Nghĩ đến cảm giác thứ đồ chơi vừa nóng rực vừa to dài đó xâm nhập vào cơ thể mình, là lông tơ sau gáy Nhan Tịch lập tức dựng đứng cả lên.
Cậu nghi ngờ cái "thứ đồ chơi" trước mắt này có còn là của con người hay không?
Đã ba ngày ba đêm rồi đấy!
Làm nhiều lần như vậy mà giờ này còn có tinh thần gớm!
"Anh ngồi dậy, đừng có cạ vào tôi! Đáng ghét ——!". Nhan Tịch không nhịn được mà đưa tay đẩy bờ ngực rắn chắc của Lam Cẩn. Muốn đẩy cái thân cao của hắn đang đè trên người mình ra, nhưng đáng tiếc sức lực so với đối phương không xi nhê gì.
Nhan Tịch: "....".
Đẩy mấy lần không được, uất ức trong lòng dâng lên. Hai mắt cậu đỏ bừng, mím môi. "Đều tại anh!... Tôi cố gắng như vậy... cố gắng làm việc! Nói không còn là không còn nữa...".
Lam Cẩn nhìn vật nhỏ uất ức đến hai mắt phiếm hồng. "Sao vậy? Mất việc rồi à?".
Nhan Tịch khịt mũi không thèm nói chuyện, nhưng hai hốc mắt lại càng đỏ thêm.
Lam Cẩn nhìn dáng vẻ giống như vợ nhỏ uất ức của Nhan Tịch thì nhịn không được muốn chọc cậu. "Em nói thẳng với sếp của em là mấy ngày nay em bận làm tình với tôi, ông ta chắc sẽ hiểu mà ——!".
"Anh đùa cái quỷ gì?". Đôi mắt đã đỏ hoe của Nhan Tịch trừng hắn.
Bị bắt "làm lụng vất vả" lâu như vậy, lúc này đôi môi đỏ thắm của cậu sưng lên. Da cậu trắng nõn, hàm răng nhỏ xinh cũng trắng đến thế, càng tô điểm phần đỏ mê người kia lên. Giống như trái anh đào đỏ mọng trên cây, được phủ một lớp sương sớm, dụ người đến ngắt lấy.
Lam Cẩn muốn ăn luôn quả anh đào kia!
Nhưng —— sợ người chạy mất!
Hai mắt xanh xám đã khôi phục lại như cũ, hơi nheo lại. Sâu thẳm nơi đáy mắt lóe lên, hắn kiềm chế lại dục vọng, hạ giọng nhẹ nhàng nói với Nhan Tịch. "Muốn tôi giúp em không?".
Dứt lời, Lam Cẩn lấy di động của mình trên tủ đầu giường lại. Lướt vài cái đã tìm được số điện thoại giám đốc công ty của Nhan Tịch, giơ ra. "Cần tôi điện cho giám đốc Hoàng của công ty em không?".
Trong con ngươi đen nhánh của Nhan Tịch lại cháy lên hy vọng.
Công việc của cậu là do Lam Cẩn đánh mất, về tình về lý thì hắn phải giúp cậu chuyện này!
Nếu người đàn ông này muốn giúp đỡ mà nói, lấy địa vị của hắn thì chỉ cần một câu thôi!
Chẳng dám do dự phút nào, Nhan Tịch cuống quýt gật đầu. "Ừm, ừm, ừm...!!".
Đột nhiên dưới thân chợt lạnh, Lam Cẩn vậy mà thừa lúc cậu gật đầu liền lột cái quần cậu vừa mặc xuống.
Nhan Tịch 囧, cậu phản ứng lại, vội vàng giãy dụa. "A, anh làm gì vậy?... Anh...!".
"Suỵt!". Lam Cẩn đè cậu lại, quơ điện thoại đang được kết nối với đầu dây bên kia trước mặt cậu.
Nhan Tịch nhìn điện thoại đã kết nối với giám đốc thì quả nhiên lập tức yên tĩnh lại, chuyện liên quan đến bát cơm của mình đương nhiên là rất căng thẳng, lực chú ý đều đặt vào di động trước mặt.
Lam Cẩn đưa di động luôn cho cậu. "Cầm lấy!".
Nhan Tịch: "....".
Cậu vô thức nhận lấy, sau đó vô cùng căng thẳng nhìn giao diện đang kết nối cuộc gọi.
Nhưng ai mà biết được, hậu huyệt đột nhiên có dị vật xâm nhập vào. Loại cảm giác bị xâm nhập này làm cho Nhan Tịch sợ hãi kêu thành tiếng. "A...".
Đôi mắt trừng lớn nhìn tên đàn ông không biết từ khi nào đã dạng chân cậu ra, rồi đút ngón tay vào bắt đầu đâm rút. Lỗ nhỏ bị dùng quá sức nên đã hơi sưng lên, nhưng bởi mấy ngày nay vẫn luôn bị khai phá xâm nhập nên vẫn ướt át mềm mại như cũ. Miệng huyệt sưng đỏ bao chặt lấy ngón tay đang chen vào trong cơ thể cậu, vì căng thẳng kháng cự nên nó liên tục run rẩy co rút.
Ánh mắt Lam Cẩn tối sầm lại, bên trong trơn trượt dính nị làm ngón tay hắn càng tăng nhanh động tác cắm vào rút ra, rất nhanh đã sờ được miệng khoang sinh sản hơi nhô nhô lên trong cơ thể ấm nóng ướt át. Đầu ngón tay chọc vào thì lập tức dịch thể ướt đẫm chảy ra từ bên trong, phân không được đâu là t/inh d/ịch còn sót lại hay là d*m thủy của người dưới thân, làm cho ngón tay và thành ruột dính ướt dầm dề.
Tuy đã rửa sạch cho Nhan Tịch nhưng ba ngày nay hắn thực sự đã bắn vào rất nhiều, còn rất nhiều t/inh d/ịch nằm sâu bên trong khoang sinh sản, phải căng miệng khoang sinh sản thì thứ bắn vào trong cơ thể kia mới có thể từ từ chảy ra, giống như lúc này.
"Ưm... Anh, anh...!!". Nhan Tịch giương mắt nhìn.
Cậu mơ hồ cảm giác dường như có thứ gì đó chảy ra, giống như không thể tự chủ được. Mặt nhanh chóng đỏ lên, xấu hổ và sợ hãi đến mức không nói lên lời, vừa tính giãy dụa thì di động kết nối với giám đốc mà cậu đang nắm chặt trong tay, vậy mà đã phát ra âm thanh được kết nối rồi.
Tay Lam Cẩn còn đang bận chuyện khác, vì thế hắn ra hiệu Nhan Tịch đưa điện thoại kề đến bên tai mình. "Chào giám đốc Hoàng, giờ này gọi cho ông chắc cũng không quấy rầy ông đâu nhỉ?".
Giám đốc Hoàng ở đầu dây bên kia rõ ràng là được quý mà sợ, vội vàng trả lời. "Lam tổng, cậu nói gì vậy chứ? Cậu có thể gọi cho tôi là vinh hạnh của tôi rồi! Chỉ cần cậu có yêu cầu thì lúc nào điện cho tôi cũng được...".
Lam Cẩn khách sáo với giám đốc Hoàng vài câu, ánh mắt thì nhìn Nhan Tịch dưới thân. Hiển nhiên lực chú ý của vật nhỏ này đều nằm trên chiếc điện thoại của hắn, bởi vì căng thẳng nên cơ thể cũng siết chặt, những ngón tay hắn đang trêu chọc bên trong bị mút đến cực kỳ thoải mái.
Ngón tay nhanh chóng được rút ra, thay thế bằng d/ương v/ật to dài nóng bỏng hơn.
Lam Cẩn nhân cơ hội sự chú ý của Nhan Tịch bị phân tâm, chưa kịp phản ứng thì chống phần đầu của đại c/ôn th/ị/t lên miệng huyệt mềm mại đẫm nước đã bị mở rộng, dùng sức đẩy một cái, hơn phân nửa tính khí đi vào.
"Á...!!".
Đột nhiên bị dị vật cứng rắn xâm nhập sâu vào bên trong, bởi vì kích thích mà hai chân Nhan Tịch co lại, đôi mắt đen trợn tròn nhanh chóng bị phủ một tầng hơi nước, mờ mờ như sương.
Hốc mắt cậu đỏ bừng, trừng mắt nhìn Lam Cẩn đang ở trên người mình, trong mắt đều là bàng hoàng không thể tin nổi.
Cậu không thể tin được, người đàn ông này vừa gọi điện thoại còn vừa có thể làm loại chuyện hoang đường dâm loạn này đối với cậu.
Lo lắng đầu dây bên kia —— giám đốc của mình có thể nghe được sự khác thường, Nhan Tịch đưa tay lên che miệng mình, liều mạng nhịn tiếng rên rỉ xuống, toàn bộ cơ thể đều phát run với cường độ mạnh. Cậu giơ tay muốn lấy lại mà không lấy được điện thoại di động, vừa xấu hổ vừa kích thích đan xen lẫn nhau.
Đôi chân co quắp nhịn không nổi mà muốn đá văng người đàn ông này ra, thừa dịp người ở đầu dây bên kia không phát hiện ra điều gì bất thường thì vùng vẫy bỏ chạy.
Lam Cẩn cong môi cười, mở miệng nói với điện thoại. "Đúng rồi giám đốc Hoàng, thật ra cũng không có gì phải dấu lý do lần này tôi liên lạc với ông. Chẳng qua, chuyện này liên quan đến Nhan Tịch, nhân viên của bên công ty ông ấy mà!".
Nghe đến tên mình, quả nhiên Nhan Tịch lập tức ngừng giãy dụa. Đối với khát vọng giữ lại việc làm khiến cậu không dám lộn xộn, nín thở nghe cuộc đối thoại bên trong điện thoại.
Bởi vì tư thế hiện tại, cho nên hai chân cậu cứ thế mà mở rộng, tùy ý để Lam Cẩn dùng d/ương v/ật thô to đâm lút cán vào cơ thể mình. Thậm chí q/uy đ/ầu thô to kia còn chen vào trong khoang sinh sản mềm mại kia, đâm vào rút ra vài cái là có thể thấy t/inh d/ịch lúc trước bị bắn vào men theo đại c/ôn th/ị/t kéo ra ngoài cửa miệng huyệt, khiến cho vị trí hai người giao hợp vừa trơn trượt vừa dính nhớp không chịu nổi.
Gương mặt của Nhan Tịch đỏ như gần nhỏ máu, cậu liều mạng che kín miệng mình khống chế tiếng rên rỉ của bản thân, không để lọt ra ngoài dưới sự kích thích như thủy triều của người kia mang tới, cố gắng gồng hết sức đặt sự chú ý vào nội dung của cuộc điện thoại.
Lam Cẩn vừa dùng d/ương v/ật cương cứng của mình dùng sức đảo tới đảo lui một cách đầy mạnh bạo trong cơ thể cậu, vừa trưng ra bộ mặt đầy hứng thú nhìn người dưới thân mình vì căng thẳng và xấu hổ mà cả cơ thể đỏ ửng co giật. Giọng hắn vững vàng. "Đúng vậy, chính là trợ lý đặc biệt lúc trước của tôi. Bởi vì cá nhân tôi bên này xảy ra một chút tình huống, nên em ấy mấy ngày nay đều ở bên hỗ trợ. Có thể là quá bận rộn cho nên em ấy đã quên không kịp xin nghỉ phép——!".
Giám đốc Hoàng là người khôn ngoan khéo léo, đương nhiên sẽ nghe ra ý tứ trong lời nói của Lam Cẩn. Không kịp đợi hắn bộc lộ ý kiến của mình, ông ta đã giành trước lời, nói. "Có thể chia sẻ khó khăn với Lam tổng đó là vinh hạnh của Tiểu Nhan, cũng là vinh hạnh của công ty KL chúng tôi! Tiểu Nhan của bên tôi ở chỗ cậu, cậu cứ việc dùng. Nếu như nhân lực không đủ, bên chỗ chúng tôi vẫn còn có thêm người!".
Nhan Tịch đang mặt đỏ tim đập: "....".
Ôi, tư bản!
Thật đáng khinh!
"Tạm thời chỉ cần mình em ấy là đủ dùng rồi! Chẳng qua, tôi lo lắng lúc trước Tịch Tịch không kịp xin nghỉ sẽ có ảnh hưởng không tốt".
Giám đốc Hoàng vội vàng nói. "Lam tổng yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì! Cậu cứ để Tiểu Nhan yên tâm làm việc dưới trướng mình, chuyện ở công ty Tiểu Nhan không cần lo lắng, tôi tự có sắp xếp. Tiểu Nhan có thể làm cho Lam tổng hài lòng, đó là đại công thần của công ty KL chúng tôi!....".
"À, vậy sao?". Trong lúc nói chuyện, Lam Cẩn mạnh mẽ thúc vào một cái, kích thích đến bất ngờ khiến cả người Nhan Tịch run lên một cái. Dùng hết sức bình sinh lấy tay che kín miệng, ép tiếng thở dốc đến mức thấp nhất, nước mắt xấu hổ cũng chảy ra.
"Em ấy ở bên cạnh tôi, nhưng vẫn rất lo lắng giám đốc Hoàng bởi vì hiểu lầm mà sa thải em ấy. Hay là —— giám đốc Hoàng nói mấy câu để em ấy yên tâm đi nhỉ?".
Nhan Tịch không dám lớn tiếng thở dốc, vì nhịn thở trong thời gian dài nên hậu quả chính là thiếu oxi, cả người đều mơ hồ. Trong lúc mông lung thì nghe thấy giọng nói của sếp lớn bên đầu dây bên kia, phút chốc đã dọa cho cậu giật mình. Lúc này, cậu mới phản ứng lại. Không biết Lam Cẩn đã đặt điện thoại trong tay hắn đến bên tai cậu từ khi nào, ý bảo cậu nói chuyện cùng sếp của mình.
"Tiểu Nhan à, mấy ngày trước là công ty hiểu lầm cậu! Cậu không xem tin nhắn, cũng không trả lời nhưng không sao! Cậu không cần có áp lực gì, cứ an tâm ra sức làm việc cho Lam tổng, trở về tiền thưởng tăng gấp đôi!".
"Dạ... ư... tôi biết rồi, thưa sếp...!". Nhan Tịch dùng hết sức đè nén tiếng rên rỉ đang tràn lên tới cổ họng mình.
Bởi vậy nên tiểu huyệt càng co rút lại, nhất thời làm cho Lam Cẩn bị cảm giác sung sướng bao vây đến hít một hơi sâu.
Hắn lại mạnh mẽ thúc vào bên trong vài cái.
"Ưm...". Mặt Nhan Tịch càng đỏ hơn.
Đầu dây bên kia, giám đốc Hoàng còn đang không ngừng lải nhải dặn dò không ngớt, Lam Cẩn canh chuẩn thời cơ bẻ hai chân Nhan Tịch ra, dùng sức ưỡn thắt lưng đẩy vào rút ra. Mỗi lần đều đâm vào rất sâu, d/ương v/ật to lớn ở trong đường ruột ướt át xoay chuyển ma sát.
Nhan Tịch liều mạng dùng hai tay che miệng mình lại.
Lại là cảm giác hít thở không thông, cơ thể run rẩy, hai chân co rút, làm cho cả người cậu giống như đang bay lên, trước mắt hiện lên sao vàng, lỗ tai ong ong.
Điện thoại không biết bị tắt khi nào, nhưng Nhan Tịch vẫn căng thẳng che miệng, xấu hổ vô cùng.
Lam Cẩn cúi đầu nhìn phần bụng hai người, không ngờ lại phủ đầy t/inh d/ịch, không khỏi cười khẽ một tiếng. "Gọi điện với lãnh đạo mà cũng có thể bắn. Kích thích đến như vậy cơ à? Hóa ra Tịch Tịch là một bé dâm đãng!".
Người dưới thân không có phản ứng gì, đôi mắt khép hờ, nước mắt mờ mịt, bởi vì cao trào mà thất thần, chỉ có thân thể mảnh khảnh vẫn luôn run rẩy.
Lam Cẩn giơ tay kéo tay Nhan Tịch đang che miệng ra. Bàn tay dính đầy nước miếng, lúc kéo ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc trong suốt. Ngón tay thon dài của hắn nhét vào trong khoang miệng ướt át của cậu khuấy đảo. "Lần tới dùng cái miệng này của Tịch Tịch làm có được không?".
"Ha, ha... ". Nhan Tịch phản ứng chậm nửa nhịp rồi mới bắt đầu thở dốc.
Lồng ngực mỏng manh phập phồng thở với biên độ lớn, áo vẫn duy trì trạng thái bị vén lên, hai điểm hồng nhạt dựng lên run rẩy đứng thẳng.
Lam Cẩn dùng ngón tay cào cào qua hai điểm phấn nộn một cái, thân thể mẫn cảm ngay lập tức càng run rẩy mạnh hơn. Hắn nhìn Nhan Tịch đang mang ánh mắt mờ mịt, đôi môi đỏ thẫm hơi hé ra thở dốc, khuôn mặt xinh đẹp tinh sảo đỏ bừng lúc này tràn đầy nước mắt trộn lẫn nước miếng, cả người trong trạng thái chật vật nhưng đầy dâm loạn, nào còn khí thế hùng hổ vừa nãy cầm gối đánh hắn.
Lam Cẩn cũng không có khuynh hướng thích ngược đãi người khác, nhưng không biết nguyên cớ do đâu mà khi nhìn người này ở dưới thân mình bị mình bắt nạt run rẩy, một bộ dáng dâm mỹ muốn bị mình ₫!t hỏng là trong lòng lại cảm thấy vừa đáng thương, vừa đáng yêu, vừa kích thích. Đúng là quá nghiện!
Hắn nhịn không được, cúi người xuống, bóp hai má cậu, hôn lên đôi môi đỏ thẫm thở dốc kia.
Khí tức hai người trở lên hỗn loạn, môi lưỡi triền miên.
Một nụ hôn dài kết thúc, Lam Cẩn hài lòng ôm Nhan Tịch để cậu tách hai chân ra, ngồi lên trên người mình. Tính khí cứng rắn lần thứ hai càn quét, tiến vào trong huyệt thịt kia. Cảm giác được người trong ngực run lên vì kích thích, hắn lại đâm mạnh vào khiến cậu nhỏ giọng nức nở.
Nhan Tịch thở dốc, đối mặt với khao khát dành cho pheromone của Lam Cẩn khiến cho ý thức của cậu lộn xộn, theo bản năng lại vùi mặt vào hõm cổ đầy mùi hương hổ phách nồng đậm kia, chóp mũi xinh xắn nhẹ nhàng cọ cọ vào làn da trên cổ đối phương, cực kỳ giống vật nuôi nhỏ đang làm nũng với chủ nhân của mình.
Lam Cẩn cười khẽ, ôm vật nhỏ bị mình làm đến ngoan ngoãn vào trong ngực. Thấp giọng nói.
"Tịch Tịch như vậy là không được rồi! Em đáng yêu như vậy, tôi sẽ không thể nhịn nổi mà càng muốn làm em mạnh bạo hơn nữa đó!".
"Tịch Tịch, ₫!t chết em được không?".
"Đ!t em mang thai!".
Lam Cẩn quả thật ₫!t Nhan Tịch đến mạnh bạo vô cùng, thế cho nên đến khi chấm dứt trận làm tình điên cuồng này, thì ngay cả đứng cậu cũng không đứng nổi.
Bộ dạng thảm thương nằm nhoài ở trên giường, được Lam Cẩn nhấc từ trong chăn lên, đút cho chút nước.
Nước ấm theo cổ họng trượt vào trong dạ dày, làm cho Nhan Tịch đang sốt mơ màng cũng tỉnh táo lại đôi phần. Mở đôi mắt sưng đỏ phiếm hồng ra, thấy Lam Cẩn đang ôm chính mình. Bên cạnh còn có mấy nhân viên y tế ăn mặc chỉnh tề, đang cầm dụng cụ chuẩn bị lấy máu cho cậu.
Nhan Tịch kinh hãi cuống quýt dấu cánh tay về phía sau.
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 18: Bị Ch*ch Đến Ngất Xỉu! (H+)
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương