Cuối Cùng Em Cũng Đến
Chương 7
Câu xin lỗi này thật nực cười.
Sáng hôm đó cho tới lúc cô đi Tô Quang vẫn không nói một lời, bây giờ lại…nói vậy là có ý gì?
Tống Ý lạnh nhạt nói: “Không có gì để xin lỗi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Tô Quang nhận ra cô muốn cúp máy liền sốt sắng: “Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhưng em xem, chúng ta đã kề vai chiến đấu hơn hai năm, vì lợi ích của chiến đội…”
Anh ta không nói Tống Ý sẽ không tức giận. Đằng này anh ta lại cứ nhắc đến liên tục, lửa giận trong lòng Tống Ý bùng lên, cô cười châm biếm: “Kề vai chiến đấu? CST?”
Lời nói của cô đầy sự chế giễu thế mà Tô Quang không nghe ra được, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi ra từ nơi tối tăm nhất, cùng vất vả luyện tập, còn cùng nhau lấy được song quán quân. Chúng ta sắp trở thành vô địch thứ hai rồi, không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau gây mất tình đoàn kết đúng không?”
Năng lực đổi trắng thay đen này không phải ai cũng có.
Tống Ý hỏi anh ta: “Ý các người là tôi đang cố tình gây sự?”
Tô Quang khựng lại.
Tống Ý lại hỏi: “Nếu không muốn xin lỗi thì đừng ép bản thân.”
Thấy giọng cô ngày càng lạnh đi, thái độ cũng cứng rắn hơn,Tô Quang không nhẫn nhịn nữa, giọng của anh ta trở nên lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
Tống Ý không muốn cãi nhau với anh ta nên cô định để điện thoại treo, chừa cho đôi bên chút tình nghĩa. Không ngờ Tô Quang thốt ra một câu trơ tráo đến mức Tống Ý không thể chịu đựng được nữa:
“Tống Ý, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào!”
Xin lỗi thì nhất định phải tha thứ, mặt anh ta lớn vậy sao?
Tống Ý hỏi: “Tại sao tôi phải tha thứ cho anh? Tại sao tôi phải về cái nơi đã ruồng bỏ tôi?”
Tô Quang phát điên: “Ai ruồng bỏ cô chứ!”
Tống Ý biết đối mặt với đứa trẻ lớn xác này mà không nói rõ ràng thì anh ta mãi mãi ngu ngốc như vậy.
“Tô Quang, tôi không quan tâm anh ngủ cùng ai. Buổi tối hôm đó tôi không chấp nhận anh, chúng ta không phải là người yêu. Đừng nói anh ngủ với người, cho dù anh ngủ với chó tôi cũng không thèm quản. ”
Tô Quang nghe xong lời này thì mặt trắng bệch ra.
Tống Ý lại nói: “Nhưng quy định của câu lạc bộ là gì? Anh phạm vào sai lầm lớn như vậy mà câu lạc bộ có thái độ ra sao? Bọn họ chẳng quan tâm, làm như chưa có gì xảy ra cả!”
Môi Tô Quang mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Tống Ý nói: “Bọn họ không chỉ không hỏi mà còn ra sức bảo vệ anh, nguyên nhân mọi người đều rõ. Hiện tại là thời gian chuyển nhượng, CST không bỏ anh được vì anh là trung tâm đội, là mấu chốt chiến thắng của đội, họ không dám đắc tội anh!”
“Cho nên tôi trở nên vô dụng đúng không? Tôi có thể bị gạt bỏ đúng không? Dựa vào cái gì bắt tôi nén giận chấp nhận chuyện như vậy? Tại sao tôi phải chịu đựng sự ghê tởm để phối hợp với anh? Tôi không muốn kề vai tác chiến với người như vậy!”
Sắc mặt Tô Quang tái mét, giọng nói không còn dễ chịu nữa: “Cô chuẩn bị rời khỏi CST!”
Tống Ý chắc như đinh đóng cột: “Đúng.”
“Được lắm, thì ra là tìm thấy ông chủ mới rồi!” Tô Quang thẹn quá hóa giận, ăn nói rất khó nghe: “Tống Ý! Rời khỏi CST thì cô chẳng là cái thá gì hết. Cô thật sự nghĩ rằng các đội khác sẽ cho một người phụ nữ làm tuyển thủ dẫn đầu?”
Những lời này đã xua tan mọi ý nghĩ trong đầu Tống Ý, cô nói: “Hóa ra các người xem tôi như vậy.”
Đồng đội? Người nhà?
Mơ mộng hão huyền! Họ thậm chí còn không dành cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất!
Tống Ý cúp máy, Đào Đào vội vàng lại gần, vẻ mặt hoảng hốt muốn an ủi cô.
Tống Ý xua tay, mệt mỏi nói: “Đào Đào, để tớ ở một mình một lát.”
Đào Đào đau lòng mà nói: “Đừng nghĩ nhiều, thằng tra nam đó không đáng để cậu tức giận đâu.”
Tống Ý không nói gì nữa.
Đào Đào ra khỏi phòng, suy nghĩ nửa buổi cuối cùng cũng nhắn tin cho Tạ Tinh Thùy: “Tạ thần, Tống Ý đến YD có thể làm tuyển thủ dẫn đầu không?”
Một lúc sau Tạ Tinh Thùy mới thấy tin nhắn, anh trả lời: “Tuyển thủ ưu tú như vậy đương nhiên là dẫn đầu.”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tinh Thùy lại nhắn thêm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đào Đào trả lời anh: “Không có gì, Tống Tống là bạn thân của tôi nên tôi hơi lo lắng thôi.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn cô ấy sẽ không phải chịu tổn thương đâu.”
Buông điện thoại, Tạ Tinh Thùy ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý: “Ngày mai đến CST bàn chuyện chuyển đội của Tống Ý với họ đi.”
Đêm dài lắm mộng, một ngày không đem Tống Ý đi thì anh lại thêm một ngày không yên tâm.
Ai biết được Tô Quang rác rưởi kia có làm hỏng việc không.
Tống Ý không nghĩ Tạ Tinh Thùy sẽ hành động nhanh như vậy, ngày hôm sau đã bàn chuyện chuyển đổi với CST.
Bên CST tỏ vẻ muốn nghe ý kiến của tuyển thủ nên Tống Ý phải về căn cứ một chuyến.
Chỉ là mới đi có mấy ngày mà lần thứ hai trở về giống như đã trải qua mấy đời người.
Lúc trước cảm thấy nơi này cái gì cũng tốt nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Cô bằng lòng nỗ lực suốt hai năm vậy mà đến cuối cô vẫn không được chấp nhận, thật đáng thất vọng.
Ngồi ở bàn đàm phán, quản lí CST hỏi Tống Ý: “Cô tình nguyện chuyển đến đội Young Dream?”
Tống Ý gật đầu nói: “Đúng.”
Quản lí CST nhíu mày.
Suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi rồi. Lúc đầu họ muốn gạt bỏ Tống Ý vì so với Tô Quang thì vị trí support của Tống Ý không đáng để nhắc đến. Tùy tiện đem một người mới từ Thanh huấn doanh lên để mài dũa cũng có thể đạt đến trình độ như vậy.
Cái họ tiếc chính là sau khi Tống Ý đi thì sẽ tổn thất một phần giá trị thương mại.
Nhưng thi đấu thể thao điện tử thắng mới là mấu chốt, với tâm lý của Tống Ý muốn đánh tốt cũng rất khó. Ngộ nhỡ chọc giận Tô Quang thì CST sẽ tan thành mây khói.
Huống chi ở mùa giải trước, màn trình diễn xuất sắc Tô Quang đã nâng tầm giá trị của anh ta lên rất nhiều. Các chiến đội khác như hổ rình mồi, ra giá cực cao, khó mà chắc chắn Tô Quang sẽ không động lòng. Vì thế mà họ mới kiêng kị đủ điều, đành phải để Tống Ý rời thay.
Trong vài lần huấn luyện sau khi Tống Ý rời đi, toàn đội đều loạn cả lên. Lần thi đấu ở Macao thất bại làm huấn luyện viên của CST nhận ra sự tồn tại của Tống Ý quan trọng hơn họ tưởng.
Khuyết điểm của Tô Quang quá rõ ràng, năng lực cá nhân rất xuất chúng nhưng lại như một con dao hai lưỡi, không những giết địch mà còn làm đồng đội bị thương.
Lúc có Tống Ý khuyết điểm này không thấy được, đừng nói là người ngoài, ngay cả huấn luyện viên nhìn họ tập mỗi ngày cũng không nhìn ra.
Cảm giác tồn tại của Tống Ý rất không rõ ràng, đặc biệt là dưới sự thể hiện xuất sắc của Tô Quang, cô càng thêm nhạt nhòa.
Nhưng cô là người kết nối toàn đội.
Cô khéo léo bù đắp vào chỗ thiếu sót của các đội viên, làm cho năng lực của cả đội lớn hơn sức của năm người.
Thay Tiểu Tranh vào, kỳ thật thực lực cá nhân cũng không kém, anh ta support cũng rất tốt nhưng không thể liên kết đội lại với nhau.
Nguyên nhân?
Chẳng hạn như người có thói quen ăn Mãn Hán Toàn Tịch* thì có cảm thấy đồ ăn nhà làm ngon không?
[*: Đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán]
Đám người CST chính là đại thiếu gia bị chiều hư không ăn được cơm nhà!
Hiện tại không muốn Tống Ý đi thì cũng đã muộn rồi.
Quản lí CST đưa ra hạ sách, anh ta nói: “Tuy rằng ở thời gian chuyển nhượng Tống Ý có thể tự do lựa chọn chiến đội nhưng chúng ta đã kí một vài hợp đồng làm đại ngôn với nhà tài trợ, trong số đó có vài cái có hạn hai năm và còn chưa hết hiệu lực, hiện tại nếu dừng lại…”
“Tiền vi phạm hợp đồng đúng không?” Tạ Tinh Thùy giơ tay, trợ lý của anh ta đem một xấp tài liệu đặt trước mặt:
“Tôi đã liên lạc với bên đó, bọn họ chấp nhận tiền vi phạm hợp đồng.”
Lý Lực Uy, quản lí của CST ngây người hết ba giây.
Anh ta nhanh chóng đoạt lấy tài liệu, một lát sau thì trợn to mắt nói: “Này…này…”
Tổng cộng tiền vi phạm hợp đồng gần 300 vạn! Chưa hề thảo luận đã chấp nhận! Tạ Tinh Thùy điên rồi à?
Tống Ý cũng sửng sốt, cô không nhịn được nhìn về phía Tạ Tinh Thùy.
Tạ Tinh Thùy mỉm cười, vẻ mặt chân thành nhìn Lý Lực Uy: “Như vậy, còn có vấn đề gì khác sao?”
Lý Lực Uy: “ …”
Đi ra khỏi căn cứ CST, Tạ Tinh Thùy không nói gì cúi đầu bấm bấm điện thoại.
Tâm tình Tống Ý rất phức tạp, quá nhiều cái để nói khiến cô không biết bắt đầu từ đâu. Sau đó điện thoại cô vang lên, mở ra thì thấy có một cái tag tên cô trên Weibo.
Tạ Tinh Thùy: Chào mọi người, giới thiệu với mọi người một chút, đây là đồng đội mới @CST. Thiên Vũ.
Sáng hôm đó cho tới lúc cô đi Tô Quang vẫn không nói một lời, bây giờ lại…nói vậy là có ý gì?
Tống Ý lạnh nhạt nói: “Không có gì để xin lỗi, tự giải quyết cho tốt đi.”
Tô Quang nhận ra cô muốn cúp máy liền sốt sắng: “Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh nhưng em xem, chúng ta đã kề vai chiến đấu hơn hai năm, vì lợi ích của chiến đội…”
Anh ta không nói Tống Ý sẽ không tức giận. Đằng này anh ta lại cứ nhắc đến liên tục, lửa giận trong lòng Tống Ý bùng lên, cô cười châm biếm: “Kề vai chiến đấu? CST?”
Lời nói của cô đầy sự chế giễu thế mà Tô Quang không nghe ra được, vội vàng trả lời: “Đúng vậy, chúng ta cùng nhau đi ra từ nơi tối tăm nhất, cùng vất vả luyện tập, còn cùng nhau lấy được song quán quân. Chúng ta sắp trở thành vô địch thứ hai rồi, không nên vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau gây mất tình đoàn kết đúng không?”
Năng lực đổi trắng thay đen này không phải ai cũng có.
Tống Ý hỏi anh ta: “Ý các người là tôi đang cố tình gây sự?”
Tô Quang khựng lại.
Tống Ý lại hỏi: “Nếu không muốn xin lỗi thì đừng ép bản thân.”
Thấy giọng cô ngày càng lạnh đi, thái độ cũng cứng rắn hơn,Tô Quang không nhẫn nhịn nữa, giọng của anh ta trở nên lạnh lùng: “Cô có ý gì?”
Tống Ý không muốn cãi nhau với anh ta nên cô định để điện thoại treo, chừa cho đôi bên chút tình nghĩa. Không ngờ Tô Quang thốt ra một câu trơ tráo đến mức Tống Ý không thể chịu đựng được nữa:
“Tống Ý, tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn như thế nào!”
Xin lỗi thì nhất định phải tha thứ, mặt anh ta lớn vậy sao?
Tống Ý hỏi: “Tại sao tôi phải tha thứ cho anh? Tại sao tôi phải về cái nơi đã ruồng bỏ tôi?”
Tô Quang phát điên: “Ai ruồng bỏ cô chứ!”
Tống Ý biết đối mặt với đứa trẻ lớn xác này mà không nói rõ ràng thì anh ta mãi mãi ngu ngốc như vậy.
“Tô Quang, tôi không quan tâm anh ngủ cùng ai. Buổi tối hôm đó tôi không chấp nhận anh, chúng ta không phải là người yêu. Đừng nói anh ngủ với người, cho dù anh ngủ với chó tôi cũng không thèm quản. ”
Tô Quang nghe xong lời này thì mặt trắng bệch ra.
Tống Ý lại nói: “Nhưng quy định của câu lạc bộ là gì? Anh phạm vào sai lầm lớn như vậy mà câu lạc bộ có thái độ ra sao? Bọn họ chẳng quan tâm, làm như chưa có gì xảy ra cả!”
Môi Tô Quang mấp máy nhưng không nói được lời nào.
Tống Ý nói: “Bọn họ không chỉ không hỏi mà còn ra sức bảo vệ anh, nguyên nhân mọi người đều rõ. Hiện tại là thời gian chuyển nhượng, CST không bỏ anh được vì anh là trung tâm đội, là mấu chốt chiến thắng của đội, họ không dám đắc tội anh!”
“Cho nên tôi trở nên vô dụng đúng không? Tôi có thể bị gạt bỏ đúng không? Dựa vào cái gì bắt tôi nén giận chấp nhận chuyện như vậy? Tại sao tôi phải chịu đựng sự ghê tởm để phối hợp với anh? Tôi không muốn kề vai tác chiến với người như vậy!”
Sắc mặt Tô Quang tái mét, giọng nói không còn dễ chịu nữa: “Cô chuẩn bị rời khỏi CST!”
Tống Ý chắc như đinh đóng cột: “Đúng.”
“Được lắm, thì ra là tìm thấy ông chủ mới rồi!” Tô Quang thẹn quá hóa giận, ăn nói rất khó nghe: “Tống Ý! Rời khỏi CST thì cô chẳng là cái thá gì hết. Cô thật sự nghĩ rằng các đội khác sẽ cho một người phụ nữ làm tuyển thủ dẫn đầu?”
Những lời này đã xua tan mọi ý nghĩ trong đầu Tống Ý, cô nói: “Hóa ra các người xem tôi như vậy.”
Đồng đội? Người nhà?
Mơ mộng hão huyền! Họ thậm chí còn không dành cho cô sự tôn trọng cơ bản nhất!
Tống Ý cúp máy, Đào Đào vội vàng lại gần, vẻ mặt hoảng hốt muốn an ủi cô.
Tống Ý xua tay, mệt mỏi nói: “Đào Đào, để tớ ở một mình một lát.”
Đào Đào đau lòng mà nói: “Đừng nghĩ nhiều, thằng tra nam đó không đáng để cậu tức giận đâu.”
Tống Ý không nói gì nữa.
Đào Đào ra khỏi phòng, suy nghĩ nửa buổi cuối cùng cũng nhắn tin cho Tạ Tinh Thùy: “Tạ thần, Tống Ý đến YD có thể làm tuyển thủ dẫn đầu không?”
Một lúc sau Tạ Tinh Thùy mới thấy tin nhắn, anh trả lời: “Tuyển thủ ưu tú như vậy đương nhiên là dẫn đầu.”
Đào Đào thở phào nhẹ nhõm.
Tạ Tinh Thùy lại nhắn thêm: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Đào Đào trả lời anh: “Không có gì, Tống Tống là bạn thân của tôi nên tôi hơi lo lắng thôi.”
Tạ Tinh Thùy nói: “Yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn cô ấy sẽ không phải chịu tổn thương đâu.”
Buông điện thoại, Tạ Tinh Thùy ngẩng đầu nhìn về phía trợ lý: “Ngày mai đến CST bàn chuyện chuyển đội của Tống Ý với họ đi.”
Đêm dài lắm mộng, một ngày không đem Tống Ý đi thì anh lại thêm một ngày không yên tâm.
Ai biết được Tô Quang rác rưởi kia có làm hỏng việc không.
Tống Ý không nghĩ Tạ Tinh Thùy sẽ hành động nhanh như vậy, ngày hôm sau đã bàn chuyện chuyển đổi với CST.
Bên CST tỏ vẻ muốn nghe ý kiến của tuyển thủ nên Tống Ý phải về căn cứ một chuyến.
Chỉ là mới đi có mấy ngày mà lần thứ hai trở về giống như đã trải qua mấy đời người.
Lúc trước cảm thấy nơi này cái gì cũng tốt nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác rồi.
Cô bằng lòng nỗ lực suốt hai năm vậy mà đến cuối cô vẫn không được chấp nhận, thật đáng thất vọng.
Ngồi ở bàn đàm phán, quản lí CST hỏi Tống Ý: “Cô tình nguyện chuyển đến đội Young Dream?”
Tống Ý gật đầu nói: “Đúng.”
Quản lí CST nhíu mày.
Suy nghĩ của bọn họ đã thay đổi rồi. Lúc đầu họ muốn gạt bỏ Tống Ý vì so với Tô Quang thì vị trí support của Tống Ý không đáng để nhắc đến. Tùy tiện đem một người mới từ Thanh huấn doanh lên để mài dũa cũng có thể đạt đến trình độ như vậy.
Cái họ tiếc chính là sau khi Tống Ý đi thì sẽ tổn thất một phần giá trị thương mại.
Nhưng thi đấu thể thao điện tử thắng mới là mấu chốt, với tâm lý của Tống Ý muốn đánh tốt cũng rất khó. Ngộ nhỡ chọc giận Tô Quang thì CST sẽ tan thành mây khói.
Huống chi ở mùa giải trước, màn trình diễn xuất sắc Tô Quang đã nâng tầm giá trị của anh ta lên rất nhiều. Các chiến đội khác như hổ rình mồi, ra giá cực cao, khó mà chắc chắn Tô Quang sẽ không động lòng. Vì thế mà họ mới kiêng kị đủ điều, đành phải để Tống Ý rời thay.
Trong vài lần huấn luyện sau khi Tống Ý rời đi, toàn đội đều loạn cả lên. Lần thi đấu ở Macao thất bại làm huấn luyện viên của CST nhận ra sự tồn tại của Tống Ý quan trọng hơn họ tưởng.
Khuyết điểm của Tô Quang quá rõ ràng, năng lực cá nhân rất xuất chúng nhưng lại như một con dao hai lưỡi, không những giết địch mà còn làm đồng đội bị thương.
Lúc có Tống Ý khuyết điểm này không thấy được, đừng nói là người ngoài, ngay cả huấn luyện viên nhìn họ tập mỗi ngày cũng không nhìn ra.
Cảm giác tồn tại của Tống Ý rất không rõ ràng, đặc biệt là dưới sự thể hiện xuất sắc của Tô Quang, cô càng thêm nhạt nhòa.
Nhưng cô là người kết nối toàn đội.
Cô khéo léo bù đắp vào chỗ thiếu sót của các đội viên, làm cho năng lực của cả đội lớn hơn sức của năm người.
Thay Tiểu Tranh vào, kỳ thật thực lực cá nhân cũng không kém, anh ta support cũng rất tốt nhưng không thể liên kết đội lại với nhau.
Nguyên nhân?
Chẳng hạn như người có thói quen ăn Mãn Hán Toàn Tịch* thì có cảm thấy đồ ăn nhà làm ngon không?
[*: Đại tiệc hoàng gia Mãn – Hán]
Đám người CST chính là đại thiếu gia bị chiều hư không ăn được cơm nhà!
Hiện tại không muốn Tống Ý đi thì cũng đã muộn rồi.
Quản lí CST đưa ra hạ sách, anh ta nói: “Tuy rằng ở thời gian chuyển nhượng Tống Ý có thể tự do lựa chọn chiến đội nhưng chúng ta đã kí một vài hợp đồng làm đại ngôn với nhà tài trợ, trong số đó có vài cái có hạn hai năm và còn chưa hết hiệu lực, hiện tại nếu dừng lại…”
“Tiền vi phạm hợp đồng đúng không?” Tạ Tinh Thùy giơ tay, trợ lý của anh ta đem một xấp tài liệu đặt trước mặt:
“Tôi đã liên lạc với bên đó, bọn họ chấp nhận tiền vi phạm hợp đồng.”
Lý Lực Uy, quản lí của CST ngây người hết ba giây.
Anh ta nhanh chóng đoạt lấy tài liệu, một lát sau thì trợn to mắt nói: “Này…này…”
Tổng cộng tiền vi phạm hợp đồng gần 300 vạn! Chưa hề thảo luận đã chấp nhận! Tạ Tinh Thùy điên rồi à?
Tống Ý cũng sửng sốt, cô không nhịn được nhìn về phía Tạ Tinh Thùy.
Tạ Tinh Thùy mỉm cười, vẻ mặt chân thành nhìn Lý Lực Uy: “Như vậy, còn có vấn đề gì khác sao?”
Lý Lực Uy: “ …”
Đi ra khỏi căn cứ CST, Tạ Tinh Thùy không nói gì cúi đầu bấm bấm điện thoại.
Tâm tình Tống Ý rất phức tạp, quá nhiều cái để nói khiến cô không biết bắt đầu từ đâu. Sau đó điện thoại cô vang lên, mở ra thì thấy có một cái tag tên cô trên Weibo.
Tạ Tinh Thùy: Chào mọi người, giới thiệu với mọi người một chút, đây là đồng đội mới @CST. Thiên Vũ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương