Cường Giả Đô Thị
Chương 53: Phùng Thiếu Phong Bị Đánh 1
“Không tồi! Hiện tại thể lực của ngươi đã đạt tới 1000 cân!” Giai đoạn Luyện da cuối cùng cũng viên mãn rồi!” Huyền Hư đạo nhân hài lòng gật đầu. Dương Thiên hưng phấn không thôi, thực lực 1000 cân có nghĩa là hắn xem như đã tiến vào cấp D rồi! Chờ đến khi Luyện thịt viên mãn, hắn có khi nào đạt tới cấp C đỉnh phong không? Dương Thiên khẽ vung tay lên, một mũi tên lập tức hình thành, sau đó lao về phía trước. Mũi tên đánh lên một cây cổ thụ, cây cổ thụ to lớn đổ rầm xuống! “Uy lực của dị năng hệ thủy của ngươi phụ thuộc vào tố chất thân thể của ngươi! Dị năng hệ thủy là do Long phượng nguyên châu mang đến cho ngươi, thế nên thân thể ngươi càng mạnh thì càng hấp thu được nhiều nguyên tố hệ thủy, dị năng hệ thủy sẽ càng mạnh mẽ hơn! Hơn nữa, nguyên tố hệ thủy của Long phượng nguyên châu là vô tận, chỉ cần ngươi không ngừng rèn luyện thân thể thì nguyên tố hệ thủy sẽ tiếp tục tăng trưởng!” Huyền Hư đạo nhân trịnh trọng nói. Dương Thiên gật đầu. Ví dụ như dị năng giả hệ thủy Trương Oánh của Long tổ, là võ giả cấp D nhưng thân thể lại nhỏ bé như cấp F. Nếu như bị người khác áp sát thì sẽ là một tai họa khó lường! Dương Thiên suy nghĩ một chút, đột nhiên lại nhớ tới rắn biển nhỏ Tiểu Quang. Một tháng trước, khi hắn đang hấp thu nguyên tố hệ thủy thì đột nhiên Tiểu Quang bị hút vào trong Long phượng nguyên châu, sau đó liền lâm vào ngủ say, đến giờ vẫn không có động tĩnh gì! Nhưng sư phụ Huyền Hư đạo nhân lại nói đó là cơ duyên lớn của Tiểu Quang, chỉ có thể từ từ chờ thức tỉnh! Dương Thiên phục hồi lại tinh thần, tiếp tục tu luyện! Bây giờ Luyện da đã viên mãn rồi, hắn lại tiếp tục Luyện thịt! Nguyên liệu cho giai đoạn Luyện thịt nhiều hơn Luyện da rất nhiều, hơn nữa, Huyền Hư đạo nhân yêu cầu nhân sâm ngàn năm chứ không phải là nhân sâm năm trăm năm như trước! Nhưng Dương Thiên biết có thể kiếm được ở đâu. Long tổ! Sau khi Dương Thiên nhìn thấy đủ loại vật chất bên trong Long tổ thì chỉ muốn cướp hết về! Nhân sâm ngàn năm! Hà thủ ô ngàn năm! Hạt sen năm trăm năm... Long tổ có thể nói là nơi tụ tập các loại báu vật, nhưng những thứ đó đều phải dùng cái gọi là giá trị cống hiến để đổi. Nhân sâm ngàn năm yêu cầu phải có 100 điểm giá trị cống hiến! Là phương pháp thu hoạch giá trị cống hiến của Long tổ lại không giống nhau, phương pháp đơn giản nhất là hoàn thành một vài nhiệm vụ mà Long tổ giao cho. Tất nhiên là còn có những cách khác để đạt được. Ví dụ như nếu người nào đó tìm được một củ nhân sâm ngàn năm thì cũng có thể giao cho Long tổ để đổi lấy gia trị cống hiến. Nhưng nếu thế thì chỉ đạt được 80 điểm thôi. Hoặc là có được công pháp tu luyện nào đó, nộp lên trên cũng nhận được điểm cống hiến. Dương Thiên chuẩn bị nộp Chiến vương quyết cho Long tổ, nhận được giá trị công hiến rồi dùng để đổi lấy nhân sâm ngàn năm! “Sư phụ, con có thể giao Chiến vương quyết cho Long tổ không?” Dương Thiên cười, hỏi ý kiến của Huyền Hư đạo nhân. Huyền Hư đạo nhân cũng biết được sự tồn tại của Long tổ. “Nếu như đã cho ngươi Chiến vương quyết rồi thì ngươi muốn làm gì thì làm, không cần phải hỏi ý kiến vi sư!” Huyền Hư đạo nhân nhàn nhạt nói. Dương Thiên mỉm cười gật đầu. “Reng...” Đột nhiên, điện thoại của Dương Thiên reo lên. Hắn nhanh chóng bắt máy, không ngờ người gọi đến lại là lão đại Trịnh Vân Long. “Lão tam! Lão nhị bị người ta đánh!” Giọng nói của Trịnh Vân Long vô cùng gấp gáp. Dương Thiên cúp máy, vẻ mặt lập tức lạnh đi. Hắn rất ít khi ở trường, mỗi lần đều là những người trong ký túc xá nói đỡ cho hắn. Quan hệ của mọi người rất tốt, thường xuyên ra ngoài ăn uống, Dương Thiên cũng coi bọn họ như anh em của mình. Bây giờ Phùng Thiếu Phong bị đánh, Dương Thiên tất nhiên không thể mặc kệ! Dương Thiên mặc quần áo xong thì nhanh chóng đi ra ngoài. Lúc này, ở trước một nhà hàng cao cấp gần đại học An, một đám người đang giằng co với nhau! “Tôi nói này Phùng Thiếu Phong, cậu có được không thế? Ha ha, Tiểu Như, em nhìn dáng vẻ của cậu ta đi, buồn cười chết đi được!” Một thanh niên trông vô cùng lưu manh đang ôm một cô gái có diện mạo thanh thuần. Người thanh niên này nhìn thì rất đẹp trai, nhưng thân thể lại gầy gò ốm yếu, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã biết là một con sâu rượu bị hơi men bào rỗng thân thể. Phùng Thiếu Phong lúc này vô cùng thê thảm, quần áo bẩn thỉu, in đầy dấu chân, trên trán có một vết thương vẫn còn đang chảy máu. “A!!!” Phùng Thiếu Phong nghe được những lời người thanh niên kia nói thì lại muốn xông lên, nhưng bị đám người Trịnh Vân Long giữ chặt lại. Không phải bọn họ không muốn giúp Phùng Thiếu Phong, chỉ là sau lưng người thanh niên kia còn mười mấy gã to lớn mặc đồ đen nữa, nhìn không phải hạng dễ chọc. Bọn họ đều là sinh viên, làm sao dám động thủ chứ. “Tào Quân! Mẹ kiếp, anh ỷ đông người thì có bản lĩnh gì chứ? Có giỏi thì hai chúng ta đánh riêng với nhau!” Phùng Thiếu Phong nhìn Tào Quân, lớn tiếng mắng. Sau đó, cậu ta nhìn về phía cô gái trong ngực Tào Quân: “Tiểu Như, chẳng lẽ em không biết Tào Quân là hạng người gì sao? Em đi theo anh ta, sớm muộn sẽ phải hối hận!” Cô gái được gọi là Tiểu Như do dự rất lâu, nhưng cuối cùng lại nói: “Phùng Thiếu Phong! Anh không cho tôi được cuộc sống mà tôi muốn! Chúng ta đừng lãng phí thời gian của nhau nữa! Sau này anh cũng đừng tới tìm tôi làm gì, chúng ta chia tay đi.” Vẻ mặt Phùng Thiếu Phong không thể nào tin được: “Tiểu Như, em không phải loại người như thế, em lừa anh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương