Cưới Trước Yêu Sau - Mộng Tiêu Nhị
Chương 81: Ngoại truyện 2 – Bù đắp tiếc nuối
Editor: Gió
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Những cánh hoa rơi xuống đất, bả vai, sau lưng của Giản Hàng cũng dính không ít.
Căn phòng yên tĩnh trở lại đã là gần đêm, gió biển thổi khiến cho rèm cửa vang lên những tiếng ‘sột soạt’.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên má cô, hai người vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, lần đầu tiên không một màng ngăn cảm nhận đối phương.
Giản Hàng ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của Tần Mặc Lĩnh, dán chặt lên. Cô đưa tay xoa lớp mồ hôi trên trái anh, ngón tay vuốt ve sườn mặt anh tuấn đẹp trai của người đàn ông trước mặt.
Tần Mặc Lĩnh vòng tay qua sau gáy cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Lúc nhìn cô, lại không nhịn được mà hôn thêm một lát.
Giản Hàng hỏi, “Anh có từng nghĩ qua con sẽ trông như thế nào chưa?”
“Anh chưa.” Cho dù là con trai hay con gái, có lẽ cũng sẽ giống Giản Hàng và anh. Như anh cũng giống cả bố mẹ mình vậy.
“Ước mơ lớn nhất hồi nhỏ của em là mẹ em có thể sinh một anh trai cho mình.
Giản Hàng nghĩ lại, “Đây là ước mơ hồi em bốn, năm tuổi.” Bây giờ vẫn còn nhớ được khi ấy bản thân đã nói những câu nào.
Tần Mặc Lĩnh: “Điều này còn có thể nhớ được, chỉ không nhớ đến anh thôi.”
“….” Giản Hàng cười, “Em có nhớ anh.”
Tần Mặc Lĩnh lấy tay cô đặt lên lồng ngực cô, “Em tự vuốt lương tâm xong nói lại thêm một lần nữa.”
“Nói lại hai lần cũng được.” Giản Hàng hôn anh, ôn nhu dán lên bờ môi anh, dỗ cho anh vui, “Từ hôm gặp mặt xem mắt, em đã muốn kết hôn với anh rồi.”
Việc Tần Mặc Lĩnh xem mắt bị cô cho leo cây, cuối cùng cũng không còn trăn trở về nó nữa.
Giản Hàng vẫn luôn tò mò, “Sao em lại cảm thấy ông bà nội với mẹ lại có ấn tượng với em khi còn nhỏ vậy?” Tần Mặc Lĩnh nhớ về cô có thể nói là bình thường, nhưng ngay cả mẹ chồng và bà nội Tần cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Có lẽ là do lúc nhỏ mỗi khi về nhà, anh thường nói muốn có một em gái trông xinh đẹp giống như con gái nhà cô Trần vậy.” Lúc ấy trong viện không ít đứa trẻ đều có anh chị em, Tưởng Thịnh Hoà có anh trai, phù rể ‘tra nam’ có em gái, anh cũng muốn có em gái, nhưng mẹ lại nói một mình anh đã đủ đau đầu rồi.”
Lúc ấy anh còn muốn Giản Hàng làm em gái mình, tuổi tác của Giản Hàng vừa đẹp, qua một hai năm nữa anh có thể giúp cô làm bài tập Ngữ Văn và Tiếng Anh rồi.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên trán cô, “Dậy đi tắm thôi.”
Lúc này hai người mới tách ra, nơi vừa dán lại cùng nhau vô cùng ướt át.
–
Sáng ngày hôm sau, Giản Hàng bị Tần Mặc Lĩnh gọi dậy, hôm nay còn phải chụp ảnh cưới. Cô cảm thấy không cần phải chụp thêm nữa nhưng Tần Mặc Lĩnh lại kiên trì muốn chụp lại, nói rằng lần trước đều là diễn kịch.
Trên con đường nhỏ được phủ một lớp đá, Tần Mặc Lĩnh dắt tay Giản Hàng, lần trước đi trên con đường này, anh nhìn cô, còn cô nhìn biển khơi. Nhưng hôm nay Giản Hàng và anh cùng nhìn vào mắt đối phương.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Giản Hàng, có chuyện gì em không kiên trì đến cuối cùng, bỏ cuộc giữa chừng hay không?”
“Em không.”
“Em nghĩ lại xem.”
Trong lời của anh có ý khác, Giản Hàng nhìn anh, nghiêm túc nghĩ ngợi, “Chuyện tình cảm có tính không anh?”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, “Tính.”
“….Không có nghiêm túc theo đuổi anh.”
“Vậy còn muốn theo đuổi nữa không? Nếu muốn, anh sẽ cho em cơ hội.”
Tần Mặc Lĩnh lo lắng cô sẽ không muốn theo đuổi, anh nói một cách nghiêm trọng hơn, “Em dụng tâm theo đuổi, cho dù theo đuổi một ngày cũng được. Em một phút cũng không chịu theo đuổi nghiêm túc đã tuyên bố thất bại, làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”
Giản Hàng bật cười, “Cũng đã qua cả một năm rồi, sao anh vẫn nhớ vậy.”
“Có lẽ là bị em ba lần bảy lượt làm tổn thương nên có ám ảnh tâm lý, không dễ dàng gì mà thoát ra được.” Nói rồi tự anh cũng bật cười.
Giản Hàng thành thật, “Em có từng theo đuổi.”
Sau khi anh yêu cô, có những chuyện cũng không còn cảm thấy mất mặt nữa, cô nói ra sự thật, “Thật ra quyển những mẹo trong tình yêu kia là em tự mua để đọc, nhưng lúc ấy không muốn để cho anh biết.”
“Em đọc cả một buổi chiều, hôm đó anh cũng ở nhà. Nhưng đọc xong vẫn không biết phải theo đuổi anh như thế nào.”
Ký ức của Tần Mặc Lĩnh về chuyện buổi chiều ngày hôm ấy vẫn còn tươi mới, hôm ấy anh về nhà đợi cô tìm anh đi hẹn hò, kết quả cô đọc các vụ tố tụng cả một buổi chiều, “Buổi chiều hôm đó không phải em đọc cuốn các vụ án tố tụng liên quan đến bằng sáng chế sao?”
“….Không phải, em mượt bọc sách cao cấp bên ngoài.”
“….”
Anh nhớ ra tại sao bìa cuốn ‘Những mẹo trong tình yêu’ lại có một mẩu băng dính hai mặt rồi. Thì ra là dùng để dán bìa sách.
“Hôm nay bù đắp cho anh, em sẽ theo đuổi anh tử tế.” Giản Hàng buông tay anh ra, “Anh đi về phía trước, đi về phía bụi hoa kia ấy.”
Tần Mặc Lĩnh không đoán ra được cô muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Nhiếp ảnh gia ở ngay phía sau, để họ tự do phát huy. Thấy hai người tách ra, anh điều chỉnh lại ống kính, chuẩn bị bắt lại những khoảnh khắc.
Tần Mặc Lĩnh đi về phía trước hơn mười mét, đừng lại ở vị trí do cô chỉ định, quay người lại nhìn cô.
Cô cởi giày cao gót để ở bên đường, xách váy cưới lên, chân trần chạy về phía anh.
Mãi cho đến giây phút này Tần Mặc Lĩnh với nhận ra được, cô nói là sẽ theo đuổi anh tử tế là chạy đến ‘đuổi theo’ anh.
Nhìn bóng hình cô xách váy cưới chạy đến, anh bỗng tiếc nuối rằng tại sao cách hơn mười năm qua họ không liên lạc gì với nhau.
Anh đi về phía trước vài bước, đưa tay đón lấy cô.
Ống kính của nhiếp ảnh gia vẫn luôn hướng về họ, anh không đặt Giản Hàng xuống mà ôm cô xoay vài vòng.
Giản Hàng dán đầu lên trán anh, “Đừng để chóng mặt đấy.”
Tần Mặc Lĩnh đứng vững, “Không sao.”
Anh vẫn không buông cô xuống, hai tay vòng qua chân cô, nhấc cao cô lên.
Sắc xanh của trời và biển hoà hợp, dưới ánh sáng ban mai Giản Hàng cúi đầu hôn anh.
Trên con đường, hình ảnh hai người ôm nhau được in lên.
Giản Hàng không biết lần chụp ảnh cưới này Tần Mặc Lĩnh còn có điều gì tiếc nuối nữa hay không, còn cô thấy vô cùng viên mãn rồi.
Chiều tối, cô và Tần Mặc Lĩnh đi ngắm mặt trời lặn.
Lần đầu tiên đến Achaea cô đã nghĩ, nếu như sau này có người mình thích, cô muốn cùng anh đến đây ngắm mặt trời lặn.
Họ ở lại Achaea ba ngày, đi dạo từng ngóc ngách con phố. Đến đây, mười lăm ngày tuần trăng mật của cô và Tần Mặc Lĩnh cũng đã kết thúc.
Về đến nhà mới cảm nhận được cái mệt mỏi sau chuyến du lịch. Giản Hàng không còn sức lực dọn dẹp hành lý nữa, tắm xong lập tức nằm lên giường vì bị lệch múi giờ.
Tần Mặc Lĩnh lấy đồ đạc trong vali ra, sắp xếp theo thói quen bày biện của cô, tất cả đều vô cùng gọn gàng ngay ngắn.
“Chồng ơi.” Giản Hàng vẫn chưa ngủ, ở trên giường gọi anh.
Tần Mặc Lĩnh đi ra từ phòng quần áo, “Sao vậy?”
“Em định sẽ thu mua một nhà máy sản xuất mô hình.”
“Có doanh nghiệp mục tiêu nào hay chưa?”
“Vẫn chưa. Gần đây Chu Nghĩa đang nhờ người nghe ngóng, nếu phù hợp bọn em sẽ thu mua ngay.”
“Bọn em cứ xem trước, nếu không tìm được nhà máy nào thích hợp, anh sẽ bảo Viễn Duy giới thiệu cho em một nơi.”
“Được.”
Tần Mặc Lĩnh ngồi bên mép giường, Giản Hàng nửa nhấc người dậy, gối đầu lên đùi anh.
Giản Hàng bắt lấy bàn tay anh, “Mấy lon cà phê lần này mua, nếu anh không uống hết thì lấy hai lon đi tặng người khác, em không uống nữa.”
Cà phê được mua trước khi họ đến Achaea, lúc ấy còn chưa định có con.
Tần Mặc Lĩnh ôm bả vai cô, “Đều đem đi tặng hết, anh cũng không uống.”
“Không sao, anh cứ uống đi.”
“Lúc anh uống nhất định em cũng sẽ muốn uống.” Anh nhắc nhở cô, “Em quên mất lần trước em nhập viện, anh pha một ly uống, em bảo anh chia cho em một ít rồi sao?”
Anh kéo chăn đắp lên người cô, “Ngủ đi.”
Giản Hàng ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau mới dậy.
Hôm nay đi làm bình thường, cô dậy từ sớm.
Đã hơn hai tuần không đi làm, mặc dù mỗi ngày đều họp video, nhưng bọn họ chỉ báo mấy chuyện vui không báo cáo khó khăn, hôm nay cô đến phòng làm việc, bọn họ mới nói cho cô một vài quyết định của công ty.
Chu Nghĩa báo cáo: “Công ty cảm thấy quá dễ dãi với bộ phận số Bốn, cho bộ phận chúng ta nắm hơi nhiều quyền hành, không có lợi cho việc phát triển lâu dài.”
Giản Hàng: “Bọn họ muốn làm gì? Lại muốn thu lại quyền hành hay sao?”
Chu Nghĩa cũng không rõ tình hình cụ thể, anh cũng chỉ nghe từ người của bộ phận kinh doanh khác truyền tin ra, “Nói rằng trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao lần tước, có vài vị thành viên ban quản trị đề xuất rằng bộ phận số Bốn cũng nên được quản lý như ba bộ phận còn lại, nhưng vậy mới là có trách nhiệm với cổ đông và người đầu tư.”
Đây đã không phải là muốn thu lại một vài, mà muốn thu lại tất cả quyền hạn.
Trịnh Viêm Thúc phân tích, “Lượng tiêu thụ của nước ngọt có gas tăng lên, trong năm nay đã có thể biến lỗ thành lãi, vốn dĩ họ tưởng rằng có thể chia lợi nhuận, không ngờ chúng ta lại muốn đầu tư thu mua nhà máy sản xuất mô hình, vì vậy ban lãnh đạo bên trên không hài lòng.”
Đây chỉ là nguyên nhân khởi đầu.
Trên thực tế cho dù có không thu mua nhà máy sản xuất mô hình, ban lãnh đạo bên trên thấy bộ phận số Bốn bắt đầu thu được lợi nhuận nên mới muốn khống chế quyền hạn trong tay mình.
Lúc bộ phận số Bốn chỉ là cái gánh nát, bọn họ đều nghĩ nên từ bỏ, tách ra như thế nào.
Khi bộ phận số Bốn có hy vọng rồi, họ đưa ra quyền hành trước, xem xem liệu có thể thành công được hay không.
Đến lúc bộ phận số Bốn bắt đầu thu được lợi nhuận, đây cũng là lúc họ muốn thu lại quyền hạn.
Chu Nghĩa hỏi ý kiến của Giản Hàng, “Vậy về việc nhà máy sản xuất mô hình, chúng ta tiếp tục hay tạm dừng đây?”
Giản Hàng nói: “Tiếp tục, trừ khi Lạc Mông không còn do Tần Mặc Lĩnh khống chế cổ phần trong tay nữa.”
Trịnh Viêm Thúc báo cáo tình hình tiêu thụ của tháng sáu, ngoài một vài khu vực ra, những nơi khác đều hoàn thành vượt qua chỉ tiêu.
“Lão đại.” Mấy ngày nay Lâm Kiêu đã đợi rất lâu rồi, “Phương án marketing này của em có lẽ được xem là thành công rồi đúng không?”
Giản Hàng đưa ra đánh giá, “Vô cùng thành công.”
Cô nên cho cậu phần quà khích lệ, “Tôi sẽ tặng chiếc mô hình đó cho cậu, chút nữa qua phòng làm việc của tôi lấy.”
Lâm Kiêu không giấu nổi niềm vui, “Cảm ơn lão đại.”
Sau khi tan họp, Giản Hàng lấy chiếc mô hình kia đưa cho Lâm Kiêu, mười chiếc mô hình nay chỉ còn lại chín.
Giản Hàng sắp xếp lại chúng, đặt thành ba hàng, mỗi hàng ba chiếc.
Còn chưa kịp sắp xếp xong, Tần Mặc Lĩnh đã gọi tới.
Giản Hàng nhấn nghe, nói thẳng vào vấn đề: “Từ lúc du lịch tuần trăng mật anh đã biết chuyện những cổ đông khác muốn thu lại quyền hạn quản lý kinh doanh của bộ phận số Bốn rồi đúng không?”
“Ừm. Lúc đó phó tổng Ngô có báo cáo tình hình với anh rồi.”
“Sao anh không nói với em.”
“Nói rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đi du lịch của em.”
“Vậy bây giờ anh cũng đừng nói với em nữa.”
Tần Mặc Lĩnh yên lặng vài giây, “Em là giám đốc bộ phận số Bốn, anh không nói với em thì nói với ai?”
Giản Hàng bắt đầu sắp xếp ba hàng mô hình, “Anh tìm chồng em mà nói, anh ấy sẽ chống lưng cho em.”
Tần Mặc Lĩnh cười, “Không phải anh đến để chống lưng cho em đây sao?”
“Vậy anh quyết định có thu lại quyền hành hay không?”
“Nếu muốn thu lại, hôm qua anh đã không để Viễn Duy giới thiệu nhà máy sản xuất mô hình cho em rồi.”
Giản Hàng bày tỏ, “Không phải em muốn nắm hết quyền hành trong tay mãi không giao lại cho công ty, bây giờ bộ phận số Bốn mới vừa khởi sắc, ít nhất cũng phải ổn định thêm hai năm, tìm ra được hình thức vận thành thành thục, bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp.”
Tần Mặc Lĩnh: “Anh biết. Em cứ tiến hành theo như kế hoạch đã được đề ra ban đầu đi, anh sẽ ở lại Lạc Mông thêm hai năm nữa.”
Giản Hàng ngẩn người, “Anh còn có dự định khác sao?”
“Vốn dic anh đã định đợi khi Lạc Mông đi vào quỹ đạo sẽ giao lại cho phó tổng Ngô. Bây giờ bộ phận số Bốn có hình thức vận hành kinh doanh mới, anh sẽ cùng em tìm tòi, đợi đến khi phương thức kinh doanh ấy thành thục hơn anh sẽ rời đi sau.”
Đến lúc đó vị trí của anh sẽ giao cho phó tổng Ngô, hai năm sau Giản Hàng hoàn toàn có năng lực tiếp nhận công việc hiện tại của phó tổng Ngô.
Phó tổng Ngô có kinh nghiệm, cô có sự quyết đoán, hai người rất thích hợp để hợp tác làm việc.
Đợi cô rèn luyện ở vị trí phó tổng vài năm, hiểu rõ được những mối quan hệ lợi ích phức tạp rắc rối của Lạc Mông, đến lúc đó cô có thể gánh vác được vị trí CEO của công ty.
Nếu hai người thuận lợi có con, anh còn có thể thuận tiện chăm sóc cô.
Việc thu lại quyền hành của bộ phận số Bốn, sau đó không được nhắc lại nữa. Giản Hàng đoán được trong cuộc họp hội đồng quản trị Tần Mặc Lĩnh và những vị thành viên trong ban hội đồng đã thoả thuận được sự cân bằng lợi ích.
Chớp mắt đã bước vào trung tuần tháng bảy, tiết trời càng nóng lên.
Buổi trưa Giản Hàng không có tinh thần chơi game, ăn cơm xong đã vô cùng buồn ngủ, có lẽ là do trời nóng, cô nghĩ vậy.
Hôm nay ăn cơm xong cô cũng không cả đăng nhập vào game, nằm trên sô pha ngủ trưa ngay lập tức.
Cô cài điện thoại ở chế độ im lặng, Tần Mặc Lĩnh gọi đến không có người nhấc máy.
Tần Mặc Lĩnh gọi hai cuộc xong, đi thẳng xuống lầu tìm cô.
Anh khẽ gõ cửa, “Là anh.”
Giản Hàng vẫn chưa ngủ, “Ông xã, anh vào đi.”
Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa, “Em không chơi game sao?”
“Em không.” Giản Hàng ngáp liên tục, “Anh có việc gì sao?”
Tần Mặc Lĩnh đắp chăn mỏng cho cô, “Nhiếp ảnh gia đã gửi tất cả ảnh được chỉnh sửa xong qua, vốn định gọi em qua phòng làm việc của anh cùng xem. Em ngủ đi, tối về xem cũng được.”
Giản Hàng quá buồn ngủ, mấy phút sau đã say giấc.
Tần Mặc Lĩnh đợi cô ngủ rồi mới đi, tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc.
Anh vô tình liếc qua mô hình trên bàn làm việc của cô, bây giờ trở thành ba hàng, mỗi hàng chỉ có ba chiếc.
Tần Mặc Lĩnh định đợi cô ngủ dậy rồi hỏi xem chiếc mô hình còn lại đâu rồi.
Khi đi qua văn phòng của Lâm Kiêu, chỉ có Chu Nghĩa ở trong đó, bước chân của anh đột nhiên khựng lại, chiếc mô hình ở trên bàn làm việc của Lâm Kiêu chính là chiếc mà Giản Hàng thiếu.
Chu Nghĩa chào hỏi: “Tần tổng.”
Việc anh ta chơi game vào buổi trưa Tần Mặc Lĩnh cũng đã biết, anh ta cũng không cần phải giấu giấu diếm diễm nữa.”
Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho anh ta: “Cậu cứ chơi game tiếp đi.”
Anh nhấc bước đi vào phòng làm việc, cầm mô hình lên, “Nói với Lâm Kiêu một tiếng, tôi lấy cái này đi rồi.” Anh xoay người rời khỏi phòng làm việc.”
Chu Nghĩa: “….”
Lâm Kiêu trở về không thấy mô hình đâu, muốn khóc đến chết.
Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc mô hình quay lại phòng làm việc của Giản Hàng, cô ngủ rất sâu, anh bước vào vẫn không bị tỉnh giấc.
Tần Mặc Lĩnh xếp lại mô hình thành hai hàng, mỗi hàng năm chiếc, vị trí của mỗi chiếc giống y với vị trí trước đó.
Beta: Đá bào+Người bí ẩn cute
—
Những cánh hoa rơi xuống đất, bả vai, sau lưng của Giản Hàng cũng dính không ít.
Căn phòng yên tĩnh trở lại đã là gần đêm, gió biển thổi khiến cho rèm cửa vang lên những tiếng ‘sột soạt’.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên má cô, hai người vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi, lần đầu tiên không một màng ngăn cảm nhận đối phương.
Giản Hàng ôm chặt vòng eo mạnh mẽ của Tần Mặc Lĩnh, dán chặt lên. Cô đưa tay xoa lớp mồ hôi trên trái anh, ngón tay vuốt ve sườn mặt anh tuấn đẹp trai của người đàn ông trước mặt.
Tần Mặc Lĩnh vòng tay qua sau gáy cô, để cô gối đầu lên cánh tay anh.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi cô. Lúc nhìn cô, lại không nhịn được mà hôn thêm một lát.
Giản Hàng hỏi, “Anh có từng nghĩ qua con sẽ trông như thế nào chưa?”
“Anh chưa.” Cho dù là con trai hay con gái, có lẽ cũng sẽ giống Giản Hàng và anh. Như anh cũng giống cả bố mẹ mình vậy.
“Ước mơ lớn nhất hồi nhỏ của em là mẹ em có thể sinh một anh trai cho mình.
Giản Hàng nghĩ lại, “Đây là ước mơ hồi em bốn, năm tuổi.” Bây giờ vẫn còn nhớ được khi ấy bản thân đã nói những câu nào.
Tần Mặc Lĩnh: “Điều này còn có thể nhớ được, chỉ không nhớ đến anh thôi.”
“….” Giản Hàng cười, “Em có nhớ anh.”
Tần Mặc Lĩnh lấy tay cô đặt lên lồng ngực cô, “Em tự vuốt lương tâm xong nói lại thêm một lần nữa.”
“Nói lại hai lần cũng được.” Giản Hàng hôn anh, ôn nhu dán lên bờ môi anh, dỗ cho anh vui, “Từ hôm gặp mặt xem mắt, em đã muốn kết hôn với anh rồi.”
Việc Tần Mặc Lĩnh xem mắt bị cô cho leo cây, cuối cùng cũng không còn trăn trở về nó nữa.
Giản Hàng vẫn luôn tò mò, “Sao em lại cảm thấy ông bà nội với mẹ lại có ấn tượng với em khi còn nhỏ vậy?” Tần Mặc Lĩnh nhớ về cô có thể nói là bình thường, nhưng ngay cả mẹ chồng và bà nội Tần cũng có ấn tượng sâu sắc.
“Có lẽ là do lúc nhỏ mỗi khi về nhà, anh thường nói muốn có một em gái trông xinh đẹp giống như con gái nhà cô Trần vậy.” Lúc ấy trong viện không ít đứa trẻ đều có anh chị em, Tưởng Thịnh Hoà có anh trai, phù rể ‘tra nam’ có em gái, anh cũng muốn có em gái, nhưng mẹ lại nói một mình anh đã đủ đau đầu rồi.”
Lúc ấy anh còn muốn Giản Hàng làm em gái mình, tuổi tác của Giản Hàng vừa đẹp, qua một hai năm nữa anh có thể giúp cô làm bài tập Ngữ Văn và Tiếng Anh rồi.
Tần Mặc Lĩnh hôn lên trán cô, “Dậy đi tắm thôi.”
Lúc này hai người mới tách ra, nơi vừa dán lại cùng nhau vô cùng ướt át.
–
Sáng ngày hôm sau, Giản Hàng bị Tần Mặc Lĩnh gọi dậy, hôm nay còn phải chụp ảnh cưới. Cô cảm thấy không cần phải chụp thêm nữa nhưng Tần Mặc Lĩnh lại kiên trì muốn chụp lại, nói rằng lần trước đều là diễn kịch.
Trên con đường nhỏ được phủ một lớp đá, Tần Mặc Lĩnh dắt tay Giản Hàng, lần trước đi trên con đường này, anh nhìn cô, còn cô nhìn biển khơi. Nhưng hôm nay Giản Hàng và anh cùng nhìn vào mắt đối phương.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
“Giản Hàng, có chuyện gì em không kiên trì đến cuối cùng, bỏ cuộc giữa chừng hay không?”
“Em không.”
“Em nghĩ lại xem.”
Trong lời của anh có ý khác, Giản Hàng nhìn anh, nghiêm túc nghĩ ngợi, “Chuyện tình cảm có tính không anh?”
Tần Mặc Lĩnh gật đầu, “Tính.”
“….Không có nghiêm túc theo đuổi anh.”
“Vậy còn muốn theo đuổi nữa không? Nếu muốn, anh sẽ cho em cơ hội.”
Tần Mặc Lĩnh lo lắng cô sẽ không muốn theo đuổi, anh nói một cách nghiêm trọng hơn, “Em dụng tâm theo đuổi, cho dù theo đuổi một ngày cũng được. Em một phút cũng không chịu theo đuổi nghiêm túc đã tuyên bố thất bại, làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.”
Giản Hàng bật cười, “Cũng đã qua cả một năm rồi, sao anh vẫn nhớ vậy.”
“Có lẽ là bị em ba lần bảy lượt làm tổn thương nên có ám ảnh tâm lý, không dễ dàng gì mà thoát ra được.” Nói rồi tự anh cũng bật cười.
Giản Hàng thành thật, “Em có từng theo đuổi.”
Sau khi anh yêu cô, có những chuyện cũng không còn cảm thấy mất mặt nữa, cô nói ra sự thật, “Thật ra quyển những mẹo trong tình yêu kia là em tự mua để đọc, nhưng lúc ấy không muốn để cho anh biết.”
“Em đọc cả một buổi chiều, hôm đó anh cũng ở nhà. Nhưng đọc xong vẫn không biết phải theo đuổi anh như thế nào.”
Ký ức của Tần Mặc Lĩnh về chuyện buổi chiều ngày hôm ấy vẫn còn tươi mới, hôm ấy anh về nhà đợi cô tìm anh đi hẹn hò, kết quả cô đọc các vụ tố tụng cả một buổi chiều, “Buổi chiều hôm đó không phải em đọc cuốn các vụ án tố tụng liên quan đến bằng sáng chế sao?”
“….Không phải, em mượt bọc sách cao cấp bên ngoài.”
“….”
Anh nhớ ra tại sao bìa cuốn ‘Những mẹo trong tình yêu’ lại có một mẩu băng dính hai mặt rồi. Thì ra là dùng để dán bìa sách.
“Hôm nay bù đắp cho anh, em sẽ theo đuổi anh tử tế.” Giản Hàng buông tay anh ra, “Anh đi về phía trước, đi về phía bụi hoa kia ấy.”
Tần Mặc Lĩnh không đoán ra được cô muốn làm gì, nhưng vẫn làm theo lời cô.
Nhiếp ảnh gia ở ngay phía sau, để họ tự do phát huy. Thấy hai người tách ra, anh điều chỉnh lại ống kính, chuẩn bị bắt lại những khoảnh khắc.
Tần Mặc Lĩnh đi về phía trước hơn mười mét, đừng lại ở vị trí do cô chỉ định, quay người lại nhìn cô.
Cô cởi giày cao gót để ở bên đường, xách váy cưới lên, chân trần chạy về phía anh.
Mãi cho đến giây phút này Tần Mặc Lĩnh với nhận ra được, cô nói là sẽ theo đuổi anh tử tế là chạy đến ‘đuổi theo’ anh.
Nhìn bóng hình cô xách váy cưới chạy đến, anh bỗng tiếc nuối rằng tại sao cách hơn mười năm qua họ không liên lạc gì với nhau.
Anh đi về phía trước vài bước, đưa tay đón lấy cô.
Ống kính của nhiếp ảnh gia vẫn luôn hướng về họ, anh không đặt Giản Hàng xuống mà ôm cô xoay vài vòng.
Giản Hàng dán đầu lên trán anh, “Đừng để chóng mặt đấy.”
Tần Mặc Lĩnh đứng vững, “Không sao.”
Anh vẫn không buông cô xuống, hai tay vòng qua chân cô, nhấc cao cô lên.
Sắc xanh của trời và biển hoà hợp, dưới ánh sáng ban mai Giản Hàng cúi đầu hôn anh.
Trên con đường, hình ảnh hai người ôm nhau được in lên.
Giản Hàng không biết lần chụp ảnh cưới này Tần Mặc Lĩnh còn có điều gì tiếc nuối nữa hay không, còn cô thấy vô cùng viên mãn rồi.
Chiều tối, cô và Tần Mặc Lĩnh đi ngắm mặt trời lặn.
Lần đầu tiên đến Achaea cô đã nghĩ, nếu như sau này có người mình thích, cô muốn cùng anh đến đây ngắm mặt trời lặn.
Họ ở lại Achaea ba ngày, đi dạo từng ngóc ngách con phố. Đến đây, mười lăm ngày tuần trăng mật của cô và Tần Mặc Lĩnh cũng đã kết thúc.
Về đến nhà mới cảm nhận được cái mệt mỏi sau chuyến du lịch. Giản Hàng không còn sức lực dọn dẹp hành lý nữa, tắm xong lập tức nằm lên giường vì bị lệch múi giờ.
Tần Mặc Lĩnh lấy đồ đạc trong vali ra, sắp xếp theo thói quen bày biện của cô, tất cả đều vô cùng gọn gàng ngay ngắn.
“Chồng ơi.” Giản Hàng vẫn chưa ngủ, ở trên giường gọi anh.
Tần Mặc Lĩnh đi ra từ phòng quần áo, “Sao vậy?”
“Em định sẽ thu mua một nhà máy sản xuất mô hình.”
“Có doanh nghiệp mục tiêu nào hay chưa?”
“Vẫn chưa. Gần đây Chu Nghĩa đang nhờ người nghe ngóng, nếu phù hợp bọn em sẽ thu mua ngay.”
“Bọn em cứ xem trước, nếu không tìm được nhà máy nào thích hợp, anh sẽ bảo Viễn Duy giới thiệu cho em một nơi.”
“Được.”
Tần Mặc Lĩnh ngồi bên mép giường, Giản Hàng nửa nhấc người dậy, gối đầu lên đùi anh.
Giản Hàng bắt lấy bàn tay anh, “Mấy lon cà phê lần này mua, nếu anh không uống hết thì lấy hai lon đi tặng người khác, em không uống nữa.”
Cà phê được mua trước khi họ đến Achaea, lúc ấy còn chưa định có con.
Tần Mặc Lĩnh ôm bả vai cô, “Đều đem đi tặng hết, anh cũng không uống.”
“Không sao, anh cứ uống đi.”
“Lúc anh uống nhất định em cũng sẽ muốn uống.” Anh nhắc nhở cô, “Em quên mất lần trước em nhập viện, anh pha một ly uống, em bảo anh chia cho em một ít rồi sao?”
Anh kéo chăn đắp lên người cô, “Ngủ đi.”
Giản Hàng ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau mới dậy.
Hôm nay đi làm bình thường, cô dậy từ sớm.
Đã hơn hai tuần không đi làm, mặc dù mỗi ngày đều họp video, nhưng bọn họ chỉ báo mấy chuyện vui không báo cáo khó khăn, hôm nay cô đến phòng làm việc, bọn họ mới nói cho cô một vài quyết định của công ty.
Chu Nghĩa báo cáo: “Công ty cảm thấy quá dễ dãi với bộ phận số Bốn, cho bộ phận chúng ta nắm hơi nhiều quyền hành, không có lợi cho việc phát triển lâu dài.”
Giản Hàng: “Bọn họ muốn làm gì? Lại muốn thu lại quyền hành hay sao?”
Chu Nghĩa cũng không rõ tình hình cụ thể, anh cũng chỉ nghe từ người của bộ phận kinh doanh khác truyền tin ra, “Nói rằng trong cuộc họp ban lãnh đạo cấp cao lần tước, có vài vị thành viên ban quản trị đề xuất rằng bộ phận số Bốn cũng nên được quản lý như ba bộ phận còn lại, nhưng vậy mới là có trách nhiệm với cổ đông và người đầu tư.”
Đây đã không phải là muốn thu lại một vài, mà muốn thu lại tất cả quyền hạn.
Trịnh Viêm Thúc phân tích, “Lượng tiêu thụ của nước ngọt có gas tăng lên, trong năm nay đã có thể biến lỗ thành lãi, vốn dĩ họ tưởng rằng có thể chia lợi nhuận, không ngờ chúng ta lại muốn đầu tư thu mua nhà máy sản xuất mô hình, vì vậy ban lãnh đạo bên trên không hài lòng.”
Đây chỉ là nguyên nhân khởi đầu.
Trên thực tế cho dù có không thu mua nhà máy sản xuất mô hình, ban lãnh đạo bên trên thấy bộ phận số Bốn bắt đầu thu được lợi nhuận nên mới muốn khống chế quyền hạn trong tay mình.
Lúc bộ phận số Bốn chỉ là cái gánh nát, bọn họ đều nghĩ nên từ bỏ, tách ra như thế nào.
Khi bộ phận số Bốn có hy vọng rồi, họ đưa ra quyền hành trước, xem xem liệu có thể thành công được hay không.
Đến lúc bộ phận số Bốn bắt đầu thu được lợi nhuận, đây cũng là lúc họ muốn thu lại quyền hạn.
Chu Nghĩa hỏi ý kiến của Giản Hàng, “Vậy về việc nhà máy sản xuất mô hình, chúng ta tiếp tục hay tạm dừng đây?”
Giản Hàng nói: “Tiếp tục, trừ khi Lạc Mông không còn do Tần Mặc Lĩnh khống chế cổ phần trong tay nữa.”
Trịnh Viêm Thúc báo cáo tình hình tiêu thụ của tháng sáu, ngoài một vài khu vực ra, những nơi khác đều hoàn thành vượt qua chỉ tiêu.
“Lão đại.” Mấy ngày nay Lâm Kiêu đã đợi rất lâu rồi, “Phương án marketing này của em có lẽ được xem là thành công rồi đúng không?”
Giản Hàng đưa ra đánh giá, “Vô cùng thành công.”
Cô nên cho cậu phần quà khích lệ, “Tôi sẽ tặng chiếc mô hình đó cho cậu, chút nữa qua phòng làm việc của tôi lấy.”
Lâm Kiêu không giấu nổi niềm vui, “Cảm ơn lão đại.”
Sau khi tan họp, Giản Hàng lấy chiếc mô hình kia đưa cho Lâm Kiêu, mười chiếc mô hình nay chỉ còn lại chín.
Giản Hàng sắp xếp lại chúng, đặt thành ba hàng, mỗi hàng ba chiếc.
Còn chưa kịp sắp xếp xong, Tần Mặc Lĩnh đã gọi tới.
Giản Hàng nhấn nghe, nói thẳng vào vấn đề: “Từ lúc du lịch tuần trăng mật anh đã biết chuyện những cổ đông khác muốn thu lại quyền hạn quản lý kinh doanh của bộ phận số Bốn rồi đúng không?”
“Ừm. Lúc đó phó tổng Ngô có báo cáo tình hình với anh rồi.”
“Sao anh không nói với em.”
“Nói rồi sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng đi du lịch của em.”
“Vậy bây giờ anh cũng đừng nói với em nữa.”
Tần Mặc Lĩnh yên lặng vài giây, “Em là giám đốc bộ phận số Bốn, anh không nói với em thì nói với ai?”
Giản Hàng bắt đầu sắp xếp ba hàng mô hình, “Anh tìm chồng em mà nói, anh ấy sẽ chống lưng cho em.”
Tần Mặc Lĩnh cười, “Không phải anh đến để chống lưng cho em đây sao?”
“Vậy anh quyết định có thu lại quyền hành hay không?”
“Nếu muốn thu lại, hôm qua anh đã không để Viễn Duy giới thiệu nhà máy sản xuất mô hình cho em rồi.”
Giản Hàng bày tỏ, “Không phải em muốn nắm hết quyền hành trong tay mãi không giao lại cho công ty, bây giờ bộ phận số Bốn mới vừa khởi sắc, ít nhất cũng phải ổn định thêm hai năm, tìm ra được hình thức vận thành thành thục, bây giờ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp.”
Tần Mặc Lĩnh: “Anh biết. Em cứ tiến hành theo như kế hoạch đã được đề ra ban đầu đi, anh sẽ ở lại Lạc Mông thêm hai năm nữa.”
Giản Hàng ngẩn người, “Anh còn có dự định khác sao?”
“Vốn dic anh đã định đợi khi Lạc Mông đi vào quỹ đạo sẽ giao lại cho phó tổng Ngô. Bây giờ bộ phận số Bốn có hình thức vận hành kinh doanh mới, anh sẽ cùng em tìm tòi, đợi đến khi phương thức kinh doanh ấy thành thục hơn anh sẽ rời đi sau.”
Đến lúc đó vị trí của anh sẽ giao cho phó tổng Ngô, hai năm sau Giản Hàng hoàn toàn có năng lực tiếp nhận công việc hiện tại của phó tổng Ngô.
Phó tổng Ngô có kinh nghiệm, cô có sự quyết đoán, hai người rất thích hợp để hợp tác làm việc.
Đợi cô rèn luyện ở vị trí phó tổng vài năm, hiểu rõ được những mối quan hệ lợi ích phức tạp rắc rối của Lạc Mông, đến lúc đó cô có thể gánh vác được vị trí CEO của công ty.
Nếu hai người thuận lợi có con, anh còn có thể thuận tiện chăm sóc cô.
Việc thu lại quyền hành của bộ phận số Bốn, sau đó không được nhắc lại nữa. Giản Hàng đoán được trong cuộc họp hội đồng quản trị Tần Mặc Lĩnh và những vị thành viên trong ban hội đồng đã thoả thuận được sự cân bằng lợi ích.
Chớp mắt đã bước vào trung tuần tháng bảy, tiết trời càng nóng lên.
Buổi trưa Giản Hàng không có tinh thần chơi game, ăn cơm xong đã vô cùng buồn ngủ, có lẽ là do trời nóng, cô nghĩ vậy.
Hôm nay ăn cơm xong cô cũng không cả đăng nhập vào game, nằm trên sô pha ngủ trưa ngay lập tức.
Cô cài điện thoại ở chế độ im lặng, Tần Mặc Lĩnh gọi đến không có người nhấc máy.
Tần Mặc Lĩnh gọi hai cuộc xong, đi thẳng xuống lầu tìm cô.
Anh khẽ gõ cửa, “Là anh.”
Giản Hàng vẫn chưa ngủ, “Ông xã, anh vào đi.”
Tần Mặc Lĩnh đẩy cửa, “Em không chơi game sao?”
“Em không.” Giản Hàng ngáp liên tục, “Anh có việc gì sao?”
Tần Mặc Lĩnh đắp chăn mỏng cho cô, “Nhiếp ảnh gia đã gửi tất cả ảnh được chỉnh sửa xong qua, vốn định gọi em qua phòng làm việc của anh cùng xem. Em ngủ đi, tối về xem cũng được.”
Giản Hàng quá buồn ngủ, mấy phút sau đã say giấc.
Tần Mặc Lĩnh đợi cô ngủ rồi mới đi, tiện tay tắt đèn trong phòng làm việc.
Anh vô tình liếc qua mô hình trên bàn làm việc của cô, bây giờ trở thành ba hàng, mỗi hàng chỉ có ba chiếc.
Tần Mặc Lĩnh định đợi cô ngủ dậy rồi hỏi xem chiếc mô hình còn lại đâu rồi.
Khi đi qua văn phòng của Lâm Kiêu, chỉ có Chu Nghĩa ở trong đó, bước chân của anh đột nhiên khựng lại, chiếc mô hình ở trên bàn làm việc của Lâm Kiêu chính là chiếc mà Giản Hàng thiếu.
Chu Nghĩa chào hỏi: “Tần tổng.”
Việc anh ta chơi game vào buổi trưa Tần Mặc Lĩnh cũng đã biết, anh ta cũng không cần phải giấu giấu diếm diễm nữa.”
Tần Mặc Lĩnh ra hiệu cho anh ta: “Cậu cứ chơi game tiếp đi.”
Anh nhấc bước đi vào phòng làm việc, cầm mô hình lên, “Nói với Lâm Kiêu một tiếng, tôi lấy cái này đi rồi.” Anh xoay người rời khỏi phòng làm việc.”
Chu Nghĩa: “….”
Lâm Kiêu trở về không thấy mô hình đâu, muốn khóc đến chết.
Tần Mặc Lĩnh cầm chiếc mô hình quay lại phòng làm việc của Giản Hàng, cô ngủ rất sâu, anh bước vào vẫn không bị tỉnh giấc.
Tần Mặc Lĩnh xếp lại mô hình thành hai hàng, mỗi hàng năm chiếc, vị trí của mỗi chiếc giống y với vị trí trước đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương