Cuồng Long Vượt Ngục
Chương 9: C9: Nói Đủ Chưa
"Vị khách có một triệu tệ trong tài khoản này là Diệp Lâm, đã từng là con trai cả của nhà họ Diệp." “Nghe nói rằng 5 năm trước, anh ta đua xe đâm chết người, vì vậy phải ngồi trong ngục 5 năm. Hôm nay vừa mới mãn hạn được thả ra nhưng vừa mới ra ngoài đã bị đuổi cổ khỏi nhà, nhà họ Diệp coi đây là nỗi sỉ nhục của gia đình!” Tạ thiếu gia công khai vụ bê bối của Diệp Lâm ở trước mặt mọi người, câu chuyện này lập tức nhận được sự đồng tình của nhiều người có mặt. "Thì ra anh ta chính là đại thiếu gia của nhà họ Diệp đã lái xe tông chết người năm đó. Vụ việc đó đã gây xôn xao dư luận đấy!" "Ha ha, có tiền thật tốt, đâm chết người mà chỉ bị kết án 5 năm? Vì sao không bắn chết anh ta nhỉ?" “Sao một nhà hàng cao cấp lại cho phép một tội phạm có tiền án phải lao động cải tạo đi vào? Nhỡ đâu anh ta lại phát điên rồi lại làm tổn thương người khác thì sao?” Nhất thời, những giọng nói nhằm vào Diệp Lâm dần dần trở nên lớn hơn. "Tạ thiếu gia, anh gây chuyện đủ chưa?" Susan nhịn không được, lập tức ngăn cản: "Tôi muốn ăn cơm tối với bạn học, mời anh rời đi." Nhìn thấy Susan liên tục bảo vệ Diệp Lâm, Tạ thiếu gia càng tức giận, cũng trút hết bất bình vào Diệp Lâm. “Susan, cô nên hiểu rằng người ngồi trước mặt cô không còn là đại thiếu gia của nhà họ Diệp nữa mà là một tên tội phạm cải tạo bị đuổi khỏi gia tộc. Hơn nữa còn đâm chết người và phải ngồi tù 5 năm lao động cải tạo!" "Cô không cảm thấy xấu hổ khi ở bên một người như vậy sao?" "Cho dù anh ta có một triệu thì cũng là kẻ thuộc dạng miệng ăn núi lở. Đại thiếu gia ăn chơi trác táng như hắn ta thì chẳng mấy chốc sẽ phung phí hết!" Susan nói: "Tôi ở cùng ai không cần anh quan tâm. Xin hãy rời đi!" "Hừ! Tôi đi sao?" Tạ thiếu gia hừ lạnh một tiếng, ra vẻ không tin: "Susan, cô đừng quên, tối nay là ngày chúng ta xem mắt!" Vốn dĩ Susan không muốn đi xem mắt nhưng cha mẹ cô ấy đã thúc giục đến mức cô ấy không còn lựa chọn nào khác. Thấy thái độ của Tạ thiếu gia hung hãn như vậy, cô ấy đành ngửa bài với anh ta. “Xem mắt với anh chỉ là để đối phó với cha mẹ tôi mà thôi.” Susan lạnh lùng nói: “Tôi không thể nào thích anh được!” Cái gì? Lời nói thật của Susan không khác gì hồi chuông cảnh tỉnh Tạ thiếu gia - Kẻ vốn luôn tự cảm thấy hài lòng về bản thân. "Thế mà cô lại vì thằng nhãi này từ chối tôi sao?" Tạ thiếu gia đã hoàn toàn tức giận. "Đừng quên, cha mẹ cô còn nhờ tôi giúp đỡ, muốn cô đến làm việc tại trụ sở tập đoàn Triệu thị đấy!" "Tôi là trưởng phòng nhân sự! Nếu cô đắc tội với tôi thì cả đời cô sẽ không bao giờ được vào một công ty lớn như thế! Tôi sẽ phong sát cô trong toàn ngành sản xuất!" Nghe vậy, sắc mặt Susan hơi thay đổi, cô ấy mím chặt môi, hối hận về lời nói và hành động vừa rồi của mình. Nguyên nhân chính khiến hôm nay cô ấy đến đây xem mắt, ngoài việc ứng phó với cha mẹ ra thì còn vì Tạ thiếu gia là trưởng phòng nhân sự của công ty mà cô ấy muốn ứng tuyển, nên cô ấy không thể đắc tội anh ta quá nhiều. Nhưng những gì cô ấy nói vừa rồi lại hủy hoại công việc tương lai của chính mình. Đâu có ai mà chưa vào công ty đã đắc tội với trưởng bộ phận, hơn nữa còn là trưởng phòng phụ trách nhân sự? Dù Susan có ưu tú đến đâu thì sau này dù nhận được lời mời cũng đừng mong được thông qua. "Không đi thì không đi!" Susan bướng bỉnh nói: "Yến Kinh có rất nhiều công ty! Tôi không tin là mình không tìm được việc làm?" Diệp Lâm nghe được mấy từ "Tập đoàn Triệu thị" lại thầm nghĩ không biết Triệu Uyển Đình có liên quan gì đến công ty này không nhỉ? Liệu cô ấy có thể giúp gì được không? "Yên tâm, tôi có thể giúp cậu có được công việc ấy." Diệp Lâm an ủi cô ấy. Suy cho cùng, Susan là vì mình mà đã đắc tội loại tiểu nhân như thế. Hơn nữa, sau này Diệp Lâm cũng sẽ thành lập công ty của riêng mình. Vì vậy, không cần phải lo lắng về vấn đề công việc. Tuy nhiên, khi Tạ thiếu gia nghe được lời này thì không khỏi cười lạnh: "Mày giúp? Mày có thể giúp như thế nào?" "Mày cho rằng mình vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Diệp sao? Cho dù là thằng em trai cùng cha khác mẹ của mày ở đây thì cũng không dám lớn tiếng nói ra lời như vậy. Bởi vì thực lực nhà họ Triệu mạnh hơn nhà họ Diệp của chúng mày rất nhiều!" Diệp Lâm vì nể mặt Susan nên đã nhẫn nhịn nhiều lần nhưng không ngờ đối phương không nói điều hay mà lại toàn nhắc đến cái dở, nhắc ai không nhắc lại nhắc đến tên Diệp Trạch cùng cha khác mẹ của mình. "Nói đủ chưa?" Diệp Lâm hỏi. "Làm sao? Mày quản được tao nói gì à?" Tạ thiếu gia khinh thường nói. "Nói đủ rồi thì lập tức cút khỏi đây!" Diệp Lâm lạnh lùng cảnh cáo: "Hôm nay tôi không muốn đánh người."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương