Trong phòng vẽ, Dorothy cầm khối lập phương trong tay, cảm giác nghi hoặc dâng lên trong lòng.
Ở kiếp trước, cô từng học qua mỹ thuật cơ bản — và theo những gì cô biết, các buổi vẽ tĩnh vật luôn dùng mẫu thạch cao.
Chưa từng có trường nào dùng… đá thật cả.
Đặt khối lập phương nặng trĩu trở lại bàn, Dorothy nhân lúc giáo viên đang sắp xếp lại các vật mẫu liền bước đến dãy tủ bên mép tường.
Trên tủ, một hàng tượng bán thân trắng xám được bày ngay ngắn, từng gương mặt sinh động đến mức tưởng như đang hít thở.
Cô khẽ chạm tay lên một bức tượng.
“...Cái này cũng là đá à?
Lớp bột trắng bên ngoài chỉ để giả làm thạch cao thôi sao?
Trường này… đúng là xa xỉ quá mức.
Dùng tượng đá thật cho sinh viên tập vẽ, mà còn nhiều đến thế này...**”
Dorothy nhíu mày nhìn quanh.
Các bức tượng xếp hàng dài — mỗi bức đều có nét mặt riêng biệt, biểu cảm khác nhau, đường nét tinh xảo đến mức khó tin.
Thạch cao và đá là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Tượng thạch cao được đổ khuôn, làm nhanh, rẻ, có thể sản xuất hàng loạt.
Còn tượng đá… phải tạc thủ công từng đường, từng khối, đòi hỏi kỹ thuật và thời gian kinh khủng.
Đó là thứ chỉ dành để trưng bày ở quảng trường hoặc đền thờ, chứ đâu phải mẫu vẽ trong lớp học.
“Trường này đúng là bất thường…
Không chỉ có trong phòng mỹ thuật, mà cả hành lang, sân trường…
tượng đá ở khắp nơi.
Chẳng lẽ họ có một nhà điêu khắc riêng?”
Suy nghĩ ấy khiến Dorothy càng thêm tò mò.
Cô hoàn thành bài vẽ với tâm trí lơ đãng, quyết định — sau giờ học — phải tìm người hỏi cho rõ.
Cô đã có một cái tên trong đầu.
Buổi trưa, nắng hắt xuống rực lửa.
Tại một con đường lát đá trong khuôn viên trường, một ông lão gác vườn đang tỉ mỉ lau chùi một bức tượng đá đặt cạnh lối đi.
Ông làm việc với vẻ nghiêm túc đến lạ: lau kỹ từng kẽ tai, gờ mày, thậm chí cả phần mí mắt.
Dưới bàn tay ông, làn đá sáng bóng như mới được mài giũa.
Giọng nói nhẹ vang lên sau lưng:
“Bác Dean, cháu có thể hỏi bác một chuyện được không?”
Ông lão giật mình quay lại — bắt gặp một cô gái tóc trắng trong đồng phục đen, khuôn mặt tươi cười nhã nhặn.
“Ơ… cô là...”
“Dorothy Mayschoss.
Bác không nhớ sao?
Hôm nhập học, cháu và anh trai có giúp bác nhặt mấy bức tượng ngã đấy.”
“À, phải rồi, phải rồi...” — ông lão cười hiền, giọng khàn đục theo năm tháng.
“Cảm ơn cháu nhé, tiểu thư Mayschoss.
Có chuyện gì sao?”
“Cháu thấy trong trường có rất nhiều tượng đẹp lắm,
đặc biệt là trong phòng mỹ thuật.
Cháu thắc mắc không biết... những tác phẩm đó đến từ đâu ạ?”
Dean bật cười, ánh mắt đầy tự hào.
“Chà, cô để ý đúng rồi đấy.
Nhiều nơi dạy vẽ chỉ dùng mẫu thạch cao rẻ tiền,
còn những bức ở đây toàn là đá thật — tinh xảo và sống động như người thật.
Chúng là tác phẩm của hiệu trưởng, ngài Aldrich.”
“Hiệu trưởng?” — Dorothy nhướng mày.
“Phải, ngài Aldrich là một bậc thầy điêu khắc nổi tiếng khắp Pritt.
Ngài thích tạc tượng đặt khắp trường,
vừa để tạo không khí nghệ thuật, vừa làm mẫu cho học sinh vẽ.
Ngài nói, chỉ cần nhìn vào những khuôn mặt ấy,
học sinh sẽ học được cách ‘thấy linh hồn trong hình khối’.”
“Thấy... linh hồn trong hình khối…” — Dorothy lặp lại, khẽ nhíu mày.
Những lời ấy khiến cô bất giác rùng mình.
Buổi chiều, trong tiết tôn giáo học, một ông giáo già tóc hoa râm đứng trên bục,
hăng hái đọc lại các giáo điều của Giáo hội Ánh Huy Hoàng.
Bên dưới, học sinh cúi đầu cầu nguyện, tay ghi chép đều đặn.
Gần cửa sổ, Dorothy chống cằm nhìn ra ngoài, đôi mắt mệt mỏi.
Phía dưới sân, ông lão Dean đang tỉa cây bằng chiếc kéo lớn, động tác cẩn thận, tỉ mỉ đến kỳ lạ.
Từng nhát cắt của ông gọn gàng như đo đạc.
“Có khi phải xác nhận lại cho chắc...
Dù sao mình cũng chẳng hứng thú gì với tiết học này.”
Dorothy liếc nhanh về phía bục giảng, rồi lén mở túi xách.
Bên trong, cô lấy ra một chiếc hộp nhỏ — chiếc hộp đựng 『Nhẫn Rối Xác』.
Cô đeo nó vào ngón tay, khẽ niệm chú.
Từ trong túi áo, một con tắc kè lớn màu nâu bò ra,
đôi mắt tròn phản chiếu ánh sáng như thủy tinh.
“Đi đi.”
Cô ra lệnh trong ý niệm.
Con tắc kè lặng lẽ chui qua khe cửa, len lỏi dọc hành lang, rồi biến mất về hướng khu vườn.
Hoàng hôn buông xuống.
Khi chuông tan học vang lên, ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng toàn bộ khuôn viên trường.
Dorothy thở dài nhẹ nhõm.
Cô chịu đựng suốt ngày những bài học giáo lý vô nghĩa, và giờ cuối cùng cũng được tự do.
Trường Thánh Amanda là trường nội trú hoàn toàn,
nhưng vì chính sách khác biệt đối với nữ sinh, các cô gái được phép về nhà mỗi chiều.
Nghe có vẻ ưu ái, nhưng thực ra chỉ là một cách tinh vi để hạn chế cơ hội học tập:
nữ sinh không được dự lớp buổi tối, thành tích vì thế luôn thua xa nam sinh.
Dẫu vậy, với Dorothy, đó lại là một ân huệ.
Cô chẳng phiền nếu bị “thiệt thòi” —
ít nhất, cô được tránh khỏi mấy môn “đạo đức” và “lễ nghi” chán ngắt.
Cổng trường Thánh Amanda rực trong ánh hoàng hôn.
Những cỗ xe ngựa đợi sẵn hàng dài.
Các nữ sinh quý tộc lên xe riêng của mình, còn Dorothy thường thuê xe bên ngoài.
Nhưng hôm nay, chỗ đậu quen thuộc lại trống không.
“Lạ nhỉ...
Thường thì tầm này đã có mấy xe chờ sẵn rồi mà.”
Cô vừa nghĩ vừa nhìn quanh, thì tiếng vó ngựa vang lên.
Một cỗ xe dừng lại ngay trước mặt cô.
Người đánh xe đội mũ nâu, mỉm cười lễ phép:
“Thưa cô, có cần đi nhờ không ạ?”
Dorothy hơi khựng lại.
“Tự nhiên lại có xe đến đúng lúc mình cần...
Tiện quá mức — hay là... trùng hợp đáng ngờ?”
“Để tôi nghĩ xem đã.”
Cô mỉm cười, cố tỏ vẻ ngập ngừng,
nhưng trong lòng, 『Nhẫn Rối Xác』 đã được kích hoạt.
Con tắc kè trong túi áo mở mắt, lia nhanh qua xung quanh.
Từ khóe mắt, Dorothy thấy hai người đàn ông mặc áo choàng dài, đội mũ rộng vành,
đang “đọc báo” nhưng liên tục liếc về phía cô.
“Có người theo dõi...” — cô hít sâu.
Quyết định thật nhanh, cô nói:
“Được rồi, cho tôi đến đường Southern Sunflower.”
“Vâng, mời cô lên xe.”
Dorothy bước tới, nhưng khi vừa đặt chân lên bậc,
cô giả vờ vấp ngã, ngã khụy xuống đất.
“Ôi!”
“Cô không sao chứ?” — người đánh xe vội nhảy xuống đỡ.
Khi hắn cúi xuống, ánh mắt Dorothy lướt qua bên hông hắn — nơi giấu một bao súng ngắn.
“Súng...”
“Cảm ơn, tôi ổn.”
Cô để hắn dìu lên xe, mỉm cười lịch sự.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh.
Phía sau, hai người đàn ông cầm báo khẽ gấp lại, trao nhau ánh nhìn.
Vài giây sau, hai cỗ xe khác cũng lặng lẽ rẽ ra từ góc phố, bám theo.
Trên mặt đất, trong bóng cỏ ven đường,
con tắc kè của Dorothy bò ra khỏi khe đá,
đôi mắt tròn phản chiếu ánh hoàng hôn,
rồi nhanh chóng trườn đi, đuổi theo đoàn xe — như một chiếc bóng im lặng.
