Cùng người đàn ông này dây dưa lâu như vậy —— lúc bắt đầu, tuyến thể bị đánh dấu tạm thời đến xuất hiện chứng ỷ lại pheromone, sau đó lại hơn một năm làm bạn giường, tới bây giờ lại vì kỳ phân hóa mà ở chung.
Đến hiện tại cậu cũng chẳng có thân phận gì.
Nhan Tịch trong tình trạng hốt hoảng đỏ mắt trở về phòng.
Cậu lại không nhịn được mà nghĩ, vừa nãy bản thân mình biểu hiện khác thường, Lam Cẩn nhất định nhìn ra gì đó, cậu thực sự không muốn như vậy nhưng không nhịn được....!!
Lam Cẩn đẩy cửa phòng Nhan Tịch ra, trong phòng khắp nơi là mùi hoa sen nhàn nhạt, bởi vì chủ nhân đang đau lòng nên bên trong pheromone cũng mang theo một chút cay đắng.
Hắn đi đến bên giường, nhìn Nhan Tịch cuộn mình trong chăn thành một gò núi nhỏ, khom lưng túm lấy người đang ôm chặt đệm chăn.
"Tịch Tịch ngoan, để tôi nhìn xem đã xảy ra chuyện gì?". Lam Cẩn bất lực vì không kéo được người ra, dịu dàng nói.
Nhan Tịch không muốn để Lam Cẩn thấy bộ dạng mất mặt này của mình, đương nhiên không làm theo lời anh nói, càng ra sức nắm chặt chăn không cho anh rút ra.
Lam Cẩn thấy dáng vẻ đó thì chỉ còn cách phóng ra pheromone trấn an.
Mùi pheromone hổ phách nồng đậm tỏa ra khắp phòng, cùng mùi pheromone ngọt thanh của Nhan Tịch dây dưa hòa quyện.
Quả nhiên, khi cảm nhận được pheromone Alpha của mình trấn an, sức đè chăn của Nhan Tịch nhẹ đi một chút.
Lúc này, Lam Cẩn hơi dùng lực đã đào được vật nhỏ trong chăn ra.
Mái tóc xoăn tự nhiên xõa tung lộn xộn, Nhan Tịch cúi đầu như muốn cố gắng che lấp đi thứ gì đó, nhưng trên mí mắt, chóp mũi và gò má trắng nõn đã ửng đỏ thật sự quá rõ ràng.
Lam Cẩn nhìn bộ dạng vô cùng uất ức này thì trái tim cũng muốn tan chảy.
Hắn dứt khoát bế cậu lên luôn, để hai chân cậu tách ra ngồi trên đùi mình, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cậu khiến cậu không thể động đậy. Nhìn gương mặt nhỏ xinh đẹp kia, khẽ cười dịu dàng nói. "Rốt cuộc Tịch Tịch xảy ra chuyện gì vậy?".
Nhan Tịch nhấp môi, hơn nửa ngày mới mở miệng nhỏ giọng nói. "Tôi không thích anh ở cùng Omega khác ——!!".
Nói đến đây, mũi cũng không nhịn được chua xót.
"Được, không ở cùng!". Lam Cẩn ngọt ngào hôn lên chóp mũi đỏ bừng của cậu.
Nhan Tịch không ngờ rằng Lam Cẩn lại trả lời một cách kiên định như vậy, cậu không phản ứng kịp, dùng đôi mắt phiếm hồng nhìn người đàn trước mặt. "Không cho ——!!".
"Ừ, sau này chỉ ở cùng Tịch Tịch thôi được không?". Lam Cẩn khẽ cười.
Đôi mắt màu xanh xám dịu dàng như nước nhìn cậu.
Bị ánh mắt đó nhìn vào, trái tim Nhan Tịch bắt đầu không khống chế nổi mà đập "Thình Thịch" dữ dội, mặt cũng đỏ lên.
"Tôi thích em!". Giọng tỏ tình của Lam Cẩn vừa gợi cảm vừa dễ nghe.
Khiến cho Nhan Tịch cả người ngây ngốc, kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, cứ như vậy mà ngồi bất động trên người Lam Cẩn.
Cậu không thể tin được người đàn ông này vậy mà chủ động thổ lộ với cậu.
"Tịch Tịch cũng thích tôi chứ?". Lam Cẩn kiên nhẫn dò hỏi, vẻ mặt vừa chân thành vừa nghiêm túc.
Trong lòng Nhan Tịch dâng lên cảm xúc ngọt ngào kỳ lạ, chưa bao giờ cậu nghĩ sẽ có một ngày mình trở thành người yêu của Lam Cẩn. Lý trí nói với cậu, đó là chuyện vô cùng hoang đường, hai người sẽ không có tương lai tốt đẹp đâu. Nhưng khi mùi hương pheromone của bọn họ quấn lấy nhau ở trong phòng, trái tim trong lồng ngực gào thét không cần để ý đến chuyện gì khác. Cậu không muốn nghĩ nữa, mặc kệ giữa hai người chỉ có một phần trăm khả năng!
Lúc tỉnh táo lại, Nhan Tịch đã gật đầu gương mặt cũng đỏ lên vài phần.
Nhận được câu trả lời của Nhan Tịch, Lam Cẩn mỉm cười. Hắn tiến lên hôn lên môi Nhan Tịch một lần nữa, vẫn dùng giọng nói trầm ấm dịu dàng kia. "Tịch Tịch, tỷ lệ phù hợp giữa pheromone của chúng ta là 99%, em có biết điều này có nghĩa là gì không? Nghĩa là từ khoảnh khắc em có pheromone của Omega, vận mệnh đã định sẵn em sẽ là Omega của tôi rồi!".
Nhan Tịch cảm nhận được nụ hôn dịu dàng của Lam Cẩn, cậu thấy hốc mắt mình nóng lên, toàn thân đều run rẩy, cảm giác hưng phấn tràn ngập trong đại não. Bây giờ trong cậu chỉ còn một suy nghĩ —— cậu là Omega của Lam Cẩn và chỉ thuộc về một mình anh ấy, họ sẽ ở bên nhau mãi mãi về sau!
-
Khi đã hiểu rõ lòng nhau, cuộc sống của hai người cũng trở lên ngọt ngào hơn.
Lam Cẩn đối xử rất tốt với Nhan Tịch, chứa đầy sự yêu thương và săn sóc. Hắn cũng thật sự không đi tìm bạn giường hay tình nhân khác, hai người trừ lúc bận công việc ra thì ngày thường lúc nào cũng dính lấy nhau.
Những ngày ngọt ngào thường trôi qua rất mau, chớp mắt mà đã một năm rồi.
Sống trong sự bảo bọc và chiều chuộng của Lam Cẩn, tình trạng cơ thể Nhan Tịch đã dần dần ổn định lại, cậu cũng từ từ tiếp nhận và làm quen với việc bản thân đã trở thành Omega.
Bởi vì có Lam Cẩn bầu bạn ở bên, thậm chí Nhan Tịch còn cảm thấy vui thích vì mình đã trở thành Omega. Nếu không phải vô tình phân hóa thành Omega thì có lẽ cả đời này cậu và Lam Cẩn chỉ là hai đường thẳng song song mà thôi, sao có thể có cuộc sống yêu đương ngọt ngào như bây giờ kia chứ?
Mặc dù Nhan Tịch vẫn luôn biết rằng con đường cậu phải đi cùng Lam Cẩn không bao giờ chỉ có hoa thơm và hạnh phúc, nhưng không ngờ vấn đề lại xảy ra sớm đến thế.
Thực ra đó cũng không được tính là vấn đề lớn gì, chẳng qua công ty có tin đồn cậu đang được người có tiền bao nuôi.
Với tin đồn này, Nhan Tịch đương nhiên không quan tâm lắm nhưng không ngờ tin đồn lại ngày càng quá đáng hơn, thậm chí có một số đồng nghiệp còn nhận được ảnh khỏa thân của cậu, được gửi nặc danh vào hòm thư.
Chuyện mất mặt này Nhan Tịch không muốn để cho Lam Cẩn biết, nhưng công ty sợ việc này gây ra ảnh hưởng không tốt đối với họ cho nên lấy cớ cho cậu nghỉ phép năm, để cậu về nhà nghỉ ngơi.
Cho dù bây giờ Nhan Tịch có cố gắng che dấu ra sao thì Lam Cẩn cũng không thể không phát hiện ra vấn đề.
Sau khi hỏi chuyện xong, rất nhanh chóng anh đã giải quyết mọi vấn đề, Nhan Tịch cũng có thể quay lại công ty làm việc.
Không biết Lam Cẩn đã nói gì với ban lãnh đạo công ty mà sau khi cậu đi làm lại, thái độ của ban lãnh đạo đối với cậu cũng hoàn toàn khác. Để giúp cậu loại bỏ các tin đồn thất thiệt, công ty thậm chí còn mở một cuộc họp quy mô lớn, nói rằng là do công ty đối thủ chụp trộm rồi photoshop hình của cậu, cố tình vu khống.
Lúc này mọi chuyện của Nhan Tịch đã được giải quyết ổn thỏa, nhưng Lam Cẩn không hề có ý định buông tha cho kẻ đã tung tin đồn này. Đào sâu hơn, phải mất tận mấy ngày mới tìm thấy kẻ chủ mưu đứng đằng sau sự việc.
Người đó tên là Tạ Hàm Dật, một trong những người tình trước đây của Lam Cẩn. Cậu ta là một diễn viên tuyến mười tám, không có danh tiếng gì, cho đến khi ở bên cạnh Lam Cẩn một thời gian dưới sự nâng đỡ của hắn, cậu ta mới dần dần nổi tiếng.
Nhưng sau khi yêu đương với Nhan Tịch, Lam Cẩn hoàn toàn cắt đứt hết liên lạc với những tình nhân khác. Tạ Hàm Dật đã được nếm quả ngọt mà Lam Cẩn ban cho, bây giờ lại mất đi thì vô cùng phẫn nộ, thế là tính hết hận thù này lên đầu Nhan Tịch.
Cậu ta cố ý tìm người tung tin đồn vu khống Nhan Tịch, mục đích là để phá vỡ mối quan hệ của cậu và Lam Cẩn. Dù sao với tính cách và địa vị của Lam Cẩn, hẳn là anh sẽ không chấp nhận một người có vết nhơ như vậy ở bên cạnh.
Nhưng cậu ta không ngờ là Lam Cẩn vậy mà vô cùng bênh vực Nhan Tịch, lại còn vì Nhan Tịch mà ra mặt.
Kết cục của Tạ Hàm Dật ra sao, tự cậu ta có thể tưởng tượng ra được.
-
Phía Nhan Tịch cũng không có tổn thất gì lớn, sau khi cậu biết Lam Cẩn đã xử lý kẻ tung tin đồn thì cậu cũng có thể lật ngược được ván cờ này, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay trước.
Lúc đang làm việc, Nhan Tịch bỗng nhận được điện thoại gọi đến từ giám đốc bộ phận tiếp thị —— Nghiêm Tĩnh!
Đầu dây bên kia nhanh chóng nói thẳng vào vấn đề chính, cô nói rằng có người nhờ cô, mời cậu ra ngoài ăn một bữa cơm.
Sau khi hỏi thăm cẩn thận, Nhan Tịch biết được rằng người mời cơm cậu là Tạ Hàm Dật bị dồn vào đường cùng, cho nên muốn mời cậu ra để xin lỗi.
Hóa ra —— sau khi Lam Cẩn biết được người đứng sau tung tin đồn là Tạ Hàm Dật, anh lập tức cắt đứt toàn bộ tài nguyên của cậu ta. Không những thế anh còn tìm người tung ra những bài phốt của chính cậu ta, trong một khoảng thời gian dài cậu ta phải chịu đựng sự chế giễu và mắng chửi, trở thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người. Thì bấy giờ cậu ta mới hiểu ra hậu quả nghiêm trọng của việc đã đụng vào người không nên đụng.
Đáng tiếc, khi cậu ta tìm kiếm trợ giúp từ những người xung quanh thì không ai lấy đều vội vàng phủi quan hệ, ngước mắt làm ngơ. Cùng đường bí lối, cậu ta chỉ còn cách đặt hy vọng lên tên nhà giàu Trương Quyền, người trước đây từng đối xử rất tốt và muốn bao nuôi cậu ta.
Trương gia là một gia đình tương đối có bề thế ở địa phương, Trương Quyền là người thừa kế nhưng lại là một túi giá áo cơm chính hiệu. Nguyên nhân là gã ta được một nhà họ Trương nuông chiều từ nhỏ, nên tính cách vô cùng ngang ngược, danh tiếng trong giới cũng không tốt. Bởi vì chơi bời bên ngoài quá trớn cho nên mắc bệnh tình dục, vì thế có rất nhiều người ngoài mặt thì tôn trọng gã ta nhưng thực sự không có mấy ai dám gần gũi gã. Người như thế trong mắt Tạ Hàm Dật còn lâu mới đủ tiêu chuẩn!
Nhưng mà bây giờ cậu ta cũng cùng đường rồi, nếu muốn tiếp tục lăn lội ở giới giải trí này thì chỉ có thể cầu xin Lam Cẩn buông tha cho cậu ta một đường, cho nên đành phải cắn răng nịnh nọt Trương Quyền.
Trương Quyền vừa ôm được tình nhân trong tay, đương nhiên là muốn thể hiện quyền lực của mình rồi. Nhưng thái độ của Lam Cẩn rất cứng, gã ta không dám tùy tiện đụng vào. Trong lúc bí bách không còn cách nào thì gã đành phải tìm đến nhờ anh mình giúp đỡ.
Anh trai Trương Quyền vừa khéo lại là chỗ quen biết của Nghiêm Tĩnh, thế là đến tìm cô, nhờ cô làm cầu nối mời Nhan Tịch ra ngoài ăn một bữa cơm, cũng tiện thể để cho Tạ Hàm Dật có cơ hội xin lỗi trực tiếp.
Chưa nói đến chuyện hai người là đồng hương, bình thường trong công việc Nghiêm Tĩnh cũng rất quan tâm đến Nhan Tịch. Nếu như cô đã mở miệng mời, đương nhiên cậu sẽ không từ chối.
Sau khi tan làm, Nhan Tịch và Nghiêm Tĩnh đi đến một khách sạn năm sao cao cấp. Sau khi bước vào phòng ăn xa hoa, đã thấy ba người ngồi chờ sẵn ở trong đó.
Nhan Tịch không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong ba người kia có một người sáng sủa đẹp trai, dáng người cao to vạm vỡ, chính là người trước đây từng đưa cậu đi bệnh viện —— Trương Tố!
Không thể ngờ được anh ta lại là người quen của chị Nghiêm Tĩnh, là anh trai cùng cha khác mẹ của Trương Quyền.
Còn hai người bên cạnh anh ta chính là Trương Quyền và Tạ Hàm Dật.
Tạ Hàm Dật đưa mắt nhìn người yêu của Lam Cẩn trước mặt mình, thấy cậu rất xinh đẹp lại vô cùng hút mắt người nhìn. Cậu ta quay đầu nhìn Trương Quyền bên cạnh mình, vừa béo vừa lùn, cho dù cả người phủ đầy hàng hiệu cũng không thể giảm bớt được cảm giác muốn nôn. Có nằm mơ cũng không thể ngờ được gã ta lại là em trai của Trương Tố nhã nhặn lịch sự ngồi kia.
Đương nhiên Trương Tố cũng hơi kinh ngạc khi thấy Nhan Tịch bước vào, nhưng sau đó nhanh chóng phản ứng lại, chào hỏi Nghiêm Tĩnh rồi mời bọn họ ngồi xuống.
Thái độ làm người của Trương Tố rất đúng mực vừa phải, tuy rằng đây là bữa cơm xin lỗi Nhan Tịch nhưng khi anh ta ở đây thì không khí trên bàn ăn cũng dịu đi, vui vẻ hẳn.
Tạ Hàm Dật cũng xin lỗi rất chân thành, thậm chí còn chuẩn bị một món quà có giá trị tặng cho Nhan Tịch.
Nhan Tịch không muốn nhận món quà đắt tiền như thế. Tạ Hàm Dật tìm đủ mọi cách để cậu nhận, cậu cũng nhất định không nhận. Thế là cậu ta lại đem món quà tặng lại cho Nghiêm Tĩnh, bộ dáng lo sợ run rẩy đáng thương vô cùng. Người khác vừa nhìn vào đã biết cậu ta biết sai rồi, mà Nhan Tịch lại không phải là người nhỏ nhen thích để bụng, cậu cũng không muốn vì một việc nhỏ này mà dây dưa quá lâu nên đành cầm lấy.
Trong nhà Nghiêm Tĩnh còn có trẻ nhỏ, cho nên bữa cơm ăn này cũng kết thúc sớm.
Nghiêm Tĩnh vừa chào hỏi mọi người xong thì cũng vội vàng ra về.
Tài xế của Trương Quyền lái hẳn một chiếc xe sang đến trước cửa khách sạn, Tạ Hàm Dật và Trương Quyền khẩn thiết muốn đưa Nhan Tịch về.
Nhan Tịch nhìn thân hình mập mạp của gã ta: ".....".
Cậu không muốn chen chúc chung xe cùng bọn họ.
Không phải là cậu phân biệt đối xử với người mập, nhưng mà Trương Quyền này đúng là không được người thích cho lắm.
Cả người gã hệt như tắc kè hoa, ánh mắt thì luôn đói khát nhìn cậu chằm chằm, khiến Nhan Tịch vô cùng khó chịu!
Với tư cách là một Alpha, gã không để pheromone phóng thích trước mặt Omega của mình, mà cứ thả nó lung tung loạn xạ như thể sợ người ta không biết gã là Alpha không bằng.
Đồng thời pheromone của gã có mùi tanh rất kinh người, Nhan Tịch sợ là nếu ngồi chung xe với gã, cậu sẽ không nhịn được mà nôn sạch ra luôn.
Trong lúc cậu đang rối rắm thì Trương Tố đi tới, mỉm cười với Nhan Tịch. "Nhà cậu Nhan ở phía Tây đúng chứ? Vừa hay tôi thuận đường, để tôi đưa cậu về!".
So với Trương Quyền tỏa ra mùi tanh tưởi như dã thú nhe răng múa vuốt, tất nhiên Nhan Tịch sẽ nghiêng về phía Trương Tố hơn.
Người ta vừa hiền lành vừa nhã nhặn, quan trọng là một Beta!
Thế là cậu đồng ý luôn, theo Trương Tố lên xe.
Phải nói là sau khi ăn bữa cơm này, quan hệ của hai người cũng khá thân thiết. Ấn tượng của Nhan Tịch với Trương Tố rất tốt, luôn cho rằng anh ta hơn hẳn người em trai Alpha Trương Quyền kia cả ngàn cây số.
Hai người nói chuyện rất vui vẻ suốt dọc đường về nhà, Nhan Tịch chào tạm biệt Trương Tố, nhân tiện trao đổi phương thức liên lạc, thế là cả hai trở thành bạn bè.
Nhan Tịch vào nhà thì phát hiện Lam Cẩn đã trở về, đang ngồi trên sofa trong phòng khách xem máy tính bảng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lam Cẩn ngẩng đầu lên tính ôm người tới bên cạnh, nhưng sau đó hắn không khỏi nhíu mày lại. "Tịch Tịch đi ăn tối với ai thế? Mùi pheromone Alpha trên người em khó ngửi quá!".
Khỏi cần nghĩ cũng biết, cậu đã sơ ý để mùi pheromone của Trương Quyền dính vào người khi đứng ở cửa khách sạn.
Trước khi Nhan Tịch kịp giải thích, Lam Cẩn đã buông máy tính bảng trong tay rồi duỗi về phía cậu.
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 33: Thu Lưới
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương