Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 102: Tại sao ngọc Nguyệt Nha lại bị vỡ
Thái Hậu khẽ vui mừng, hơi thở gấp gáp hơn vài phần: “Nói như vậy, ngươi đồng ý giao ra?”
“Đương nhiên, Thái Hậu nương nương, lúc trước không phải người nói năm ngàn vạn lượng bạc đổi lấy ngọc Nguyệt Nha sao? Ta cũng không đòi người nhiều hơn, vẫn là năm ngàn vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Mẫu hậu, năm ngàn vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc, nàng ta đang bắt chẹt”.
Nàng ta không dám nói đừng đổi, bởi vì trước đó mẫu hậu đã nổi cơn thịnh nộ.
Nàng ta có ngốc mấy đi nữa, cũng biết ngọc Nguyệt Nha không đơn giản, chỉ là nàng ta không hiểu, dù là bảo bối gì cũng không thể có giá năm ngàn vạn lượng bạc được.
“Được, năm ngàn vạn lượng thì năm ngàn vạn lượng”, răng của Thái Hậu cũng phát run vừa vẫy tay, lập tức có người hầu bê từng hòm từng hòm ngân phiếu và châu báu các loại đến trước mặt Cố Thanh Hy.
“Những ngân phiếu này cộng với châu báu đồ cổ đồ trang sức trị giá hơn năm ngàn vạn lượng bạc, Cố tam tiểu thư có thể kiểm trước”.
Mọi người đều biết.
Thái Hậu hết tiền rồi.
Vì vậy mới lấy đồ cổ, châu báu, đồ trang sức ra.
Cố Thanh Hy tiện tay mở một chiếc hòm ra, bên trong toàn là châu báu, mã não, ngọc mắt mèo, thậm chí còn có vài viên dạ minh châu to như trứng chim bồ câu.
Cố Thanh Hy mở từng hòm ra, kiểm hết từng cái một, mỗi hòm đều là những bảo bối vô giá.
“Xì…”
Mọi người đều không thể tin được.
Trái tim Đương Đương công chúa và Thái Hậu đang chảy máu, hận không thể băm vằm Cố Thanh Hy thành trăm ngàn mảnh, để trút nỗi hận trong lòng.
Lấy được tiền thì cũng thôi đi, lại còn kiểm từng hòm từng hòm một trước mặt bọn họ, làm như thế này chẳng phải là đang lăng trì bọn họ sao?
Đương Đương công chúa sốt ruột đến mức xoay mòng mòng, muốn Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh, nhưng sợ Thái Hậu lại giáng cho nàng ta một cái tát.
Ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng nhìn không nổi nữa, hắn ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, một vừa hai phải thôi, sắc mặt của Thái Hậu không được tốt lắm đâu”.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng, nếu không kiểm kỹ, chẳng may bị thiếu, đến lúc đó tìm ai khóc lóc kể lể”, nàng nghiêm túc nói, nhưng ai nấy đều toát mồ hôi hột thay nàng.
Xong rồi.
Mối thù của Cố Thanh Hy và Thái Hậu chắc hẳn đã rất lớn.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới hài lòng gật gật đầu, còn nói một câu khiến Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi: “Cũng được xấp xỉ năm ngàn vạn lượng bạc, nhưng những thứ này vẫn phải đến tiệm cầm đồ đổi ra bạc, thật phiền phức, Thái Hậu nên đưa thẳng ngân phiếu mới đúng”.
“...”
Nếu bà ta có tiền, còn phải vơ đông vét tây nhiều bảo bối vậy cho nàng ta sao?
Đương Đương công chúa tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”.
“Công chúa sao có thể nói những lời này, ta có chỗ nào quá đáng chứ, nếu mọi người tiếc số bạc này, thì không đổi nữa là được, dù sao ta cũng rất thích ngọc Nguyệt Nha”.
“Ngươi…”
Thái Hậu ra hiệu cho Đương Đương công chúa câm miệng, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tam tiểu thư, nếu đã kiểm xong ngân phiếu, vậy có phải nên đưa ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi không?”
“Đồng ý đồng ý, nhưng ta muốn hỏi thêm một câu, Thái Hậu, người chắc chắn muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta phải không?”
Thái Hậu có chút hồi hộp.
Lời này của nàng ta là có ý gì? Lẽ nào không muốn đổi nữa?
“Đương nhiên”.
“Chắc chắn không hối hận?”
Thái hậu nhướng mày, đoán ý trong lời nói của nàng: “Đương nhiên không hối hận, Cố tam tiểu thư còn có lo lắng gì sao?”
“Không có, ta chỉ sợ người sẽ hối hận, Thái Hậu đã không hối hận, vậy ta yên tâm rồi”.
Cố Thanh Hy dùng ý niệm mở nhẫn không gian, đống châu báu ngân lượng đều được đưa vào nhẫn không gian.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên: “Là nhẫn không gian, nàng ta lại có thể có nhẫn không gian”.
“Trời ơi, đúng là nhẫn không gian, ta dám đảm bảo, nhẫn của nàng ta ít nhất cũng trên năm mươi khối”.
“Nhẫn không gian không phải không thể mua được nữa sao, nàng ta mua ở đâu? Chẳng lẽ là chiến thần đưa cho nàng ta?”
Mọi người đều hâm mộ Cố Thanh Hy.
Một miếng ngọc Nguyệt Nha liên tiếp kiếm mười ngàn vạng lạng bạc, nửa quốc khố đã là của nàng ta.
“Ngươi đã nhận tiền, có phải nên trả ngọc Nguyệt Nha cho bản cung rồi không”, ngoài mặt Thái Hậu bình tĩnh nói chuyện, nhưng thực ra đã hận Cố Thanh Hy tận trời xanh.
Cố Thanh Hy tìm một hồi trong ngực, cuối cùng tìm được một cái hộp: “Này, cho cô”.
Đương Đương công chúa cầm lấy rồi mở ra, ngọc Nguyệt Nha bên trong đã vỡ thành mười mấy mảnh, vỡ vụn đến mức không thể gắn lại được.
Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi: “Tại sao ngọc Nguyệt Nha lại bị vỡ, Cố Thanh Hy, ngươi đã làm gì?”
Thái Hậu run rẩy, lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt nhìn ngọc Nguyệt Nha đã vỡ nát: “Sao…sao có thể như vậy…ngọc Nguyệt Nha sao lại bị vỡ?”
Cố Thanh Hy hai mắt trong veo, vô tội chớp chớp đôi mắt long lanh, nhún vai nói: “Đêm qua ta bị ám sát nhiều lần, trong lúc chạy thoát thân, ngọc Nguyệt Nha bị rơi ra, sau đó...nó liền vỡ tan”.
Thái Hậu choáng váng, suýt nữa ngã xuống, chỉ vào Cố Thanh Hy, tức giận đến mức rất lâu không nói được lời nào.
Cố Thanh Hy cây ngay không sợ chết đứng, lời lẽ khẩn thiết: “Thái Hậu, dưới chân thiên tử những kẻ đó lại dám tùy ý ám sát học trò của học viện Hoàng gia, đây là coi khinh Thánh Thượng, coi khinh Thái Hậu, coi khinh toàn bộ luật pháp của Dạ Quốc, càng đáng giận hơn là làm hỏng ngọc Nguyệt Nha mà Tiên Hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, khẩn cầu Thái Hậu nhất định phải truy bắt hung thủ, nghiêm trị hung thủ”.
“Hỗn xược, Cố Thanh Hy, ngọc Nguyệt Nha là bị hỏng trên tay ngươi, ngươi khó tránh khỏi liên can, người đâu, bắt nữ nhân này lại cho bản cung”.
Thái Hậu vô cùng tức giận, người của học viện Hoàng gia hoảng sợ, không ít người nhao nhao quỳ xuống.
Tiêu Vũ Hiên vội nói: “Thái Hậu, đêm qua quả thực có rất nhiều nhóm sát thủ truy sát nha đầu xấu xí, nếu không phải nàng ấy chạy nhanh, chỉ sợ sớm đã bị giết chết, ngọc Nguyệt Nha bị vỡ không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nha đầu xấu xí”.
“Bản cung trừng phạt người khác, khi nào tới lượt ngươi nói chuyện?”
Thái Hậu nhã nhặn ung dung hào hoa trước đây không còn, lúc này thẹn quá hóa giận, trong mắt lóe lên tia u ám độc ác khiến người ta sợ hãi.
“Đương nhiên, Thái Hậu nương nương, lúc trước không phải người nói năm ngàn vạn lượng bạc đổi lấy ngọc Nguyệt Nha sao? Ta cũng không đòi người nhiều hơn, vẫn là năm ngàn vạn lượng bạc”.
Đương Đương công chúa tức giận đến mức toàn thân run rẩy: “Mẫu hậu, năm ngàn vạn lượng bạc đổi lấy một miếng ngọc, nàng ta đang bắt chẹt”.
Nàng ta không dám nói đừng đổi, bởi vì trước đó mẫu hậu đã nổi cơn thịnh nộ.
Nàng ta có ngốc mấy đi nữa, cũng biết ngọc Nguyệt Nha không đơn giản, chỉ là nàng ta không hiểu, dù là bảo bối gì cũng không thể có giá năm ngàn vạn lượng bạc được.
“Được, năm ngàn vạn lượng thì năm ngàn vạn lượng”, răng của Thái Hậu cũng phát run vừa vẫy tay, lập tức có người hầu bê từng hòm từng hòm ngân phiếu và châu báu các loại đến trước mặt Cố Thanh Hy.
“Những ngân phiếu này cộng với châu báu đồ cổ đồ trang sức trị giá hơn năm ngàn vạn lượng bạc, Cố tam tiểu thư có thể kiểm trước”.
Mọi người đều biết.
Thái Hậu hết tiền rồi.
Vì vậy mới lấy đồ cổ, châu báu, đồ trang sức ra.
Cố Thanh Hy tiện tay mở một chiếc hòm ra, bên trong toàn là châu báu, mã não, ngọc mắt mèo, thậm chí còn có vài viên dạ minh châu to như trứng chim bồ câu.
Cố Thanh Hy mở từng hòm ra, kiểm hết từng cái một, mỗi hòm đều là những bảo bối vô giá.
“Xì…”
Mọi người đều không thể tin được.
Trái tim Đương Đương công chúa và Thái Hậu đang chảy máu, hận không thể băm vằm Cố Thanh Hy thành trăm ngàn mảnh, để trút nỗi hận trong lòng.
Lấy được tiền thì cũng thôi đi, lại còn kiểm từng hòm từng hòm một trước mặt bọn họ, làm như thế này chẳng phải là đang lăng trì bọn họ sao?
Đương Đương công chúa sốt ruột đến mức xoay mòng mòng, muốn Thái Hậu thu hồi mệnh lệnh, nhưng sợ Thái Hậu lại giáng cho nàng ta một cái tát.
Ngay cả Tiêu Vũ Hiên cũng nhìn không nổi nữa, hắn ta bước lên, nhỏ giọng nói: “Nha đầu xấu xí, một vừa hai phải thôi, sắc mặt của Thái Hậu không được tốt lắm đâu”.
“Một tay giao tiền, một tay giao hàng, nếu không kiểm kỹ, chẳng may bị thiếu, đến lúc đó tìm ai khóc lóc kể lể”, nàng nghiêm túc nói, nhưng ai nấy đều toát mồ hôi hột thay nàng.
Xong rồi.
Mối thù của Cố Thanh Hy và Thái Hậu chắc hẳn đã rất lớn.
Một lúc lâu sau, Cố Thanh Hy mới hài lòng gật gật đầu, còn nói một câu khiến Thái Hậu nghiến răng nghiến lợi: “Cũng được xấp xỉ năm ngàn vạn lượng bạc, nhưng những thứ này vẫn phải đến tiệm cầm đồ đổi ra bạc, thật phiền phức, Thái Hậu nên đưa thẳng ngân phiếu mới đúng”.
“...”
Nếu bà ta có tiền, còn phải vơ đông vét tây nhiều bảo bối vậy cho nàng ta sao?
Đương Đương công chúa tức giận nói: “Cố Thanh Hy, ngươi đừng có quá đáng”.
“Công chúa sao có thể nói những lời này, ta có chỗ nào quá đáng chứ, nếu mọi người tiếc số bạc này, thì không đổi nữa là được, dù sao ta cũng rất thích ngọc Nguyệt Nha”.
“Ngươi…”
Thái Hậu ra hiệu cho Đương Đương công chúa câm miệng, bà ta miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Tam tiểu thư, nếu đã kiểm xong ngân phiếu, vậy có phải nên đưa ngọc Nguyệt Nha cho chúng ta rồi không?”
“Đồng ý đồng ý, nhưng ta muốn hỏi thêm một câu, Thái Hậu, người chắc chắn muốn đổi ngọc Nguyệt Nha với ta phải không?”
Thái Hậu có chút hồi hộp.
Lời này của nàng ta là có ý gì? Lẽ nào không muốn đổi nữa?
“Đương nhiên”.
“Chắc chắn không hối hận?”
Thái hậu nhướng mày, đoán ý trong lời nói của nàng: “Đương nhiên không hối hận, Cố tam tiểu thư còn có lo lắng gì sao?”
“Không có, ta chỉ sợ người sẽ hối hận, Thái Hậu đã không hối hận, vậy ta yên tâm rồi”.
Cố Thanh Hy dùng ý niệm mở nhẫn không gian, đống châu báu ngân lượng đều được đưa vào nhẫn không gian.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc kêu lên: “Là nhẫn không gian, nàng ta lại có thể có nhẫn không gian”.
“Trời ơi, đúng là nhẫn không gian, ta dám đảm bảo, nhẫn của nàng ta ít nhất cũng trên năm mươi khối”.
“Nhẫn không gian không phải không thể mua được nữa sao, nàng ta mua ở đâu? Chẳng lẽ là chiến thần đưa cho nàng ta?”
Mọi người đều hâm mộ Cố Thanh Hy.
Một miếng ngọc Nguyệt Nha liên tiếp kiếm mười ngàn vạng lạng bạc, nửa quốc khố đã là của nàng ta.
“Ngươi đã nhận tiền, có phải nên trả ngọc Nguyệt Nha cho bản cung rồi không”, ngoài mặt Thái Hậu bình tĩnh nói chuyện, nhưng thực ra đã hận Cố Thanh Hy tận trời xanh.
Cố Thanh Hy tìm một hồi trong ngực, cuối cùng tìm được một cái hộp: “Này, cho cô”.
Đương Đương công chúa cầm lấy rồi mở ra, ngọc Nguyệt Nha bên trong đã vỡ thành mười mấy mảnh, vỡ vụn đến mức không thể gắn lại được.
Sắc mặt nàng ta lập tức thay đổi: “Tại sao ngọc Nguyệt Nha lại bị vỡ, Cố Thanh Hy, ngươi đã làm gì?”
Thái Hậu run rẩy, lung lay sắp ngã, sắc mặt tái nhợt nhìn ngọc Nguyệt Nha đã vỡ nát: “Sao…sao có thể như vậy…ngọc Nguyệt Nha sao lại bị vỡ?”
Cố Thanh Hy hai mắt trong veo, vô tội chớp chớp đôi mắt long lanh, nhún vai nói: “Đêm qua ta bị ám sát nhiều lần, trong lúc chạy thoát thân, ngọc Nguyệt Nha bị rơi ra, sau đó...nó liền vỡ tan”.
Thái Hậu choáng váng, suýt nữa ngã xuống, chỉ vào Cố Thanh Hy, tức giận đến mức rất lâu không nói được lời nào.
Cố Thanh Hy cây ngay không sợ chết đứng, lời lẽ khẩn thiết: “Thái Hậu, dưới chân thiên tử những kẻ đó lại dám tùy ý ám sát học trò của học viện Hoàng gia, đây là coi khinh Thánh Thượng, coi khinh Thái Hậu, coi khinh toàn bộ luật pháp của Dạ Quốc, càng đáng giận hơn là làm hỏng ngọc Nguyệt Nha mà Tiên Hoàng để lại cho Đương Đương công chúa, khẩn cầu Thái Hậu nhất định phải truy bắt hung thủ, nghiêm trị hung thủ”.
“Hỗn xược, Cố Thanh Hy, ngọc Nguyệt Nha là bị hỏng trên tay ngươi, ngươi khó tránh khỏi liên can, người đâu, bắt nữ nhân này lại cho bản cung”.
Thái Hậu vô cùng tức giận, người của học viện Hoàng gia hoảng sợ, không ít người nhao nhao quỳ xuống.
Tiêu Vũ Hiên vội nói: “Thái Hậu, đêm qua quả thực có rất nhiều nhóm sát thủ truy sát nha đầu xấu xí, nếu không phải nàng ấy chạy nhanh, chỉ sợ sớm đã bị giết chết, ngọc Nguyệt Nha bị vỡ không nên đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu nha đầu xấu xí”.
“Bản cung trừng phạt người khác, khi nào tới lượt ngươi nói chuyện?”
Thái Hậu nhã nhặn ung dung hào hoa trước đây không còn, lúc này thẹn quá hóa giận, trong mắt lóe lên tia u ám độc ác khiến người ta sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương