Cuồng Long Xuất Thế
Chương 45: Cậu Nói Lung Tung Gì Đó?
Lâm Thanh Nham dường như đang ăn giấm, nghĩ đến Diệp Huyền, trong lòng cô lại thấy chua chua. “Lúc sáng còn ra mặt giúp mình dưới áp lực của mọi người, còn giúp mình tát Lục Kiên hai cái, điều này khiến mình cảm động!” “Hơn nữa còn ôm mình, khen mình mông to, dáng đẹp!” “Nhưng bây giờ vừa quay đầu lại liền đi tìm một người phụ nữ khác!” “Hừ! Đồ cặn bã!” Vẻ mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy oán hận, trong lòng không khỏi mắng Diệp Huyền! Thấy cô như vậy, Dương Duy mỉm cười hỏi: “Chị Thanh Nham, chị ăn giấm chua à?” “Ăn giấm gì? Cậu nói lung tung gì đó?” Lâm Thanh Nham lườm anh ta một cái: “Cậu bị gì vậy? Sao lại gọi Diệp Huyền là anh? Không phải tôi đã nhờ cậu cho anh ta một bài học à?” “Chuyện này...” Dương Duy nhất thời không biết nên giải thích như thế nào! “Thật ra, tối hôm qua...” Anh ta suýt chút nữa không kìm được mà nói ra chuyện Diệp Huyền phát uy một mình đánh bẹp hơn mười vệ sĩ của Lý Hùng Phi và âm thầm cứu Lâm Thanh Nham! Cũng may anh ta luôn khắc ghi lời Diệp Huyền đã nói, mạnh mẽ ép xuống lời nói đã lên tới miệng! Anh ta không muốn bị Diệp Huyền đánh chết! “Tối hôm qua thì sao?” Lâm Thanh Nham nhìn chằm chằm anh ta, không ngừng hỏi: “Nói, tối hôm qua còn có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết đúng không?” “Không! Hoàn toàn không có gì!” Dương Duy sợ lộ tẩy, vội vàng nói sang chuyện khác: “Chị Thanh Nham, không phải tối hôm qua chị bị ngất sao, bây giờ chị còn chỗ nào không thoải mái không?” “Tôi không sao!” Vẻ mặt Lâm Thanh Nham tràn đầy thất vọng, cô còn tưởng rằng mình có thể tra ra được một ít bí mật. Vừa nói cô vừa đưa cho Dương Duy một tờ chi phiếu: “Tối hôm qua cậu bảo vệ tôi, đây là tiền thưởng của cậu. Cậu lấy một phần ba, phần còn lại đưa cho bốn đội trưởng bảo vệ tối qua!” Mở chi phiếu ra xem, tuyệt vời, tổng cộng ba trăm nghìn! Một phần ba là một trăm nghìn, đây chính là ba tháng tiền lương của một thiếu gia không được gia tộc coi trọng như Dương Duy! “Chị Thanh Nham! Cảm ơn chị!” Dương Duy vô cùng hưng phấn, đồng thời anh ta cũng càng thêm khâm phục và cảm kích Diệp Huyền hơn! Chờ Diệp đại ca có thời gian nhất định phải mời anh ấy đi uống rượu mới được! “Vui như vậy à?” Lâm Thanh Nham trợn mắt nhìn anh ta, lúc đi tới cửa thì quay đầu lại nói: “Nhân tiện, giúp tôi để ý Diệp Huyền, nếu sau này có phụ nữ tới tìm anh ta thì nhớ kỹ nhất định phải nói với tôi!” “Được! Chị Thanh Nham, tôi nhớ rồi!” Dương Duy ngoài mặt làm ra vẻ trung thành, nhưng trong lòng lại nghĩ: tôi mới không dám báo cho chị, nếu không Diệp đại ca sẽ đánh chết tôi trong tíc tắc mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương