa, không chỉ nói chính bản thân anh ta mà còn có Tạ Tinh Thuỳ.
Ngôi sao song sinh chiếu sáng KPL nhưng lại đang tra tấn lẫn nhau.
Đã có mâu thuẫn không thể thoả hiệp chi bằng tách nhau ra.
Từng người kiên trì đi con đường của chính mình, xem xem đến cuối là ai đúng.
Tạ Tinh Thùy nói: “Thật ra anh vẫn luôn rất tức.”
Anh tiếp tục: “Anh tức mình không thể gõ vỡ vỏ của con rùa rụt đầu này.”
Ở trong lòng Tạ Tinh Thuỳ, Cửu Thần là rùa rụt đầu sao?
Tống Ý nhoẻn miệng cười, cô áp tay lên mu bàn tay Tạ Tinh Thuỳ, nói một cách chắc nịt: “Lần này chúng ta cùng nhau!”
Cá nhân nhưng vẫn là đoàn đội.
Rốt cuộc chiến thắng sẽ thuộc về bên nào?!
Lúc ở vòng loại, anh ấy đã bị đôi vợ chồng này đánh sứt đầu mẻ trán, đến vòng Playoffs hai bên tách nhau ra, ai ngờ anh ấy lại bị Cửu Thiên đưa vào nhóm bại trận, lăn lê bò lết cả đường từ đó, vất vả lắm mới vào được top ba, còn chút nữa là đến chung kết……
Lại đụng phải YD.
Còn có thể vui vẻ thi đấu được hay không?!
Phương Thốn muốn lập tức giải nghệ ngay bây giờ!
Điều làm Phương Thần càng muốn khóc là…… Hôm nay YD có độc!
Trải qua một tuần luyện tập, trạng thái của Tống Ý đã vượt hơn 100%.
Trước kia khi cô là support, cô sẽ đi qua lại khắp đội, bảo vệ đồng đội của mình, tạo ra điều kiện tấn công, đồng thời phải cố gắng tìm cơ hội đột phá.
Hiện tại cô vẫn làm những việc đó nhưng không còn làm một mình.
Đồng đội sẽ nói cho cô biết nơi nào có cơ hội, C vị sẽ phối hợp đi vào dưới ô dù của cô…… Cô không cần một mình chống đỡ tất cả, cô cũng được hỗ trợ!
Sau khi thắng liền hai ván, đến ván thứ ba, Tạ Tinh Thuỳ nói: “Lấy Tôn Tẫn đi.”
Giờ phút này nghe thấy tên anh hùng ấy, lòng Tống Ý bình lặng như nước, hoàn toàn không còn hoảng loạn và bất an.
Cửu Thiên làm được thứ cô không làm được, vậy thứ cô có thể làm, Cửu Thiên cũng không làm được!
Ai mới là support mạnh nhất không quan trọng, quan trọng là chiến đội đoàn kết, hưởng thụ hành trình thi đấu!
Tuần trước bị CST áp chế 4:0, tuần này YD áp chế The Dragons 4:0!
Một cuộc tranh tài vui mừng khôn xiết, lúc xuống bắt tay, Phương Thốn dùng hết sức nắm tay Tạ Tinh Thuỳ, hận không thể bẻ gãy: “…… Lúc kết hôn đừng mời tôi, tôi không đi đâu!” Mẹ nó, tức quá, kiên quyết không cho vợ chồng khốn nạn này quà cưới!
Tạ Tinh Thùy cười mỉm mỉm: “Hôm nay chính là món quà tốt nhất rồi.”
Phương Thốn: “……” Chết tiệt, có thể đem băm đắc ý này của cậu ta ra cho cún ăn không?!
Ngày 10 tháng 12 năm 2021, trận chung kết giải mùa thu KPL nóng hổi vừa thổi vừa xem.
CST vs YD.
Trận đấu định mệnh!
Với lượng người xem đông đảo, trận chung kết sắp được tiến hành ở thành phố núi Trùng Khánh rất được mong đợi!
CST đến Trùng Khánh trước một bước, vùi đầu khua chiêng gõ mõ luyện tập.
YD cũng không chậm trễ, ngày hôm sau đã đặt xong vé máy bay, bay đến Trùng Khánh.
Tâm tình lão Tạ rất tốt nên đặt hẳn khoang hạng nhất máy bay, người của đội vừa hay lấp kín chỗ.
Cả đội chỉ có hai cô gái, một là Tống Ý, hai là cô em phụ trách tuyên truyền trên Weibo chính thức.
Theo lý mà nói, cô em tuyên truyền nên ngồi cùng Tống Ý, dù sao cũng là hai công chúa duy nhất.
Nhưng em ấy rất hiểu chuyện, xách dép chạy ra phía sau tìm Phì ca trước.
Phì ca là “bạn của chị em phụ nữ”, quan hệ với em đó rất tốt, nói dăm ba câu hai người đã cười nghiêng ngả.
Đến Trùng Khánh phải bay khoảng chừng hai giờ đồng hồ, dọc đường mọi người không hề nhàm chán.
Nói nói cười cười, ăn ăn uống uống, không bao lâu đã đáp xuống đất.
Tháng mười hai ở Trùng Khánh đương nhiên ấm hơn thành phố S một chút.
Đương nhiên cũng chỉ ấm áp hơn một chút.
Sau khi sắp xếp xong, Tạ Tinh Thuỳ lên tiếng: “Trước khi thi đấu, không ai được đi ăn lẩu.”
Phì ca kêu r3n.
Tạ Tinh Thùy nhìn anh ta chăm chú: “Đặc biệt là cậu.”
Phì ca: QAQ!
Đó cũng là vì tốt cho bọn họ. Bước đến Trùng Khánh, tuy không đến nỗi không thích nghi được với khí hậu nhưng bụng nhiều người sẽ không thoải mái.
Nguyên nhân chính là tham ăn.
Chưa nhắc đến có ăn cay được hay không, một khi tham ăn thì ăn liền ba bữa, bụng ai cũng ọc ọc.
Thi đấu gần ngay trước mắt, thân mình không khoẻ là điểm trí mạng, vậy nên bao năm trôi qua, Tạ Tinh Thuỳ đều khống chế thức ăn của họ nghiêm ngặt, không cho phép phàm ăn.
Dù sao cũng không có thời gian để ra ngoài tản bộ, toàn bộ mười ngày còn lại, họ phải vào đợt chạy nước rút cuối cùng.
Trước khi bắt đầu luyện tập, Tạ Tinh Thuỳ nói ra chuyện mình đã suy nghĩ rất lâu: “Tôi quyết định đưa hết quyền chỉ huy trận chung kết cho Tống Ý.”
Vừa dứt câu, mọi người đều quay đầu nhìn về phía anh.
Tống Ý sững sờ hỏi: “Này……”
Tạ Tinh Thùy giữ tay cô lại: “Bây giờ em có thể làm rất tốt.”
Để đưa ra quyết định này, Tạ Tinh Thuỳ đã suy nghĩ kĩ càng qua, không có tình cảm cá nhân, chỉ đơn thuần vì tạo cơ hội chiến thắng.
Tình hình hiện tại, Tạ Tinh Thuỳ là chỉ huy chính, Tống Ý là chỉ huy phó, nhưng bây giờ anh lại muốn đưa toàn bộ quyền chỉ huy chính cho cô.
Anh tiếp tục nói: “Vốn dĩ ADC đã không thích hợp làm chỉ huy. Trước kia vì chỉ huy tôi phải thường xuyên di chuyển, ở một mức nào đó cũng ảnh hưởng đến sự phát triển. Bây giờ tôi giao lại tất cả thì đã có thể thật sự phát huy được thực lực của ADC.”
Lời này quá khiêm tốn rồi, anh như thế mà còn ảnh hưởng phát triển…… Không ảnh hưởng thì thành dạng gì? Có người thấy qua chưa?!
Phì ca chỉ dám mỉa mai trong bụng.
Tống Ý vẫn là có chút hồi hộp: “Nếu em chỉ huy……”
Tạ Tinh Thùy cắt ngang lời cô: “Em chỉ huy, nhưng chúng ta đều là chỉ huy phó.”
Anh dùng chúng ta chứ không phải là tôi.
Tống Ý ngừng lại, cô hiểu rõ.
Trong chốc lát một dòng nước ấm tràn vào lồ ng ngực, sự bất an và mờ mịt hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự tín nhiệm mạnh mẽ.
Đúng vậy, họ đều là chỉ huy phó, họ sẽ đem tin tức về cho cô, họ sẽ là đôi mắt khác của cô!
Mà việc cô cần làm chính là tổng hợp tin tức, cho ra hướng đi chính xác nhất.
Nên tiến công hay nên lui lại, vị trí cô đứng xem rõ hơn ai khác.
Lúc trước bại bởi Cửu Thiên có chút liên quan đến thời gian.
Dù sao Tạ Tinh Thuỳ không va chạm trực tiếp với Cửu Thiên, chỉ cần chậm hơn chút như vậy đã mất hết ưu thế!
Tống Ý nhìn Quỷ Đăng, Quỷ Đăng nhún vai quay đầu đi chỗ khác.
Sau khi ở chung nhiều tuần, Tống Ý đã khá hiểu Quỷ Đăng.
Thoạt nhìn anh ấy là người không hiểu phối hợp nhất trong đội, nhưng thật ra hoàn toàn ngược lại, anh ấy là người hiểu sự cộng tác trong một đội nhất.
Anh ấy đã nhìn thấu sự cộng tác dối trá đẫm máu, đâm thẳng vào tim, xé rách sẹo để sống lại với bộ dạng mới.
YD mới vì Thiên Vũ mới mà thay đổi, mà người mở màn sự kiện này lại là Quỷ Đăng!
Nhân tài mới nổi, linh hoạt mạnh mẽ như hổ.
Tạ Tinh Thùy thích nghe những câu này.
Mười ngày qua đi, sân khấu trận chung kết như đoá hoa nở rộ trong trời đêm đầy sao!
Một năm lại đến một năm, nơi tổ chức trận chung kết càng lúc càng lớn, từ năm ngàn người ban đầu đến nay đã có hơn mấy chục ngàn người. Các fans từ thành phố khác vượt đường xa đến chỉ vì muốn trực tiếp cổ vũ chiến đội mình yêu mến, cũng hi vọng có thể chứng kiến khoảnh khắc tuyển thủ mình thích đoạt giải quán quân ở khoảnh cách gần nhất.
Cúp quán quân đã đứng giữa sân khấu không một tiếng động.
Dưới ánh đèn, sắc vàng loé lên màu vinh quang bất tận.
Đêm nay ai sẽ là vai chính? Ai có thể nâng vòng nguyệt quế?
Nếu CST có thể thắng trận đấu này thì sẽ phá vỡ được danh hiệu nhà vô địch năm duy nhất của YD.
Nếu YD có thể qua được trận này thì vẫn sẽ là nhà vô địch năm duy nhất trong lịch sử KPL.
Gã khổng lồ và tân binh đánh một trận sống chết với nhau.
Đồng đội mới cũ cùng quyết đấu.
Đứng trên sân khấu, Tống Ý thấy Cửu Thiên trước mặt mình.
Miệng cô xuất hiện nụ cười tươi thật sự.
Cửu Thiên ngẩn ra, tiếp đó cũng cười theo.
Buông xuống khúc mắc, nhìn lại Cửu Thiên, Tống Ý phát hiện trước kia mình hoàn toàn bị cảm xúc che mờ mắt.
Cửu Thiên không đáng sợ đến vậy.
Anh ta xem cô là đàn em, thành đối thủ, thậm chí còn vì thế mà rực cháy ý chí chiến đấu.
Anh ta tôn trọng cô nên mới dùng hết toàn lực.
Nhưng cô lại vì vậy mà buông bỏ, thật sự quá mất mặt.
Sau khi trạng thái ổn định lại, tất cả đều biến thành dáng vẻ khác.
Cô không ủng hộ cách làm của Cửu Thiên, hiện tại cô phải dùng cách của mình để phá tan chàng trai đứng trên thần đàn này.
Cô không muốn chứng minh ai mới là support mạnh nhất nữa, cô muốn cho anh ta biết cái gì mới là hỗ trợ thật sự.
Không phải một người.
Mà là hỗ trợ lẫn nhau!
Hai bên cách nhau rất xa, môi Cửu Thiên mấp máy: “Ngập tràn ý chí chiến đấu nha, cô bé nhỏ.”
Tống Ý cũng mấp máy: “Lần này nhất định thắng anh.”
Cửu Thiên: “Rất mong chờ điều đó.”
Trước khi thi đấu, Tống Ý và Tạ Tinh Thuỳ nói chuyện rất lâu, bọn cô nói về YD trước kia, nói về YD khi có Cửu Thiên.
Tạ Tinh Thùy kể: “Khi đó anh và Cửu Thiên rất hay cãi nhau.”
Nhiều năm trôi qua, có một số việc cũng đã sớm nghĩ thông suốt.
YD đã từng kia là YD lấy một lúc lấy ba giải quán quân, YD có ngôi sao song sinh nhưng thật ra mọi chuyện không vui vẻ đến thế.
Tạ Tinh Thùy và Cửu Thiên ở trên chiến trường là đồng đội ăn ý, cộng sự đánh ra sức sát thương lớn, là ngôi sao song sinh quét sạch sàn đấu.
Nhưng phía sau, quan hệ của hai người cực kì không tốt.
Một núi không thể có hai hổ, dùng câu này miêu tả hai người không còn gì thích hợp hơn.
Cửu Thiên có h@m muốn kiểm soát rất lớn, anh ta hi vọng tất cả đều diễn ra theo sắp xếp của mình, cái anh ta muốn không chỉ có quyền chỉ huy mà còn là quyền chi phối bốn người còn lại.
Bởi vì cái nhìn chung và sự phán đoán của anh ta quá sức xuất sắc nên các đồng đội khác không phản đối, hoàn toàn nói gì nghe nấy, ngoại trừ Tạ Tinh Thuỳ.
Tạ Tinh Thùy không có hứng thú với quyền chỉ huy, nhưng anh không muốn làm con rối gỗ bị giật dây.
Mâu thuẫn giữa hai người rất lớn, không ai nhường ai, lần tệ nhất là khi hai người một tháng không nói chuyện với nhau.
Nhưng điểm kì lạ chính là trên sân thi đấu, họ ăn ý đến mức như hoà thành một.
Tạ Tinh Thùy sẽ không tùy ý để Cửu Thiên chi phối, nhưng phán đoán của anh đưa ra lại hợp với Cửu Thiên ngoài ý muốn.
Tóm lại đáp án chính xác đang được bày ở đằng đó, Cửu Thiên hướng về nó, Tạ Tinh Thuỳ cũng vậy.
Cho nên hai người chẳng sợ thầm cãi đến mức không nói câu nào, vì trên chiến trường họ vẫn luôn ăn ý, không ngừng thắng lợi.
Sau khi lấy được giải vô địch năm, Cửu Thiên rời khỏi YD.
Không hề có dấu hiệu, rời đi khi YD đang ở thời điểm huy hoàng nhất.
Nghe đến đó, Tống Ý cũng hiểu câu nói kia của Cửu Thiên ít nhiều —— Mây đen tan đi, ngôi sao mới càng sáng.
Đây là một câu hai nghĩa, không chỉ nói chính bản thân anh ta mà còn có Tạ Tinh Thuỳ.
Ngôi sao song sinh chiếu sáng KPL nhưng lại đang tra tấn lẫn nhau.
Đã có mâu thuẫn không thể thoả hiệp chi bằng tách nhau ra.
Từng người kiên trì đi con đường của chính mình, xem xem đến cuối là ai đúng.
Tạ Tinh Thùy nói: “Thật ra anh vẫn luôn rất tức.”
Anh tiếp tục: “Anh tức mình không thể gõ vỡ vỏ của con rùa rụt đầu này.”
Ở trong lòng Tạ Tinh Thuỳ, Cửu Thần là rùa rụt đầu sao?
Tống Ý nhoẻn miệng cười, cô áp tay lên mu bàn tay Tạ Tinh Thuỳ, nói một cách chắc nịt: “Lần này chúng ta cùng nhau!”
Cá nhân nhưng vẫn là đoàn đội.
Rốt cuộc chiến thắng sẽ thuộc về bên nào?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương