Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 618
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Cửu Nhi mơ màng ngẩng đầu lên đón lấy gió lạnh không ngừng thổi đến, cơ thể rùng mình một cái, đến giờ nó vẫn chưa phản ứng lại.
“Còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao? Lập tức biến thân, nếu không tối nay hung thú ở bên dưới sẽ có món canh rắn đó”.
Cố Thanh Hy đập vào đầu nó một cái khiến Tiểu Cửu Nhi choáng váng.
Tốc độ rơi xuống quá nhanh, Tiểu Cửu Nhi còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh rượu hình như đã có chút phản ứng, nó trừng mắt nhìn Dạ Mặc Uyên đang bày ra vẻ mặt cạn lời, rồi lại trông sang Cố Thanh Hy đang có sắc mặt cũng chẳng đẹp hơn là bao, sau đó lập tức biến thân.
Từ ba mét, đến ba mươi mét, một trăm mét, cuối cùng biến thành một con mãng xà khổng lồ chín đầu.
Tiểu Cửu Nhi cúi thân, cõng Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy không ngừng rơi xuống, mượn nhờ tường băng trơn trượt để nhanh chóng lao xuống.
Mấy người Cố Thanh Hy thở phào.
Cũng may, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng phản ứng lại, bằng không, họ ngã xuống từ trên cao thế này, không chết mới lạ.
Một vùng đất Cực Bắc nhỏ bé mà lại có thung lũng băng sâu như thế, lúc này Cố Thanh Hy mới nhận ra việc mình cố chấp nhảy xuống nguy hiểm thế nào.
Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy các đôi mắt trên chín cái đầu của Tiểu Cửu Nhi đều đang nhắm lại.
Cơ thể to lớn cũng rơi xuống.
“A…”
Cố Thanh Hy thất thanh kêu lên, ra sức túm lấy Tiểu Cửu Nhi: “Con rắn ngu ngốc, ngươi đang làm gì thế hả?”
Tiểu Cửu Nhi rùng mình, khôi phục một chút tinh thần rồi mới đứng vững được.
Nó gượng cười.
Uống nhiều rượu quá, đầu óc hơi mơ hồ.
Sắc mặt Cố Thanh Hy cực kỳ khó coi.
Vì Tiểu Cửu Nhi vừa ổn định được một lúc thì lại bắt đầu lắc lư, dao động quá lớn khiến hai người suýt bị văng ra.
Dù miễn cưỡng phanh lại nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, thân rắn lại không khống chế được mà rơi xuống hoặc lắc lư qua lại.
Dù cả hai đang ngồi an toàn trên lưng con rắn khổng lồ nhưng đây rõ ràng là đang trải qua nguy hiểm.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi, nàng sẽ chôn thây tại đây.
Dạ Mặc Uyên bị thương khá nghiêm trọng, nào có thể chịu đựng sự giày vò như thế, hắn lập tức nôn ra máu, nhuộm đỏ quần áo của Cố Thanh Hy.
Tiểu Cửu Nhi mơ màng ngẩng đầu lên đón lấy gió lạnh không ngừng thổi đến, cơ thể rùng mình một cái, đến giờ nó vẫn chưa phản ứng lại.
“Còn ngây ra đó làm gì, không nghe thấy ta nói gì sao? Lập tức biến thân, nếu không tối nay hung thú ở bên dưới sẽ có món canh rắn đó”.
Cố Thanh Hy đập vào đầu nó một cái khiến Tiểu Cửu Nhi choáng váng.
Tốc độ rơi xuống quá nhanh, Tiểu Cửu Nhi còn trong trạng thái mơ màng chưa tỉnh rượu hình như đã có chút phản ứng, nó trừng mắt nhìn Dạ Mặc Uyên đang bày ra vẻ mặt cạn lời, rồi lại trông sang Cố Thanh Hy đang có sắc mặt cũng chẳng đẹp hơn là bao, sau đó lập tức biến thân.
Từ ba mét, đến ba mươi mét, một trăm mét, cuối cùng biến thành một con mãng xà khổng lồ chín đầu.
Tiểu Cửu Nhi cúi thân, cõng Dạ Mặc Uyên và Cố Thanh Hy không ngừng rơi xuống, mượn nhờ tường băng trơn trượt để nhanh chóng lao xuống.
Mấy người Cố Thanh Hy thở phào.
Cũng may, cuối cùng Cố Thanh Hy cũng phản ứng lại, bằng không, họ ngã xuống từ trên cao thế này, không chết mới lạ.
Một vùng đất Cực Bắc nhỏ bé mà lại có thung lũng băng sâu như thế, lúc này Cố Thanh Hy mới nhận ra việc mình cố chấp nhảy xuống nguy hiểm thế nào.
Hai người còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy các đôi mắt trên chín cái đầu của Tiểu Cửu Nhi đều đang nhắm lại.
Cơ thể to lớn cũng rơi xuống.
“A…”
Cố Thanh Hy thất thanh kêu lên, ra sức túm lấy Tiểu Cửu Nhi: “Con rắn ngu ngốc, ngươi đang làm gì thế hả?”
Tiểu Cửu Nhi rùng mình, khôi phục một chút tinh thần rồi mới đứng vững được.
Nó gượng cười.
Uống nhiều rượu quá, đầu óc hơi mơ hồ.
Sắc mặt Cố Thanh Hy cực kỳ khó coi.
Vì Tiểu Cửu Nhi vừa ổn định được một lúc thì lại bắt đầu lắc lư, dao động quá lớn khiến hai người suýt bị văng ra.
Dù miễn cưỡng phanh lại nhưng cũng chỉ là trong chốc lát, thân rắn lại không khống chế được mà rơi xuống hoặc lắc lư qua lại.
Dù cả hai đang ngồi an toàn trên lưng con rắn khổng lồ nhưng đây rõ ràng là đang trải qua nguy hiểm.
Chỉ cần sơ suất một chút thôi, nàng sẽ chôn thây tại đây.
Dạ Mặc Uyên bị thương khá nghiêm trọng, nào có thể chịu đựng sự giày vò như thế, hắn lập tức nôn ra máu, nhuộm đỏ quần áo của Cố Thanh Hy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương