Cưới Rồi Yêu
Chương 78: Anh sẽ giúp em không còn thấy khó chịu nữa
Huỳnh Thiên Minh nhìn cô gãy đến cả tấy da lên, anh không muốn nhìn thấy cô khó chịu như vậy, nhưng cũng sợ mình sẽ khiến cô sau khi tỉnh dậy không vui.
Bà đúng là cao tay thật, muốn có cháu mà bỏ thuốc vào bát canh của hai người. Đây không phải lần đầu tiên cô bị bỏ thuốc. Cảm giác của cô y hệt như ngày hôm đó, cái hôm mà Huỳnh Thiên Minh ép cô uống, sau đó anh ta hoạt động với cô cả đêm.
Thuốc này với Huỳnh Thiên Minh là còn hơi nhẹ, nên anh có thể khống chế được phần nào, nhưng đối với cô loại thuốc này rất mạnh.
Tay cô bám chặt vào chăn, mồ hôi rơi nhễ nhại khắp người. Mặc dù anh vẫn chưa đi vào trọng tâm, nhưng càng kéo dài cô càng chịu khổ lâu hơn.
Huỳnh Thiên Minh đang cảm thấy rất nhức đầu, mặt anh đỏ bừng như cô, anh đưa tay vỗ vào đầu mình vài cái lấy lại nhận thức.
" Anh sẽ giúp em không còn thấy khó chịu nữa."
Anh bắt đầu đưa cậu bé nhỏ của mình vào hoa nguyệt của cô. Anh ngồi trên eo cô, từ từ nhấp ra nhấp vào liên tục, nhưng lại rất nhẹ nhàng, chiều chuộng.
" Đau…quá…"_cô nói.
Mặc dù anh đã cố sức làm nhẹ nhất có thể, nhưng cô vẫn không tránh khỏi đau đớn. Bởi vì thứ đó của anh là quá cỡ đối với cô, mặc dù họ quan hệ không ít lần, nhưng của cô vẫn khít, cô cảm giác như mình đang chịu nỗi đau rách da rách thịt vậy.
Anh chòm người đến hôn cô, để chấn an, giúp cô quên đi nỗi đau đó.
" Không đau. Anh đã làm nhẹ lắm rồi."
Kĩ thuật của anh rất điêu luyện, đúng là càng lúc càng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cả người cô mệt lã, thân dưới của anh vẫn hoạt động đều đặn.
" Ư…ư…a…"_cô rên lên từng hồi.
…
Một lúc sau, sau khi giải tỏa xong khoái cảm. Anh rút thứ đó ra khỏi người cô, tinh dịch chảy ra rất nhiều. Cô cũng không còn cảm thấy khó chịu như ban nãy nửa, chỉ thấy cô rũ rượi, không còn chút sức lực.
Anh vội mặc quần áo vào, sau đó bật máy lạnh lên để cô không cảm thấy nóng nữa. Cô nằm ở đó như vừa ngất đi. Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hơn, anh cũng không biết vì sao lần này lại quan tâm đến cảm xúc của cô như vậy. Thì ra khi yêu một người lại rất sợ người đó đau đớn.
Trở lại giường, anh liền đưa tay sờ lên trán cô, đúng là bớt nóng hơn nhiều rồi. Có lẽ vì thuốc đã hết tác dụng.
" Ngày mai sau khi thức dậy, em có trách tôi không?"_anh lãm nhãm bên tai cô.
Anh lại cuối đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, anh đã yêu cô rồi, yêu đến phát cuồng vì cô.
" Bà cũng thật là…tình cảm của chúng ta ai cũng ủng hộ. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao bọn họ thích em đến vậy."
" Vì sao?"_giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
Cô cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng vẫn còn đuối sức.
" Vì…em vô cùng đáng yêu, vô cùng lương thiện."
" Vậy…anh có thích em không?"
Anh đưa tay nghéo lấy cái má bánh bao của cô một cái.
" Không thích em. Vậy theo đuổi em để làm gì?"
" Thích em từ bao giờ?"
" Anh cũng không biết. Nhưng có vẻ là âm thầm thích em mà không nhận ra."
Anh nằm xuống định luồng vào chăn ôm chầm lấy cô, nhưng bây giờ cô vẫn trong trạng thái lõa thể, cô mặc dù không còn sức nhưng vẫn giật mình chống cự.
" Xin lỗi. Anh quên mất em không thích tiếp xúc thân thể."
" Em muốn đi tắm."
" Khuya rồi, tắm không tốt đâu. Bây giờ em đi thay đồ trước. Sáng mai tắm cũng không muộn."
" Vậy em đi thay đồ."
Cô loạng choạng mà ngồi dậy nhưng vẫn kéo theo cả cái chăn xuống giường. Thấy cô không ổn lắm nên anh chủ động bế cô lên rồi đưa vào nhà tắm.
" Đau lắm hả? Không đi nổi thì để anh bế."
" Người rất ê ẩm."_cô than vãn.
" Anh đã rất nhẹ tay rồi."
" Suỵt đừng nói về chuyện này nữa."_cô đưa tay che miệng anh lại không cho nói nữa.
Anh bỏ cô xuống ở cửa phòng xong liền hỏi.
" Em có tự thay đồ được không? Hay cần anh?"
" Không cần phiền anh đâu. Em tự làm được."
" Không phiền. Anh không phiền."
Cô bước vào phòng rồi liền đóng cửa lại mà không do dự.
" Em lo lắng gì chứ. Không phải anh đã thấy hết rồi sao?"_anh tự nói tự cười một mình.
Anh ngồi trên ghế sofa đợi cô ra thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Giờ này đã khuya rồi còn ai gọi làm phiền.
" Thiên Minh. Em biết anh chưa ngủ mà."_đầu dây bên kia nũng nịu.
Cũng phải, bây giờ ở chỗ Kim Nguyên là buổi sáng, giờ giấc họ trái ngược nhau nên gần đây cũng ít nói chuyện.
" Muộn rồi. Em gọi anh có việc gì không?"
" Em chỉ là nhớ anh quá. Anh bay sang đây thăm em có được không?"
" Dạo này công ty nhiều việc, anh chưa sắp xếp được. Còn nửa tháng nữa, hay là em gắng chịu đựng đi, sau khi về nước chúng ta gặp nhau."
" Nhưng mà em rất nhớ anh."
Cô cũng bên trong nhà tắm bước ra, anh thấy cô liền nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
" Muộn rồi. Anh phải nghĩ ngơi. Em làm việc đi."_nói rồi anh tắt máy quăng điện thoại sang một bên.
Bà đúng là cao tay thật, muốn có cháu mà bỏ thuốc vào bát canh của hai người. Đây không phải lần đầu tiên cô bị bỏ thuốc. Cảm giác của cô y hệt như ngày hôm đó, cái hôm mà Huỳnh Thiên Minh ép cô uống, sau đó anh ta hoạt động với cô cả đêm.
Thuốc này với Huỳnh Thiên Minh là còn hơi nhẹ, nên anh có thể khống chế được phần nào, nhưng đối với cô loại thuốc này rất mạnh.
Tay cô bám chặt vào chăn, mồ hôi rơi nhễ nhại khắp người. Mặc dù anh vẫn chưa đi vào trọng tâm, nhưng càng kéo dài cô càng chịu khổ lâu hơn.
Huỳnh Thiên Minh đang cảm thấy rất nhức đầu, mặt anh đỏ bừng như cô, anh đưa tay vỗ vào đầu mình vài cái lấy lại nhận thức.
" Anh sẽ giúp em không còn thấy khó chịu nữa."
Anh bắt đầu đưa cậu bé nhỏ của mình vào hoa nguyệt của cô. Anh ngồi trên eo cô, từ từ nhấp ra nhấp vào liên tục, nhưng lại rất nhẹ nhàng, chiều chuộng.
" Đau…quá…"_cô nói.
Mặc dù anh đã cố sức làm nhẹ nhất có thể, nhưng cô vẫn không tránh khỏi đau đớn. Bởi vì thứ đó của anh là quá cỡ đối với cô, mặc dù họ quan hệ không ít lần, nhưng của cô vẫn khít, cô cảm giác như mình đang chịu nỗi đau rách da rách thịt vậy.
Anh chòm người đến hôn cô, để chấn an, giúp cô quên đi nỗi đau đó.
" Không đau. Anh đã làm nhẹ lắm rồi."
Kĩ thuật của anh rất điêu luyện, đúng là càng lúc càng làm cô cảm thấy dễ chịu hơn. Nhưng cả người cô mệt lã, thân dưới của anh vẫn hoạt động đều đặn.
" Ư…ư…a…"_cô rên lên từng hồi.
…
Một lúc sau, sau khi giải tỏa xong khoái cảm. Anh rút thứ đó ra khỏi người cô, tinh dịch chảy ra rất nhiều. Cô cũng không còn cảm thấy khó chịu như ban nãy nửa, chỉ thấy cô rũ rượi, không còn chút sức lực.
Anh vội mặc quần áo vào, sau đó bật máy lạnh lên để cô không cảm thấy nóng nữa. Cô nằm ở đó như vừa ngất đi. Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo hơn, anh cũng không biết vì sao lần này lại quan tâm đến cảm xúc của cô như vậy. Thì ra khi yêu một người lại rất sợ người đó đau đớn.
Trở lại giường, anh liền đưa tay sờ lên trán cô, đúng là bớt nóng hơn nhiều rồi. Có lẽ vì thuốc đã hết tác dụng.
" Ngày mai sau khi thức dậy, em có trách tôi không?"_anh lãm nhãm bên tai cô.
Anh lại cuối đầu xuống hôn nhẹ lên trán cô, anh đã yêu cô rồi, yêu đến phát cuồng vì cô.
" Bà cũng thật là…tình cảm của chúng ta ai cũng ủng hộ. Bây giờ tôi mới hiểu vì sao bọn họ thích em đến vậy."
" Vì sao?"_giọng nói nhỏ nhẹ của cô.
Cô cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng vẫn còn đuối sức.
" Vì…em vô cùng đáng yêu, vô cùng lương thiện."
" Vậy…anh có thích em không?"
Anh đưa tay nghéo lấy cái má bánh bao của cô một cái.
" Không thích em. Vậy theo đuổi em để làm gì?"
" Thích em từ bao giờ?"
" Anh cũng không biết. Nhưng có vẻ là âm thầm thích em mà không nhận ra."
Anh nằm xuống định luồng vào chăn ôm chầm lấy cô, nhưng bây giờ cô vẫn trong trạng thái lõa thể, cô mặc dù không còn sức nhưng vẫn giật mình chống cự.
" Xin lỗi. Anh quên mất em không thích tiếp xúc thân thể."
" Em muốn đi tắm."
" Khuya rồi, tắm không tốt đâu. Bây giờ em đi thay đồ trước. Sáng mai tắm cũng không muộn."
" Vậy em đi thay đồ."
Cô loạng choạng mà ngồi dậy nhưng vẫn kéo theo cả cái chăn xuống giường. Thấy cô không ổn lắm nên anh chủ động bế cô lên rồi đưa vào nhà tắm.
" Đau lắm hả? Không đi nổi thì để anh bế."
" Người rất ê ẩm."_cô than vãn.
" Anh đã rất nhẹ tay rồi."
" Suỵt đừng nói về chuyện này nữa."_cô đưa tay che miệng anh lại không cho nói nữa.
Anh bỏ cô xuống ở cửa phòng xong liền hỏi.
" Em có tự thay đồ được không? Hay cần anh?"
" Không cần phiền anh đâu. Em tự làm được."
" Không phiền. Anh không phiền."
Cô bước vào phòng rồi liền đóng cửa lại mà không do dự.
" Em lo lắng gì chứ. Không phải anh đã thấy hết rồi sao?"_anh tự nói tự cười một mình.
Anh ngồi trên ghế sofa đợi cô ra thì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại. Giờ này đã khuya rồi còn ai gọi làm phiền.
" Thiên Minh. Em biết anh chưa ngủ mà."_đầu dây bên kia nũng nịu.
Cũng phải, bây giờ ở chỗ Kim Nguyên là buổi sáng, giờ giấc họ trái ngược nhau nên gần đây cũng ít nói chuyện.
" Muộn rồi. Em gọi anh có việc gì không?"
" Em chỉ là nhớ anh quá. Anh bay sang đây thăm em có được không?"
" Dạo này công ty nhiều việc, anh chưa sắp xếp được. Còn nửa tháng nữa, hay là em gắng chịu đựng đi, sau khi về nước chúng ta gặp nhau."
" Nhưng mà em rất nhớ anh."
Cô cũng bên trong nhà tắm bước ra, anh thấy cô liền nhanh chóng nói một câu rồi cúp điện thoại.
" Muộn rồi. Anh phải nghĩ ngơi. Em làm việc đi."_nói rồi anh tắt máy quăng điện thoại sang một bên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương