Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 608
Trên người hắn còn vết thương, cố chấp chịu đựng không phải là cách tốt.
Cố Thanh Hy nói: “Hay là mỗi khi có hai ngã rẽ, chúng ta sẽ đi bên trái, ba ngã rẽ trở lên thì đi bên phải?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên xử lý đơn giản mấy vết thương sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước với Cố Thanh Hy.
Vì sợ phó tộc trưởng Tư Không phát hiện ra họ nên cả đường đi đều không dám để làm dấu vết gì.
Không ngờ vẫn chạm mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có một mình, phó tộc trưởng Tư Không lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là hai người chia nhau ra hay không.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị thương, trước ngực có lỗ máu, trên người không ít nơi cũng bị móng vuốt cào trúng để lộ ra xương.
Kỳ lạ là lỗ máu trước ngực ông ta không chảy ra máu tươi, bên trong cũng không nhìn thấy nội tạng gì.
Như thể nội tạng của ông ta đã bị đào rỗng từ lâu rồi.
Ông ta nham hiểm cười nói: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đụng phải chẳng tốn công, dè đâu có thể gặp được hai người các ngươi trong động này”.
Cố Thanh Hy nhìn ngực ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông… Nội tạng của ông đâu?”
“Nha đầu ngốc, ngươi không biết rồi, Thiên Phần tộc có một bí thuật, người sắp chết chỉ cần lấy hết nội tạng ra rồi thi triển vu thuật là có thể sống lại rồi”.
“Thế nên… thật ra tuổi thọ của ông đã hết, ông không muốn chết nên đổi mệnh, thi triển vu thuật nhằm tăng tuổi thọ của mình?”
“Phải”.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên như thể muốn nhận được câu trả lời từ hắn.
Trên đời này sao lại có võ công tà môn như thế?
Nếu ai cũng nghịch thiên đổi mệnh như thế, cả luân hồi thiên đạo chẳng phải loạn hết cả lên sao?
Dạ Mặc Uyên trịnh trọng gật đầu.
Thừa nhận những lời thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều là thật.
Cố Thanh Hy hiểu ra.
Tại sao tộc trưởng Thiên Phần tộc không chịu để người trong tộc thi triển vu thuật?
Bởi vu thuật này sẽ phải trả giá khá đắt đấy!
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Bí thuật gì chứ, chẳng qua chỉ là dùng tuổi thọ của con cháu trong nhà để kéo dài tuổi thọ cho mình thôi. Chậc chậc, lão già, ông đúng là mặt dày thật đấy. Nếu chuyện này truyền ra khắp Thiên Phần tộc, ông thử nói coi liệu ông còn tư cách làm Thái thượng trưởng lão chắc?”
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt âm u lộ rõ sát khí lạnh lẽo.
“Các ngươi phải may mắn lắm mới được chết trong tay lão phu”.
Cố Thanh Hy nói: “Hay là mỗi khi có hai ngã rẽ, chúng ta sẽ đi bên trái, ba ngã rẽ trở lên thì đi bên phải?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên xử lý đơn giản mấy vết thương sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước với Cố Thanh Hy.
Vì sợ phó tộc trưởng Tư Không phát hiện ra họ nên cả đường đi đều không dám để làm dấu vết gì.
Không ngờ vẫn chạm mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có một mình, phó tộc trưởng Tư Không lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là hai người chia nhau ra hay không.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị thương, trước ngực có lỗ máu, trên người không ít nơi cũng bị móng vuốt cào trúng để lộ ra xương.
Kỳ lạ là lỗ máu trước ngực ông ta không chảy ra máu tươi, bên trong cũng không nhìn thấy nội tạng gì.
Như thể nội tạng của ông ta đã bị đào rỗng từ lâu rồi.
Ông ta nham hiểm cười nói: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đụng phải chẳng tốn công, dè đâu có thể gặp được hai người các ngươi trong động này”.
Cố Thanh Hy nhìn ngực ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông… Nội tạng của ông đâu?”
“Nha đầu ngốc, ngươi không biết rồi, Thiên Phần tộc có một bí thuật, người sắp chết chỉ cần lấy hết nội tạng ra rồi thi triển vu thuật là có thể sống lại rồi”.
“Thế nên… thật ra tuổi thọ của ông đã hết, ông không muốn chết nên đổi mệnh, thi triển vu thuật nhằm tăng tuổi thọ của mình?”
“Phải”.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên như thể muốn nhận được câu trả lời từ hắn.
Trên đời này sao lại có võ công tà môn như thế?
Nếu ai cũng nghịch thiên đổi mệnh như thế, cả luân hồi thiên đạo chẳng phải loạn hết cả lên sao?
Dạ Mặc Uyên trịnh trọng gật đầu.
Thừa nhận những lời thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều là thật.
Cố Thanh Hy hiểu ra.
Tại sao tộc trưởng Thiên Phần tộc không chịu để người trong tộc thi triển vu thuật?
Bởi vu thuật này sẽ phải trả giá khá đắt đấy!
Cố Thanh Hy cười khẩy: “Bí thuật gì chứ, chẳng qua chỉ là dùng tuổi thọ của con cháu trong nhà để kéo dài tuổi thọ cho mình thôi. Chậc chậc, lão già, ông đúng là mặt dày thật đấy. Nếu chuyện này truyền ra khắp Thiên Phần tộc, ông thử nói coi liệu ông còn tư cách làm Thái thượng trưởng lão chắc?”
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cười gằn một tiếng, trong ánh mắt âm u lộ rõ sát khí lạnh lẽo.
“Các ngươi phải may mắn lắm mới được chết trong tay lão phu”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương