Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 629
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thanh Hy kéo lại chăn đắp cho kín, an ủi hắn: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nhé, không chừng lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta thôi”, đừng nói là Dạ Mặc Uyên, ngay cả bản thân Cố Thanh Hy cũng không tin câu này.
Nơi này là vùng đất cực Bắc, quanh năm không có hơi người, băng tuyết phủ kín, có lẽ trên đỉnh sắp chất thành ngọn núi nhỏ rồi, ai rảnh rỗi đi đào núi khắp nơi chứ?
“Ùng ục...”
Không biết bụng của ai kêu réo không hề đúng lúc.
Cố Thanh Hy liếm đôi môi nhợt nhạt của mình, gằn giọng nói: “Ta không nên đưa thức ăn cho con rắn tham ăn hốc uống kia”.
Cho dù chỉ để lại chút ít, họ cũng không đến mức đói hoa cả mắt thế này.
Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng: “Đợi ta khôi phục chút nội lực, ta sẽ dùng nội lực hất tung băng tuyết, đưa nàng ra ngoài”.
“Được...”
Cố Thanh Hy mỉm cười chua chát.
Cho dù hiện tại hắn vẫn còn là cấp sáu đỉnh phong cũng không hất nổi núi tuyết.
Bên trong hang động tuyết đen thui, hai người chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngả vào nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đói khát và giá rét không ngừng xâm chiếm họ.
Ở nơi lạnh lẽo như thế này, Cố Thanh Hy cũng không cầm cự nổi, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, nàng run rẩy không ngừng, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Dạ Mặc Uyên không ngừng xoa tay để giúp nàng sưởi ấm, sau đó lại lấy chăn quấn hết lên người nàng.
Cố Thanh Hy run rẩy nói: “Ta... ta không lạnh, chàng bị thương nặng hơn ta, chàng cứ đắp là được rồi”.
“Vết thương của ta đã ổn hơn rất nhiều, nội lực cũng thâm hậu hơn nàng, có thể cầm cự thêm chút nữa, nàng đắp đi”.
“Lẽ nào ta phải chết ở đây ư?”
“Không đâu, ta sẽ không để nàng chết”.
“Ừm”.
Cố Thanh Hy kéo lại chăn đắp cho kín, an ủi hắn: “Cố gắng chịu đựng thêm chút nhé, không chừng lát nữa sẽ có người tới cứu chúng ta thôi”, đừng nói là Dạ Mặc Uyên, ngay cả bản thân Cố Thanh Hy cũng không tin câu này.
Nơi này là vùng đất cực Bắc, quanh năm không có hơi người, băng tuyết phủ kín, có lẽ trên đỉnh sắp chất thành ngọn núi nhỏ rồi, ai rảnh rỗi đi đào núi khắp nơi chứ?
“Ùng ục...”
Không biết bụng của ai kêu réo không hề đúng lúc.
Cố Thanh Hy liếm đôi môi nhợt nhạt của mình, gằn giọng nói: “Ta không nên đưa thức ăn cho con rắn tham ăn hốc uống kia”.
Cho dù chỉ để lại chút ít, họ cũng không đến mức đói hoa cả mắt thế này.
Dạ Mặc Uyên ôm chặt lấy nàng, tham lam hít lấy mùi thơm đặc biệt trên cơ thể nàng: “Đợi ta khôi phục chút nội lực, ta sẽ dùng nội lực hất tung băng tuyết, đưa nàng ra ngoài”.
“Được...”
Cố Thanh Hy mỉm cười chua chát.
Cho dù hiện tại hắn vẫn còn là cấp sáu đỉnh phong cũng không hất nổi núi tuyết.
Bên trong hang động tuyết đen thui, hai người chẳng ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ ngả vào nhau, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Đói khát và giá rét không ngừng xâm chiếm họ.
Ở nơi lạnh lẽo như thế này, Cố Thanh Hy cũng không cầm cự nổi, cơ thể dần trở nên lạnh ngắt, nàng run rẩy không ngừng, hàm răng cũng va vào nhau lập cập.
Dạ Mặc Uyên không ngừng xoa tay để giúp nàng sưởi ấm, sau đó lại lấy chăn quấn hết lên người nàng.
Cố Thanh Hy run rẩy nói: “Ta... ta không lạnh, chàng bị thương nặng hơn ta, chàng cứ đắp là được rồi”.
“Vết thương của ta đã ổn hơn rất nhiều, nội lực cũng thâm hậu hơn nàng, có thể cầm cự thêm chút nữa, nàng đắp đi”.
“Lẽ nào ta phải chết ở đây ư?”
“Không đâu, ta sẽ không để nàng chết”.
“Ừm”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương