Cưỡng Cầu - Trúc Giản Ẩm Trà Khách

Chương 11-2



Sau khi thành niên Thẩm Tùy rất ít khi về nhà, dù trở về cũng chỉ ăn bữa cơm, không bao giờ ngủ lại.
Hắn tìm thấy phòng ngủ của mình, may là trong phòng không có quá nhiều bụi, không ít chỗ bị dùng để chất đồ lặt vặt nhưng nhìn chung cũng chẳng thay đổi mấy.
Đóng cửa phòng lại, Thẩm Tùy để Cố Niệm Đường ngồi xuống mép giường rồi thở dài một hơi.
Hắn ấn ấn giữa mày, "Chủ tịch Cố, em cũng không biết chuyện hôm na..."
"Chủ tịch Cố?"
Thẩm Tùy ngẩn ra, thả tay xuống, bất đắc dĩ cười cười, "Em nói sai, cục cưng. Em không ngờ ba mẹ sẽ làm vậy, hay bây giờ mình về luôn cũng được, dù sao cũng nhìn mặt rồi mà."
Cố Niệm Đường nhìn hắn, khóe môi hơi cong lên, "Em không cần lo lắng cho anh đâu, anh từng gặp những tình huống tệ hơn thế này rồi." Dứt lời anh như nhận ra điều gì đó, hỏi tiếp: "Em muốn chạy à?"
Thẩm Tùy không phủ nhận.
Đúng là hắn cảm thấy khó chịu khi Cố Niệm Đường giở thủ đoạn ép hắn phải thừa nhận quan hệ "sắp tiến tới hôn nhân" của họ, nhưng ba mẹ hắn cố tình làm khó và không tôn trọng anh lại là một chuyện khác.
Có lẽ thứ bản năng cắm rễ trong sâu thẳm suy nghĩ của alpha đã khiến cho ý muốn bảo vệ Cố Niệm Đường của Thẩm Tùy trở nên rất mãnh liệt, hắn không muốn để bất cứ ai coi thường hay làm tổn thương anh.
Đây là omega của hắn.
Thẩm Tùy ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Đường, đối diện với ánh mắt của anh, hắn không biết mình nên mở miệng giải thích như thế nào. Nói thật thì cho dù không xảy ra chuyện này thì hắn cũng không thích về nhà, đối với Thẩm Tùy, nơi này không hề mang lại cho hắn cảm giác yên bình và an tâm mà lẽ ra một chữ "nhà" nên có. Alpha ương ngạnh, omega nhu nhược, gia đình họ được tạo nên nhờ thế. Lúc nhỏ, khi Thẩm Tùy phải đối mặt với sự lạnh nhạt và giận dữ của ba, khi hắn rất cần được bảo vệ thì mẹ hắn lại chẳng hề đứng ra, bởi vì bà cũng nghĩ alpha đỉnh cấp như hắn bắt buộc phải được uốn nắn và dạy dỗ mới có thể trở thành một alpha đủ tư cách đầu đội trời chân đạp đất.
Thẩm Tùy vốn không thích nơi đây.
Bây giờ lại còn xảy ra chuyện này nữa.
Hắn muốn rời đi, cực kỳ cực kỳ muốn. Sự bình tĩnh và điềm đạm ngày thường biến mất không sót lại chút nào, thậm chí hắn còn cảm thấy khó hiểu khi chứng kiến vẻ bình thản của Cố Niệm Đường lúc này.
Dường như Cố Niệm Đường có thể nhận ra sự bất an trong hắn chỉ qua vài hành động, pheromone vị bạc hà tuôn ra bao quanh người Thẩm Tùy, giờ đây anh không cần lo lắng sẽ bị người khác ngửi thấy nữa.
Bởi vì độ phù hợp quá thấp nên Thẩm Tùy không thể cảm nhận được những ham muốn nhục dục mà lẽ ra mùi hương này nên mang tới cho hắn. Và vì thế, vào giờ phút này, thứ duy nhất mà hắn có thể cảm nhận được chính là sự an tâm.
An tâm.
Thẩm Tùy vươn tay ôm Cố Niệm Đường vào lòng.
"Em không hay về nhà." Thẩm Tùy hít sâu một hơi để hương bạc hà lấp đầy phổi mình, trái tim đang đập loạn trong ngực dần dần yên tĩnh lại, "Quan hệ giữa em và ba không tốt lắm."
Người Cố Niệm Đường hơi cứng lại, anh xoay đầu nhìn một vòng quanh phòng. Thẩm Tùy trưởng thành trong căn phòng này nhưng lại không lưu lại bất cứ đồ dùng cá nhân nào. Có lẽ anh đã hiểu ra được từ những chi tiết ấy, do dự một lát rồi nâng tay vuốt ve gáy Thẩm Tùy, "Anh không biết chuyện này."
Thẩm Tùy mỉm cười trêu anh: "Dù sao thám tử tư cũng không phải toàn năng."
Giờ thì cơ thể Cố Niệm Đường cứng đờ.
Thẩm Tùy nhướn mày cười khẽ. Hắn đã biết chuyện Cố Niệm Đường sai người điều tra mình từ lâu, nhưng không ngờ là đến giờ anh vẫn để ý khi nghe hắn nhắc tới.
Hắn ôm người đàn ông lên đùi, sau đó chớp chớp mắt ý bảo anh hôn mình.
Cố Niệm Đường nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, giống như không hiểu sao Thẩm Tùy lại không giận vì chuyện thám tử tư. Vài giây sau anh mới cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn lên môi Thẩm Tùy, những ngón tay thon dài luồn vào mái tóc hắn, như ve vuốt mà cũng như an ủi.
Thẩm Tùy dần thả lỏng, hắn chống tay ra sau rồi dịch người tựa lưng vào đầu giường, giúp bản thân có tư thế thoải mái hơn để âu yếm người thương. Cố Niệm Đường cũng thuận theo hắn, hay có thể nói là anh rất tin tưởng alpha của mình, chầm chậm vươn lưỡi liếm bờ môi Thẩm Tùy. Dường như đây đã là hành động chủ động nhất của anh, mãi đến khi Thẩm Tùy tự há miệng thì Cố Niệm Đường mới cẩn thận vói đầu lưỡi mình vào.
Thẩm Tùy dịu dàng đáp lại anh. Bàn tay đặt trên eo omega rục rịch, giống như đang ước rằng nó có thể xuyên qua lớp vải đắt tiền này để trực tiếp chạm vào làn da mềm mại ngay bên dưới.
Hắn muốn thân mật với Cố Niệm Đường mà không có bất cứ cách trở nào.
Sự gấp gáp của hắn truyền tới omega trong lòng thông qua vật cứng ngắc dưới háng. Cố Niệm Đường mở mắt, rút lưỡi về rồi ngại ngùng nói: "Không được, đang ở nhà ba mẹ em mà."
Thẩm Tùy liếm môi, bất lực đáp: "Đôi khi em cảm thấy như mình mới có mười sáu tuổi thôi vậy, hồi đó chỉ thay quần mà em cũng cương được."
Cố Niệm Đường nghe vậy thì nở nụ cười nhẹ. Anh thò tay xuống, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve nơi đã phồng lên ở thân dưới Thẩm Tùy.
Lúc này đến lượt Thẩm Tùy ngạc nhiên, hắn liếc mắt về phía cửa phòng ngủ, trong mấy giây ngắn ngủi đó mà thắt lưng của hắn đã bị cởi ra, khóa quần bị kéo xuống.
"Cưng à..."
Thẩm Tùy không rõ bản thân muốn ngăn cản hay là muốn tiếp tục, hắn nhìn ngón tay Cố Niệm Đường luồn vào trong quần mình lôi ra dương v*t đã hơi cương.
Lòng bàn tay của anh hơi thô ráp, có vết chai, hoàn toàn không giống một omega trong gia tộc giàu có được nuông chiều từ bé. Những ngón tay thon màu lúa mạch dịu dàng quấn lấy cán dương v*t thô dài, ngập ngừng mơn trớn những mạch máu gân guốc.
Hơi thở của Thẩm Tùy nóng hơn. Hắn giơ tay cởi cúc áo trên cùng của Cố Niệm Đường rồi bắt đầu miêu tả làn da anh bằng môi lưỡi của mình, đồng thời khàn giọng dạy omega cách thủ dâm: "Sờ cả quy đầu nữa... Ưm, mạnh chút cũng không sao... Cho em thêm pheromone đi..."
Hắn nói thế nào thì Cố Niệm Đường làm thế đó. Động tác của anh rất trúc trắc, chắc hẳn đến cả thủ dâm anh cũng ít khi làm, thế nhưng những động tác vụng về lại khiến Thẩm Tùy càng cứng rắn. Đầu lưỡi đang lưu luyến trên cổ omega trở nên hăng say hơn, hết hôn lại liếm cho tới khi tiếng rên rỉ nhỏ vụn tràn ra từ đôi môi mỏng của Cố Niệm Đường.
Mùi pheromone đã nồng đậm đến mức không thể hòa tan trong không khí được nữa, thậm chí lưỡi Thẩm Tùy còn cảm nhận được cả vị ngọt. Hắn siết chặt vòng tay đang ôm Cố Niệm Đường, ngọn lửa dục vọng nhen nhóm nơi bụng dưới, cuối cùng hắn không nhịn được nữa, nghiêng người đè anh xuống dưới thân.
Cố Niệm Đường không phản kháng mà chỉ giật mình gọi: "Thẩm Tùy?"
"Cởi quần ra." Thẩm Tùy nhổm dậy đi khóa cửa phòng ngủ, sau đó xoay người ngắm nhìn người đàn ông mặc vest đang nằm trên giường mình, hắn cởi áo khoác ra, "Em muốn chịch anh."
Cố Niệm Đường không động đậy, "Đây là nhà ba mẹ em đấy."
"Em biết. Làm nhanh một lần thôi, nhé? Em không nhịn được."
Đây là lần đầu tiên hắn mất khống chế và mặc kệ hết thảy như vậy. Cố Niệm Đường khựng lại vài giây rồi cởi thắt lưng ra, tiếp đó kéo cả quần dài lẫn quần lót xuống.
dương v*t dưới háng anh cũng cương, cửa mình màu hồng nhạt lấp ló giữa kẽ mông đã chảy nước dầm dề.
Thẩm Tùy quỳ xuống giữa hai chân Cố Niệm Đường, hắn nắm gốc gậy th*t rồi nhắm thẳng lỗ sau của omega. Vì cuộc tình ái sáng nay mà nơi ấy vẫn còn rất mềm xốp, dễ dàng nuốt lấy quy đầu của Thẩm Tùy.
"Anh ướt quá, cục cưng."
Thẩm Tùy cúi đầu hôn môi anh, thẳng lưng chậm rãi tiến vào đường ruột nóng bỏng và chặt khít của Cố Niệm Đường. Lớp thịt non nhiệt tình chào đón dương v*t hắn, hai đùi đang áp bên hông hắn của anh cũng bắt đầu run rẩy không kiểm soát. Thẩm Tùy biết bản thân đã thúc vào điểm mẫn cảm sâu trong cơ thể Cố Niệm Đường, nơi mà chưa bao giờ có ai khác đến thăm.
Thật ra còn có một chỗ nữa mà chưa ai từng đến.
Đó là khoang sinh sản của Cố Niệm Đường. Một khi Thẩm Tùy tiến vào trong đó rồi thành kết thì bọn họ sẽ trở thành quan hệ đánh dấu vĩnh viễn.
Cho dù công nghệ y học hiện đại đã phát triển tới mức có thể thực hiện phẫu thuật để xóa bỏ hoàn toàn đánh dấu đi chăng nữa, thì đánh dấu vĩnh viễn vẫn là hành vi thân mật nhất giữa một đôi AO, chỉ có những cặp bạn đời đã kết hôn mới có thể làm vậy.
Kết hôn.
Hai chữ này hiện lên trong đầu Thẩm Tùy một lần nữa, nhưng giờ không còn khiến hắn hoảng hốt như lúc trước.
Hắn ép mình không được nghĩ đến khoang sinh sản của Cố Niệm Đường, không được nghĩ cái bao thịt đó mềm mại cỡ nào, ngập nước cỡ nào, sẽ làm cho hắn sung sướng tới cỡ nào. Hắn cắn môi Cố Niệm Đường rồi lướt dọc xuống dưới, mút mát đầu v* bên trái anh.
Động tác thúc vào của Thẩm Tùy hơi thô bạo, tốc độ càng lúc càng nhanh, đầu óc hắn nóng lên, có lẽ trong một lúc vô ý đã làm đau omega dưới thân. Thế nhưng Cố Niệm Đường chỉ thở dốc dạng rộng hai chân ra, không hề do dự mà đón nhận từng cú dập của hắn.
Lo lắng, ham muốn, tức giận, khó chịu, vào giờ phút này tất cả những cảm xúc ấy đều hóa thành sự hòa quyện thân thể.
Trong căn phòng mà cậu bé Thẩm Tùy từng cảm thấy bất an và sợ hãi, Thẩm Tùy trưởng thành đang đè lên omega của mình và hôn anh say đắm, hưởng thụ thỏa thuê sự thần phục cùng pheromone của anh.
Vì để ý nơi họ đang làm tình nên Thẩm Tùy không kiên trì quá lâu, cũng không bắn vào cơ thể Cố Niệm Đường.
Hắn rút dương v*t ra, dùng khăn giấy đỡ lấy đống tinh dịch vừa bắn rồi vo lại ném vào trong thùng rác.
Cố Niệm Đường còn chưa bắn tinh, hai chân anh giang rộng, toàn thân ửng hồng, gương mặt mơ màng vì vẫn đắm chìm trong tình dục. Thẩm Tùy lại ngồi quỳ ở giữa hai chân anh, cúi đầu ngậm lấy dương v*t cương cứng của anh vào trong miệng.
Omega chợt kêu lên sợ hãi, duỗi tay đẩy đầu hắn ra theo bản năng. Thẩm Tùy không để ý đến anh mà chỉ tập trung dùng môi lưỡi ấm nóng chăm sóc vật cứng bên dưới, mãi đến khi dương v*t nảy lên bắn tinh trong miệng hắn thì mới ngồi thẳng dậy.
"Thẩm Tùy..."
Khuôn mặt và mắt Cố Niệm Đường đỏ bừng, anh đang định nói tiếp thì đúng lúc ấy lại có tiếng gõ cửa.
"Tiểu Tùy, đến giờ ăn rồi con."
Là giọng của mẹ Thẩm.
Thẩm Tùy nuốt tinh dịch, hài lòng khi thấy sắc đỏ trên mặt Cố Niệm Đường trở nên rõ ràng hơn.
Sự chán nản và tức giận trong lồng ngực Thẩm Tùy đã hoàn toàn biến mất. Hắn lấy khăn giấy lau sạch thân dưới cả hai rồi giúp Cố Niệm Đường mặc lại quần áo vào.
***
Trên bàn cơm ngột ngạt như thể không có không khí lưu thông xung quanh vậy. Ai cũng lặng yên không lên tiếng, sắc mặt trầm ngâm giống như đang tham dự lễ tang.
Thật ra Thẩm Tùy khá thích nhìn cảnh này. Suy cho cùng hắn mới chỉ hơn hai mươi tuổi, sự oán giận đối với gia đình chôn sâu dưới đáy lòng, tạm thời hắn vẫn chưa thoát khỏi những cảm xúc giận dỗi giống như hồi nổi loạn trẻ con. Huống chi tình cảnh này là do ba mẹ hắn gieo gió gặt bão.
Vợ chồng nhà họ Phương không tiện mở lời nói chuyện, ba Thẩm thì không muốn, người duy nhất có thể phá vỡ sự bế tắc chỉ còn lại mẹ Thẩm.
Trên mặt bà là nụ cười gượng gạo, thử hỏi chuyện Cố Niệm Đường: "Tiểu Cố à, sao cháu lại biết Thẩm Tùy thế?"
Cố Niệm Đường nhẹ đáp: "Quen ở công ty ạ."
"Ồ, vậy cháu cũng là nhân tài nhỉ." Mẹ Thẩm vén lọn tóc mái ra sau tai, cười nói, "Gia đình cháu thế nào..."
"Nhà chỉ có mình cháu."
"Con một ha?"
Cố Niệm Đường trả lời: "Không ạ, bọn họ đều qua đời vì tai nạn giao thông, cháu cũng vì thế mà bị thương, tật một bên chân ạ."
Không khí trên bàn càng nặng nề.
Thẩm Tùy buông đũa, lặng lẽ nắm tay Cố Niệm Đường bên dưới bàn ăn.
Anh hơi nghiêng đầu trao hắn một ánh nhìn.
Trước đây đều là Thẩm Tùy an ủi Cố Niệm Đường, nhưng hôm nay số lần mà anh an ủi hắn nhiều một cách lạ thường.
Mẹ Thẩm im lặng một lát, hàng lông mày lá liễu nhíu lại, bà vén tóc mái một lần nữa, "Thế... chân của cháu không chữa hết được à?"
Cố Niệm Đường đáp: "Vâng ạ."
"Cậu bao nhiêu tuổi?"
Thẩm Túc Ngộ đột ngột lên tiếng, không có dấu hiệu báo trước cũng không hề lịch sự chút nào.
Thẩm Tùy vừa nghe giọng ông đã cảm thấy bực bội, nhưng đồng thời hắn nhận ra Cố Niệm Đường đang siết chặt tay mình.
"Ba mươi mốt ạ." Anh nói.
"Ba mươi mốt tuổi." Thẩm Túc Ngộ lặp lại con số này, nhăn mày nói tiếp với giọng điệu khiếm nhã, "Vậy cậu cũng biết khoảng cách tuổi tác giữa mình và Thẩm Tùy lớn thế nào, mà cậu còn là omega đấy. Hơn nữa, tôi đoán Thẩm Tùy không nói cho cậu biết là nó có hôn phu, người ta là omega đỉnh cấp có độ phù hợp 99% với nó."
Cố Niệm Đường trả lời: "Cháu biết."
Giọng anh rất bình tĩnh. Trước kia Thẩm Tùy từng cho rằng cảm giác tỏa ra từ người anh là sự lạnh nhạt hờ hững, giống như anh tách bản thân mình cách xa những người khác cả ngàn dặm, nhưng hiện tại hắn mới nhận ra rằng đó là sự mạnh mẽ được mài dũa khi lẻ loi một mình trong bóng tối quá lâu.
Một người chịu quá nhiều tổn thương đã sớm học được cách bỏ ngoài tai lời vu khống và khinh thường của người khác.
Cũng vào lúc này đây, Thẩm Tùy ý thức được rõ ràng người đàn ông này lớn hơn mình tám tuổi, chín chắn thận trọng, điềm tĩnh tự chủ. Mà sự yếu đuối và mềm mại của anh chỉ được bộc lộ trước mặt hắn.
Thẩm Tùy có thể từ chối Cố Niệm Đường, không đồng ý kết hôn với anh. Mấy lần từ chối trước đã giúp hắn hiểu rõ cho dù hắn rời đi thì Cố Niệm Đường cũng sẽ không bao giờ trả thù hắn.
Nhưng nếu hắn rời đi, sớm muộn gì Cố Niệm Đường sẽ thích alpha khác. Người kia sẽ thay thế vị trí của hắn hưởng thụ cơ thể anh, đánh dấu anh vĩnh viễn, tiến vào khoang thịt non mềm xốp mà ngay cả hắn cũng chưa từng đi vào.
Nói không chừng alpha đó sẽ có độ tương thích với Cố Niệm Đường cao hơn hắn.
Thẩm Tùy nhắm mắt lại, cố gắng đè nén sự ghen tị nảy sinh từ trí tưởng tượng vô căn cứ này xuống.
Thẩm Túc Ngộ vẫn còn đang lên giọng, làm chủ nhiệm nhiều năm nên cách nói chuyện của ông, đặc biệt là khi nói với omega, luôn mang theo sự kiêu ngạo và hách dịch muốn người khác phải làm theo ý mình. Ông hỏi tiếp về gia cảnh của Cố Niệm Đường và độ phù hợp giữa anh và Thẩm Tùy với vẻ mặt khinh khỉnh.
Khi Thẩm Tùy còn nhỏ, thứ mà hắn hay nhìn thấy nhất chính là biểu cảm này của Thẩm Túc Ngộ.
Cố Niệm Đường đang định trả lời thì lại bị Thẩm Tùy cắt ngang.
"Ba, mẹ, con đã dẫn anh ấy về cho ba mẹ gặp rồi, giờ cũng không còn sớm, bọn con còn có việc khác nữa, con xin phép đi trước."
"Thẩm Tùy!" Thẩm Túc Ngộ sầm mặt, "Mày thấy nhà này chưa đủ mất mặt à? Chú Phương cô Phương của mày còn ở đây đấy!"
Thẩm Tùy bật cười, ấy là một nụ cười giễu cợt chứ không phải vì tức quá mà cười, "Con đã trưởng thành rồi, ba, người con thích và muốn kết hôn là do con và chỉ mình con quyết định, những người khác không được can thiệp và cũng không có quyền can thiệp."
Thẩm Túc Ngộ cười lạnh, "Cánh của mày cứng cáp rồi đấy nhỉ."
Sự thất vọng bất chợt nảy sinh trong lòng Thẩm Tùy, thất vọng về ba mẹ, về "gia đình" của mình.
Nhưng không quan trọng nữa.
Hắn không muốn tiếp tục màn khắc khẩu vô ích này nên quay sang cầm tay Cố Niệm Đường rồi mỉm cười nói nhỏ: "Chúng mình đi thôi."
Cố Niệm Đường nhíu mày, anh không nói gì nữa mà chỉ lấy danh thiếp trong túi áo vest ra để lên trên mặt bàn.
Không biết khi ba nhìn thấy tấm danh thiếp, phát hiện đối tượng mà mình vừa trút giận là người đứng đầu một gia tộc giàu có, là chủ tịch của tập đoàn mà con mình đang làm thì ông sẽ có vẻ mặt gì.
Thẩm Tùy cong môi, trong lòng lại không thấy buồn cười.
Đến khi vào thang máy Cố Niệm Đường mới mở miệng: "Em đừng giận nữa, anh không để ý đâu."
"Nhưng em để ý." Thẩm Tùy quay đầu lại thở dài, "Vốn dĩ anh không nên chịu những uất ức và lời chỉ trích đó, anh..."
Nếu Cố Niệm Đường muốn, anh sẽ có hàng trăm nghìn thủ đoạn để khiến gia đình Thẩm Tùy chấp nhận cuộc hôn nhân này mà không cần phải tự mình ra mặt, chính miệng vạch trần những vết sẹo quá khứ.
Mỗi câu mỗi chữ thốt ra từ miệng Cố Niệm Đường, mỗi hành động ở bàn ăn của anh đều như chạm đến đầu tim Thẩm Tùy làm cho hắn nhói đau.
Vậy mà Cố Niệm Đường lại nói: "Anh tình nguyện mà."
Thang máy dừng ở tầng một, cửa thang mở ra.
Thẩm Tùy nắm tay Cố Niệm Đường ra ngoài, sau đó bỗng dừng lại ngay trước cửa tòa nhà.
Giống như hắn rốt cuộc cũng suy nghĩ cẩn thận điều gì đó, quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Niệm Đường.
"Anh cố ý làm em thấy đau lòng, đúng không?"
Đây thực ra là một âm mưu rất đơn giản.
Trước đây khi anh còn đưa ra đề nghị bao nuôi, có thể hiểu là anh không muốn quấy rầy hay cưỡng ép Thẩm Tùy. Nhưng hiện tại, từ lúc Thẩm Tùy nhận được điện thoại của ba Thẩm thì Cố Niệm Đường vẫn luôn cố tình đặt mình vào thế yếu. Ngay cả vừa rồi ở nhà hắn cũng thế, rõ ràng anh có thể nói luôn thân phận ngay từ lúc mới gặp hay thể hiện uy lực của mình như ngày thường, nhưng Cố Niệm Đường không làm vậy.
Thám tử tư thật sự không điều tra ra được mối quan hệ bất hòa giữa cha con họ Thẩm ư? Chưa chắc, điều này cũng chẳng phải bí mật cần bỏ công giấu giếm.
Cố Niệm Đường cố ý tìm người cảnh cáo Thẩm Túc Ngộ, làm ông chất vấn Thẩm Tùy, tiếp đó lợi dụng tính cách của ông để khiến bản thân có vẻ bị bắt nạt, khơi dậy cơn tức của hắn. Nói không chừng anh đã biết trước cả việc ba mẹ Phương Dao đến nhà hắn chơi rồi.
Ngay từ đầu đây đã là một cái bẫy.
Thẩm Tùy chờ đợi câu trả lời.
Người đàn ông đứng chôn chân im lặng, sau đó chợt bật cười.
"Em rất thông minh, Thẩm Tùy." Anh nói, "Nhưng đôi khi anh ước em đừng thông minh như vậy."

Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...