Giống như người đàn ông năm đó, có thể dùng gương mặt đầy tha thiết chân thành hứa hẹn, rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, bảo vệ hắn nhưng sau đó lại vì lợi ích mà trở mặt đẩy hắn xuống vực sâu.
Bởi vì bọn họ là Beta nên sẽ không thể bị đánh dấu, không mang thai, càng không bị pheromone ảnh hưởng và họ cũng không có ràng buộc hay hạn chế nào. Thế cho nên lời hứa của họ cũng chỉ là trót lưỡi đầu môi, muốn lật lọng là có thể lật lọng, không cần phải trả bất kì cái giá nào.
Beta chính là sự tồn tại ích kỷ và xảo quyệt nhất!
Đối với loại người như vậy thì Lam Cẩn không thể nào động lòng được.
Nhưng —— nếu Beta nam mà có những phản ứng giống như một Omega, sẽ phát tình khi đứng trước mặt hắn, sẽ mang ánh mắt cầu xin hắn hãy thỏa mãn đối phương, muốn hắn đè đối phương dưới thân thì sao?
-
Sáng sớm hôm nay hiếm khi Nhan Tịch tỉnh giấc trước khi cả đồng hồ báo thức kêu, cậu duỗi người ngáp dài một cái. Mấy ngày nay chất lượng giấc ngủ đúng là được cải thiện rõ rệt, tinh thần vào buổi sáng cũng phấn chấn hơn rất nhiều. Bên mũi phảng phất mùi hổ phách quen thuộc, cậu đưa mắt nhìn thì thấy cây bút máy của Lam Cẩn đang cạnh bên gối đầu.
Cây bút này cậu lấy được từ chỗ Lam Cẩn đã mấy ngày, mùi hương hiện tại đã nhạt đi rất nhiều đến khó có thể ngửi ra. Nghĩ đến việc mấy ngày nay cứ ngửi thấy mùi hương ấy thì bản thân cậu lại nhịn không nổi bắt đầu th/ủ d/âm, khiến gương mặt già của Nhan Tịch cũng ửng đỏ.
Nghĩ như vậy, Nhan Tịch lại kiềm lòng không được mà cầm cây bút lên, đưa nó đến cạnh mũi. Mùi thơm của hổ phách thuần khiết đã dễ ngửi thấy hơn một xíu, buổi sáng là thời điểm ham muốn cao nhất và rồi cũng dễ dàng làm cậu phấn khởi chào cờ.
Nhan Tịch nhịn không nổi ham muốn đó, thế là đặt cây bút dưới mũi mà ngửi!
Kết quả là sáng nay cậu đi làm trễ.
Nhan Tịch dùng hết sức bình sinh mà vặn ga của xe điện, phóng nhanh như tia chớp vụt qua, cuối cùng cậu vẫn trễ giờ làm, bị quản lý trách mắng một tăng.
Cậu vừa mặt ủ mày chau vừa quay lại chỗ ngồi, gương mặt đỏ hồng không phải do tức giận bị mắng, mà là do nghĩ đến nguyên nhân khiến bản thân đi làm muộn sáng nay. Vỗ vỗ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, Nhan Tịch thầm khuyên bản thân từ nay không nên có suy nghĩ đồi bại và phóng túng như vậy nữa. Vất vả lắm cậu mới sinh ra đề kháng với pheromone Alpha của Lam Cẩn, nhất định không được trầm mê đòi hỏi pheromone của đối phương như vậy nữa. Nếu như tình trạng này cứ tiếp diễn, lỡ đâu cậu sẽ giống như người nghiện thuốc lá, một ngày không được hút thì cả người bứt rứt khó chịu, vậy thì tiêu đời rồi.
Đêm nay, nhất quyết đêm nay sau khi tan ca cậu sẽ dùng dung dịch tẩy rửa sạch cây bút máy kia, không để bỏ sót một chút pheromone nào của Lam Cẩn.
Nhan Tịch âm thầm hạ quyết tâm thì đỉnh đầu cậu bị một văn kiện gõ lên, cậu nhìn lên thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp với lớp trang điểm nhạt.
"Chị Tĩnh!". Cậu vội vàng chào hỏi.
Nghiêm Tĩnh là giám đốc bộ phận của công ty, cô là một Alpha nữ. Ở thời đại này sự tồn tại của Alpha là con cưng của tạo hóa. Đa số các Alpha đều có năng lực rất mạnh, là thành phần tinh hoa của xã hội. Vì thế hầu hết các Alpha đều có sự tài giỏi bẩm sinh, mà bọn họ cũng có vốn liếng riêng dư dả, cho nên bình thường hay có thái độ xem thường đối với các Omega yếu ớt và các Beta phổ thông khác.
Nhưng Nghiêm Tĩnh lại không như vậy, tuy cô là Alpha có năng lực rất mạnh nhưng lại không kiêu ngạo và tự cao như những Alpha khác. Chồng cô là một Omega, hai người đã kết hôn mười năm cũng có hai đứa bé đáng yêu, cho nên chẳng bao giờ cô xem thường bất cứ Omega và Beta nào, ngược lại còn thường xuyên chăm sóc bọn họ. Nhan Tịch và cô là đồng hương, nên cô cũng quan tâm đến cậu khá nhiều.
"Nghe nói sáng nay cậu bị anh Lưu dạy dỗ trước mặt mọi người hả?".
Nhan Tịch chép miệng, gương mặt đáng thương "Dạ" một tiếng.
Nghiêm Tĩnh xoa mái tóc xoăn lộn xộn của cậu một cái. "Anh Lưu là người kỹ tính, không phải là chuyện cậu không biết. Bây giờ, cả công ty đều biết chuyện cậu và Lam tổng là bạn cùng trường đại học. Bởi dự án hợp tác với Lam thị gần đây rất được giám đốc Hoàng xem trọng, còn tăng lương cho cậu. Sau khi được tăng lương, lương của cậu bây giờ còn cao hơn một quản lý đi làm mười năm, đương nhiên là anh ta sẽ bất bình trong lòng rồi. Cậu lại vừa khéo để lộ ra sơ hở, nên anh ta mượn cớ để xả giận trong lòng là lẽ tất nhiên!". Ngừng lại một chút, cô cũng không quên nhắc nhở. "Mấy ngày nay cậu cũng nên chú ý chút đi, chức vị trợ lý đặc biệt của dự án hợp tác với Lam thị có rất nhiều người rình như hổ rình mồi, cậu đừng tự tìm đường chết nữa!".
Nhan Tịch biết Nghiêm Tĩnh là thật lòng quan tâm mình, thế nên cậu gật đầu ngoan ngoãn đáp. "Em biết rồi, chị Tĩnh!".
Nghiêm Tĩnh cũng gật đầu, lấy điện thoại ra xem thời gian. "Cậu chuẩn bị một chút đi, sau đó đi cùng chị đi bàn bạc dự án với Tinh Thần. Buổi trưa chị mời cậu ăn đồ ăn ngon!".
Nhan Tịch vừa nghe thấy đồ ăn ngon là tinh thần phấn chấn lên ngay, chuẩn bị xong số liệu thì vội vàng đi theo Nghiêm Tĩnh rời khỏi công ty.
-
Dự án bên công ty Tinh Thần kia mấy người Nhan Tịch đã theo rất lâu rồi, về cơ bản xem như cũng sắp hoàn thành, chỉ còn lại một số vấn đề nhỏ cần làm cho xong. Cho nên từ sáng sớm bọn họ đã lên tinh thần, bữa trưa dùng cơm xong đến chiều lại tiếp tục quay lại bàn bạc, mãi đến buổi chiều mới xem như hoàn thiện. Chỉ còn chờ đưa lên cho tổg giám đốc của bọn họ xem qua ký tên nữa là được.
Lúc ngồi trong phòng chờ tổng giám đốc công ty Tinh Thần họp xong rồi ký tên, trong lòng Nhan Tịch đang nghĩ đến bữa tối toàn món ngon thì vô cùng vui vẻ. Bỗng nhiên cậu nghe thấy tiếng mở cửa, có người đi vào.
Cậu hồi thần nhìn về phía cửa, không ngờ lại bị người đàn ông vừa mới bước vào dọa cho sợ.
Người đàn ông diện mạo đẹp trai sạch sẽ kia khi nhìn thấy Nhan Tịch trong phòng thì cũng rất bất ngờ, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp mà bước nhanh đến trước mặt cậu, tay bắt mặt mừng nói. "Tịch Tịch, đàn anh Tịch Tịch đúng không ạ?".
Nhan Tịch cũng lấy lại bình tĩnh. "Cậu là —— Dịch... Dịch Nham Nhuệ?".
"Là em ạ!". Nhìn thấy học trưởng thân thiết ngày trước, Dịch Nham Nhuệ rất là vui vẻ. "Sao anh lại ở đây ạ?".
Nhan Tịch vội vàng đáp. "Anh đi cùng sếp đến đây để bàn dự án".
"Anh là người của công ty KL ạ?". Dịch Nham Nhuệ lập tức hiểu ra.
Nhan Tịch nhìn dáng vẻ đi giày da, phía sau còn có thư ký đi theo của Dịch Nham Nhuệ, thì hỏi như thăm dò. "Cậu đừng có nói cậu là Tổng giám đốc Dịch của Tinh Thần nha!".
Dịch Nham Nhuệ nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng sáng, vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ hoạt bát rực rỡ như ánh mặt trời của thời còn đi học. "Đúng ạ!".
Nhan Tịch cũng nhếch miệng cười. "Không ngờ lại trùng hợp đến thế!".
Dịch Nham Nhuệ là bạn học cùng lớp với Lam Cẩn, thời đại học tham gia hoạt động chung một câu lạc bộ với Nhan Tịch. Bởi vì cậu là đàn anh đi trước cho nên cũng thường hay quan tâm đến người này, dần dà hai người cũng tính là chỗ quen biết. Chẳng qua vì chuyện đã từng xảy ra với Lam Cẩn, cậu mất một thời gian dài không gượng dậy nổi. Lại lo sợ chuyện bị đồn thổi ra ngoài, cho nên cậu đã chủ động cắt đứt liên hệ với tất cả những người bạn thời đại học kia.
Công ty Tinh Thần tuy không lớn như tập đoàn Lam thị, nhưng cũng được xếp vào hàng những công ty trẻ nổi tiếng. Nhưng Nhan Tịch không ngờ người sáng lập ra công ty lại là Dịch Nham Nhuệ, nhìn thấy đàn em bé nhỏ năm nào của mình giờ đã thành đạt như vậy, chỉ có bản thân mình là vẫn chui rúc xó xỉnh làm một nhân viên nhỏ, cộng thêm cảm giác chênh lệch địa vị làm cậu có chút ngượng ngùng.
Ngược lại, Dịch Nham Nhuệ lại rất vui vẻ khi gặp lại Nhan Tịch, tràn đầy sung sướng đặt bút ký tên rồi nhất quyết mời hai người bọn họ đi ăn tối.
Nghiêm Tĩnh nói còn có việc, phải đi đón con cho nên đã từ chối khéo. Cuối cùng chỉ còn lại Nhan Tịch và Dịch Nham Nhuệ đi ăn với nhau.
Nhan Tịch bị Dịch Nham Nhuệ lôi kéo đến một nhà hàng có không gian trang nhã, quả thật bốn năm không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói. Ban đầu cậu còn hơi lo lắng Dịch Nhuệ Nham biết được chuyện của mình và Lam Cẩn. Dù sao thời đại học, Dịch Nhuệ Nham và Lam Cẩn ở trong lớp cũng có mối quan hệ rất tốt. Nhưng sau khi nói chuyện một lúc thì cậu phát hiện hình như Dịch Nhuệ Nham chẳng biết chút gì về chuyện năm đó cả.
Lúc này Nhan Tịch mới yên tâm tập trung ăn uống, hai người nói chuyện rất vui vẻ, Dịch Nhuệ Nham còn đề nghị chụp hình chung rồi up lên vòng bạn bè.
Một bữa cơm không thể kể hết được từng chuyện từng chuyện, vì thế sau khi ăn xong hai người lại cùng nhau đến một quán bar khá nổi tiếng ở gần đó.
Hai người chỉ vừa mới gọi rượu ra thì điện thoại của Dịch Nhuệ Nham hiện ra thông báo, anh liếc mắt xem qua thậm chí có chút bất ngờ. "Lam Cẩn xem vòng bạn bè của em nên nhắn tin, cậu ta hỏi sao chúng ta lại đi ăn chung cùng nhau?".
Nhan Tịch cũng bất ngờ y như thế, bởi cậu nghĩ Lam Cẩn bận rộn như thế sẽ không tốn thời gian lướt xem vòng bạn bè của người khác.
Dịch Nhuệ Nham nhắn tin trả lời Lam Cẩn vài câu, sau đó hỏi Nhan Tịch. "Bây giờ hai người rất thân thiết ạ?".
Nhan Tịch hơi không được tự nhiên, cậu nhấp một ngụm rượu, cố trả lời một cách hời hợt. "Công ty bọn anh và Lam thị có hợp tác, anh có mặt ở trong dự án hạng mục đó!".
"Thật vậy ạ? Vậy thì cũng trùng hợp quá chừng, hay là em gửi vị trí cho cậu ta, không chừng cậu ta sẽ đến đó".
Nói xong, Dịch Nham Nhuệ lấy điện thoại ra, gửi định vị cho Lam Cẩn.
Nhan Tịch 囧.
Gửi cho hắn ta làm gì?
Căn bản là Nhan Tịch không kịp ngăn cản đối phương, nhưng sau khi nghĩ lại thì cậu lại thấy không có khả năng, đã muộn như vậy rồi chắc chắn Lam Cẩn sẽ không tới đâu.
Khoảng mười phút sau, chuông của điện thoại di động Dịch Nham Nhuệ vang lên. "Em đi nghe điện thoại".
Dứt lời, anh ta liền đi ra ngoài cửa.
Bởi vì tối nay đã uống không ít rượu nên Nhan Tịch đã ngà ngà say, cậu nhìn thoáng qua thời gian thấy không còn sớm, đang suy nghĩ không biết có nên đợi Dịch Nham Nhuệ quay lại rồi nói tạm biệt, hay cứ như vậy về thẳng nhà. Chưa để cậu suy nghĩ xong thì đột nhiên có một người xa lạ đi đến bên cạnh cậu, cậu quay đầu lại thì thấy một người đàn ông cao to, mặc trên người một bộ đồ bó sát, trên tay cầm hay ly rượu, ngồi xuống gần cậu. "Tôi thấy bạn của cậu đi rồi, bây giờ cậu ngồi một mình à?".
Nói xong thì đưa một ly rượu đỏ trong tay đến trước mặt Nhan Tịch. "Tôi cảm thấy màu sắc của ly rượu này rất hợp với cậu, uống cùng tôi một ly nhé?".
Ý đồ của người đến rất rõ ràng, sao Nhan Tịch có thể không nhìn ra được. Tác dụng của rượu làm phản ứng của cậu hơi chậm chạp, cậu dùng tay chống cằm, ánh mắt đánh về phía người đàn ông cười cười. Dưới ánh đèn quán bar, nốt ruồi nhỏ trên má cậu toát ra ý vị gợi cảm. "Thật ngại quá, bạn tôi đi rồi sẽ về ngay".
Người nọ nghe thế thì cũng không muốn rời đi, thậm chí còn muốn dựa vào ưu thế vóc dáng mà động tay động chân với cậu. Bàn tay của gã sờ đến bên hông mảnh khảnh của Nhan Tịch, vòng qua ôm lấy. Gã kề sát vào cậu, nói bên tai. "Bé cưng à, người bạn kia của em là Alpha cấp cấp phải không? Anh ta không hợp với em đâu! Em nhìn anh một chút đi, rõ ràng là anh tốt hơn mà!".
Đối với động tác sàm sỡ của người nọ, Nhan Tịch cũng không có ý định né tránh ngay. Cậu híp mắt nhìn gã càng ngày càng sáp lại gần mình, cho dù ngoài pheromone của Lam Cẩn ra thì cậu không thể cảm nhận được pheromone của bất cứ Alpha nào khác, nhưng cậu vẫn đoán được rằng gã này nhất định là đang rất nỗ lực thả pheromone của gã ra, nhằm mục đích quyến rũ cậu.
"Tôi là Beta, không phải Omega! Tôi không cần Alpha đâu".
Người đàn ông kia bất ngờ, gã ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng lên vì rượu của cậu, nói. "Cậu là Beta á? Cậu xinh đẹp như vậy, tôi còn tưởng cậu là Omega cơ".
Nhan Tịch: "....".
Xin lỗi vì khiến anh hiểu lầm nha!
Nhưng không ngờ sau khi biết cậu là Beta, người đàn ông kia vẫn không buông bỏ. Bàn tay đang ôm eo Nhan Tịch dần dần trượt xuống, gã còn không quên cười dâm đãng. "Beta cũng được, Beta không yếu đuối như Omega, cũng không sợ mang thai, khi chơi cũng có thể mạnh bạo hơn! Đi theo tôi đi, tôi cam đoan đêm nay sẽ làm cho cậu sướng chết ——!!!".
Nhan Tịch chỉ cảm thấy cơm vừa ăn lúc tối sắp ói ra, vừa định đấm mấy cái vào gương mặt đáng ghét ghê tởm kia thì chợt ngửi thấy mùi hổ phách quen thuộc mê người, cái móng heo ôm bên eo cậu cũng biến mất.
Nương theo tiếng kêu đau đớn của người đàn ông Alpha kia, là giọng nói trầm ổn lạnh lùng vang lên từ phía sau Nhan Tịch. "Tao cũng có thể làm cho mày sướng đến chết, có muốn thử xem hay không?".
Nhan Tịch xoay người lại thì thấy Lam Cẩn không biết xuất hiện từ bao giờ, đứng bên cạnh hắn là Dịch Nham Nhuệ, nhướng mày, dáng vẻ như đang xem kịch hay.
Trong lòng Nhan Tịch có chút bất ngờ, cậu không nghĩ tới Dịch Nham Nhuệ chỉ tiện tay gửi định vị đi mà Lam Cẩn thật sự đã tới.
"Cậu...". Người đàn ông Alpha cơ bắp kia không ngờ bản thân mình lại bị một Alpha đeo kính trông vô cùng nhã nhặn bóp đến mức cổ tay gã giống như bị người ta chặt đứt. Gã vừa định chửi ầm lên, thì lập tức cảm nhận được mùi pheromone cực kỳ cường thế, cường thế đến mức từ trước đến nay gã chưa bao giờ thấy qua. Thế là gã lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng sửa miệng. "Anh ơi, em sai rồi! Em chỉ giỡn chơi với cậu ấy thôi....!".
Lam Cẩn ghét bỏ buông bàn tay gã đàn ông kia ra, ánh mắt hắn híp lại nhìn gã với ý vị nguy hiểm. "Bây giờ đã chơi đủ chưa?".
Cả đất nước này liệu có đến mấy Alpha cấp S kia chứ, đối với Alpha hay Beta có mặt ở đây sự tồn tại của Lam Cẩn là kiểu tồn tại mạnh mẽ tuyệt đối. Người đàn ông cơ bắp kia bị nhìn chằm chằm đến sởn tóc gáy, dưới sự áp bách hung hãn của pheromone mà lộ ra sự run rẩy, bộ dáng muốn bị dọa tè ra quần. "Đủ rồi, đủ rồi! Anh, em có mắt mà lại không thấy Thái Sơn. Không biết cậu ấy là người của anh, em sẽ không ở lại đây làm các anh mất hứng nữa, em xin phép đi trước!".
Nói xong, gã muốn nhanh chân chuồn lẹ.
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 12: Dịch Nham Nhuệ
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương