Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 612: Đứng đờ ra đấy làm gì
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ còn chưa kịp tung ra vu thuật bắt hồn đã nghe thấy âm thanh của thiên quân vạn mã đang lao về phía họ.
Rung động quá khủng khiếp khiến mặt đất và hang động băng rung lên uỳnh uỳnh, uy thế không hề nhỏ hơn Băng Long cấp bảy.
Hai người đều biến sắc, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một đàn sói tuyết, báo tuyết và nhện độc bảy màu vân vân đang tranh nhau lao về phía họ, con nào con nấy hung thần ác sát, há cái miệng to như chậu máu.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đành phải hủy bỏ vu thuật, giữ mạng để đối phó cùng hung thú trước đã.
Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên thay đổi, đang định dùng âm sát để ngăn cản đám hung thú này thì bàn tay phải đã bị ai đó kéo đi, một giọng nói quen thuộc vọng tới.
“Đứng đờ ra đấy làm gì, còn không mau chuồn đi”.
Dạ Mặc Uyên bị người này kéo mạnh đi, lôi thẳng ra bên ngoài.
Dường như hai người rất ăn ý nên tung chưởng cùng lúc, đánh sập hang động băng, chặn kín mọi đường ra, để lại Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng hàng vạn con thú dữ.
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cả đời khôn ngoan chắc sẽ không thể ngờ rằng sau này mình sẽ chết trong tay một nha đầu như nàng”.
“Cướp mất thọ nguyên của bao nhiêu người, đáng lẽ ông ta nên chết từ lâu rồi, sống như thế thật lãng phí không khí”.
“Bao nhiêu hung thú như thế, làm sao nàng dẫn chúng tới được?”, nghĩ tới đàn hung thú lao ầm ầm về phía mình, Dạ Mặc Uyên vẫn còn khiếp hãi.
Thực lực của đám hung thú đó chí ít cũng phải từ cấp ba trở lên.
Cho dù là cao thủ cấp bảy, gặp phải nhiều hung thú như thế cũng sẽ bị cắn chết.
Nhưng nàng chỉ đạt tới cấp hai, thế mà dám đi dụ hàng vạn con chạy tới.
“Chuyện này hả, cũng do may mắn cả thôi. Lúc đến đây ta đã đánh dấu bằng ký hiệu rất kín đáo trên vách đá, bởi vì sợ không tìm được lối ra, ban nãy trùng hợp nhìn thấy ký hiệu do bản thân tạo ra, thế là ta nhớ đến những con hung thú đang say ngủ kia, bèn tiện tay dẫn chúng tới đây”.
“Tiện tay thôi ấy hả?”, giọng của Dạ Mặc Uyên cao lên.
Cố Thanh Hy kéo cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong cong: “Đi nào đi nào, nơi này vừa có Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ vừa có Băng Long cấp bảy, ở lại đây quá nguy hiểm, chúng ta mau chóng rời khỏi vùng đất cực Bắc thôi”.
“Không đi cứu Ôn Thiếu Nghi à?”
Dạ Mặc Uyên chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng, muốn xem thử phải chăng Cố Thanh Hy vẫn còn vấn vương tình nghĩa với Ôn Thiếu Nghi.
Cố Thanh Hy thoáng khựng lại, trên gương mặt không thấy vẻ luyến tiếc gì, nàng chỉ điềm nhiên đáp: “Ngọc tộc cần dùng Long Châu gấp, hắn ta có tay có chân, nếu không muốn chết thì tự bản thân tìm cách rời đi thôi”.
“Phó tộc trưởng Tư Không rất muốn lấy mạng của hắn ta”.
“Hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới ta”.
Cố Thanh Hy thừa nhận, nàng không nói thật.
Rung động quá khủng khiếp khiến mặt đất và hang động băng rung lên uỳnh uỳnh, uy thế không hề nhỏ hơn Băng Long cấp bảy.
Hai người đều biến sắc, nhìn ra phía xa, chỉ thấy một đàn sói tuyết, báo tuyết và nhện độc bảy màu vân vân đang tranh nhau lao về phía họ, con nào con nấy hung thần ác sát, há cái miệng to như chậu máu.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đành phải hủy bỏ vu thuật, giữ mạng để đối phó cùng hung thú trước đã.
Tiếng sáo của Dạ Mặc Uyên thay đổi, đang định dùng âm sát để ngăn cản đám hung thú này thì bàn tay phải đã bị ai đó kéo đi, một giọng nói quen thuộc vọng tới.
“Đứng đờ ra đấy làm gì, còn không mau chuồn đi”.
Dạ Mặc Uyên bị người này kéo mạnh đi, lôi thẳng ra bên ngoài.
Dường như hai người rất ăn ý nên tung chưởng cùng lúc, đánh sập hang động băng, chặn kín mọi đường ra, để lại Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng hàng vạn con thú dữ.
Dạ Mặc Uyên dở khóc dở cười.
“Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cả đời khôn ngoan chắc sẽ không thể ngờ rằng sau này mình sẽ chết trong tay một nha đầu như nàng”.
“Cướp mất thọ nguyên của bao nhiêu người, đáng lẽ ông ta nên chết từ lâu rồi, sống như thế thật lãng phí không khí”.
“Bao nhiêu hung thú như thế, làm sao nàng dẫn chúng tới được?”, nghĩ tới đàn hung thú lao ầm ầm về phía mình, Dạ Mặc Uyên vẫn còn khiếp hãi.
Thực lực của đám hung thú đó chí ít cũng phải từ cấp ba trở lên.
Cho dù là cao thủ cấp bảy, gặp phải nhiều hung thú như thế cũng sẽ bị cắn chết.
Nhưng nàng chỉ đạt tới cấp hai, thế mà dám đi dụ hàng vạn con chạy tới.
“Chuyện này hả, cũng do may mắn cả thôi. Lúc đến đây ta đã đánh dấu bằng ký hiệu rất kín đáo trên vách đá, bởi vì sợ không tìm được lối ra, ban nãy trùng hợp nhìn thấy ký hiệu do bản thân tạo ra, thế là ta nhớ đến những con hung thú đang say ngủ kia, bèn tiện tay dẫn chúng tới đây”.
“Tiện tay thôi ấy hả?”, giọng của Dạ Mặc Uyên cao lên.
Cố Thanh Hy kéo cánh tay hắn, cười đến mức hai mắt cong cong: “Đi nào đi nào, nơi này vừa có Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ vừa có Băng Long cấp bảy, ở lại đây quá nguy hiểm, chúng ta mau chóng rời khỏi vùng đất cực Bắc thôi”.
“Không đi cứu Ôn Thiếu Nghi à?”
Dạ Mặc Uyên chăm chú quan sát biểu cảm trên gương mặt nàng, muốn xem thử phải chăng Cố Thanh Hy vẫn còn vấn vương tình nghĩa với Ôn Thiếu Nghi.
Cố Thanh Hy thoáng khựng lại, trên gương mặt không thấy vẻ luyến tiếc gì, nàng chỉ điềm nhiên đáp: “Ngọc tộc cần dùng Long Châu gấp, hắn ta có tay có chân, nếu không muốn chết thì tự bản thân tìm cách rời đi thôi”.
“Phó tộc trưởng Tư Không rất muốn lấy mạng của hắn ta”.
“Hắn ta sống hay chết có liên quan gì tới ta”.
Cố Thanh Hy thừa nhận, nàng không nói thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương