Khi nói chuyện cậu hơi cúi đầu, lộ ra chiếc cổ thon dài, ánh đèn phía trên hành lang chiếu xuống, ở góc độ Lam Cẩn đang đứng vừa khéo có thể nhìn thấy vết sẹo nhạt màu của cậu, bởi vì là miệng vết thương mới, cho nên ở trên làn da trắng nõn của cậu đặc biệt chói mắt.
Trên đó còn lưu lại một dấu răng, là do hắn đánh dấu để lại, chứng minh việc người này là Omega của hắn.
Mà hiện giờ tuy dấu răng vẫn còn, nhưng người con trai này đã không còn là Omega của hắn nữa....
Vết sẹo hằn trên vết răng, giống như là minh chứng hai người bọn họ đã đoạn tuyệt.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lam Cẩn không khỏi tê rần. "Tịch Tịch, thật sự xin lỗi em....!".
Đối với lời xin lỗi đột ngột của Lam Cẩn, Nhan Tịch ít nhiều cũng có chút bất ngờ, cảm thấy người như anh dường như sẽ chẳng bao giờ thừa nhận sai lầm của bản thân.
Vẻ mặt của Lam Cẩn vừa nghiêm túc lại thành khẩn.
"Tôi không nên lừa gạt em lâu như vậy, cũng không nên không màng tới ý nguyện của em mà cưỡng chế em phân hóa thành Omega".
"Càng không nên ỷ lại vào việc em là Omega đã bị tôi đánh dấu nên bức bách em tùy ý khi dễ em".
"Khiến em trong khoảng thời gian này thống khổ như vậy, những đau khổ đó, nếu có thể, ngày tháng sau này tôi sẽ dốc hết sức mình bù đắp cho em".
Nhan Tịch cũng không phải người cắn mãi không tha, huống chi đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu chỉ muốn cách xa cái người đàn ông không thể nhìn thấu này một chút, còn đâu đối với sự đền bù của anh, cậu thật sự không có yêu cầu xa vời này. "Không cần đâu, mọi chuyện lúc trước đều đã qua rồi!".
Lam Cẩn nghe Nhan Tịch nói như vậy, lại chẳng có chút cảm giác nhẹ nhõm nào, bởi vì hắn biết, lúc này người con trai ấy đang nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với mình.
Im lặng một lát, hắn lại lần nữa mở miệng. "Đúng như lời lúc trước em từng nói, không có tuyến thể và pheromone, giữa hai người chúng ta liền không có chút quan hệ nào, vốn nên dừng lại ở đây, nhưng tại sao tôi còn xuất hiện ở đây quấn lấy em, muốn giữ em lại....?".
Ánh mắt Lam Cẩn thâm thúy có lực, thấy Nhan Tịch có chút hoảng loạn, nhất thời không biết nên đáp lại hắn như thế nào.
"Bởi vì tôi sớm đã bị em hấp dẫn, từ lâu không còn là vì pheromone hay độ xứng đôi nữa....".
"Tịch Tịch, tôi thích em....".
"Không, Tịch Tịch, tôi yêu em....".
Lam Cẩn nhìn Nhan Tịch vì kinh ngạc mà trợn to hai mắt, hắn khẽ cười một tiếng, giống như đang tự giễu chính mình. "Là tôi từ trước tới nay không quan tâm đến vấn đề tình cảm, bởi vì tôi biết nếu như mình muốn thì mọi thứ đều sẽ tự đưa đến cửa, cho nên không cần thiết phải lãng phí thời gian và sức lực ở phương diện này....".
"Sau khi gặp được em, rõ ràng cảm giác tôi dành cho em không hề giống với cảm giác tôi dành cho những người khác, nhưng tôi lại ngu ngốc tới mức cho rằng tất cả là do pheromone....".
Ánh mắt Lam Cẩn khẽ động, giống như biển sâu vô hình không thấy đáy. "Tịch Tịch, tuy rằng có rất nhiều người hâm mộ tôi sinh ra là Alpha ưu tú, tuổi còn trẻ đã kế thừa Lam thị ở trên thương trường có thể dễ dàng hô mưa gọi gió, một tay che trời, nhưng thật ra tôi là một kẻ hèn nhát, đến tình cảm của mình mà tôi cũng không dám nhìn thẳng vào, không dám thừa nhận....".
"Tôi quá kiêu ngạo, tự cho rằng cho dù tôi không thừa nhận tôi thích em thì cũng chẳng sao, chỉ cần tôi muốn thì em sẽ không có cách nào rời khỏi tôi.... Thế nhưng tôi đã ép em đến mức hủy đi tuyến thể của chính mình.... Lúc đó tôi mới nhận bản thân mình sai lầm đến mức độ nào....".
"Cũng nhận ra được, đến mạng của mình mà em cũng không cần thì tôi đây dù một tay che trời cũng chẳng có thể giữ em lại được bên mình đâu? Chỉ cần em muốn thì bất cứ lúc nào em cũng có thể rời bỏ tôi mà đi, đi không trở lại.... Mà thật sự là đến lúc ấy, tôi dù có dùng hết khả năng của mình để bù đắp thì cũng chẳng thể cứu vãn được....".
Nhan Tịch vẫn ngây ngốc, lần đầu tiên cậu nghe thấy Lam Cẩn giãi bày nội tâm của chính mình, đồng thời cũng rất kinh ngạc, người đàn ông này dây dưa đến tận bây giờ vậy mà lại bởi vì —— Thích?
Nhưng bản thân mình có chỗ nào đáng giá để anh thích đâu? Muốn gia thế không có gia thế, muốn thông minh không có thông minh, mà còn là một Omega không khác gì Beta....
Nhan Tịch tự nghĩ về chính mình mà 囧, mình thật sự đúng là tìm không ra một ưu điểm nào luôn vậy?
Lam Cẩn không nhịn được tiến lại về phía Nhan Tịch thêm một bước nhỏ, siết lại khoảng cách thêm gần để nhìn mặt cậu. "Pheromone của chúng ta đúng thật là rất hợp nhau, nhưng em bây giờ đã không còn tuyến thể, cũng không có pheromone, tôi cũng không muốn buông tay em ra chút nào, tôi đã hiểu rất rõ tình cảm của mình dành cho em, Tịch Tịch, tôi còn muốn đối tốt với em....".
Nhan Tịch từ trong khiếp sợ hồi thần lại nhìn vẻ mặt kiên định của Lam Cẩn, cậu ép bản thân mình phải bình tĩnh lại, nuốt ngụm nước miếng, hé hé miệng, nhưng lúc này lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể khô khốc đáp một câu. "Lam Cẩn, anh đừng như vậy mà ——!".
Lam Cẩn nhìn ra sự hoảng loạn trong đáy mắt Nhan Tịch, giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp. "Tôi biết tạm thời em không có cách nào tiếp nhận ngay được, không cần vội, tôi sẽ cho em thời gian, chỉ cần em biết lần này tôi thật sự nghiêm túc là được rồi....!".
Nhan Tịch nhìn vẻ mặt thành khẩn ánh mắt dịu dàng của người đàn ông, mặc kệ thế nào thì cậu cũng đều có cảm giác không thể tin được.
Lam Cẩn thấy cậu không nói lời nào cũng không gấp, cứ như vậy nhìn cậu, ánh mắt kia xác thực là đang liếc mắt đưa tình, bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, Nhan Tịch đột nhiên có cảm giác không biết nên làm thế nào cho phải, vô thức muốn trốn tránh.
Vừa đúng lúc này, có một đồng nghiệp từ nhà vệ sinh đi tới, ánh mắt tinh tường nhìn thấy hai người bọn họ đang đứng ở hành lang, liền thuận miệng hô lên một tiếng, Nhan Tịch nhân cơ hội này chạy ngay về phòng.
Một lần nữa ngồi trở lại bàn cơm, Nhan Tịch hiển nhiên vẫn còn chưa thoát khỏi những lời tỏ tình đến rõ ràng vừa rồi của Lam Cẩn, thất thần ăn hết bữa cơm, trái ngược với khuôn mặt trấn định tươi cười tự nhiên của Lam Cẩn ở bên cạnh.
Ăn cơm xong, mọi người muốn lên tầng cao nhất đến KTV ca hát, đầu óc Nhan Tịch hiện giờ đang rối như tò vò không có tâm tình gì để ca hát, tùy tiện kiếm cái cớ rồi vội vàng rời đi.
Ai mà ngờ Lam Cẩn thấy vậy cũng lập tức nối gót theo sau, nói bản thân có việc, sau khi gọi điện sắp xếp một phòng KTV xa hoa và rượu thì nhanh chóng theo sau Nhan Tịch rời đi.
Mọi người vừa nghe Lam Cẩn sắp xếp cho bọn họ một phòng xa hoa xong thì vô cùng nhiệt tình tiễn hai người đến cửa thang máy, rồi nhìn theo hai người rời đi.
Nhan Tịch vốn không muốn lại tiếp tục ở một mình cùng Lam Cẩn, nhưng ngại các đồng nghiệp vẫn còn đang ở đây, cho nên chỉ đành kiên trì đi cùng Lam Cẩn vào thang máy.
"Em muốn về nhà, hay là đi nơi khác?".
Trong thang máy, Lam Cẩn thuận miệng hỏi.
Nhan Tịch không nhìn hắn mà đưa đầu quay đi nơi khác, rồi nói. "Về nhà".
"Tôi đưa em về".
"Không cần đâu....!".
Cửa thang máy mở ra, Nhan Tịch dẫn đầu bước ra, sau đó cũng không hề quay đầu nhìn lại, đi thẳng về phía cửa lớn khách sạn.
Lam Cẩn ở phía sau nhìn bộ dáng vội vã chạy trốn của Nhan Tịch, không nặng không nhẹ mà hô lên. "Nhan Tịch".
Nhan Tịch vô thức dừng chân lại, đang do dự có nên quay đầu lại không.
"Tôi sẽ không bỏ cuộc".
Nhan Tịch bị giọng điệu kiên định đó khiến cho không biết phải làm sao, quyết định không quay đầu lại, bước nhanh ra khỏi khách sạn.
Về đến nhà, nằm lỳ ở trên giường một hồi lâu, mấy suy nghĩ rối bời trong đầu Nhan Tịch mới miễn cưỡng thông thuận một chút, Lam Cẩn tỏ tình thoạt nhìn cũng không giống đang nói đùa, một gương mặt đẹp trai như vậy mà nghiêm túc nói ra lời tình sâu ý nặng thực sự rất dễ khiến cho người ta rung động, nhưng cậu còn lâu mới tin lần nữa!
Trước đó bị đỗi đãi như vậy, ký ức vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt, cảm giác đau đớn trên tuyến thể vẫn còn mới mẻ như vừa hôm qua.
Khi đó bản thân cậu dùng hành động nói cho anh biết, mình dù có chết cũng sẽ không để anh tùy ý sắp xếp nữa, Lam Cẩn có địa vị và thân phận như vậy, vì chuyện này mà lưng đeo mạng người thì thật không đáng.
Cho nên, hiện tại Lam Cẩn mới thu liễm một chút, nhưng không thể đảm bảo rằng tương lai nếu anh mất kiến nhẫn thì sẽ làm ra chuyện gì quá đáng nữa.
Cậu không vắt óc đi suy nghĩ lời Lam Cẩn nói rốt cuộc là thật hay là giả dối, chỉ muốn cố gắng hết sức tránh xa cái người không dễ trêu chọc này một chút.
Tuy Nhan Tịch một lòng muốn né xa Lam Cẩn nhưng hiển nhiên Lam Cẩn lại không nghĩ như thế.
Sếp tổng công ty của Nhan Tịch gần đây vui sướng đến điên rồi, ai mà ngờ mới đầu năm đầu tháng Lam thị đã chủ động đưa đến mấy đơn đặt hàng, đều là những dự án lớn tới mức trước đó nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Giám đốc Hoàng ở trên thương trường trà trộn cũng đã lâu, từ lâu đã là một tay già đời, tiễn cũ đón mới, trên thị trường công ty có quy mô như bọn họ nhiều không đếm xuể, nhưng Lam Cẩn lại liên tiếp tung cành olive ra với bọn họ, đương nhiên là đã nhìn ra một số chuyện ẩn sâu trong đó, bằng không ông ta đã không dung túng Nhan Tịch nhiều lần như vậy, thậm chí còn phát thưởng cuối năm vô cùng phong phú cho cậu nữa.
Lúc Nhan Tịch biết công ty lại chuẩn bị hợp tác cùng Lam thị thì trong lòng bồn chồn không yên, dự án lớn đến mấy trăm triệu này cũng không phải nói chơi, chí ít trong vòng ba năm tới công ty bọn họ sẽ vì tập đoàn Lam thị mà phục vụ.
Cậu không tự mình đa tình với những chuyện đang xảy ra, nhưng sếp tổng lại cố ý gọi cậu vào phòng một chuyến, sau khi ba hoa chích chòe khen ngợi khích lệ cậu một phen xong thì không thể nào hiểu nổi mà báo cho cậu biết cậu chính thức được thăng chức tăng lương, lần này thì cậu hoàn toàn không ngồi yên nổi nữa rồi.
Chức vụ mới là cái ghế trưởng phòng vô cùng nhàn tản, tiền lương tiền thưởng lại rất phong phú, là một công việc hiếm có được, bài trí trong văn phòng cũng rất đẹp, vừa nhìn là biết được người cố ý trang hoàng qua.
Nhan Tịch tự biết mình mấy năm qua ở trong công ty luôn cần cù chăm chỉ, nhưng năng lực và sự cống hiến của bản thân cũng không đủ để đảm nhiệm chức vụ mà lãnh đạo sắp xếp an bài cho cậu, trong công ty còn cả khối người chăm chỉ cần cù hơn cậu kìa, bản thân mình ngồi lên chức vụ này để hưởng thụ này kia thì thật sự rất hổ thẹn.
Cậu cũng không phải người ngu ngốc, sếp tổng đã tự mình sắp xếp cho cậu đến nhường này, đương nhiên là cậu biết được đó là vì quan hệ với Lam Cẩn.
Trước kia khi đi ngủ, trong mơ cậu cũng muốn kiếm được nhiều tiền một chút, nhưng khi ngày này thật sự tới rồi thì mới phát hiện trong lòng hụt hẫng, cậu kiên trì ở lại công ty nhiều năm như vậy là vì thật sự thích công việc thiết kế của mình, dù cho tăng ca hay phải vất vả chạy ra ngoài thì cậu cũng cảm thấy thỏa mãn....
Thứ cậu muốn chính là sau khi bỏ công sức ra thì nhận lại được hồi báo, muốn công ty thừa nhận chính năng lực của mình, chứ không phải vì cậu leo lên quyền quý rồi được bố thí cho chức vụ như vậy.
Giám đốc Hoàng trong tối ngoài sáng nhắc nhở cậu, bảo cậu phải giữ gìn quan hệ tốt với Lam Cẩn, có người có địa vị như Lam Cẩn che chở, khi cậu ngủ hoàn toàn không cần phải lo kê gối đầu.
Sau khi các đồng nghiệp biết cậu được thăng chức thì ai cũng rối rít chúc mừng, nhưng khi nhìn cậu thì ánh mắt mập mờ không rõ.
Nhan Tịch cũng không biết nên đáp lại như thế nào nên chỉ có im lặng mà xấu hổ, lần đầu tiên cảm thấy thăng chức tăng lương trở thành áp lực lớn đến như vậy.
Cậu có thể lờ mờ đoán được ý tứ của Lam Cẩn, đơn giản chính là muốn mượn việc này để tiện cho việc giống như trước đây vừa đe dọa vừa dụ dỗ cậu lần nữa thỏa hiệp.
Chỉ cần cậu còn ở công ty này nhậm chức một ngày, thì tựa hồ chẳng thể nào thoát được lòng bàn tay Lam Cẩn....
Lam Cẩn biết Nhan Tịch coi trọng công việc của mình, cho nên mang dự án này cấp cho công ty của Nhan Tịch đúng là có chủ đích, muốn nhân cơ hội này tiếp xúc nhiều hơn với cậu, gia tăng tỉ lệ vãn hồi mối quan hệ, nhưng cũng chỉ đơn giản là thế thôi, lại không ngờ mới quay đầu lại đã nghe được tin Nhan Tịch muốn từ chức.
Lam Cẩn biết rõ công việc này có ý nghĩa như thế nào với Nhan Tịch, biết cậu thích công việc này đến nhường nào, nếu không cũng chẳng kiên trì đến bây giờ, nhưng hôm nay, cậu vì tránh mặt hắn mà ngay cả công việc bản thân xem trọng nhất cũng không cần.
Rốt cuộc là cậu chán ghét hắn đến cỡ nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?
Chua xót trào dâng trong lòng, cảm giác bất lực bối rối kia vừa xa lạ vừa quen thuộc thật làm cho người ta chịu không thấu, dường như hắn lại quay về lúc còn nhỏ ấy, khi đó cũng là loại cảm giác bất lực này, dù cho có liều mạng giữ lại thì cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình thích càng đi càng xa....
Nhan Tịch từ chức, bất ngờ là trong lòng cậu cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu gì, theo lý mà nói thì lẽ ra công việc này cậu đã phải mất từ khi cậu nghỉ không lý do ở vài lần trước đó rồi, nhưng cậu còn kiếm lời được vài tháng lương và tiền thưởng cuối năm nên cũng coi như bản thân được hưởng lợi rồi.
Cậu cố gắng bình tĩnh lại, cẩn thận tính toán cho tương lai.
Từ chức xong thì không nên lưu lại nơi này nữa là điều đương nhiên, dù sao ở đây thứ gì cũng đắt đỏ, tiền thuê nhà cũng mắc, chi bằng dứt khoát cuốn gói về quê, ở đó vật giá thấp, trong công việc cũng không yêu cầu trình độ và có áp lực gì, còn có thể ở bên cạnh chăm sóc dì dượng, vậy thì bản thân cậu cũng yên tâm.
Tiền tiết kiệm trong tay vẫn còn khá nhiều, cho nên Nhan Tịch cũng không vội tìm công việc mới ngay, nhân cơ hội này cậu liền muốn đi đó đi đây ngắm nghía bên ngoài.
Sau khi đưa ra quyết định, Nhan Tịch liền bắt tay vào việc chuẩn bị, đi du lịch thì cũng không cần chuẩn bị quá nhiều.
Nhan Tịch không có lên bất kỳ kế hoạch gì, bờ biển, rừng núi, thành thị, thôn nghèo trấn nhỏ, thời tiết đang dần dần ấm lên, xuân về hoa nở, đúng lúc là thời điểm cảnh vật tươi đẹp nhất, một đường vừa đi vừa nghỉ đều xem tâm trạng của bản thân, cảm thấy mệt mỏi thì dừng lại nghỉ một chút, thuận tiện nếm các món ăn ngon nổi tiếng khắp nơi, loại cảm giác này đúng thật là quá thoải mái.
Cưỡng Chế Phân Hóa - Nhạn Nhất Hạ
Chương 51: Tôi Yêu Em!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương