Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 44: Sói đội lốt cừu
Cố Thanh Hy cười khì khì, đưa tay lục soát trên người hắn ta, lại lục được năm lượng bạc nữa, nàng tiếp tục đặt xuống: “Ta dùng hết toàn bộ của cải cùng tính mạng bản thân để đặt cược rồi, ông trời ơi, nhất định phải phù hộ ta giành được hạng nhất".
Những người vây xem xung quanh thậm chí còn không buồn bàn tán, chỉ chờ xem Cố Thanh Hy tự tìm đường chết như thế nào.
Không biết người nào đó đột nhiên hét lên khiến đám đông lập tức bùng nổ.
"Thượng Quan phu tử đến rồi, trời ơi, sao Thượng Quan phu tử lại đến đấu trường? Lẽ nào phu tử cũng muốn đánh cược sao?"
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thượng Quan Sở mặc một bồ đồ trắng như tuyết, tiên khí xuất trần, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ấm áp.
Hắn ta có dung mạo vô song, khí chất thanh cao, ngay cả dáng đi cũng có một sự tao nhã thoát tục.
"Chào buổi sáng, Thượng Quan phu tử”.
Mọi người đều cung kính lớn tiếng chào, tự động nhường một lối đi.
Thượng Quan Sở khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng”.
Cố Thanh Hy cười nói: "Phu tử, sao ngài lại đến đấu trường thế, lẽ nào ngài cũng muốn cược vài ván?"
"Hôm nay, cả ba học trò của ta đều bước vào vòng chung kết, nên tất nhiên ta phải đến để khích lệ một chút rồi”.
Mọi người không khỏi tiến lại gần hét lên: "Thượng Quan phu tử cũng muốn đánh cược? Trời ạ, Thượng Quan phu tử có tầm nhìn độc nhất vô nhị, người mà ngài ấy đặt cược nhất định sẽ đoạt quán quân. Chúng ta còn do dự gì nữa, trực tiếp cược theo ngài ấy là được”.
"Đúng vậy, theo Thượng Quan phu tử đặt cược, nhất định sẽ thắng”.
Liễu Nguyệt phiền não không thôi, sớm biết vậy bọn họ đã không lấy bạc ra.
Tất cả mọi người trong đấu trường đều mỉm cười khách sáo: “Thượng Quan phu tử, không biết ngài cược ai vậy”.
Thượng Quan Sở từ trong người lấy ra một ngàn lượng bạc, trông có vẻ như không nỡ.
"Ta liêm khiết một đời, một ngàn lượng bạc này là toàn bộ tích góp của cả đời ta, ta cược...Cố tam tiểu thư đi”.
Tiếng xì xào...
Nhiều người đã ngã quỵ.
Cược cược cược...cược Cố Thanh Hy?
Hôm nay Thượng Quan phu tử có bị sốt không? Sao ngài ấy lại đặt cược đồ ngốc Cố Thanh Hy kia?
Ngay cả người phụ trách đấu trường cũng chết lặng.
"Phu tử, ngài có chắc mình không cược nhầm không?"
Thượng Quan Sở mỉm cười ấm áp, nói nghe có vẻ rất chính khí lẫm liệt, khiến ai nấy cũng phải cảm phục.
"Cố tam tiểu thư lần đầu tiên đến học viện Hoàng gia, là phu tử, ta phải khích lệ cô ấy nhiều hơn”.
Các tiểu thư trong học viện mê mẩn không thôi.
"Thượng Quan phu tử ấm áp ân cần quá, ngay cả Cố Thanh Hy cũng không từ bỏ, thực là một người tốt tính”.
"Đúng vậy, Thượng Quan phu tử biết Cố bao cỏ sẽ thua, nhưng ngài ấy vẫn không ngần ngại bỏ tất cả tiền tích góp của mình chỉ để động viên Cố bao cỏ. Trên đời này sao lại có người tốt như Thượng Quan phu tử chứ”.
Cố Thanh Hy nhìn vào đôi mắt cười ấm áp nhưng đầy gian trá của Thượng Quan Sở, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhìn thế nào thì Thượng Quan Sở cũng không giống như đến để khích lệ cô.
Mà là người này đã biết chắc nàng sẽ thắng nên mới không ngần ngại đặt cược nhiều tiền, còn cố ý giả làm người tốt để lấy thanh danh.
Nham hiểm.
Vô sỉ.
Giọng nói của Thượng Quan Sở trong veo dễ nghe, dáng vẻ ân cần dạy dỗ: "Tam tiểu thư, cô cố gắng hết sức là được, thua cũng không sao, ta xem trọng cô lắm”.
Xem trọng cái con khỉ.
Thượng Quan Sở đã rời đi, nhưng tất cả mọi người vẫn không biết nên cược ai.
Nếu Thượng Quan phu tử cược người khác, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo.
Nhưng bây giờ...
Lẽ nào thật sự cược Cố bao cỏ theo ngài ấy?
Tiền của bọn họ đâu phải từ trên trời rơi xuống.
Thượng Quan phu tử có thể không cầu lợi, nhưng bọn họ không thể.
"Làm sao đây, cược ai?"
"Thôi vậy, vẫn là cược Trạch Vương đi, đáng tin nhất”.
"Vậy thì ta cũng cược Trạch Vương”.
Tiêu Vũ Hiên phất một tiếng mở cái quạt trong tay, chậc chậc cảm thán: “Không ngờ, Thượng Quan phu tử lại tốt bụng như vậy”.
Cố Thanh Hy không nói nên lời.
Tốt bụng?
Tất cả mọi người trên đời này đều đã bị Thượng Quan Sở lừa rồi, hắn ta đích thị là một con sói đội lốt cừu.
Đại hội đấu văn do Hoàng gia chủ trì.
Hoàng thượng và hàng trăm vị quan khác cũng lần lượt đến xem, khung cảnh rất lớn.
Chỗ ngồi chính giữa ngay phía trên là vị trí của đương kim hoàng thượng.
Bên trái là chỗ ngồi của các quan, sắp xếp theo thứ tự chức vị.
Bên phải là các sứ giả của Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc cùng với viện trưởng và phu tử của học viện Hoàng gia của Dạ Quốc.
Cố Thanh Hy phát hiện, vậy mà bản thân nàng lại có chỗ ngồi, có điều là chỗ ngồi cuối cùng.
Nàng rất chán ghét vị trí này.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện đều lọt vào top ba, nhưng Cố Sơ Vân lại không có chỗ ngồi, nội tâm nàng lập tức bình thường trở lại.
Ngay sau đó, một chiếc bàn khác được đặt ở phía dưới bên phải nàng, cung nữ dẫn Diệp Phong ngồi xuống chỗ dưới cùng.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Diệp Phong, hắn ta là một thường dân vậy mà lại có chỗ ngồi?
Vậy tại sao Cố Sơ Vân lại không có?
Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Vân khẽ siết lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ta.
Cố Sơ Vân vốn nghĩ rằng, người hầu sẽ đặt thêm một chiếc bàn khác, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu vẫn không có, chỉ có thể trầm giọng hỏi cung nữ bên cạnh.
"Ta muốn hỏi một chút, có phải thiếu một chiếc bàn rồi không?"
Cung nữ nghi ngờ lắc đầu: “Không có, bên trên chỉ sắp xếp những vị trí này”.
"Người vào vòng chung kết không phải đều có chỗ ngồi sao? Ta thấy ba người đứng đầu của mỗi nước đều có”, xét về thân phận hay địa vị, nàng ta đều không kém hơn Diệp Phong, nhưng dựa vào cái gì Diệp Phong có chỗ ngồi còn nàng ta lại không có.
"Chuyện này nô tỳ không biết”.
Nhiều người lần lượt nhìn Cố Sơ Vân, ai nấy cũng thì thầm to nhỏ bàn tán.
Cố Sơ Vân tuy là thứ nữ nhưng rất có tài hoa, đi đến đâu cũng được người khác khen ngợi, chưa từng có ai nói xấu nàng ta.
Bây giờ vì Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan mà nàng ta đi đến đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này thực sự khiến nàng ta rất khó chịu.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười nói: "Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ ngồi, không bằng đến ngồi cùng ta đi”.
Cố Thanh Hy nói một cách ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt Cố Sơ Vân lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Nếu nàng ta thực sự đến ngồi ở đó thì ngày mai không biết người ở đế đô sẽ đồn đại như thế nào.
Kìm nén những uất hận trong lòng, nàng ta cười: “Không cần đâu, ta đứng là được rồi, đa tạ ý tốt của tam muội muội”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy cong lên nở một nụ cười vui vẻ.
Sau lưng nàng, có rất nhiều học sinh của học viện Hoàng gia đứng vây quanh.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra Cố Sơ Lan đang lẩn trốn trong đám đông đó.
Những người vây xem xung quanh thậm chí còn không buồn bàn tán, chỉ chờ xem Cố Thanh Hy tự tìm đường chết như thế nào.
Không biết người nào đó đột nhiên hét lên khiến đám đông lập tức bùng nổ.
"Thượng Quan phu tử đến rồi, trời ơi, sao Thượng Quan phu tử lại đến đấu trường? Lẽ nào phu tử cũng muốn đánh cược sao?"
Cố Thanh Hy ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thượng Quan Sở mặc một bồ đồ trắng như tuyết, tiên khí xuất trần, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười ấm áp.
Hắn ta có dung mạo vô song, khí chất thanh cao, ngay cả dáng đi cũng có một sự tao nhã thoát tục.
"Chào buổi sáng, Thượng Quan phu tử”.
Mọi người đều cung kính lớn tiếng chào, tự động nhường một lối đi.
Thượng Quan Sở khẽ gật đầu: “Chào buổi sáng”.
Cố Thanh Hy cười nói: "Phu tử, sao ngài lại đến đấu trường thế, lẽ nào ngài cũng muốn cược vài ván?"
"Hôm nay, cả ba học trò của ta đều bước vào vòng chung kết, nên tất nhiên ta phải đến để khích lệ một chút rồi”.
Mọi người không khỏi tiến lại gần hét lên: "Thượng Quan phu tử cũng muốn đánh cược? Trời ạ, Thượng Quan phu tử có tầm nhìn độc nhất vô nhị, người mà ngài ấy đặt cược nhất định sẽ đoạt quán quân. Chúng ta còn do dự gì nữa, trực tiếp cược theo ngài ấy là được”.
"Đúng vậy, theo Thượng Quan phu tử đặt cược, nhất định sẽ thắng”.
Liễu Nguyệt phiền não không thôi, sớm biết vậy bọn họ đã không lấy bạc ra.
Tất cả mọi người trong đấu trường đều mỉm cười khách sáo: “Thượng Quan phu tử, không biết ngài cược ai vậy”.
Thượng Quan Sở từ trong người lấy ra một ngàn lượng bạc, trông có vẻ như không nỡ.
"Ta liêm khiết một đời, một ngàn lượng bạc này là toàn bộ tích góp của cả đời ta, ta cược...Cố tam tiểu thư đi”.
Tiếng xì xào...
Nhiều người đã ngã quỵ.
Cược cược cược...cược Cố Thanh Hy?
Hôm nay Thượng Quan phu tử có bị sốt không? Sao ngài ấy lại đặt cược đồ ngốc Cố Thanh Hy kia?
Ngay cả người phụ trách đấu trường cũng chết lặng.
"Phu tử, ngài có chắc mình không cược nhầm không?"
Thượng Quan Sở mỉm cười ấm áp, nói nghe có vẻ rất chính khí lẫm liệt, khiến ai nấy cũng phải cảm phục.
"Cố tam tiểu thư lần đầu tiên đến học viện Hoàng gia, là phu tử, ta phải khích lệ cô ấy nhiều hơn”.
Các tiểu thư trong học viện mê mẩn không thôi.
"Thượng Quan phu tử ấm áp ân cần quá, ngay cả Cố Thanh Hy cũng không từ bỏ, thực là một người tốt tính”.
"Đúng vậy, Thượng Quan phu tử biết Cố bao cỏ sẽ thua, nhưng ngài ấy vẫn không ngần ngại bỏ tất cả tiền tích góp của mình chỉ để động viên Cố bao cỏ. Trên đời này sao lại có người tốt như Thượng Quan phu tử chứ”.
Cố Thanh Hy nhìn vào đôi mắt cười ấm áp nhưng đầy gian trá của Thượng Quan Sở, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhìn thế nào thì Thượng Quan Sở cũng không giống như đến để khích lệ cô.
Mà là người này đã biết chắc nàng sẽ thắng nên mới không ngần ngại đặt cược nhiều tiền, còn cố ý giả làm người tốt để lấy thanh danh.
Nham hiểm.
Vô sỉ.
Giọng nói của Thượng Quan Sở trong veo dễ nghe, dáng vẻ ân cần dạy dỗ: "Tam tiểu thư, cô cố gắng hết sức là được, thua cũng không sao, ta xem trọng cô lắm”.
Xem trọng cái con khỉ.
Thượng Quan Sở đã rời đi, nhưng tất cả mọi người vẫn không biết nên cược ai.
Nếu Thượng Quan phu tử cược người khác, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo.
Nhưng bây giờ...
Lẽ nào thật sự cược Cố bao cỏ theo ngài ấy?
Tiền của bọn họ đâu phải từ trên trời rơi xuống.
Thượng Quan phu tử có thể không cầu lợi, nhưng bọn họ không thể.
"Làm sao đây, cược ai?"
"Thôi vậy, vẫn là cược Trạch Vương đi, đáng tin nhất”.
"Vậy thì ta cũng cược Trạch Vương”.
Tiêu Vũ Hiên phất một tiếng mở cái quạt trong tay, chậc chậc cảm thán: “Không ngờ, Thượng Quan phu tử lại tốt bụng như vậy”.
Cố Thanh Hy không nói nên lời.
Tốt bụng?
Tất cả mọi người trên đời này đều đã bị Thượng Quan Sở lừa rồi, hắn ta đích thị là một con sói đội lốt cừu.
Đại hội đấu văn do Hoàng gia chủ trì.
Hoàng thượng và hàng trăm vị quan khác cũng lần lượt đến xem, khung cảnh rất lớn.
Chỗ ngồi chính giữa ngay phía trên là vị trí của đương kim hoàng thượng.
Bên trái là chỗ ngồi của các quan, sắp xếp theo thứ tự chức vị.
Bên phải là các sứ giả của Sở Quốc, Triệu Quốc, Hoa Quốc cùng với viện trưởng và phu tử của học viện Hoàng gia của Dạ Quốc.
Cố Thanh Hy phát hiện, vậy mà bản thân nàng lại có chỗ ngồi, có điều là chỗ ngồi cuối cùng.
Nàng rất chán ghét vị trí này.
Nhưng khi nghĩ đến chuyện đều lọt vào top ba, nhưng Cố Sơ Vân lại không có chỗ ngồi, nội tâm nàng lập tức bình thường trở lại.
Ngay sau đó, một chiếc bàn khác được đặt ở phía dưới bên phải nàng, cung nữ dẫn Diệp Phong ngồi xuống chỗ dưới cùng.
Cố Thanh Hy nhướng mày.
Diệp Phong, hắn ta là một thường dân vậy mà lại có chỗ ngồi?
Vậy tại sao Cố Sơ Vân lại không có?
Bàn tay giấu trong tay áo của Cố Sơ Vân khẽ siết lại, vẻ lo lắng thoáng qua trên khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp của nàng ta.
Cố Sơ Vân vốn nghĩ rằng, người hầu sẽ đặt thêm một chiếc bàn khác, nhưng nàng ta đợi một lúc lâu vẫn không có, chỉ có thể trầm giọng hỏi cung nữ bên cạnh.
"Ta muốn hỏi một chút, có phải thiếu một chiếc bàn rồi không?"
Cung nữ nghi ngờ lắc đầu: “Không có, bên trên chỉ sắp xếp những vị trí này”.
"Người vào vòng chung kết không phải đều có chỗ ngồi sao? Ta thấy ba người đứng đầu của mỗi nước đều có”, xét về thân phận hay địa vị, nàng ta đều không kém hơn Diệp Phong, nhưng dựa vào cái gì Diệp Phong có chỗ ngồi còn nàng ta lại không có.
"Chuyện này nô tỳ không biết”.
Nhiều người lần lượt nhìn Cố Sơ Vân, ai nấy cũng thì thầm to nhỏ bàn tán.
Cố Sơ Vân tuy là thứ nữ nhưng rất có tài hoa, đi đến đâu cũng được người khác khen ngợi, chưa từng có ai nói xấu nàng ta.
Bây giờ vì Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan mà nàng ta đi đến đâu cũng bị chỉ chỉ trỏ trỏ, điều này thực sự khiến nàng ta rất khó chịu.
Cố Thanh Hy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cười nói: "Nhị tỷ tỷ, nếu tỷ không có chỗ ngồi, không bằng đến ngồi cùng ta đi”.
Cố Thanh Hy nói một cách ngây thơ vô tội, nhưng trong mắt Cố Sơ Vân lại lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Nếu nàng ta thực sự đến ngồi ở đó thì ngày mai không biết người ở đế đô sẽ đồn đại như thế nào.
Kìm nén những uất hận trong lòng, nàng ta cười: “Không cần đâu, ta đứng là được rồi, đa tạ ý tốt của tam muội muội”.
Khóe miệng Cố Thanh Hy cong lên nở một nụ cười vui vẻ.
Sau lưng nàng, có rất nhiều học sinh của học viện Hoàng gia đứng vây quanh.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã nhận ra Cố Sơ Lan đang lẩn trốn trong đám đông đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương