Cuồng Huyết Thiên Ma
Chương 90: Nhận lời
<html>Liên thành là một thành trì tương tự như Vĩnh Diệu thành, cũng có ba gia tộc lớn nắm quyền tự trị, mỗi nhà cũng chỉ có một lão tổ Vương cấp tọa trấn, ngoại trừ diện tích của nó lớn hơn so với Vĩnh Diệu thành, thì có thể nói nó hoàn toàn là một bản sao của Vĩnh Diệu thành.Vương Bảo Nhi là đệ tử dòng chính của Vương gia, một trong ba gia tộc lớn của Liên thành, với thiên phú của nàng, vốn dĩ chẳng thể nào nổi bật trong đồng lứa cả, phải biết hiện giờ nàng đã 17 tuổi, nhưng tu vi chỉ đạt tới Sĩ cấp lục phẩm, đặt ở bên ngoài thì không tệ chút nào, nhưng đặt ở trong những đại gia tộc thế này, tu vi cỡ đó không đáng để vào mắt. Lấy Diệp gia trước kia làm ví dụ mà nói, đệ tử dòng chính của họ đến 17-18 tuổi làm gì có ai chưa đột phá Sư cấp, tuy rằng họ là siêu cấp gia tộc của Càn Nguyên đế quốc, nhưng không thể phủ nhận rằng đệ tử của những gia tộc này đều có tu vi tiến cảnh nhanh hơn bình thường.Lí do khiến nàng nổi bật lên, chính là vì trí tuệ của nàng rất được lão tổ tông của gia tộc thưởng thức, còn về lí do thực sự tại sao lão tổ tông lại quan tâm tới nàng thì chỉ có trời mới biết, bởi đơn giản mà nói thì một gia tộc lớn, người có trí tuệ không có thiếu.Bỏ qua mấy thông tin ngoài lề đó, Tử Phong hắn nghe vào tai bên phải trôi ra ngoài từ tai bên trái, hoàn toàn không quan tâm tới mấy thứ tiểu tiết đó, điều hắn quan tâm đó là Vương Bảo Nhi yêu cầu hắn giúp đỡ ra sao.Sau một lúc lâu im lặng ngồi nghe nàng ta nói, hắn cũng đã hiểu đại khái câu chuyện. Ba gia tộc lớn của Liên thành đó là Lâm gia, Lăng gia và Vương gia, vốn luôn cộng đồng chia sẻ quyền lực cai quản Liên thành với nhau, so ra còn hòa thuận hơn nhiều so với ba nhà Tô-Trịnh-Chu của Vĩnh Diệu thành, nhưng gần đây, một biến cố xảy ra khiến quan hệ của ba nhà rạn nứt.Linh khí thiên địa không thể nhìn thấy, nhưng nó luôn hiện hữu xung quanh, cũng giống như không khí vậy, có nơi mật độ linh khí mỏng manh, cũng có nơi mật độ linh khí dày đặc hơn, ở nơi có mật độ linh khí cực gì sung túc, qua năm tháng, linh thạch có thể được sinh ra. Linh thạch, nói trắng ra chỉ là linh khí như bình thường, nhưng trải qua hàng chục, hàng trăm vạn năm, linh khí quá dày đặc khiến chúng kết tinh lại, trở thành dạng chất rắn, đó chính là linh thạch, cái thứ đồ vật này vô cùng trân quý, bởi so với hấp thu linh khí bình thường, hấp thu từ linh thạch dễ dàng hơn rất nhiều đối với võ giả trong lúc tu luyện, vả lại không phải nơi nào cũng có linh khí sung túc để có thể trực tiếp hấp thu, đó là lí do linh thach trân quý.Tuy vậy, linh thạch cũng không phải là mấy cục đá ven đường để mà tiện tay nhặt là được một nắm lớn, linh thạch chỉ xuất hiện ở một nơi, mỏ linh thạch. Như đã nói, linh thạch hình thành bởi linh khí tụ tập, trải qua nhiều năm mới có thể tạo ra linh thạch, vì lẽ đó, đương nhiên linh thạch sẽ không chỉ xuất hiện một hai viên, ở nơi linh khí cực sung túc, linh thạch được sinh ra nhiều, từ đó tạo thành mỏ linh thạch.Cái thứ này cũng chính là lí do khiến ba nhà Lâm-Lăng-Vương gia bất hòa, nhưng chung quy lại, có thể tóm gọn lại đó là, tranh chấp linh thạch. Linh thạch có tác dụng to lớn thế nào đối với võ giả thì các đại gia tộc không có gì lạ, trừ khi trực tiếp ngồi trong linh mạch tu luyện, bằng không thì hấp thu linh khí thiên địa thông thường không thể nào bằng được sử dụng linh thạch, xét cả về chất lẫn lượng.Mỏ linh thạch này vốn là được Vương gia tìm ra, nhưng không hiểu thế nào lại có tin tức rò rỉ ra, cuối cùng cả hai nhà còn lại đều biết, đồng thời gây áp lực lên cho Vương gia, giao ra mỏ linh thạch, hoặc bị cả hai gia tộc cùng chung sức tiêu diệt, bởi chỉ cần để cho Vương gia âm thầm khai thác linh thạch để cho đệ tử tu luyện mà nói, chỉ vài ba chục năm là thực lực của họ sẽ áp đảo hai nhà còn lại, điều đó là khó chấp nhận được, chung quy ai cũng không muốn bị người khác dẫm lên đầu.Cũng không biết là Vương gia điều đình với hai nhà còn lại thế nào, cuối cùng ba nhà đồng ý chia đều quyền khai thác linh thạch, nhưng không phải chia đều như bình thường, mà mỗi nhà chỉ được hai thành, còn bốn thành linh thạch khai thác còn lại, sẽ là phần thưởng cho một cuộc tỉ thí.Ba nhà cộng đồng tổ chức một cuộc tỉ thí, đối tượng là tất cả võ giả dưới 20 tuổi của ba nhà, được phép mời thêm người ở ngoài tham gia, nhưng chỉ giới hạn một người cho mỗi gia tộc, và vẫn phải dưới 20 tuổi mới hợp cách, gia tộc nào thắng sẽ được thêm hai thành linh thạch, trong khi đó hai gia tộc còn lại sẽ phân chia hai thành còn lại.Đến đây thì Vương gia lại gặp một rắc rối lớn, thế hệ trẻ dưới 20 tuổi của bọn họ…….quá rác rưởi, mặc dù thực lực tổng thể của cả gia tộc không kém hai nhà kia, nhưng thế hệ trẻ của bọn họ gần như không xuất hiện thiên tài nào cả, đừng nói là thiên tài, chỉ cần nhỉnh hơn đệ tử bình thường của gia tộc thôi cũng đã đủ ròi, vấn đề đó là, bọn họ không có ai như vậy, rơi vào đường cùng, bọn họ quyết định kí thác lên danh ngạch một người ngoài cuộc tham gia. Nhưng lại thêm một vấn đề nữa nảy sinh, cường giả dưới 20 tuổi, mời ở đâu ra?Đệ tử dòng dõi danh gia vọng tộc còn chẳng ăn thua, võ giả tán tu ở bên ngoài thì làm ăn được gì, chưa kể đến vấn đề độ tin cậy, người ngoài thì vẫn là người ngoài, nếu để lộ tin tức đến tai các thế lực lớn, đừng nói là mỏ tinh thạch, đến cả mạng cũng chưa chắc đã giữ được ấy chứ, giết người diệt khẩu không phải là chuyện hiếm a.Vương Bảo Nhi xung phong đảm nhận việc ra ngoài tìm viện trợ, vốn ý định ban đầu của nàng là trà trộn vào Hắc Thạch trấn tìm kiếm dong binh, nếu bất thành thì sẽ nhờ đến nhà họ hàng chính là Chu gia kia, nhưng cuối cùng, nàng lại gặp mặt Tử Phong.“Tiền bối năm nay bao nhiêu tuổi?”Ngẫm nghĩ một chút, Tử Phong hắn mới xuyên qua chưa đầy một năm, mà trước đó cái cơ thể này đang ở tuổi 18: “Mười chín tuổi!”“Ta muốn trịnh trọng mời tiền bối tham gia cuộc tỉ thí giữa ba gia tộc với tư cách là viện trợ từ bên ngoài, thù lao là 150 viên hạ phẩm linh thạch, nếu ngài giúp gia tộc của ta giành chiến thắng, con số này sẽ gấp mười lần lên, nếu ngài có yêu cầu gì đặc biệt, chúng ta có thể thương lượng.” Hít một hơi thật sâu, Vương Bảo Nhi dùng một ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn mà nói.Tử Phong có chút nhíu mày, hắn không hiểu động cơ đằng sau cái cuộc tỉ thí nhảm nhí này, hai nhà kia có thể trực tiếp ép đoạt đi mỏ linh thạch này từ Vương gia cơ mà, kể cả sợ Vương gia chó cùng dứt dậu, bọn họ cũng có thể chia đều sản lượng, việc gì phải đề ra cái chủ ý tỉ thí vớ vẩn này để mà tự nhiên có một nhà vượt lên dẫn ưu thế như thế chứ. Mà tỉ thí thì cũng thôi đi, lại còn hạn chế độ tuổi, để làm gì cơ chứ.Hắn khá là lười động não, nhưng khi nghiêm túc, tư duy của hắn cũng không tồi, hắn nhanh chóng đoán được dụng ý của hai nhà Lâm-Lăng kia.“Chó cùng dứt dậu, bọn họ không biết rằng cuối cùng Vương gia sẽ cắn ai một nhát cuối cùng, cho nên họ không dám mạo hiểm, nếu chia đều thì không một ai được lợi cả, thế cục vẫn sẽ giống như bây giờ. Mặc dù nhìn vẻ ngoài có vẻ hòa thuận, nhưng dã tâm thì ai chả có chứ, nếu tổ chức một cuộc tỉ thí, dựa vào việc Vương gia không có cường giả trẻ tuổi mà chế định quy tắc, cuối cùng sẽ là hai nhà Lâm gia cùng Lăng gia tiến hành tranh đấu với nhau xem ai mới là kẻ thắng cuối cùng. Chậc, thì ra là vậy, một mỏ linh thạch thôi mà cũng rắc rối thật, lòi hết cả bộ mặt thật ra…..”Nghĩ một hồi, Tử Phong cũng có thể đại khái đoán được nguyên do ẩn sau cuộc tỉ thí này, thực tế, hắn cũng không quan tâm lắm tới 150 hay là 1500 hạ phẩm linh thạch thù lao, đối với hắn thì tu luyện là thứ không nằm trong từ điển, bởi hắn tăng tu vi nhờ hệ thống chứ không nhờ tu luyện, linh thạch vào tay hắn cũng vô dụng. Tuy vậy………Chiếc mặt nạ trên mặt Tử Phong hóa thành một đám chất lỏng màu đen sau đó bốc hơi thành một làn khói đen rồi biến mất, hắn lần đầu tiên để lộ gương mặt thật của mình với một người xa lạ, nhìn Vương Bảo Nhi, hắn nói: “Làm thế nào để biết bọn ngươi phân biệt được tuổi của võ giả? Bởi vì nhìn thế nào thì ta cũng không giống với một người 19 tuổi.”“Có mà không giống người luôn ấy chứ, 19 tuổi cái gì….” Nhìn gương mặt anh tuấn lãnh khốc trước mặt, nhưng lại trở nên vô cùng đáng sợ bởi sự hiện hữu của đôi mắt chỉ có một màu đen tăm tối, Vương Bảo Nhi nhẹ giọng lẩm bẩm, sau đó mới sực tỉnh mà trả lời Tử Phong.“Cái đó thì không vấn đề, chúng ta có công cụ để kiểm tra tuổi tác, tuyệt đối không thể sai lầm được.”“Được, ta nhận lời, khi nào thì chúng ta bắt đầu khởi hành tới Liên thành?”Thấy Tử Phong gần như không chút nghĩ ngợi nhận lời, Vương bảo Nhi đơ ra một lúc, sau đó mới mừng rỡ nói: “Càng sớm càng tốt, thời gian diễn ra cuộc tỉ thí cũng sắp đến gần rồi!”Gật đầu, chiếc mặt nạ lại xuất hiện, che đi gương mặt của Tử Phong, hắn đứng dậy, việc của hắn ở đây đã xong rồi, không có lí do gì để hắn ở lại nghe Vương Bảo Nhi nói nữa.Vừa mới đứng lên, Tử Phong chợt cảm thấy có một ánh mắt đầy sát khí đang chiếu thẳng vào mình, khẽ đưa mắt, hắn có thể thấy Chu Tỉnh Thiên đang dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình, hắn không khỏi cười khảy, sát khí ư?Chu Tỉnh Thiên mặc dù ghen với Tử Phong, nhưng lí trí của hắn vẫn kìm chế hắn lại, tránh khỏi việc gây sự với một nhân vật nguy hiểm. Nhưng mà suy cho cùng, hắn mặc dù bây giờ đã gần 30 tuổi có dư, nhưng tối ngày tu luyện trong nhà, tâm tình của hắn cũng không khác với thanh niên là bao, ngay khi nghe thấy Vương Bảo Nhi reo lên mừng rỡ ở đằng sau, hắn không nhịn được mà trừng mắt giận dữ nhìn Tử Phong.Bất chợt, cái tên sát thần đó đứng dậy, sau đó, một luồng sát khí khủng khiếp ập vào mặt Chu Tỉnh Thiên, trong sát khí kinh khủng đó, hắn giống như có thể nhìn thấy núi thây biển máu, vô số linh hồn người chết đang bám lấy hắn đòi mạng.“Choang!”Bàn tay hắn bóp vỡ cái chén ngọc trên tay, tiếng vỡ vụn đánh thức tâm thần của hắn, lúc tỉnh táo lại thì tên sát thần kia đã biến mất, một cơn gió thổi qua khiến hắn rùng mình, chẳng biết từ lúc nào, sau lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi.Tử Phong rời đi, miệng lẩm bẩm: “Lan nhi muội đợi ta, không bao lâu nữa, đại ca của muội sẽ đem cả Âm Ma tông làm vật bồi táng cùng với muội….”-Tiếp nhận nhiệm vụ mới.Chủng loại: Nhiệm vụ tùy chọn. Liên hoàn.Số lượng: Không rõ.Nội dung: Giành chiến thắng giúp Vương gia.Hạn chế: Không.Phần thưởng: 50% điểm kinh nghiệm cần để lên level, vũ kĩ phòng ngự ngẫu nhiên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương