Cuồng Phi Sủng Vương - Đệ Nhất Vương Phi
Chương 63: Bỏ chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?
Năm mươi vạn lượng bạc này là số tiền duy nhất còn sót lại của bọn họ, không đến lúc quan trọng nhất thì bọn họ tuyệt đối sẽ không nói ra, lại càng không thể lấy ra, lần này quả thực là bị con đĩ Cố Thanh Hy kia chọc tức, mới trúng phải kế của nàng, đến mức phải thua sạch như vậy.
Nhưng những lời này bọn họ làm sao dám nói với Cố thừa tướng. Ngũ di nương thút thít nói: “Lão gia, ta cũng mãi sau này mới biết, hoá ra phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc này cho chúng ta. Lão gia minh giám, chúng ta có đến mười lá gan thì cũng không dám dối gạt lão gia, khi ta biết được phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc thì ta đã định tặng cho lão gia rồi, nhưng chẳng ai ngờ tam tiểu thư từ đâu mà biết được trong tay Lan Nhi có năm mươi vạn lượng bạc, rồi lừa lấy sạch”.
“Cha, con gái biết sai rồi, người tha thứ cho con gái có được không”.
Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Nói đúng là dễ nghe, sau này mới biết? Nếu như không xảy ra sự việc lần này chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có cái sau này chứ hả? Trương lão đã chết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ông ta nhảy từ dưới đất lên để lại đưa năm mươi vạn cho các ngươi à”.
Nghe vậy, Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, là…”.
“Bốp…”.
Cố thừa tướng vung tay tát cho Cố Sơ Lan một bạt tai thật mạnh, sức lực kia mạnh đến nỗi răng của Cố Sơ Lan muốn rụng cả ra.
Cùng với cái bạt tai kia là một tràng chửi mắng như tát nước của Cố thừa tướng.
“Đủ rồi, đừng tưởng là ta không biết mẹ con hai người mấy năm này đã làm ra những chuyện gì, có một số việc ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ các người lại dám dở trò ngay trên đầu ta, các người coi ta là kẻ ngu hay sao?”
Cố Sơ Lan bị doạ cho cả người phát run, bàn tay ôm chặt lấy miệng.
Ngũ di nương giật mình kinh hãi.
Bà ta trước giờ chưa từng thấy Cố thừa tướng nổi giận như thế.
Thấp thoáng, trong lòng bà ta còn nổi lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên Cố thừa tướng càng mắng thì cơn tức càng tăng: “Ta đã từng cảnh cáo rất nhiều lần rồi, đã mất đi sự trong sạch thì đừng có gây chuyện, ngươi lại không nghe, cứ phải rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, bây giờ để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng đã làm những chuyện xấu hổ với đám lưu manh du côn, đến hoàng thượng cũng biết đến việc này, bộ mặt già này của ta đúng là đã bị các ngươi làm cho mất sạch cả sĩ diện rồi”.
Ngũ di nương run rẩy nói: “Lão gia, Lan Nhi là bị người ta gài bẫy hãm hại”.
“Ta mặc kệ nó có phải bị gài bẫy hãm hại hay không, ta chỉ biết sĩ diện của phủ thừa tướng này mất sạch vì nó rồi, nếu không phải vì nó, Vân Nhi sao có thể bị huỷ đi tư cách tham gia trận chung kết của đại hội đấu văn? Có một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi, đúng là vết nhơ của phủ thừa tướng”.
Ngũ di nương và Cố Sơ Lan hốt hoảng ngẩng đầu.
Lão gia (cha) nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ… ông ta muốn giết Lan Nhi?
Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ta có lẽ không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?
Ngũ di nương bò đến trước mặt thừa tướng, kéo ống tay áo của ông ta, vừa khóc vừa cầu xin, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ tràn ra, khiến người nhìn không nỡ phải ngoảnh mặt quay đi.
“Lão gia, sự việc trong sạch của Lan Nhi bị truyền ra bên ngoài chắc chắn là có người cố tình gây ra, xin lão gia tha cho Lan Nhi một lần, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, tuyệt đối không để nó lại làm ra những việc đồi phong bại tục nữa”.
Trên xà nhà, Dịch Thần Phi bật cười nhưng lại đẹp đến nao lòng: “Cô đến đây để đòi tiền hay là đến đây để xem trò vui vậy?”
Cố Thanh Hy miệng ngậm cỏ đuôi chó nở nụ cười đầy vẻ lười nhác nói: “Cái này ấy à, thiên cơ không thể tiết lộ”.
Tiêu Vũ Hiên bĩu môi: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ thân bại danh liệt, nếu như cô cảm thấy nàng ta chướng mắt, ta có cách để đối phó nàng ta, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian với bọn họ? Theo ta thấy, chúng ta lấy tiền xong rồi đi có hơn không”.
Cố Thanh Hy bắt chéo chân, nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ e là ngươi sẽ không có cơ hội rồi”.
“Ý gì?”, chẳng lẽ cho rằng hắn ta không đối phó nổi một thứ nữ?
Dịch Thần Phi hảo tâm giải thích: “Cố thừa tướng coi trọng sĩ diện, trước đó ngũ di nương và ngũ tiểu thư cho dù đã làm những chuyện đi quá giới hạn, nhưng những chuyện đó không hề ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, lần này bất kể là tiền bạc hay là việc danh dự bị huỷ đều khiến Cố thừa tướng mất sạch cả sĩ diện, Cố thừa tướng chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở lại bên cạnh mình nữa”.
“Cái gì? Chẳng lẽ ông ta còn muốn giết cả nữ nhân và con gái của mình sao?”
“Ngũ di nương trước giờ có thể được cưng sủng chỉ bởi vì bề ngoài của bà ta giống với thanh mai trúc mã đã qua đời của Cố thừa tướng nhất, cho nên Cố thừa tướng mới nhẫn nhịn bà ta nhiều lần như vậy, nhưng có giống hơn nữa thì rốt cuộc cũng không phải là cùng một người, đợi khi Cố thừa tướng tỉnh ngộ ra thì ngũ di nương cũng sẽ mất hết sủng ái, không còn tác dụng gì, bây giờ Cố thừa tướng có lẽ đã khôi phục lại lý trí rồi”.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt: “Cho nên… Cố thừa tướng thực sự muốn giết bọn họ?”
“Theo ta thấy, Cố thừa tướng sẽ không giết bọn họ, nếu như giết thì ông ta sẽ phải gánh chịu tiếng xấu là giết con”.
Tiêu Vũ Hiên ném một ánh mắt khinh bỉ cho hắn ta, chu miệng nói: “Nói nửa ngày, chẳng khác gì không nói”.
“Mặc dù không giết bọn họ, nhưng… có lẽ sẽ nhốt bọn họ đến một chỗ nào đó xa xôi hẻo lánh, giam cầm cho đến chết”.
“Nói cứ như ngươi chính là Cố thừa tướng vậy”.
Dịch Thần Phi chỉ cười không nói.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn Dịch Thần Phi.
Bên cạnh có một người đàn ông vừa thông minh vừa đẹp trai đi cùng, hình như… cũng không tệ.
“Ai ở trên nóc nhà?”
Không biết là ai quát lên một câu, hạ nhân của phủ thừa tướng lập tức bao vây bọn họ lại.
Tiêu Vũ Hiên thoáng biến sắc: “Không hay rồi, có cần bỏ chạy không?”
Cố Thanh Hy liếc mắt khinh bỉ.
Đến đây là để đòi tiền, chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?
Vứt cọng cỏ đuôi chó trong miệng đi, Cố Thanh Hy chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người của phủ thừa tướng.
“Cố Thanh Hy, ngươi đến đây làm gì?”, Cố Sơ Lan thoáng biến sắc.
Mặc dù nàng ta trông vô cùng nhếch nhác nhưng nàng ta cũng không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy.
Sắc mặt của tất cả mọi người trong phủ thừa tường đều rất khó coi, nhất là Cố thừa tướng.
Nhưng những lời này bọn họ làm sao dám nói với Cố thừa tướng. Ngũ di nương thút thít nói: “Lão gia, ta cũng mãi sau này mới biết, hoá ra phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc này cho chúng ta. Lão gia minh giám, chúng ta có đến mười lá gan thì cũng không dám dối gạt lão gia, khi ta biết được phụ thân còn để lại năm mươi vạn lượng bạc thì ta đã định tặng cho lão gia rồi, nhưng chẳng ai ngờ tam tiểu thư từ đâu mà biết được trong tay Lan Nhi có năm mươi vạn lượng bạc, rồi lừa lấy sạch”.
“Cha, con gái biết sai rồi, người tha thứ cho con gái có được không”.
Đại phu nhân lạnh lùng cười: “Nói đúng là dễ nghe, sau này mới biết? Nếu như không xảy ra sự việc lần này chỉ sợ là vĩnh viễn cũng sẽ không có cái sau này chứ hả? Trương lão đã chết bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ ông ta nhảy từ dưới đất lên để lại đưa năm mươi vạn cho các ngươi à”.
Nghe vậy, Cố Sơ Lan vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, là…”.
“Bốp…”.
Cố thừa tướng vung tay tát cho Cố Sơ Lan một bạt tai thật mạnh, sức lực kia mạnh đến nỗi răng của Cố Sơ Lan muốn rụng cả ra.
Cùng với cái bạt tai kia là một tràng chửi mắng như tát nước của Cố thừa tướng.
“Đủ rồi, đừng tưởng là ta không biết mẹ con hai người mấy năm này đã làm ra những chuyện gì, có một số việc ta có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng bây giờ các người lại dám dở trò ngay trên đầu ta, các người coi ta là kẻ ngu hay sao?”
Cố Sơ Lan bị doạ cho cả người phát run, bàn tay ôm chặt lấy miệng.
Ngũ di nương giật mình kinh hãi.
Bà ta trước giờ chưa từng thấy Cố thừa tướng nổi giận như thế.
Thấp thoáng, trong lòng bà ta còn nổi lên một dự cảm không lành.
Quả nhiên Cố thừa tướng càng mắng thì cơn tức càng tăng: “Ta đã từng cảnh cáo rất nhiều lần rồi, đã mất đi sự trong sạch thì đừng có gây chuyện, ngươi lại không nghe, cứ phải rêu rao khắp nơi gây sự chú ý, bây giờ để cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết ngũ tiểu thư của phủ thừa tướng đã làm những chuyện xấu hổ với đám lưu manh du côn, đến hoàng thượng cũng biết đến việc này, bộ mặt già này của ta đúng là đã bị các ngươi làm cho mất sạch cả sĩ diện rồi”.
Ngũ di nương run rẩy nói: “Lão gia, Lan Nhi là bị người ta gài bẫy hãm hại”.
“Ta mặc kệ nó có phải bị gài bẫy hãm hại hay không, ta chỉ biết sĩ diện của phủ thừa tướng này mất sạch vì nó rồi, nếu không phải vì nó, Vân Nhi sao có thể bị huỷ đi tư cách tham gia trận chung kết của đại hội đấu văn? Có một đứa con gái không biết xấu hổ như ngươi, đúng là vết nhơ của phủ thừa tướng”.
Ngũ di nương và Cố Sơ Lan hốt hoảng ngẩng đầu.
Lão gia (cha) nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ… ông ta muốn giết Lan Nhi?
Hổ dữ còn không ăn thịt con, ông ta có lẽ không đến mức tuyệt tình như vậy chứ?
Ngũ di nương bò đến trước mặt thừa tướng, kéo ống tay áo của ông ta, vừa khóc vừa cầu xin, những giọt nước mắt kia tựa như đê vỡ tràn ra, khiến người nhìn không nỡ phải ngoảnh mặt quay đi.
“Lão gia, sự việc trong sạch của Lan Nhi bị truyền ra bên ngoài chắc chắn là có người cố tình gây ra, xin lão gia tha cho Lan Nhi một lần, thiếp thân nhất định sẽ dạy dỗ lại nó, tuyệt đối không để nó lại làm ra những việc đồi phong bại tục nữa”.
Trên xà nhà, Dịch Thần Phi bật cười nhưng lại đẹp đến nao lòng: “Cô đến đây để đòi tiền hay là đến đây để xem trò vui vậy?”
Cố Thanh Hy miệng ngậm cỏ đuôi chó nở nụ cười đầy vẻ lười nhác nói: “Cái này ấy à, thiên cơ không thể tiết lộ”.
Tiêu Vũ Hiên bĩu môi: “Chẳng qua chỉ là một thứ nữ thân bại danh liệt, nếu như cô cảm thấy nàng ta chướng mắt, ta có cách để đối phó nàng ta, chúng ta hà tất phải lãng phí thời gian với bọn họ? Theo ta thấy, chúng ta lấy tiền xong rồi đi có hơn không”.
Cố Thanh Hy bắt chéo chân, nói chắc như đinh đóng cột: “Chỉ e là ngươi sẽ không có cơ hội rồi”.
“Ý gì?”, chẳng lẽ cho rằng hắn ta không đối phó nổi một thứ nữ?
Dịch Thần Phi hảo tâm giải thích: “Cố thừa tướng coi trọng sĩ diện, trước đó ngũ di nương và ngũ tiểu thư cho dù đã làm những chuyện đi quá giới hạn, nhưng những chuyện đó không hề ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, lần này bất kể là tiền bạc hay là việc danh dự bị huỷ đều khiến Cố thừa tướng mất sạch cả sĩ diện, Cố thừa tướng chắc chắn sẽ không để cho bọn họ tiếp tục ở lại bên cạnh mình nữa”.
“Cái gì? Chẳng lẽ ông ta còn muốn giết cả nữ nhân và con gái của mình sao?”
“Ngũ di nương trước giờ có thể được cưng sủng chỉ bởi vì bề ngoài của bà ta giống với thanh mai trúc mã đã qua đời của Cố thừa tướng nhất, cho nên Cố thừa tướng mới nhẫn nhịn bà ta nhiều lần như vậy, nhưng có giống hơn nữa thì rốt cuộc cũng không phải là cùng một người, đợi khi Cố thừa tướng tỉnh ngộ ra thì ngũ di nương cũng sẽ mất hết sủng ái, không còn tác dụng gì, bây giờ Cố thừa tướng có lẽ đã khôi phục lại lý trí rồi”.
Tiêu Vũ Hiên nuốt nước bọt: “Cho nên… Cố thừa tướng thực sự muốn giết bọn họ?”
“Theo ta thấy, Cố thừa tướng sẽ không giết bọn họ, nếu như giết thì ông ta sẽ phải gánh chịu tiếng xấu là giết con”.
Tiêu Vũ Hiên ném một ánh mắt khinh bỉ cho hắn ta, chu miệng nói: “Nói nửa ngày, chẳng khác gì không nói”.
“Mặc dù không giết bọn họ, nhưng… có lẽ sẽ nhốt bọn họ đến một chỗ nào đó xa xôi hẻo lánh, giam cầm cho đến chết”.
“Nói cứ như ngươi chính là Cố thừa tướng vậy”.
Dịch Thần Phi chỉ cười không nói.
Cố Thanh Hy liếc mắt nhìn Dịch Thần Phi.
Bên cạnh có một người đàn ông vừa thông minh vừa đẹp trai đi cùng, hình như… cũng không tệ.
“Ai ở trên nóc nhà?”
Không biết là ai quát lên một câu, hạ nhân của phủ thừa tướng lập tức bao vây bọn họ lại.
Tiêu Vũ Hiên thoáng biến sắc: “Không hay rồi, có cần bỏ chạy không?”
Cố Thanh Hy liếc mắt khinh bỉ.
Đến đây là để đòi tiền, chạy rồi thì còn đòi cái gì nữa?
Vứt cọng cỏ đuôi chó trong miệng đi, Cố Thanh Hy chỉnh lại vạt áo hơi xộc xệch, đứng thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống đám người của phủ thừa tướng.
“Cố Thanh Hy, ngươi đến đây làm gì?”, Cố Sơ Lan thoáng biến sắc.
Mặc dù nàng ta trông vô cùng nhếch nhác nhưng nàng ta cũng không muốn để Cố Thanh Hy nhìn thấy.
Sắc mặt của tất cả mọi người trong phủ thừa tường đều rất khó coi, nhất là Cố thừa tướng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương