Cường Giả Đô Thị
Chương 57: Mời Hoa Khôi Ăn Cơm 1
Dương Thiên hết nói nổi, hắn không làm gì sai cả, tại sao luôn bị biến thành những người có rắp tâm bất lương như thế. Chẳng lẽ hắn giống con cóc lắm à? “Anh Tiểu Thiên?” Dương Thiên đang ngẩn người thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh thanh thúy. Dương Thiên ngẩng đầu lên, thì ra là Vương Nhã Lộ, nữ sinh mà hắn gặp trên tàu hỏa. Nhưng mà, Dương Thiên lại không ngờ, bên cạnh Vương Nhã Lộ còn một nữ sinh nữa, cũng rất quen thuộc. Trương Thi Ninh, nữ thần yên tĩnh xếp thứ bảy trên bảng xếp hạng, nữ sinh lúc trước ngồi cạnh Dương Thiên trên tàu hỏa. “Lộ Lộ, chào em!” Dương Thiên tươi cười chào hỏi. “Ôi! Anh Tiểu Thiên, thực sự là anh à? Sao anh lại gầy như thế này rồi. A a a, em không muốn sống nữa, anh còn gầy hơn cả em.” Vương Nhã Lộ kêu lên ầm ĩ, cả người cô vô cùng hoạt bát. Thực ra dáng người Vương Nhã Lộ rất ổn, chỉ là trông hơi trẻ con một chút thôi, trông rất đáng yêu. “Vậy thì em phải mau chóng giảm cân thôi!” Dương Thiên cười chọc ghẹo cô. “A! Anh Tiểu Thiên, anh muốn chết à? Nhưng mà, anh Tiểu Thiên, sao anh toàn không ở trong trường thế?” Vương Nhã Lộ bất mãn hỏi. Thời gian trước cô cũng tới tìm Dương Thiên vài lần, nhưng lần nào Dương Thiên cũng không ở trường. “Anh mà cứ như thế này thì cuối học kỳ không thể nào đủ tín chỉ được đâu!” “Không sao không sao!” Dương Thiên cười lắc đầu. “À, anh Tiểu Thiên, anh nhìn này, đây là Trương Thi Ninh, là nữ thần khoa Lịch sử của bọn em, lúc trước ba chúng ta đã gặp nhau trên tàu rồi.” Vương Nhã Lộ cười hì hì nói. “Chào cậu.” Dương Thiên cười, chủ động chào hỏi Trương Thi Ninh. “Ừm.” Trương Thi Ninh khẽ ừm một cái, xem như chào hỏi. “Anh Tiểu Thiên, anh đừng để ý, chị Thi Ninh chính là người như vậy đấy, ít nói lắm. Haizz, em rất lo lắng, chị Thi Ninh cứ thế này thì làm sao có thể tìm được bạn trai đây?” Vương Nhã Lộ làm vẻ mặt buồn rầu, nói. “Này! Con bé chết tiệt!” Trương Thi Ninh nhẹ nhàng bóp cổ Vương Nhã Lộ, bất mãn nói. “Ha ha, anh Tiểu Thiên, anh xem, anh chẳng mấy khi gặp được hai đại mỹ nữ thế này, có muốn cùng nhau đi ăn bữa cơm không?” Vương Nhã Lộ cười nói. Bây giờ đúng thời gian ăn trưa, Dương Thiên gật đầu: “Được thôi, quen nhau đã lâu, anh còn chưa có cơ hội mời mọi người ăn cơm nữa!” “Đúng vậy! Lần này em phải hung hăng chặt chém anh một chút!” Vương Nhã Lộ làm bộ hung tợn nói. Mấy người đi tới một nhà hàng cao cấp cách cổng trường không xa. Vương Nhã Lộ nhìn nhà hàng trước mặt thì đắn đo, cô quay sang nói với Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, đồ ăn ở đây đắt lắm, món rẻ nhất cũng phải hơn 100 tệ, chúng ta đến nơi khác rẻ hơn đi. Ăn cơm chỉ cần no bụng là được rồi, cần gì phải ăn những thứ đắt đỏ như thế?” “Không sao, anh không thiếu tiền!” Dương Thiên làm ra vẻ rất có tiền, nói: “Đi vào thôi, em muốn ăn cái gì thì gọi cái đó.” “Oa! Anh Tiểu Thiên đúng là giàu có!” Vương Nhã Lộ cười hì hì, sau đó lôi kéo Trương Thi Ninh, vui sướng chạy vào bên trong. Vương Nhã Lộ vui vẻ chạy vào nhà hàng. Trương Thi Ninh lại nhíu mày nhìn Dương Thiên một cái. Cô không đơn thuần như Vương Nhã Lộ, nhìn Dương Thiên ăn mặc rất bình dân, không giống người có tiền, thế mà lại mời hai cô đến nơi này ăn cơm. Cô coi Dương Thiên là một kẻ đã không có tiền lại còn sĩ diện. Mặc dù nhà hàng này rất đắt đỏ, nhưng hương vị lại không tồi, thế nên có rất nhiều sinh viên có điều kiện thích tới nơi này ăn cơm. Nhóm người Dương Thiên tìm một bàn trống, ngồi xuống. “Cho một đĩa rau xào tỏi, cà tím xào, canh trứng trong biển...” Vương Nhã Lộ nhìn thực đơn, gọi món. Cô gọi năm sáu món nhưng đều là những món rẻ nhất, có thể thấy được thực lòng Vương Nhã Lộ vẫn suy nghĩ cho Dương Thiên, sợ đồ ăn đắt quá lại tốn nhiều tiền của hắn. “Lộ Lộ, em gọi mấy món rẻ như vậy làm gì? Lại toàn là rau? Nếu đã muốn mời các em ăn cơm thì không cần tiết kiệm cho anh làm gì.” Dương Thiên nói thẳng: “Một móng giò hấp tương, gà hấp bia, tôm... À, thêm cả mấy món nổi tiếng của nhà hàng nữa, thêm một chai rượu vang!” Dương Thiên nói với nhân viên phục vụ. Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Vương Nhã Lộ lập tức lo lắng nhìn Dương Thiên: “Anh Tiểu Thiên, anh gọi nhiều đồ ăn như thế làm gì? Một con gà hấp bia cũng phải tốn 500 tệ đấy! Đủ để chúng ta đến nhà hàng khác ăn uống no say.” “Không sao, đã ăn thì phải ăn những món ngon nhất! Anh trả tiền, mọi người chỉ cần ăn thôi.” Dương Thiên cười. “Anh Tiểu Thiên, nhưng mà đắt quá! Hay là em đi bảo nhà hàng bớt đi vài món nhé, chúng ta ăn ít thôi!” Vương Nhã Lộ vẫn lo lắng không yên, cô không nỡ để Dương Thiên tiêu nhiều tiền như vậy. “Ha ha! Em gái, nếu bạn trai em không đủ tiền để ăn ở nơi này thì em sang bàn anh đi, anh mời em ăn cơm. Anh có nhiều tiền lắm!” Một tên đàn ông có tướng mạo cường tráng ở bàn bên cạnh cười rộ lên, ánh mắt anh ta nhìn Vương Nhã Lộ tràn đầy dục vọng, anh ta thích những cô gái nhỏ nhắn đáng yêu như thế này. Vương Nhã Lộ bị dọa sợ, lập tức trừng mắt lên: “Hừ, anh thèm ăn cơm của các người!” “Lão nhị! Đừng gây chuyện nữa!” Trên bàn đó còn có ba người đàn ông khác nữa, một người lên tiếng. “Lão đại, không có chuyện gì! Mấy ngày nay ông đây bị nghẹn đến sắp hỏng rồi. Lũ bang Thanh đáng chết, dám làm chúng ta không có chỗ dung thân.” Lão nhị mắng chửi: “Hơn nữa, lão đại, anh nhìn kìa, bàn bên cạnh còn một cô bé xinh đẹp nữa, chẳng phải lão đại anh thích nhất là những cô gái yên tĩnh thanh thuần như vậy sao?” Bang Thanh? Dương Thiên mẫn cảm nghe được cái tên này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương