Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 112: Bị thương nặng
Trên khuôn mặt lạnh băng của Cố Thanh Hy đột nhiên hiện lên vẻ tức giận: “Nói rõ đầu đuôi ngọn ngành cho ta”.
“Vâng. Diệp Phong là trẻ mồ côi sống ở Ma tộc từ nhỏ, Lan kỳ chủ có sở thích đặc biệt là tra tấn người khác, còn thích... Lúc Diệp Phong năm tuổi, vì có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên bị đưa cho Lan kỳ chủ, Lan kỳ chủ đã làm bẩn hắn”.
Tiêu Vũ Hiên đột nhiên nói xen vào: “Từ từ, ngươi vừa nói gì cơ, năm tuổi? Lúc năm tuổi Diệp Phong đã bị Lan kỳ chủ cưỡng hiếp ư?”
“Vâng...”
Khi hắn ta vừa nhận được tin cũng rất sốc.
Sau đó trong quá trình điều tra, hắn ta mới biết, hoá ra không chỉ một mình Diệp Phong mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác.
Hơn nữa, hầu hết những đứa trẻ đó đều bị cưỡng hiếp cho đến chết.
“Trong nhiều năm qua, cứ ba năm ngày Lan kỳ chủ sẽ cưỡng hiếp Diệp Phong một lần. Cuộc sống của hắn ở Ma tộc rất khó khăn, thường xuyên chịu đói rét và tra tấn, nói là sống không bằng chết cũng không quá đáng”.
“Lan Kỳ chủ rất muốn có được chuông Phá hồn, nhưng chuông Phá hồn lại ở trong hoàng cung Dạ Quốc. Trong cung đâu đâu cũng là người của chiến thần Dạ vương gia, mấy lần Lan kỳ chủ muốn trộm chuông đều không thể thành công. Khi nghe nói Dạ Hoàng tổ chức đại hội đấu văn, lấy chuông Phá hồn làm quà tặng cho người đứng đầu, vì vậy Lan kỳ chủ đã bắt Diệp Phong tài hoa hơn người đến tham gia”.
“Nhưng Diệp Phong chẳng những không thể giành được hạng nhất, còn thất bại hết lần này tới lần khác, thậm chí... thậm chí còn trợ giúp chủ tử, lần này chắc là do Lan kỳ chủ nổi giận nên mới tra tấn hắn một trận”.
Phù Quang nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên biết, nỗi nhục và đau khổ suốt mười chín năm qua sao có thể kể bằng dăm ba câu là xong.
Huống hồ Diệp Phong còn là một người sĩ diện như thế.
Đến lúc này nàng mới hiểu tại sao ánh mắt của Diệp Phong luôn u buồn như vậy.
Tại sao tiếng đàn của Diệp Phong lại đầy tuyệt vọng và tang thương, như thể đặt mình vào trong một thế giới tối tăm không nơi nương tựa, làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.
Cũng hiểu tại sao Diệp Phong lại ghét người khác đụng chạm vào người mình như vậy.
Thì ra...
Thủ phạm của tất cả những điều này là Lan kỳ chủ.
“Răng rắc...”
Cố Thanh Hy bẻ gãy cành cây, phẫn nộ lấp kín đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng.
Lan kỳ chủ?
Tốt lắm.
Mối thù giữa họ kết thành từ đây.
“Tên Lan kỳ chủ đó không ra gì cả. Nha đầu xấu xí, chúng ta tìm cơ hội giết ông ta, báo thù cho Diệp Phong”.
Giết ông ta thì chẳng phải lợi cho ông ta quá ư?
Dù thế nào đi nữa thì cũng phải cho ông ta nếm thử nỗi đau mà Diệp Phong đã trải qua.
Phù Quang ngẩng đầu lên: “Lan kỳ chủ tội ác tày trời, ai ai cũng biết. Nhiều năm qua luôn có người muốn diệt trừ ông ta, nhưng không thể phủ nhận rằng võ công của Lan kỳ chủ cực kì cao, lại sống ẩn quanh năm. Trong kỳ của ông ta, cao thủ trải rộng, cơ quan lớp lớp, dù Thanh tông chủ của chúng ta đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì được Lan kỳ chủ, muốn giết ông ta... rất khó”.
Trừ phi môn chủ của họ đích thân ra tay.
Nhưng môn chủ...
Phù Quang lén lút nhìn về phía Cố Thanh Hy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Môn chủ đã quên hết tất cả mọi chuyện.
Ngay cả võ công cũng bị mất.
Trên thế giới này, có lẽ người có thể làm gì được Lan kỳ chủ chỉ có chiến thần Dạ Vương và ma chủ Ma tộc.
Ma chủ không có khả năng giết thuộc hạ của mình.
Chiến thần và Ma tộc luôn không xâm phạm nhau, càng không có khả năng ra tay.
Nếu thật sự muốn giết Lan kỳ chủ, chỉ khi nào tất cả tông chủ Tu La Môn đồng loạt ra tay mới có cơ hội.
Nhưng nếu như vậy thì Tu La Môn và Ma tộc sẽ hoàn toàn khai chiến.
Nhưng sứ mệnh của họ không cho phép họ trở mặt với Ma tộc.
“Loại người này còn sống, không biết một ngày sẽ hại chết bao nhiêu người, dù khó cũng phải tìm cách diệt trừ”, Tiêu Vũ Hiên nói.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua miếu hoang, bên trong yên tĩnh, không có tiếng động nào, ánh trăng rọi xuống, Diệp Phong đang nằm bất động trên mặt đất.
Nàng vội vàng chạy vào miếu hoang, lúc này mới phát hiện Diệp Phong đã ngất xỉu không biết từ khi nào.
“Đốt lửa lên”.
Tiêu Vũ Hiên đốt lửa chiếu sáng cả ngôi miếu hoang, cũng nhìn thấy rõ Diệp Phong bị thương chồng chất.
Thương tích của hắn ta còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Máu và thịt trộn lẫn với xương bốc mùi tanh rất khó ngửi.
Thảm nhất là phần da từ ngực xuống bụng bị nung đỏ, in dấu bằng sắt, cũng không biết in bao nhiêu lớp mà lộ cả xương.
Xương cổ tay và cổ chân hắn ta cũng bị ma sát lộ ra ngoài.
Nếu họ đoán không sai, có lẽ là do tay chân bị trói, đau đớn vùng vẫy gây ra.
Dù trước đây có như thế nào, bây giờ hai người họ thật sự cảm thấy thương hắn ta.
“Sao lại bị thương nặng như vậy? Nha đầu xấu xí, cô phụ một tay, ta cõng hắn ta đi tìm đại phu”.
“Hắn mất máu quá nhiều, nếu không cầm máu nữa thì chắc hắn sẽ không thể sống sót cho tới khi đi đến trấn”.
Cố Thanh Hy cố kìm nén sự sôi trào trong lòng, xé tấm màn duy nhất trong miếu hoang xuống, giũ đi lớp bụi, sau đó dùng máu của Diệp Phong vẽ lên tấm màn.
“Ngươi mau đi hái thuốc như ta vẽ, tốc độ phải nhanh”.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay”.
“Tiêu Vũ Hiên, ngươi đi đốt lửa đi”.
“Đốt lửa để làm gì?”
“Lửa từ cây châm lửa nhỏ như vậy thì sao rửa vết thương cho hắn được?”
“Nhưng... Cô biết y thuật hả?”
“Vậy ngươi làm nhé?”
“Ta không biết làm”.
“Vậy thì câm miệng lại đi, đốt lửa nhanh lên”.
Diệp Phong bị thương khắp người, Cố Thanh Hy không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể run rẩy lấy mấy chai lọ trong người ra, lấy thuốc giảm đau đút cho hắn ta, sau đó cởi những món đồ còn sót lại trên người Diệp Phong.
Mặc dù hắn ta bị thương nặng và hôn mê, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy ngực, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều sức mới cởi được quần áo của hắn ta.
“Tiểu Hiên Hiên, đi lấy chút nước về đây, nhanh lên”.
“À... Ta đi ngay”.
Tiêu Vũ Hiên không dám lề mề, tìm quanh miếu hoang một lượt thì tìm được một cái chậu vỡ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một lát sau hắn ta bưng chậu nước đi vào.
Cố Thanh Hy xé một miếng vải từ vạt áo, nhúng vào nước rồi lau bùn đất dính máu trên người hắn ta.
“Ưm...”
Diệp Phong đau đớn cau mày, cuộn mình lại.
“Vâng. Diệp Phong là trẻ mồ côi sống ở Ma tộc từ nhỏ, Lan kỳ chủ có sở thích đặc biệt là tra tấn người khác, còn thích... Lúc Diệp Phong năm tuổi, vì có vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách lại ngoan ngoãn và hiểu chuyện nên bị đưa cho Lan kỳ chủ, Lan kỳ chủ đã làm bẩn hắn”.
Tiêu Vũ Hiên đột nhiên nói xen vào: “Từ từ, ngươi vừa nói gì cơ, năm tuổi? Lúc năm tuổi Diệp Phong đã bị Lan kỳ chủ cưỡng hiếp ư?”
“Vâng...”
Khi hắn ta vừa nhận được tin cũng rất sốc.
Sau đó trong quá trình điều tra, hắn ta mới biết, hoá ra không chỉ một mình Diệp Phong mà còn có rất nhiều đứa trẻ khác.
Hơn nữa, hầu hết những đứa trẻ đó đều bị cưỡng hiếp cho đến chết.
“Trong nhiều năm qua, cứ ba năm ngày Lan kỳ chủ sẽ cưỡng hiếp Diệp Phong một lần. Cuộc sống của hắn ở Ma tộc rất khó khăn, thường xuyên chịu đói rét và tra tấn, nói là sống không bằng chết cũng không quá đáng”.
“Lan Kỳ chủ rất muốn có được chuông Phá hồn, nhưng chuông Phá hồn lại ở trong hoàng cung Dạ Quốc. Trong cung đâu đâu cũng là người của chiến thần Dạ vương gia, mấy lần Lan kỳ chủ muốn trộm chuông đều không thể thành công. Khi nghe nói Dạ Hoàng tổ chức đại hội đấu văn, lấy chuông Phá hồn làm quà tặng cho người đứng đầu, vì vậy Lan kỳ chủ đã bắt Diệp Phong tài hoa hơn người đến tham gia”.
“Nhưng Diệp Phong chẳng những không thể giành được hạng nhất, còn thất bại hết lần này tới lần khác, thậm chí... thậm chí còn trợ giúp chủ tử, lần này chắc là do Lan kỳ chủ nổi giận nên mới tra tấn hắn một trận”.
Phù Quang nói rất nhẹ nhàng, nhưng Cố Thanh Hy và Tiêu Vũ Hiên biết, nỗi nhục và đau khổ suốt mười chín năm qua sao có thể kể bằng dăm ba câu là xong.
Huống hồ Diệp Phong còn là một người sĩ diện như thế.
Đến lúc này nàng mới hiểu tại sao ánh mắt của Diệp Phong luôn u buồn như vậy.
Tại sao tiếng đàn của Diệp Phong lại đầy tuyệt vọng và tang thương, như thể đặt mình vào trong một thế giới tối tăm không nơi nương tựa, làm thế nào cũng không thể thoát ra ngoài.
Cũng hiểu tại sao Diệp Phong lại ghét người khác đụng chạm vào người mình như vậy.
Thì ra...
Thủ phạm của tất cả những điều này là Lan kỳ chủ.
“Răng rắc...”
Cố Thanh Hy bẻ gãy cành cây, phẫn nộ lấp kín đôi mắt trắng đen rõ ràng của nàng.
Lan kỳ chủ?
Tốt lắm.
Mối thù giữa họ kết thành từ đây.
“Tên Lan kỳ chủ đó không ra gì cả. Nha đầu xấu xí, chúng ta tìm cơ hội giết ông ta, báo thù cho Diệp Phong”.
Giết ông ta thì chẳng phải lợi cho ông ta quá ư?
Dù thế nào đi nữa thì cũng phải cho ông ta nếm thử nỗi đau mà Diệp Phong đã trải qua.
Phù Quang ngẩng đầu lên: “Lan kỳ chủ tội ác tày trời, ai ai cũng biết. Nhiều năm qua luôn có người muốn diệt trừ ông ta, nhưng không thể phủ nhận rằng võ công của Lan kỳ chủ cực kì cao, lại sống ẩn quanh năm. Trong kỳ của ông ta, cao thủ trải rộng, cơ quan lớp lớp, dù Thanh tông chủ của chúng ta đích thân ra tay cũng chưa chắc có thể làm gì được Lan kỳ chủ, muốn giết ông ta... rất khó”.
Trừ phi môn chủ của họ đích thân ra tay.
Nhưng môn chủ...
Phù Quang lén lút nhìn về phía Cố Thanh Hy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Môn chủ đã quên hết tất cả mọi chuyện.
Ngay cả võ công cũng bị mất.
Trên thế giới này, có lẽ người có thể làm gì được Lan kỳ chủ chỉ có chiến thần Dạ Vương và ma chủ Ma tộc.
Ma chủ không có khả năng giết thuộc hạ của mình.
Chiến thần và Ma tộc luôn không xâm phạm nhau, càng không có khả năng ra tay.
Nếu thật sự muốn giết Lan kỳ chủ, chỉ khi nào tất cả tông chủ Tu La Môn đồng loạt ra tay mới có cơ hội.
Nhưng nếu như vậy thì Tu La Môn và Ma tộc sẽ hoàn toàn khai chiến.
Nhưng sứ mệnh của họ không cho phép họ trở mặt với Ma tộc.
“Loại người này còn sống, không biết một ngày sẽ hại chết bao nhiêu người, dù khó cũng phải tìm cách diệt trừ”, Tiêu Vũ Hiên nói.
Cố Thanh Hy nhìn lướt qua miếu hoang, bên trong yên tĩnh, không có tiếng động nào, ánh trăng rọi xuống, Diệp Phong đang nằm bất động trên mặt đất.
Nàng vội vàng chạy vào miếu hoang, lúc này mới phát hiện Diệp Phong đã ngất xỉu không biết từ khi nào.
“Đốt lửa lên”.
Tiêu Vũ Hiên đốt lửa chiếu sáng cả ngôi miếu hoang, cũng nhìn thấy rõ Diệp Phong bị thương chồng chất.
Thương tích của hắn ta còn nghiêm trọng hơn tưởng tượng.
Máu và thịt trộn lẫn với xương bốc mùi tanh rất khó ngửi.
Thảm nhất là phần da từ ngực xuống bụng bị nung đỏ, in dấu bằng sắt, cũng không biết in bao nhiêu lớp mà lộ cả xương.
Xương cổ tay và cổ chân hắn ta cũng bị ma sát lộ ra ngoài.
Nếu họ đoán không sai, có lẽ là do tay chân bị trói, đau đớn vùng vẫy gây ra.
Dù trước đây có như thế nào, bây giờ hai người họ thật sự cảm thấy thương hắn ta.
“Sao lại bị thương nặng như vậy? Nha đầu xấu xí, cô phụ một tay, ta cõng hắn ta đi tìm đại phu”.
“Hắn mất máu quá nhiều, nếu không cầm máu nữa thì chắc hắn sẽ không thể sống sót cho tới khi đi đến trấn”.
Cố Thanh Hy cố kìm nén sự sôi trào trong lòng, xé tấm màn duy nhất trong miếu hoang xuống, giũ đi lớp bụi, sau đó dùng máu của Diệp Phong vẽ lên tấm màn.
“Ngươi mau đi hái thuốc như ta vẽ, tốc độ phải nhanh”.
“Vâng, thuộc hạ đi ngay”.
“Tiêu Vũ Hiên, ngươi đi đốt lửa đi”.
“Đốt lửa để làm gì?”
“Lửa từ cây châm lửa nhỏ như vậy thì sao rửa vết thương cho hắn được?”
“Nhưng... Cô biết y thuật hả?”
“Vậy ngươi làm nhé?”
“Ta không biết làm”.
“Vậy thì câm miệng lại đi, đốt lửa nhanh lên”.
Diệp Phong bị thương khắp người, Cố Thanh Hy không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể run rẩy lấy mấy chai lọ trong người ra, lấy thuốc giảm đau đút cho hắn ta, sau đó cởi những món đồ còn sót lại trên người Diệp Phong.
Mặc dù hắn ta bị thương nặng và hôn mê, nhưng tay vẫn ôm chặt lấy ngực, Cố Thanh Hy phải mất rất nhiều sức mới cởi được quần áo của hắn ta.
“Tiểu Hiên Hiên, đi lấy chút nước về đây, nhanh lên”.
“À... Ta đi ngay”.
Tiêu Vũ Hiên không dám lề mề, tìm quanh miếu hoang một lượt thì tìm được một cái chậu vỡ, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Một lát sau hắn ta bưng chậu nước đi vào.
Cố Thanh Hy xé một miếng vải từ vạt áo, nhúng vào nước rồi lau bùn đất dính máu trên người hắn ta.
“Ưm...”
Diệp Phong đau đớn cau mày, cuộn mình lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương